Chap7: Part2 : He

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Fanfiction : Don't Go Home

Author: Lee Ji Ki (Jinyoung's Babe) – Cosmic Girl From Galaxy

Pairings: BobNhung (Bobby *iKON* × Ji Ki) ,

JackHong (Jackson *GOT7* × Hồng)

Thể loại : humour, HE, imaginative, ....

Caption : "Bản chất của phụ nữ là yếu đuối, nhưng có những lúc, họ còn đáng sợ hơn cả những gì đàn ông có thể tưởng tượng"

Note : hoàn toàn hư cấu, nhưng biết đâu, kekeke...

Chap 7 : He

Part2: He

Song: Back and forth 30 min- Giriboy

Đêm lạnh như nước.

Trên tầng cao nhất của một toà nhà cổ kính, dưới ánh đèn sáng lờ nhờ, một cô gái mặc chiếc áo phông mỏng manh đang cau mày quan sát "dancheong" được trang trí tính tế trên vòm mái. Tay cô vẫn giữ hờ ly vodka, chân trái khẽ đung đưa theo bản sonata Waldstein uyển chuyển. Bóng dáng lạnh lẽo trầm mặc lặng lẽ tan vào làn sương buốt giá.

Chậc, mới ở nhà họ Wang không lâu, tôi đã học theo thói làm màu của đám vệ sĩ , miêu tả bản thân lại có thể khoa trương đến thế này? haiz...

Két!

- Jackson! À nhầm caca!

Chết tiệt, tôi làm gì sai mà mặt ảnh đen ngòm thế kia? Không ổn, trán còn nổi cả gân xanh.

- Em đang làm gì ở đây?

- Hả?

- Có biết nhiệt độ ngoài này bây giờ là bao nhiêu không? Ăn mặc phong phanh giữa thời tiết 2,3 độ này là có ý gì? Muốn bị bệnh như vậy sao?

- Em...xin lỗi!

- Còn không đi vào?

Tôi tặc lưỡi, lẳng lặng theo vào. Xuống tới tầng một, vừa đẩy cánh cửa bếp ra, tôi chết lặng: Nguyên trên bàn ăn là một đám lúc nhúc mèo đang thưởng thức bữa tối. Khung cảnh kinh dị tới mức tôi lập tức lén lút nhìn sang Jackson bên cạnh, không khỏi rét run một trận. Lại vô tình liếc mắt thấy mấy người dọn dẹp sắp đi tới, sợ họ bị liên luỵ, tôi vội vàng kéo tay áo Jackson, đồng thời nở nụ cười chói lọi:

- Mấy cục cưng hư quá! Còn không mau đi đi!

Nói xong vội vội vàng vàng vọt tới trước bàn ăn, ôm từng chú mèo đem ra, lại không nghĩ tới ôm một con có thể, hai con có thể nhưng cả đàn mèo thế này đúng là... chưa kể hoà vào không khí quỷ dị này còn có thể nghe thấy ngoài kia là tiếng chim hót hoà với tiếng chó sủa vang trời. Tôi chậm rãi quay đầu lại, nụ cười đã có phần méo mó rồi:

- Caca, em... chỉ là muốn tăng thêm không khí cho căn nhà thôi, ca đừng đuổi mấy con vật xinh xắn này đi! Em sẽ dọn, nhất định dọn hết!

Sau đó tôi còn cật lực gật đầu để xác nhận lời hứa. Ấy thế mà Jackson một câu cũng không nói, lôi tôi một mạch ra xe, vẫn kịp trao cho mấy người giúp việc phía sau ánh mắt đầy ý nghĩa, khiến họ xanh hết cả mặt mày. Tôi không khỏi cảm khái, caca quả nhiên là bất phàm, công phu ánh mắt hảo lợi hại!

