Chap 3 : Stay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fanfiction : Don't Go Home

Author: Lee Ji Ki (JinYoung's Babe) – Cosmic Girl From Galaxy

Pairings: BobNhung (Bobby *iKON* - Ji Ki) ,

JackHong (Jackson *GOT7* - Hồng) , (Taehyun-Hoài, maybe)

Thể loại : humour, HE, imaginative, ....

Caption : "Những cô gái tốt thường thích kết thúc có hậu"

Note : hoàn toàn hư cấu, nhưng biết đâu, kekeke...

Chap3 : Stay

Song : Stay - Big Bang

Chúng tôi vừa chui ra khỏi một đường cống ngầm. Ôi cmn thối khủng khiếp. Cũng may là vào cái giây phút tôi sắp chết ngạt trong đó thì không khí trong lành ở ngoài này đã nắm lấy tóc tôi mà sỗ sàng kéo ra. Tôi ngay lập tức hít hà mùi hương tươi mát của hoa cỏ thoảng trong đêm lạnh. Chỉ có một màu đen bất tận bao trùm lấy cảnh vật. Nhưng cho dù là thế, tôi vẫn có thể nhận ra trước mặt tôi là một hồ nước, hay lớn hơn, một dòng sông? Tôi rùng mình vì một cơn gió ập tới, dữ dội và lạnh giá. Ánh mắt chớp chớp nhiều lần trước khi trở nên quen dần với bóng tối,tôi có thể thấy sóng vẫn thay nhau dội vào bờ ào ạt. Không hiểu sao nhưng tôi thích ngắm nhìn khung cảnh trước mắt đến lạ. Nếu nhìn thoáng qua, ta tưởng như đây chỉ là một vùng hồ yên tĩnh, tựa như mọi tiếng động nhỏ nhất cũng bị cái tĩnh lặng của nó nuốt trọn lấy, nhưng nếu dừng lại lâu hơn một chút để quan sát ,ta lại thấy được sự vận động vô cùng mạnh mẽ bên trong nó. Sự sống dường như chẳng bao giờ có dấu hiệu ngưng lại trên đầu những ngọn sóng ngoài kia.

- Chúng ta tới Myanmar rồi! – anh chàng người Thái nói với tôi bằng tiếng anh rất thuần thục.

Tôi khẽ thở dài, trong mấy ngày qua tôi thường xuyên đi cạnh anh ấy. Chúng tôi thường đi sau cùng nên có thể thoải mái nói khá nhiều chuyện, anh ấy nói tiếng anh khá tốt nên chúng tôi có thể dễ dàng hiểu nhau. Tuy tôi không hiểu tại sao lão Jake lại tin tưởng anh ấy đến mức cho phép chúng tôi đi sau một khoảng xa như thế nhưng như thế càng hay, tôi ghét phải nhìn mặt 45 lắm. à ha, làm sao tôi có thể chịu nổi cái mặt xấu xí của hắn sau những gì hắn đã làm với tôi chứ?

- Hey !em có muốnxuống nước một chút không?

- Nhưng mà em đâu biết bơi- tôi hơi do dự.

- Anh sẽ giúp em mà!- anh ấy cười. Tôi đã nói là anh ấy cười rất đẹp chưa nhỉ? Nhìn nụ cười ấy, tôi liên tưởng ngay tới một vị thần nào đó, bởi vì nó quá thánh thiện. Làm sao mà nụ cười ấy có thể xuất hiện trên môi của một người đã quen sống trong lừa lọc và dối trá như anh ấy?

Anh ấy giúp giữ người tôi và Hồng để chúng tôi khỏi bị chìm khi ngâm mình dưới nước . Và điều này... khiến tôi cảm thấy tốt theo một cách nào đó. Tôi mải suy nghĩ tới mức mình lên bờ bằng cách nào tôi cũng không biết nữa. Tôi lặng lẽ cầm bộ quần áo anh ấy đưa cho và đi vào lều thay.Có điều, cái bộ này hơi kì cục, quần áo từ thời Napoleon nào không biết. Áo thì một tay ngắn một tay dài, lại dài hơn cả quần làm cho tôi trở nên thật lố bịch. Nghĩ rằng sẽ rất xấu hổ nhưng tôi vẫn bình thản bước ra, và phản ứng của mấy gã kia, không ngoài dự đoán, 1 tràng cười ngặt nghẽo như thể đây là chuyện hài hước nhất mà họ từng thấy. Trong một giây tôi đã có cảm giác như đây là một gia đình thực sự. What the hell, có lẽ tôi nhiễm gió lạnh rồi nên mới suy nghĩ lung tung như vậy, làm sao mà tôi có thể coi kẻ đã bắt cóc mình để bán cho người khác là gia đình chứ, dù cho ở đây có tốt hơn căn nhà của tôi đi chăng nữa.

