Chap6: Jackson Wang, Black and White

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fanfiction : Don't Go Home

Author: Lee Ji Ki (Jinyoung's Babe) – Cosmic Girl From Galaxy

Pairings: BobNhung (Bobby *iKON* × Ji Ki) ,

JackHong (Jackson *GOT7* × Hồng)

Thể loại : humour, HE, imaginative, ....

Caption : "A miracle is another name of an effort"- "Kì tích là tên gọi khác của sự nỗ lực"

Note : hoàn toàn hư cấu, nhưng biết đâu, kekeke...

Chap 6 : Jackson Wang, Black And White

Song: what if- Exo

Tôi lờ mờ cảm nhận được mùi hương hoa dịu nhẹ phảng phất quanh cánh mũi. Một dòng chất lỏng kì dị đang len lỏi từ cổ tay tới khắp các tế bào trong cơ thể, xoa dịu đi cơn khát chỉ trực chờ được bùng phát lên trong chúng. Màn đêm dần được thay thế bằng vài tia sáng le lói rồi cả một vùng sáng chói lóa. Trong vài phút tôi bị ánh sáng đó làm cho nhức mắt, phải mất một lúc sau mới có thể thích ứng được. Không biết đã bao lâu rồi tôi không ngắm nhìn cuộc sống, chỉ biết rằng sau khoảng thời gian đó mọi thứ hiện lên thật xinh đẹp và tươi mới.

Tôi đang ở trong một căn phòng rộng lớn với sự kết hợp xuất sắc hai màu đen và trắng. Các đồ vật được trang trí tinh tế theo lối cổ điển hòa lẫn với hiện đại. Tất cả đều mang vẻ sang trọng và cuốn hút, không thể che giấu nổi quyền lực và sự giàu có của chủ nhân căn nhà này.

- Việc của Trình Lập tôi đã thu xếp xong, nhưng...

Tôi bị xao nhãng bởi giọng nói phát ra phía ngoài cửa. tiếng Quảng Đông? Thật may năm qua tôi đã chăm chỉ học song song Hàn-Trung ngữ nên có thể hiểu được nội dung cuộc trò chuyện. Qua khe cửa hé mở , tôi thấy hai người thanh niên đang nói chuyện, một người trông khá nhỏ nhắn tỏ thái độ rất cung kính và nghiêm túc.

- Đối với Triệu Thành và Gia Duy, thiếu gia muốn xử lí thế nào ạ? Dẫu sao họ cũng là chỗ quen biết...

- Xử lí sạch sẽ!

- Vâng thưa thiếu gia!

Người thanh niên kia rời đi, tiếng bước chân xa dần xa dần. Tôi rùng mình, cảm giác đầu tiên là muốn chạy trốn. "xử lí sạch sẽ" không phải là tiễn cả hai về âm phủ đấy chứ? Chết tiệt, đây là đâu?

Tôi nhấc mình dậy nhưng không thể, cả cơ thể không có một chút sức lực. Đảo mắt một lượt xung quanh, tôi thấy trên bàn có hai tập tài liệu đang hé mở .

