Chap 7 : Sự kiện không thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau vụ cướp, Otonashi mệt mỏi đi về giường ngủ. Nhưng cậu không thể chợp mắt nổi, bởi tên cướp đã nhắc đến Yuri. Lãnh đạo của Chiến tuyến chống cái chết; và là người đầu tiên mà cậu gặp ở bên đó. Otonashi xoay người. Cậu nghe tiếng người giao hàng đã đến, anh ta đặt hàng chúng ở ngoài cửa sổ. Cũng không có gì to tát ngoài việc trả một vài đồng yên. Cậu vẫn thường để sở y tế kiểm tra và trả tiền sinh hoạt thiết yếu, như là tiền thư bưu điện sáng nay

Đã sáu giờ mười lăm phút sáng, nhưng mắt Otonashi vẫn không tài nào nhắm lại nổi. Cậu nghe tiếng gió xào xạc thổi qua những cái cây bên ngoài, kèm theo ngáp. Kanade ngáp dài và duỗi căng người, đấy là cách người ta thường làm để giải phóng sự mệt mỏi vào buổi sớm vừa tỉnh dậy. Cô đung đưa hai chân dưới giường, nhìn Otonashi và nói, "Chào buổi sáng."

"Mình vẫn còn đang nghĩ... về những tên trộm tối qua. Chúng nói gì đó về cuộc đột kích nhà Yuri vào thứ tư này. Đó là ngày nghỉ hả?"

"Đó là một ngày nghỉ phép," Kanade gật đầu xác nhận sau một hồi ngắn suy nghĩ. "Vậy cậu định làm gì? Cứu lấy các em của cậu ấy? Nếu đúng vậy, cậu sẽ làm thế nào? Cách duy nhất là giết chết bọn cướp. Và mình nghĩ chúng ta không có cách nào khác đâu."

"Chúng ta không biết làm sao để bắt bọn trộm trong vào ba mươi phút... cho đến khi cảnh sát đến. Nhưng như vậy là quá lâu... hơn nữa, làm thế nào để cầm chân bọn chúng trong từng ấy thời gian?"

Kanade nhún vai. "Mình không biết. Mình sẽ có thể tính toán xem chúng ta nên làm gì khi ở trường. Quanh đây có taxi hay tuyến xe buýt nào đến Shibuya không?"

"Nếu mình nhớ không nhầm, thì có một chuyến lúc bảy giờ người lăm phút sáng, nhưng mình chưa đi xe buýt bao giờ."

"Mình cảm thấy hơi khó chịu... mình ước mình có mang vài bộ quần áo mới..."

Ây chà, Otonashi đang gặp phải một tình huống khó khăn. Đầu tiên, cậu không muốn Kanade phải khó chịu, nhưng vào lúc này, không thể tìm thấy cái gì giống như một bộ quần áo nữ. Chỉ còn một cách. "Mình biết làm thế nào rồi..." Cậu nói, "Sử dụng máy sấy làm khô tạm quần áo của cậu nhé."

Kanade nghiêng đầu. "Mình nên mang theo vào bộ quần áo khác. Mặc một bộ trong hai ngày liên tục có vẻ không ổn, nhưng đành phải làm thế thôi... Máy sấy ở đâu vậy?"

"Trong ngăn kéo. Mình sẽ chuẩn bị bữa sáng trong khi cậu đang tắm. Có cái khăn trong tủ đấy."

Kanade gật đầu. Cô hạ thấp người, và đặt chân xuống sàn nhà. "Cạch" tiếng cửa phòng tắm đóng lại báo hiệu Kanade đã vào trong. Otonashi mỉm cười trầm ngâm khi cậu đi ra. Cô ấy... Rồi cậu đi xuống bếp chuẩn bị. Cậu định làm một bát ngũ cốc nhưng cuối cùng quyết định làm bữa sáng với bánh kẹp nước sốt vang với một lớp Sriracha mỏng nóng được trang trí hình vòng xoắn, thêm vào mặt bên cạnh. Cậu chuẩn bị một cốc sữa kèm theo một vài lát quýt. Rồi cậu trét bơ vào bánh bằng con dao, bỏ thêm cái nĩa ăn lên đĩa

Kanade xuống vào lúc sáu giờ bốn mươi lăm phút, cô ấy đã tắm khoảng hai mươi lăm phút. Cô nhìn cái bàn nơi Otonashi ngồi. "Cậu đã làm món này à?" cô hỏi.