* * *

Chúng tôi đang ở trong thành phố, nghỉ ngơi sau một chuyến đi dài và mệt nhọc. Jake đã buộc phải chọn đi đường vòng để cắt đuôi cảnh sát. Ngày hôm qua khi đặt chân tới đây, lão gần như phát điên khi trông thấy những tờ giấy in hình hắn cùng đồng bọn kèm theo dòng chữ The Wanted được dán ở mọi ngóc ngách . Đó cũng là lí do hôm nay hắn bất đắc dĩ để tôi và Hồng đi mua đồ dùng cần thiết cho chuyến đi kế tiếp. Lẽ dĩ nhiên là có sự hộ tống của anh chàng tốt bụng Daniel và anh chàng người Thái lạnh lùng kia. . Và quyết định của Jake đã khiến tôi gần như không thể ngủ nổi vì một ý nghĩ táo bạo chợt nảy ra trong đầu, và cho tới lúc này thì mọi thứ đang vô cùng hoàn hảo cho kế hoạch. Tới ngã tư, tôi và Hồng tách ra với lí do tiết kiệm thời gian hơn nếu chia thành 2 nhóm. Peach, tên luôn luôn cảnh giác nhất có thể không đồng ý, nhưng rất may là Daniel đã thuyết phục được anh ta. Xem ra suy luận và cảm nhận của tôi quả nhiên không hề sai.

Chúng tôi đi trên hè phố vắng lặng của buổi trưa tháng 8. Đột nhiên tôi nghĩ rằng mình cần hỏi Daniel vài điều trước khi ra đi , vì vậy tôi đã kéo áo anh ấy. Anh ấy bị dừng lại đột ngột nên hơi ngạc nhiên, nhìn tôi và chờ đợi một sự giải thích cho hành động bất ngờ này.

- Em, có chuyện muốn hỏi anh.

- ừm?

- Tại sao anh lại gia nhập bang hội này? Em biết anh là người tốt, anh đâu giống bọn họ.

Anh ấy nhìn tôi im lặng như đang đắn đo. Tôi lại tiếp tục:

- Anh nói cho em biết đi mà, biết đâu em có thể giúp được! Hơn nữa, dù sao em cũng sẽ bị bán đi thôi, anh nói cho em cũng đâu có sao?

Anh ấy vẫn tiếp tục im lặng nhưng lần này có vẻ như đang tìm từ ngữ thích hợp. Cuối cùng anh ấy cũng quyết định nói ra.

- Anh... thực ra vì anh rất thông thạo địa lý các nước châu Á và có hiểu biết về nhiều nền văn hóa nên bọn chúng muốn anh gia nhập với bọn chúng. Dĩ nhiên anh không đồng ý, thế là bọn khốn đó đã bắt giữ cha mẹ và em gái anh. Để cho chắc ăn, chúng cho anh uống thuốc độc, cứ sau 1 ngày chúng sẽ cho anh thuốc giải để sống tiếp. Jake đã hứa sẽ để anh và gia đình được yên sau khi phi vụ này thành công. – anh ấy thở dài rồi nhìn tôi tỏ ý xin lỗi.

- Và anh tin bọn chúng sẽ giữ lời hứa? –tôi như không tin vào tai mình nữa.

- Anh .... Nhưng anh không có lựa chọn nào khác. –Anh ấy không nhìn tôi mà để ánh mắt vẩn vơ đuổi theo một cơn gió vừa ngang qua.

Tôi cố gắng nuốt lấy những lời anh ấy vừa nói. Nếu tôi tiếp tục kế hoạch, có nghĩa là tôi sẽ giết chết cả nhà anh ấy? Ý nghĩ đáng sợ đó liên tục vang vọng quanh tai tôi, rồi đột ngột đổ ập vào tâm trí khiến tôi chỉ muốn khuỵu xuống trước sức nặng vô hình của nó .Thế nhưng ,ngoài việc thỏa hiệp, tôi còn có lựa chọn nào khác đây?