***

Đây..lẽ nào là... vừa rồi đi đường không dám mở miệng hỏi, bây giờ tới nơi rồi nhịn không được phải kinh ngạc một phen. So với hộp đêm ở Việt Nam, đây chân chính mới xứng đáng với cái tên của nó. Nhìn qua thôi cũng loá cả mắt, hình thức trang trí khoa trương, người đến toàn ăn mặc sành điệu, không nghi ngờ gì hộp đêm này là của dân nhà giàu. Lại phải quay sang bên canh, Jackson chỉ đơn giản sơ mi trắng cùng quần âu đen thôi, nhưng so với đám người kia lại là phi thường phi thường cao cấp. Cũng may vừa nãy tôi khoác thêm chiếc áo lông mới mua, bằng không sợ là lúc này đã làm mất mặt caca rồi.

Ngồi xuống cạnh Jackson, những cô chân dài liên tiếp chạy tới mời rượu, không ngại che giấu ánh mắt đầy say mê và tôn sùng đối với trai đẹp. Thế thì tạm đi, còn công khai nhìn tôi đầy khinh bỉ và ngập tràn ghen ghét nữa, làm tôi cảm thấy có chút bất tiện. Jackson thì nhàn nhạt ngồi uống rượu, nhưng chỉ uống đúng 2ly, rồi tập trung lên phía sàn chính diện. Quả nhiên không hổ danh là đại thiếu gia, hiểu biết thật uyên bác. Tôi nhớ rõ ngạn ngữ Pháp có câu: "chén thứ nhất là con nai trên đồng cỏ, chén thứ hai là người anh hùng, chén thứ ba là con lợn". Trong đầu lại chợt nghĩ: vậy uống trên ba chén tức là không bằng cả con lợn a! vậy mà mấy cô gái này nãy giờ uống nhiệt tình như vậy, ánh mắt hướng tới họ có thể chính đáng mà xem thường rồi. Tuy vậy còn chưa thể hiện chút nào thái độ thì lại bắt gặp biểu cảm thất vọng của họ, khiến tôi cười thầm một phen: các người nghĩ caca của ta là loại người nào , há có thể vì mấy loại tán tỉnh rẻ tiền này mà xao động?

- Wow! Kim nhị thiếu gia!

- Trời ơi! Ngầu quá!

- Ahhhhh !

Xung quanh đột nhiên trở nên ầm ĩ vì sự xuất hiện của một người. Đến cả Jackson cũng cong cong khoé miệng, trên gương mặt lại toát ra vài phần tự hào. Chỉ riêng điểm này, người này cũng đáng để mấy cô gái kia bội phục. Đó là một chàng trai hết sức hào nhoáng. Bộ áo đen ôm sát cơ thể cố tình để lộ ra dáng người cao hoàn mỹ, mái tóc đỏ rực rỡ lù xù che vượt cả lông mày, lại thêm ánh mắt cười cười càng tăng thêm vẻ tà tứ. khuôn mặt tuy không thể so với vẻ đẹp trời phú của Jackson, nhưng cả người lại toát ra khí chất vương giả, khiến cả nam lẫn nữ đều không thể rời mắt. Tóm lại có thể nói, chính là loại tuỳ ý cười một cái cũng có thể khiến toàn bộ quầy bán thuốc trợ tim trong thành phố làm ăn khấm khá suốt một tuần. Tôi cũng chăm chăm xem màn trình diễn của anh ta, mặc dù không hiểu một chữ nào trong lời rap. Lúc diễn xong, anh ta quay về phía tôi cười một cái, rồi từng bước tiến lại gần. cả hộp đêm xém tí nữa thì nổ tung. Thế nhưng cũng không nghĩ đến anh ta lại tới bàn của tôi ngồi thật, chào Jackson rồi nghiêng mắt đánh giá tôi. Tôi có hơi ngây người, không hiểu sao thấy anh ta tôi lại bất chợt nhớ tới gã trai hoa hoè hoa sói hôm đó trước casino.

- Rất vui được gặp em, Ciel!