Tôi với tay lấy tập thứ nhất, là hồ sơ bệnh án. Tôi chau mày nhìn từng kết luận của bác sĩ : " rách da đầu hai chỗ, trầy trụa tứ tung, phải vá nhiều, gãy xương khuỷu tay và xương sườn, vết thương chỗ đạn bắn bị nhiễm trùng, mất nhiều máu nhưng không tìm được loại máu thích hợp để thay thế, tỉ lệ sống sót: 0,0001%. Tôi lật tiếp qua trang sau: " Đã thấy có dấu hiệu trở lại của sự sống nhưng không rõ rệt, khả năng tỉnh lại : 0, 0001%". Tôi đóng quyển sổ lại, nuốt nước bọt. Chẳng lẽ đây lại là bệnh án của tôi thật? Thảo nảo vừa nãy ngồi dậy tôi cũng không làm nổi. Haiz, với thể trạng như vậy, trừ khi có người cho tôi uống thuốc độc không thì tôi sẽ chết không được mà sống không thoát mất. Tôi cũng đâu phải loại ham sống sợ chết gì cho cam, người như tôi có chết cũng chỉ có đi gặp Các Mác với Lê Nin. Nhưng ông trời cứ để cho tôi phải sống thì biết làm sao chứ? Tôi nằm yên lặng chăm chăm nhìn chùm đèn lấp lánh gắn trên trần, sực nhớ tới Hồng. Ngày hôm đó tôi không thấy cậu ấy, liệu cậu ấy còn sống hay đã chết? Từ từ đã, người mệnh cao như cậu ấy nhất định sẽ không thể chết, tôi sẽ tìm ra cậu ấy sớm thôi. Không phải người ta hay nói "Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ sao?". Tôi cố trấn tĩnh bản thân, đẩy lùi những suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu. Tiếp tục với lấy tập tài liệu thứ hai, bên trong là rất nhiều giấy tờ, chứng minh, hộ khẩu, giấy khai sinh,.... Tôi chăm chú đọc dòng đầu tiên đập vào mắt : Ciel Wang, sinh năm 1997, .... Bên cạnh còn dán cả hình tôi từ hồi còn học cấp ba nữa. Làm... làm sao mà mấy người làm đống giấy tờ giả mạo này có được nó chứ? Tôi đang hoang mang cực độ thì cửa phòng bị đẩy ra. Một người trung niên khoác áo trắng mà tôi đoán là bác sĩ đang nhìn tôi, miệng há hốc. Người kế là một trong hai chàng trai khi nãy, người đã ra chỉ thị thảm sát hai mạng người. Anh ta có gương mặt rất quen mà tôi nhất thời không nhớ nổi, cũng đang lộ rõ vẻ kinh ngạc.Cả hai cứ bất động nhìn tôi như nhìn thấy ma, sau đó vị bác sĩ bắt đầu nhảy nhót điên loạn quanh căn phòng, rồi nhảy bổ vào người kia mà nắm lấy vai lắc dữ dội. Không lẽ đây là một chứng bệnh thần kinh mới của thế giới? Nhảy nhót một hồi thì bác ta bị anh chàng kia túm áo giữ lại:

- Kiểm tra!

Bác ta lập tức hiểu ý, chạy tới chỗ tôi, dùng đủ các thiết bị đo nhịp tim, huyết áp, lần giở từng chỗ bị thương. Cuối cùng bác ta cũng kiểm tra xong, ngước mắt lên nhìn tôi rưng rưng:

- Kì tích, quả là kì tích! Jackson, cô ấy đã tỉnh lại với tình trạng cơ thể hoàn toàn ổn định, chỉ là hơi yếu thôi!

Bác ấy có vẻ vui sướng ghê gớm lắm, miệng cười ngoác tới tận mang tai. Người tên Jackson kia tiến lại chỗ tôi, vô cùng xúc động, nhìn tôi một hồi lâu mới nhẹ nhàng hỏi:

- Em cảm thấy trong người thế nào?

Tôi không thể tin được những gì mình vừa nghe, là anh ta nói đó sao? Giọng điệu dịu dàng như thế, ôn nhu như thế, có nằm mơ tôi cũng không tin nó phát ra từ một người coi mạng người như cỏ rác như anh ta. Loại người như anh ta,rốt cuộc là đen, là trắng, hay là kiểu hỗn tạp giữa hai màu đó? Đầu tôi nhói lên một cơn nhức nhối, kí ức đêm hôm đó tua lại chầm chậm qua đầu một cách khó khăn . Là...Là anh ta! Tại sao tôi lại không nhận ra sớm hơn? Chết tiệt, không phải anh ta đã cứu tôi đấy chứ? Nhưng thuộc hạ của anh ta đã giết người đi cùng bảo vệ tôi lúc đó. Vậy nên có thể nói, tôi và anh ta, chỉ có thù, không có nghĩa.

Làm người, phải học cách tàn nhẫn, có thể không cần trả thù nhưng tuyệt đối cũng đừng bao giờ tha thứ.

Tôi không trả lời, thái độ tỏ rõ sự lạnh nhạt xa cách. Anh ta trái lại không quan tâm tới biểu cảm khó chịu của tôi, chỉ bước tới nắm lấy tay tôi:

- Em tỉnh lại thật tốt!

Nói rồi anh ta nhấn nút đỏ đầu giường. Một ông lão khoảng 60 tuổi có mặt ngay tức khắc. Ông ấy mặc bộ vest đen lịch sự, trên cổ thắt nơ trắng, kính cẩn cúi chào :

- Thiếu gia có gì sai bảo?

- Chăm sóc em ấy! Tôi có việc phải đi bây giờ!

Jackson quay qua tôi :

- Đây là quản gia Park, muốn gì em cứ nói với ông ấy! Tuần sau anh sẽ về nhà!

Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu. Anh ta cúi xuống hôn lên trán tôi rồi quay gót bỏ đi. Tôi nhất thời bị hành động của anh ta làm cho hoảng sợ mà không kịp phản ứng. Đến khi thích ứng được thì bóng anh ta đã khuất sau cánh cửa.

- Tiểu thư , mời dùng bữa!

Gì cơ?! Tiểu thư? Ông ấy đang nói với tôi á? May là tôi không đang uống nước, bằng không đã chết sặc.

- Quả thực là quá giống!

Vị bác sĩ nhìn tôi cảm thán! Giống? Giống gì mới được chứ? Tôi không hiểu gì hết! Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra thế?

Nhận thấy ánh mắt băn khoăn của tôi, vị bác sĩ hắng giọng nói tiếp:

- Cô bé có đôi mắt giống hệt người em gái đã mất vì hỏa hoạn của Jackson. Chả trách sao cậu ta một mực đòi lấy mạng tôi nếu tôi không thể khiến cô bé tỉnh lại. Cậu ta đúng là ác ma, đưa một người sắp chết về rồi bắt tôi bằng mọi cách phải cứu sống, thật là muốn dồn tôi vào con đường chết mà! Việc cô bé có thể tỉnh lại, chính tôi cũng không ngờ tới, còn tưởng sắp phải xa vợ con đi gặp Diêm Vương rồi chứ?

- Bác sĩ Thomas, xin hãy nói năng đúng mực với thiếu gia!

Quản gia Park chen ngang câu nói của vị bác sĩ, làm cho khuôn mặt đáng ra chuẩn bị cười lại bị làm cho nhăn nhúm tới kinh dị. Mà tôi vừa nghe là Jackson cứu tôi vì tôi có đôi mắt giống em gái anh ta á? Chuyện này hay ho đây. Không ngờ có ngày đôi mắt một mí chia ba à nhầm ba mí chia đôi mà ngày xưa tôi hay chê bai lại giúp tôi thoát chết! Càng nghĩ càng thấy khó tin! Ai đánh cho tôi cái để tôi biết là mình không phải đang mơ đi!

- Hừ, lão già nhiều chuyện!

Bác sĩ Thomas than vãn ngay sau khi quản gia Park đi khỏi phòng. Bác ấy cười hì hì:

- Oa, từ nay có thể ăn no ngủ kĩ rồi!

Trẻ con, bác ấy mấy tuổi rồi không biết!

- Chừng nào tiểu thư khỏe hẳn bác hãy nghĩ tới chuyện đó!

Một người thanh niên vừa xuất hiện, vóc dáng gầy gò nhưng đôi mắt sắc lẻm và tinh ranh. Anh ta cũng cúi xuống chào tôi:

- Mừng tiểu thư đã tỉnh lại. Tôi là Han, thuộc hạ nhà họ Wang, thiếu gia nói tôi sẽ chịu trách nhiệm trông nom tiểu thư! Tiểu thư có yêu cầu gì cứ nói với tôi.

Han? Chắc hẳn là người Hong Kong. Tôi gật đầu rồi quay lại với bữa ăn của mình. Căn phòng im lặng tuyệt đối khi tôi bận ăn uống, không ai hé răng nói một câu. Tôi có cảm giác 3 năm vừa trôi qua. Cuối cũng không chịu nổi, tôi ngẩng lên:

- Han, tôi muốn ra ngoài!

- Không được!- Thomas ré lên kinh hoảng.

Tôi nhăn mặt, sao lại không được?

- Xin lỗi tiểu thư, thiếu gia đã dặn không được để tiểu thư ra ngoài cho tới khi thiếu gia về!

Thiếu gia thiếu gia, trong đầu các người chỉ một hai có lời thiếu gia thôi sao?

- Nhưng tôi không muốn gì khác nữa!

- Tiểu thư bớt giận, xin hãy nghỉ ngơi trước. Chúng tôi sẽ mang macbook và sách đến nếu tiểu thư thích!

- Không được!

Bác sĩ Thomas một lần nữa kêu lên đầy bất mãn.

- Mấy thứ đó không tốt cho việc hồi phục của Ciel!

- Tên của tiểu thư ông được phép gọi tùy tiện sao?

Han gầm gừ nhìn Thomas. Vậy tên mới của tôi là Ciel thật à? Không tồi, nghe rất quý tộc. Nhưng tôi quả thực không quen, cũng không muốn quen.