Lừa dối một người để đạt được mục đích của mình, có thể đó là ích kỉ. Nhưng

nếu ích kỉ mà bảo vệ được người tôi trân quý, thì tôi muốn mình là người ích kỉ

nhất.

Cuộc sống này, quả thực quá tàn nhẫn! Tôi buộc lòng phải chọn lựa, chúng tôi, hoặc là anh ấy.

Daniel, em xin lỗi.

***

Lúc này chúng tôi đang ở trong một ngõ vắng, bây giờ hoặc là sẽ không bao giờ.

Tôi hít một hơi sâu để mở lời:

- Daniel...

- Sao?

- Anh cho em mượn GPS được không?

- Để làm gì vậy?

- Chỉ là..em muốn biết Hồng đang ở đâu thôi, em không tin tưởng bạn anh chút nào hết á!

Tôi cố gắng điều chỉnh giọng nói cho thật tự nhiên nhưng vẫn cảm thấy nó tới 9 phần gượng gạo.Trái lại với sự lo lắng thái quá của tôi, anh ấy rất vui vẻ trước câu nói đùa của tôi. Điều đó khiến tôi thấy tệ, giống như tôi đang chuẩn bị làm việc gì đó còn đáng kinh tởm hơn cả giết người ấy.

Daniel cúi xuống móc GPS trong túi quần. Đây là lúc anh ấy sơ hở nhất, tôi ngay lập tức di chuyển sang bên cạnh như một chú sóc và dùng tay đánh mạnh vào đúng huyệt đạo sau gáy anh ấy, Daniel ngã xuống ngay lập tức, tôi không có nhiều thời gian. Tôi nhannh chóng lấy cắp GPS trong túi của anh ấy và lia mắt trên bản đồ. Hồng đang ở cách chỗ tôi không xa. Tôi sẽ chạy tới đó giúp cậu ấy đối phó với tên còn lại.

Khi tôi chạy tới ,gã người Thái Peach vẫn đang canh chừng Hồng một cách cẩn thận, hắn nhìn tôi đầy cảnh giác khi phát hiện ra tôi đang chạy lại gần.

- Sao cô lại ở đây? Hắn ta rít lên qua kẽ răng

- Daniel..hộc.. hộc... anh ấy bị cảnh sát tóm rồi, mau đi cứu anh ấy. – tôi không ngờ bản thân lại diến đạt tới mức đáng kinh ngạc như vậy.

Đi cạnh họ một thời gian đủ giúp tôi dễ dàng nhận ra mối quan hệ giữa Daniel và người thanh niên này không hề đơn giản, tuy không thể hiện ra, nhưng tôi luôn thấy ánh mắt đầy quan tâm hắn dành cho Daniel. Tôi đã lợi dụng yếu điểm đó để dễ dàng đưa hắn vào tròng.

- lũ chó!

Anh ta gào lên rồi ngay lập tức chạy đi, ánh mắt đen đặc một màu chết chóc. Tôi nhanh như chớp nắm tay Hồng chạy như bay trên đường phố theo hướng ngược lại. Chỉ cần chạy qua 2 dãy nhà nữa là chúng tôi có thể tới đồn cảnh sát. Gió vẫn rít dữ dội bên tai và cát bụi tạt vào mặt , vào tay, vào chân chúng tôi tới tấp. Mẹ kiếp, sao mà đường ở đây lắm bụi thế? . ôi sh*t! Tôi kéo ngay Hồng dừng lại khi một chiếc Skyper C8 lao qua. Xém nữa là 2 đứa tôi đi chầu diêm vương luôn rồi. Xe cộ đi lại nườm nượp quá, trong khi sở cảnh sát lại ở bên kia đường. Cả hai đứa tôi đứng lại thở dốc, cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim đang nhảy điên loạn trong lồng ngực. Chắng hiểu sao đột nhiên cảm giác tội lỗi cứ xâm chiếm lấy tâm trí tôi, từng lời Daniel nói với tôi thay nhau gào thét trong tâm tưởng. Sẽ ra sao nếu anh ấy bị bọn chúng giết hại? Tôi là kẻ sát nhân ư? Anh ấy đã rất tin tưởng tôi còn tôi thì đã làm gì thế này? Cho dù tôi quay lại cuộc sống trước đây chắc gì đã tốt hơn bây giờ, và tôi không nghĩ mình sẽ sống yên ổn mà không bị ám ảnh bởi hình bóng của anh ấy.