Một lời này làm tôi choáng váng cả đầu óc, mấy cô chân dài lại thêm dịp nhìn tôi đầy coi thường. Tôi ngay lập tức phân tích tình huống, đến 99% là anh ta muốn lợi dụng tôi để tránh xa mấy nữ nhân kia. Mẹ kiếp, anh ta nếu muốn diễn thì cũng nên tìm người có năng lực mà hợp tác, sao lại bắt tôi tham gia! Tôi liền hung hăng trừng mắt nhìn anh ta một cái, ý tứ rất rõ ràng: 'người lạ chớ gần'. Jackson thấy tôi như vậy thì tựa tiếu phi tiếu mở miệng:

- Cậu ấy là em trai anh, Jiwon.

Tôi kinh ngạc, từ lúc nào Jackson có em trai, sao không ai nói cho tôi biết?

- Hahahaha... không nghĩ tới em gái anh lại ngốc như vậy?

Cái tên bất lịch sự này!

- Cậu ấy là nhị thiếu gia nhà họ Kim, nhưng..

- Anh ấy với tôi còn hơn cả anh em ruột ấy chứ!

Tôi nghe vậy thu hồi vẻ nghi hoặc, chậm rãi nhìn anh ta:

- Cậu chắc là mình nhiều tuổi hơn tôi?

- Cái đó đương nhiên, tôi đã nghe Han giới thiệu về em cả chục lần rồi!

Nói rồi ngoắc tay với cô gái gần đó, nhận lấy ly rượu từ tay cô ta rồi đưa đến trước mặt tôi:

- Tôi mời em ly rượu này thay cho lời chào ra mắt!

Trong lòng tôi vốn đã gào thét là đừng có nhận, nhưng thấy ánh mắt mong chờ của Jackson,tôi lại đành bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ rồi đón lấy ly rượu. Sau đó làm một hơi hết sạch. Cuối cùng thì hoàn toàn không nhớ gì!

***

- Oáp!

Sao cả người lại uể oải thế này?

- Tỉnh rồi sao?

- Shit! Sao lại là cậu nữa?

- Tỉnh lại rồi thì mau ăn sáng đi!

- Cậu không hiểu sao? Vấn đề là tại sao cậu lại ở phòng tôi?

- Haiz, em quả nhiên rất có tài năng, tôi tới đây chơi cả trăm lần trước cũng chưa từng thấy nơi đây có khung cảnh chim thú hát ca, chó chạy người ra tấp nập như vậy! Tốt, tốt, thế này mới giống có người ở chứ!

Thái dương tôi giật giật, trình độ giả ngu không hiểu tiếng người của tên này quá tốt, căn bản không thể đấu lại. Hơn nữa, tôi cũng không hay nói nhiều, cho nên trực tiếp bỏ qua cậu ta đi xuống dưới thăm đám chó, mèo.

- Tiểu thư! Kim thiếu gia!

- Sao cậu lại theo tôi xuống đây nữa? không về nhà sao?

- Hôm qua làm em bị say, tôi thấy phải có trách nhiệm...

- Không phải tôi bây giờ đang rất khoẻ mạnh sao? Còn cần cậu có trách nhiệm gì nữa?

- Biết sao được? Jackson hyung đã nhờ tôi đưa em đi mua xe, quân tử nhất ngôn, đương nhiên phải giữ lời.

- Cậu khẳng định sau khi mua xe xong sẽ về nhà?

- Có thể!

- Được! vậy bây giờ liền đi mua xe!

- Yaaaa, tôi mua xe hay cậu mua đây hả?

Tôi quả thực không chịu nổi nữa rồi, lúc đầu tôi ưng ý chiếc Honda HRv, cậu ta liền chê nó rẻ tiền, xém nữa thì mua 1 con ford, tôi không quan tâm đi xem một con porsche, lại bị cậu ta chê nhà quê, rồi đánh mắt sang con BMW ở bên cạnh. Tôi vẫn không nói gì, trực tiếp tới gần một con Avande, cậu ta khăng khăng đòi mua con Audi Rts. Tôi tức quá mới hét lên rồi tuỳ ý đập vào con xe bên cạnh:

- Lấy con này đi!

- Wow, thật không biết em cũng có mắt nhìn xe nha! Con beetle này quả thực là sự lựa chọn hoàn hảo cho các quý cô đó!

Tôi... thế quái nào. Tôi thực sự không muốn lãng phí tiền của Jackson!