* **

Tới ngày thứ 6 cuối cùng tôi cũng được sử dụng đồ công nghệ. Tôi chán nản lướt qua những bản tin chính trị, hoàn toàn vô bổ. ngón tay liên tục lướt qua một đống tin tức, cũng không giúp gì cho tôi. Đang tính nghỉ một chút để đọc sách thì tựa đề cái chết bí ẩn tại biên giới Triều Tiên đập vào mắt tôi. Bài báo viết khoảng 3 tháng trước, tức là đúng thời điểm tôi gặp Jackson. Tôi hồi hộp nháy vào đọc, hình ảnh lão Jake mắt trợn ngược nằm giữa đống bùn lầy lội làm tôi lạnh sống lưng. Theo như thông tin của cảnh sát và đội giám định thì tử thi không có bất kì dấu hiệu nào bất thường, ngoại trừ việc quả tim bị vụn nát trong khi cơ thể vẫn lành lặn không chút xây xát. Rất nhiều chuyên gia đã tới tìm hiểu nhưng không thu được kết quả, điều gì khiến quả tim đang yên ổn đập trong người lại có thể bị như vậy, họ hoàn toàn không thể lí giải. Tôi cố gắng xem xét thêm các bức ảnh chụp hiện trường nhưng cũng không kết luận được gì. Quá vô vọng, tôi đưa mắt xuống phía dưới. Một bài báo khác, nhan đề : lại một cuộc đọ súng nơi biên thùy, bài này viết trước bài trên 2 ngày. Có thể đây chính là cuộc đọ súng đêm đó bọn tôi gặp, như thống kê thì không có xác chết nào là nữ. Tôi thở hắt một hơi, có vẻ là Hồng không sao, tôi phải tìm cách ra ngoài cáng sớm càng tốt. Mà chờ đã, vậy là Jake đã chạy thoát nhưng sau đó lại bị giết bằng một cách khó hiểu nào đấy? Aishhhh, chuyện này càng lúc một phức tạp thêm, tôi không nghĩ ra giả thiết gì hết, cảm thấy vô cùng bức bối và bất lực.

Ngày thứ 7 đón chào tôi với ánh nắng heo hút của mùa lạnh và niềm vui vỡ òa khi tôi được phóng thích khỏi giường bệnh. Tôi quyết định đi vòng vòng chút khảo sát tình hình nhưng thật không may, tôi gặp phải quản gia Park. Và trước sự chào mời nồng nhiệt của ông ấy, tôi đành cười khổ mà theo ông đi câu cá trong nhà. Thật không biết còn việc gì có thể chán hơn không? Bể cá thì trong suốt, đám cá con cứ tí tí lại mắc câu . Vậy mà ông già ngồi cạnh tôi thích thú cười khằng khặc, chỉ thiếu điều chưa rụng mấy cái răng.

- Tiểu thư quả nhiên là người biết thưởng thức. Câu cá chính là nghệ thuật cao nhất của sự đồng điệu trong tâm hồn. chính là khi chú cá nhỏ đớp lấy mồi câu, 2 trái tim gắn kết qua một sợi dây mỏng mảnh, thật muôn phần thú vị.

Nói rồi còn tự gật đầu tâm đắc. Thôi tôi chịu, cái này so với mấy trường phái ấn tượng của Hồng có khác là mấy? Oh shit! Giờ đâu phải lúc tôi nên nhàn hạ ngồi câu cá?

- Quản gia Park!

- Vâng thưa tiểu thư!

Tôi theo thói quen nhíu mày khi nghe tới từ đó, lúc nào mới chấp nhận hiện thực này tôi cũng chưa biết.

- Hmmmm, tôi... muốn ra ngoài một chút!

- Nhưng thiếu gia...

- Chỉ ra một chút thôi, năn nỉ ông đó! Tôi đi cùng Han là được mà! Tôi muốn tìm vài cuốn sách, xong việc tôi lập tức quay về.

- Nếu vậy cứ để tôi đi mua.

- Tôi muốn tự chọn. nếu ông không đồng ý tôi sẽ quỳ..

- Xin tiểu thư đừng làm vậy! Nhưng tiểu thư phải về trước 6h tối, thiếu gia sẽ có mặt ở nhà lúc 7h.

- Ok. Ok. Cảm ơn ông!

Tôi biến khỏi phòng trong một tích tắc, nhưng chọt khựng lại, tôi cứ đi thẳng xuyên thủng là được nhỉ?

- Tiểu thư, mời theo tôi!

Trời ơi anh ta chui từ đâu ra vậy? tôi trụy tim mất thôi. Mà không phải anh ta đi cùng Jackson sao?