- Nhung..

Tôi giật mình thoát khỏi thế giới của riêng mình. Hồng đang kéo tay tôi, ánh mắt như tỏ ý dò hỏi.

- Nhanh lên đi, cậu đang nghĩ gì vậy?

Tôi nhìn sang bên đường, chúng tôi có 2 phút trước khi chiếc motor kia phóng tới. Hồng kéo tôi chạy qua đường, nhưng không hiểu sao chân tôi lại chôn chặt xuống đất . Cuộc chiến giữa lí trí và tình cảm ngày càng gay gắt sau mỗi tích tắc, bây giờ trong đầu tôi là một mớ hỗn độn.

- Cậu đang làm mất thì giờ của chúng ta đó

Hồng gào lên bên tai tôi, có vẻ đã mất hết kiên nhẫn nhưng nó gần như hoàn toàn bị lấn át bởi một âm thanh khác. Đó là tiếng hét inh ỏi của những cảm xúc mâu thuẫn đang bùng cháy trong tôi. Bước sang đường và mọi chuyện điên rồ này sẽ kết thúc? Tôi ... tôi không thể. Nhưng Hồng không nên bị liên lụy vì quyết định nông nổi này của tôi. Cậu ấy cần quay về, cậu ấy còn gia đình, cậu ấy còn bè bạn, cậu ấy còn cả tương lai phía trước. Vậy là tôi đã có quyết định. Tôi bình tĩnh gỡ tay cậu ấy ra và nói :

- Hồng này, cậu sang kia trước đi, tớ nghĩ là tớ cần quay lại nói với Daniel vài chuyện.

- Ý cậu là cậu sẽ không đi cùng tớ? – Hồng nhìn tôi như thể tôi đã bị mất trí.

- À..thì...sau khi nói chuyện xong tớ sẽ đi sau mà, tớ tin anh ấy sẽ để tớ đi thôi. – Tôi bỗng thấy ghê tởm bản thân mình sau câu nói ấy. Damn it, tôi đang nói dối người bạn thân nhất của mình đấy.

Không muốn kéo dài đoạn hội thoại này hơn nữa, tôi mỉm cười vỗ vai cậu ấy rồi chạy thật nhanh khỏi đó. Hi vọng cậu sẽ hạnh phúc, Hồng...

Tôi thấy sống mũi mình bắt đầu cay cay khi từng kỉ niệm của hai đứa tôi những ngày tháng qua chầm chậm chạy qua khối óc , trong khi đó chân tôi vẫn không ngừng điên cuồng đạp lên mặt đất và để lại những âm thanh khô khốc. Chia tay một người bạn để đổi lấy mạng sống của những người khác, tôi cho là mình đã quyết định đúng đắn. Thực ra đúng hay sai ngay từ đầu đã không hề quan trọng, bởi vì nó là do suy nghĩ của mỗi người. Có kẻ sẽ cười nhạo vào mặt tôi nhưng cũng sẽ có người tán dương tôi. Còn tôi trước giờ vẫn vậy, không quan tâm người khác nghĩ gì hay làm gì, chỉ cần tôi cho là đúng, tôi sẽ theo đuổi nó tới cùng. Và tôi sẽ không bao giờ chịu hối tiếc vì bất kì quyết định gì của mình, dù nó có khiến tôi đau khổ hay hạnh phúc . Chỉ hi vọng lão Jake sẽ không làm hại anh ấy khi chỉ có mình tôi quay về, tôi nhất định sẽ nhận hết trách nhiệm về mình.

Bịch...bịch... tôi nghe tiếng chân ai đó đang chạy ngay phía sau tôi. Hoảng loạn, là ai được chứ? Cảnh sát? Cướp? tôi ngoái lại đằng sau và chân tôi ngay lập tức dừng lại.

- Hồng.. – tôi không tin nổi vào mắt mình.