"Lần thứ hai vào bếp mà tớ thật sự tập trung đấy," Otonashi nói. "Mình tìm thấy bánh kếp trong tủ lạnh, nước gia vị, vậy là mình quyết định thêm vào vài vị cay trong bánh. Mình đặt trái cây đó để cậu tráng miệng."

"Cám ơn..." Kanade nói. Cô ngồi xuống, lấy con dao và cái nữa cắt cho mình một miếng bánh kếp. Cô nhìn nó, tưởng tượng hương vị nó sẽ như thế nào đây, và bỏ vào miệng. "Cậu làm ngon thật"

"Mình chưa bao giờ chú tâm vào việc nấu nướng..." Otonashi thừa nhận, "nhưng may là tớ có nguyên liệu tốt..."

Kanade đã kết thúc miếng bánh thứ nhất và bây giờ là miếng thứ hai. Cô uống một ngụm sữa trước khi đến miếng thứ ba. Làm thêm một miếng quýt. Năm phút cho đến khi Kanade hoàn tất bữa ăn nhanh của mình

"Cậu có cần mình dẫn ra trạm taxi không?" Otonashi hỏi. "Taxi phổ biến hơn trạm xe buýt gần khu liên hợp."

"Mình có thể tự tìm nó," Kanade nói. Cô đứng lên và nhặt túi xách đặt gần cây đàn dương cầm, khoác nó lên vai. "Cám ơn vì đã cho mình ở lại."

"Mình cảm thấy rất vui khi cậu lại ở bên mình lần nữa." Kanade đi vòng qua bàn và ôm Otonashi trước khi đi ra cửa. Otonashi mang đĩa ăn vào nhà bếp, hất nhẹ chúng vào máy rửa chén. Rồi cậu đi tìm khẩu Walter, nơi mà cậu đã đá nó vào tối qua; nằm giữa chậu hoa và tủ

Lại quá im lặng, Otonashi nghĩ, đặt nhẹ khẩu súng lên bàn. Thật sự quá im lặng... Mình thích thế giới kia hơn – Mình có nhiều việc để làm, đi lang thang dạo chơi, và xem NPC trong lớp. Chết tiệt, mình còn có thể đến lớp nếu mình muốn... Otonashi đi đến cái ghế dài và nhìn chằm chằm cây đàn dương cầm ở phía trước, Bản nhạc Brave Song vẫn ở đó. Nhưng ở giữa hai trang giấy, cậu thấy có viết gì đó, cái mà cậu chưa bao giờ thấy nó trước đây. Cậu đi đến gần cây đàn dương cầm à xem xét tin nhắn. Một hàng chữ kanji: Tập sáng tác: kết thúc một bài hát mới.

Otonashi nhìn tin nhắn và chớp. Phải rồi... Hatsune muốn sáng tác nhạc cho những anime khi nó lớn lên... nhưng bởi vì bệnh của mình, nó không thể làm điều đó. Otonashi nhìn lên trời. Có khi nào nó đang ở thế giới kia không? Có khi nào nó đã tự tìm con đường cho mình ở đó, hay là nó đã qua rồi? Có quá nhiều điều mình muốn biết... Hatsune như thế nào rồi?