- Này Han, Jackson về rồi à?

- Dạ chưa, hôm nay thiếu gia sẽ ghé qua Lan Kwai Fong thăm ba mẹ nên nhanh nhất là sáng mai mới về tới nhà!

Oh yehet!

- Tiểu thư có vẻ vui mừng?

- Làm...làm gì có! Mà anh đừng gọi tôi là tiểu thư nữa, anh còn nhiều tuổi hơn tôi, gọi em là được rồi!

- Không được đâu, tiểu thư! Chúng ta đi thôi!

Tôi xoa mũi, người trong nhà này quả thực cứng nhắc. Một lời thiếu gia nhà họ nói ra, thánh chỉ e là cũng không theo kịp. chả trách sao ngày hôm đó, chỉ cần một câu nói của cậu chủ, người thanh niên kia liền dốc tận mạng đưa tôi theo, một chút thắc mắc cũng không có.

Căn nhà này quá rộng lớn, chúng tôi phải đi thang máy xuống tầng một. lúc đi qua đại sảnh, đám vệ sĩ gác cửa làm tôi nổi hết cả da gà. Người nào người nấy như vừa hiện lên từ 18 tầng địa ngục, sát khí tỏa ầm ầm. Tôi bước thật nhanh qua, chỉ sợ đi chậm một bước sẽ bị ám khí của họ bám theo tới già!

Ra khỏi nhà, tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng lại bị choáng ngợp ngay bởi vẻ đồ sộ và phô trương của căn nhà. Không đúng, đây phải là lâu đài, chứ nhà gì nữa. Vẻ đẹp thực tinh tế mà độc đáo, cổ kính mà mĩ lệ. Trong phút chốc tôi hoàn toàn chìm trong mê đắm, chỉ đến khi Han đậu xe bên cạnh, tôi mới luyến tiếc dứt mắt khỏi tòa nhà.

- Mời tiểu thư lên xe!

Nhìn con Skyper C8 Spyder T sang trọng trước mặt, hình như cái tiềm thức xa xăm nào đấy bảo tôi rằng đã thấy nó ở đâu rồi. Rốt cuộc nghĩ tới nghĩ lui gì vẫn không nhớ ra, tôi đành từ bỏ và ngồi vào xe.

Seoul hoa lệ và đông đúc, dòng xe triền miên nối đuôi nhau như không có điểm dừng. Muốn tìm Hồng thật không đơn giản! Han chở tôi loanh quanh thành phố, đến khi ánh nắng yếu ớt gõ cửa tôi mới nhận ra trời đã tối. Một buổi công cốc, tôi bảo Han vào mua đại vài cuốn sách còn mình ở lại trong xe. May mắn là tấm kính cửa màu đen, chứ không tôi không biết phải chui vào đâu, mọi người cứ đua nhau giơ máy ảnh chụp tanh tách chiếc xê đẳng cấp thế giới. Chợt ánh nhìn của họ đổi hướng, bên kia đường một chiếc Ferrari FXX vừa dừng lại. Cứ nhìn cái kiểu trang trí xe màu cầu vồng nhìn như muốn hấp diêm thị giác là đủ biết chủ nhân chiếc xe là loại người nào. Và đúng như tưởng tượng của tôi, gã trai trẻ bước xuống xe đích thực là một play boy. Anh ta ăn mặc hầm hố không kém chiếc xe, áo hoa quần hoa lòe loẹt, lại thêm mái tóc trắng vuốt ngược, mắt tôi không chịu nổi chỉ muốn đá cho một cước. Thế mà đám con gái thì không ngừng á ố, biểu cảm như vừa trúng tình dược trong bộ phim Harry Potter.

Anh ta đi vào casino, một đám tùy tùng mặc vest đen theo sau, và đi ngay cạnh anh ta , tôi dụi mắt, rồi dụi mắt. Khi chữ Hồng vừa xuất hiện trong đầu cũng là lúc tôi mở cửa xe lao ra, hét thật lớn :

- Hồng! Hồng !

- Beep beep!

Oh no, 1 con Jeep! Tôi chết chắc rồi. Giây sau đó tôi bị đẩy ngã xuống đường. Hóa ra thì bị xe tông không đau như tôi tưởng, chỉ hơi nhức khi toàn thân nện xuống đường, có chăng thì sứt da vài chỗ. Tôi định quay ra xin lỗi tài xế thì tá hỏa nhận ra Han đang nằm trước mũi xe. Là anh ấy vừa cứu tôi! Damn it! Tôi run rẩy lục tìm điện thoại gọi cứu thương. Nhưng trước khi tôi kịp làm gì thì một đám người mặc đồ đen đã đưa Han lên xe, và kéo tôi lên cùng. Tôi mặc kệ họ là ai, phải đưa Han tới bệnh viện quan trong hơn!