- Cậu nghĩ rằng tớ sẽ tin câu chuyện bịa đặt đó của cậu? – Hồng giận dữ nhìn tôi và rít lên. Kể từ lần chúng tôi giận nhau vì lão Jake cậu ấy chưa từng lớn tiếng với tôi như lúc này.

- Tớ.. tớ...Hồng, nghe lời tớ cậu mau đi đi. Giờ này gia đình chắc mong cậu nhiều lắm.

- Còn cậu?

- Tớ xin lỗi nhưng tớ không thể đi được...

- Tại sao?

Cậu ấy vẫn giữ ánh mắt sắc lạnh đó nhìn tôi, còn tôi thì lúng túng giống như tội nhân đứng trước mặt tòa án. Ngoài cách nói ra sự thật, tôi có thể làm gì khác? Hít một hơi thật sâu, tôi chậm rãi nói :

- Nếu tớ đi tớ sẽ hại chết cả nhà Daniel. Lão Jake đã bắt cả nhà anh ấy để ép anh ấy phục tùng chúng, chúng còn cho anh ấy uống thuốc độc để khống chế anh ấy nữa. vậy nên tớ không thể quay về cùng cậu, tớ thực sự xin lỗi.

- Vậy cậu nghĩ lão ấy sẽ để yên cho cậu và anh ấy nếu biết tớ đã trốn thoát?

- Lão ấy sẽ không dám làm gì tớ đâu? Không phải tớ là món hàng cần được bảo quản tốt sao? Tớ mong cậu hiểu cho tớ, và hãy vì gia đình của cậu mà..

- Vậy tớ sẽ ở lại cùng cậu! – Hồng cắt ngang câu nói của tôi.

- Gì cơ?? Không, cậu không cần phải làm thế! – tôi ngay lập tức phản đối.

- Tớ.nói .tớ.sẽ .ở.lại.

Hồng nhấn mạnh từng tiếng một, biểu cảm vô cùng kiên quyết. Tôi cảm thấy bị áp đảo hoàn toàn bởi ánh mắt mạnh mẽ của cậu ấy, bao từ ngữ đều bị dồn nén lại nơi cổ họng trong nỗ lực vô ích cố thoát ra ngoài. Cuối cùng tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là thốt ra một tiếng "không" yếu ớt.

- Cậu có coi tớ là bạn không thế? Cậu nghĩ tớ sẽ đi mà không có cậu ư? Còn nữa, tớ không muốn giấu diếm thêm nữa. cậu nghĩ cậu là đứa duy nhất trong hai chúng ta căm ghét gia đình? Nói cho cậu biết gia đình đó với tớ không có một chút ý nghĩa nào hết. Tớ chỉ là đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi, họ mang tớ về để thay thế con bé đã chết trước đó vì không chịu nổi sự hành hạ của họ. Đối với họ mà nói, hành hạ trẻ em là thú vui khoái lạc nhất trên đời. Tớ đã sống những năm tháng kinh khủng hơn cả địa ngục. Nhiều lần tớ đã trốn đi nhưng đều bị bắt lại, dĩ nhiên, họ đã bỏ rất nhiều tiền ra để đem tớ về cơ mà, sao có thể cho tớ đi dễ dàng như vậy chứ? – Hồng cươì cay đắng khi nói ra nhưng điều đó.

Tôi đột nhiên cảm thấy khó thở, giống như không khí đã theo những lời nói của cậu ấy mà bay đi hết, chỉ còn lại từng chữ từng chữ như những vết cắt xuyên qua một trái tim cằn cỗi. Tôi thấy tim mình nhói lên từng hồi đau đớn, toàn thân ớn lạnh khi nghĩ tới những điều cậu ấy đã phải trải qua. Tôi lặng lẽ bước tới ôm lấy cậu ấy, tay vẫn không ngừng run rẩy. Tôi cứ nghĩ rằng tôi biết mọi điều về cậu ấy,tất cả, nhưng xem ra tôi chẳng biết gì hết. Tôi đúng là đứa bạn tồi tệ nhất trái đất.Tôi đã luôn cho rằng mình là đứa trẻ bất hạnh cùng cực, nhưng không, có lẽ so với cậu ấy , những gì tôi phải chịu đựng chẳng đáng để kể đến. Tôi chưa từng cảm thấy bản thân vô dụng và đáng thương hơn lúc này. Đến người mà tôi yêu thương nhất, tôi cũng không thể giúp gì được cho họ.