- Lên xe đi!

- Hả? sao cơ?

Chết tiệt, cái tên này làm sao lại thanh toán nhanh như vậy? Tôi đành chuẩn bị mở cửa xe thì một cô gái đã chắn trước mặt, cho ngay tôi một cái tát! Lực đạo tay thật không thể xem nhẹ! Tôi bình tĩnh ngước mắt lên nhìn cô ta:

- Làm cái gì vậy?

- Jiwon, con nhỏ này là ai? Tại sao anh lại cùng cô ta xuất hiện ở đây? Còn cười nói vui vẻ nữa!

Này này, cô đang kể chuyện hài sao? Con mắt nào của cô thấy tôi với anh ta cười đùa vui vẻ hả?

- Tôi làm gì, với ai, cô quản được sao?

- Anh nói xem con nhỏ này rốt cuộc có gì tốt? ngoại hình không! Tính cách không! Cho dù anh chọn người khác cũng đâu cần cố tình chọn một đứa không ra gì như cô ta để hạ nhục em như vậy! Jiwon ah, chúng ta quay lại được không? Em sai rồi!

Trời, thay đổi thái độ nhanh quá, coi như vì khả năng này của cô, tôi sẽ bỏ qua chuyện vừa rồi. Nói thực tôi cũng không muốn gây ầm ĩ ở nơi công cộng. Mặc dù ra tay đánh tôi là cô cố ý, bất quá tôi thật sự không muốn động tay động chân với phụ nữ, đặc biệt là loại liễu yếu đào tơ như cô.

- Cô nhất định không chịu hiểu tiếng người như vậy sao? Tôi nói chia tay là chia tay, cho dù không có cô ấy, tôi cũng không chọn cô! Thật là...phụ nữ sao có thể mặt dày đến vậy?

- Đi thôi!

Tôi cảm thấy trong lời nói của cậu ta, hình như có chút không đúng. vừa nãy không có để ý, từ lúc nào liền trở thành đồng minh của cậu ta rồi? Tôi định phân trần một chút thì Jiwon đã nắm tay kéo tôi đi. Đúng lúc này lại có một người khác nắm tay kia kéo tôi lại.

- Bộp! cô nghĩ có thể đánh tôi lần thứ hai sao?

Lần này tôi phản ứng cực nhanh, trực tiếp chặn đứng đường đi của cánh tay cô ta. Con nhỏ này thực là đang muốn thử sức kiên nhẫn của tôi mà. Bỏ qua cho cô ta một lần, cô ta lại tưởng tôi rất dễ khi dễ, nếu không phải với chuyện này tôi hoàn toàn không muốn mất thì giờ, nhất định đã dùng lực một chút bẻ gãy xương ngón tay của cô ta. Lại nhìn sang kẻ đầu sỏ của vụ này, Kim Jiwon, cậu khẳng định muốn ăn đòn như vậy? lần thứ hai dám lôi tôi ra làm lá chắn cho cái thói lăng nhăng của cậu!

- Sao cô dám nhìn anh ấy như vậy hả? cô thực sự không biết xấu hổ sao? Cô nhìn lại bản thân mình đi, có chỗ nào xứng đáng với Jiwon hả? cô đúng là cái loại con gái rẻ tiền, vì Jiwon là thiếu gia của tập đoàn lớn nên cô mới dụ dỗ, giả bộ để anh ấy thương hại đúng không? Lương tâm bị chó tha rồi sao? Đồ vô liêm sỉ! đồ...

Lời này đúng là rất khó nghe, nhưng đem ra áp dụng trên loại người như tôi mà nói, căn bản không có hiệu quả. Tôi cười khẩy, thực sự muốn xem cô ta diễn tiếp phim như thế nào.

- Bốp!

- Ngoài tôi ra, không cho phép ai mắng chửi cô gái này!

End chap 7.

P.s : Cậu thử nghĩ xem, người dám nói câu này, rốt cuộc là ai? 14/3, đây là lời tỏ tình của tôi! à mà cậu đoán xem, bức ảnh tớ gắn vào có ý nghĩa gì nhé!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net