Họ không đưa Han tới viện mà trở về nhà, vết thương có vẻ không nghiêm trọng và Thomas luôn có mặt rất nhanh chóng. Sau khi kiểm tra một lượt, ông kết luận tình trạng của Han rồi đi kê thuốc.

- Tiểu thư không cần lo lắng, Thomas đã nói...

- Tại sao anh lại nhảy ra làm gì chứ?

- Đó là trách nhiệm của tôi!

- Trách nhiệm nào yêu cầu anh bỏ mạng cứu người khác hả? anh mà bị làm sao tôi sẽ chết mất!

- Xin tiểu thư....

- Thiếu gia!

Cả phòng đột ngột quỳ xuống hô vang, Han cũng định nhảy xuống giường nhưng lại dừng động tác giữa chừng. Tôi sợ hãi nhìn ra cửa. Jackson không nhanh không chậm bước lại phía tôi, biểu cảm như sắp ăn tươi nuốt sống người ta tới nơi. Tôi vô thức lùi lại, trong lòng lục phủ ngũ tạng xoắn hết vào với nhau. Phen này tôi mới là chết chắc, dám làm thuộc hạ thân tín của anh ta bị thương! Tim tôi theo bước chân anh ta mà đập càng lúc càng dữ dội.

- Han, anh chán sống rồi phải không?

- Thuộc hạ biết tội, xin thiếu gia trị tội.

What the fuck?!!!!!! Tôi không nghe nhầm đấy chứ?

- Nói xem anh đã theo tôi bao lâu?

- 12 năm 4 tháng 29 ngày , tính tới lúc này là 6 giờ 30 phút 15 giây 40 tích tắc.

- Trí nhớ rất tốt! tôi còn tưởng anh mất trí nhớ rồi chứ?

Han không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu. Tôi không thể chịu nổi nữa :

- Han anh ấy không làm sai gì cả, đây ...

Jackson đưa tay ra dấu cho tôi dừng lại, tiếp tục chất vấn Han :

- Nếu em gái tôi có mệnh hệ gì, cậu có thể chịu trách nhiệm?

Han vẫn cúi đầu nhận tội, tôi muốn nổ tung cái đầu. Làm sao anh ta có thể ăn nói vô lí như vậy?

- Dane, Carlin, Đưa tiểu thư về phòng nghỉ ngơi, gọi Thomas tới kiểm tra!

- Không.. em...

Tôi cứng họng khi bắt gặp ánh mắt Jackson, không tài nào thốt ra được một chữ. Tôi chưa từng thấy sợ ai như thế, đành ngoan ngoãn lui ra. Nhưng ra rồi lại vô cùng bức bối, rõ ràng trong chuyện này, người sai là tôi. Anh ta không nghe lấy một câu, một mực khăng khăng nói Han có tội. Ngang ngược! Hống hách! Không có đạo lí! Đã vậy cái đám người kia biết rõ sự việc, vậy mà không ai mở miệng nói lí lẽ cho anh ta. Tức chết đi mất! Tôi lơ 2 tên vệ sĩ, đùng đùng đi về cuối hành lang. Lúc phát hiên ra ngõ cụt, tôi chửi thề trong đầu một câu rồi mất mặt quay lại chỗ cũ. Nhưng căn phòng cạnh tôi đột nhiên cất lên tiếng hát vừa ai oán, vừa thê lương, tôi liền nổi hứng tò mò nhìn vào trong. một cô gái ăn vận sạch sẽ đang gọt táo, cả người toát lên sự thanh khiết vô ngần. Không ngờ trong nhà này còn có người có máu nghệ sĩ. Cô ta dừng công việc khi thấy tôi, rồi bất thình lình nở nụ cười tà mị, cầm dao lao thẳng vào phía tôi. Tôi chắc chắn mình không nhìn đểu cô ta một giây nào, cớ sao cô ta lại muốn giết tôi chứ? Người nhà này, đúng là không ai biết tới 2 chữ đạo lí!

Tôi chỉ biết bỏ chạy, trong bụng rủa thầm cái định mệnh không ra làm sao của mình! Lại cái khỉ gì nữa đây?

End chap 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net