Cảm giác này, là thương cảm, là bất lực, hay là một cái gì khác?

- Nhung...

Hồng đột nhiên gọi tên tôi, âm vực đã bình ổn trở lại, không có vẻ gì là đang kích động nữa. Tôi buông cậu ấy ra để nhìn cho rõ khuôn mặt xinh xắn mà tôi vẫn thường thấy. Cậu ấy không khóc, phải rồi, chúng tôi đâu có lí do chính đáng nào để khóc trong tình huống này. Vì những kẻ độc ác đó? Không đời nào kể cả sau khi chết.

- Tớ nghĩ chúng mình nên đi thôi, trước khi những người đi đường hiểu lầm giới tình của chúng mình thêm nữa.

Hả? tôi giật mình nhìn xung quanh, ai ai cũng tỏ vẻ hiếu kì nhìn hai chúng tôi, miệng không ngớt bàn tán và tay thì chỉ trỏ vào chúng tôi một cách không thương tiếc . Tôi cảm thấy hai tai mình nóng bừng, ước gì có cái lỗ đào sẵn cho tôi nhảy xuống tự vẫn được thì tốt. Tôi thà chết chứ không muốn đứng đây thêm một giây nào nữa, tôi nhìn Hồng và hai đứa cắm đầu chạy một mạch , phớt lờ mọi tiếng cười của người đi đường khi chúng tôi chạy ngang qua.

Hộc ..hộc, cái cây lúc nãy tôi đứng cạnh Daniel đây rồi, nhưng anh ấy đâu? Anh ấy không thể tỉnh dậy nhanh như vậy được. Cứ cho là tên kia đã tim được anh ấy ngay lúc đấy đi thì...

- Tôi biết em nhất định sẽ quay lại.

Tôi giật mình bởi giọng nói phát ra sau lưng chúng tôi. Daniel đi ra khỏi chiếc cổng gần đó, ánh mắt vẫn còn ẩn hiện ý cười. Trong khi đó gã bên cạnh trút ra một hơi thở nhẹ nhõm nhưng ngay lập tức nhìn chúng tôi với ánh mắt hình viên đạn đã lên nòng sẵn, chỉ chờ được ghim thẳng vào đầu 2 đứa tôi, để dòng chất lỏng màu đỏ chảy ngoằn ngoèo trên khuôn mặt nhợt nhạt , để thỏa mãn cơn thịnh nộ đang cuồn cuộn bốc lên trong người hắn.

- Haha, em nói đúng rồi nhé! – Daniel nhìn sang hắn cười.

Hắn gần như xóa bỏ điệu bộ vừa nãy chỉ trong một tích tắc. Tôi lờ mờ nhận thấy khung cảnh này sao mà sặc mùi mờ ám. Thu hết dũng khí của bản thân, tôi nói khẽ:

- Xin hỏi anh là gì của Daniel mà tôi mới nói anh ấy bị cảnh sát tóm anh đã lao đi như tên bắn thế?

- Không.. không có gì đâu_ Daniel ngay lập tức xua tay, mặt hơi hồng hồng không biết là do xấu hổ hay là do tác dụng của ánh nắng mặt trời nữa.

- Sao em phải giấu chứ? Em ấy là người yêu tôi đấy! _ tên kia bình thản trả lời, trong giọng nói thập phần thách thức.

"Em ấy là người yêu tôi đấy", wow, chuyện này nghe hay đấy. Có nghĩa là anh ta vì người yêu mà dấn thân vào nguy hiểm sao? oh~

- Oái làm gì vậy?

Tôi la oai oái khi hắn ta xách lớp áo sau gáy tôi lôi lên.

- Anh làm gì vậy? – Daniel cũng hốt hoảng.

- Lần sau còn dám làm vậy và tôi sẽ giết cả cô và bạn cô!

Nói rồi anh ta để tôi rơi tự do xuống đất, may mà tôi thân thủ giỏi chứ nếu không không tan xương chắc cũng gãy mất vài cái răng. Nhìn hai người đi trước, tôi khẽ lắc đầu.

Tôi chưa bao giờ yêu, nhưng nếu đi yêu mà có kẻ dám khiến người yêu mình rơi vào nguy hiểm như thế, biết đâu tôi lại hành động giống như anh chàng này?

End chap3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net