Otonashi thở dài và cậu mở băng ghế của cây đàn Piano ra và lấy ra một tập thư mục màu xanh được đánh dấu "Thư mục sáng tác." Thẻ cuối cùng là một bản nhạc chỉ mới viết được một nửa. Tiêu đề còn để trống. Otonashi không phải là người chơi đàn dương cầm giỏi, nhưng cậu cũng có thể đánh vài nốt nhạc. Cậu đọc phần lưu ý đầu dòng được đánh dấu bằng khóa son, đây mà một trong những điều nhỏ nhoi mà Hatsune đã chỉ cho cậu. Cậu ấn thử phím đàn với một ngón tay, "tằng", chỉ đánh được một vài giai điệu đơn giản khiến cậu cảm thấy chán nản.

Otonashi thở dài. Cậu ước mong em gái cậu có thể sống lại, ước được nghe giọng nói của nó giải thích về mảnh giấy này. Bắt đầu buồn rồi, vậy nghĩa là kết thúc buồn? Hay là nỗi buồn đang bị khuấy động lên đây?

Bài hát này... nó mô tả cuộc đấu tranh mà Chiến tuyến đã trải qua. Chúng tôi đã lần đầu vô vọng chống lại Thiên Sứ, nhưng cuối cùng chúng tôi lại kết thân và giúp đỡ cô ấy trở thành một đồng minh, một người bạn. Mở đầu của bài hát này... nó giống như những gì mà Chiến tuyến đã trải qua. Mang nó trở lại với cuộc sống...

Otonashi biết cách gõ đàn, nhưng cậu không thể gõ chính xác theo bản nhạc được. Otonashi thở dài, cậu chỉ có thể chơi một giai điệu lập đi lập lại. Mình nên đi kiểm tra Yui, có thể Hinata cũng ở đó, mình cũng chẳng có gì tốt hơn để làm

Otonashi bỏ cây đàn lại và đi ra ngoài, khóa cửa. Cậu kiểm tra hộp thư, nơi đặt hóa đơn thay thế cửa sổ. Cậu cho nó trở lại hộp thư sau khi kiểm tra giá. Rồi cậu tiến bước về con đường nhà Yui

Cậu nhấn chuông cửa và chờ mẹ Yui ra trả lời như lần trước. "Hinata nói cậu ấy phải đi học," bà mở cửa nói. "Cháu đến chơi với Yui hả?"

"Vâng," Otonashi nói. "Kanade cũng đến trường luôn, và cháu không có nhiều việc để làm khi ở nhà một mình."

"Yui cũng vừa ăn sáng xong, nó sắp sửa cảm thấy chán như cậu đây." Mẹ Yui cười. "Cô đoán là hai cháu có thể làm gì đó để vơi bớt nỗi buồn chán này chứ nhỉ." Otonashi tuột giày của cậu và đi lên cầu thang. Cửa phòng Yui vẫn mở, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ. Yui đang nhìn ra cửa sổ, chắc nó đang ngắm mây trên trời, cũng có thể là máy bay. Cửa sổ bị vỡ đã được thay thế bằng một tấm kính mới. Trên giá sách là quả bóng được gói trong miếng vải

"Chào buổi sáng, Yui," Otonashi nói.

Yui xoay đầu lại nhìn và la lên, "Senpai! Anh đến thăm em à?"

"Uhm, kanade và Hinata đã đi đến trường, vậy anh đoán là anh chỉ còn lại một người có thể đến thăm, phải không nè?"

"Anh đến đúng lúc quá. Anh có thể mở giúp em ti vi kênh sáu mươi tư không?" Otonashi chớp mắt một lần trước khi cậu xác định vị trí của cái remote ti vi và mở nó lên, theo như yêu cầu của Yui, cậu kéo một cái ghế ra ngồi bên cạnh

Sắp chiếu anime Clannad. Cậu không có xem anime này, chỉ có Yui thích nó. Otonashi quyết định xem với Yui, mặc dù cậu có thể không hiểu rõ cốt truyện

Yui dường như đắm mình trong nó, Otonashi nghĩ đây không phải lúc nói chuyện và làm mất hứng của Yui

Chiếu được nửa phim thì lại đến chương trình quảnh cáo, khi ấy Yui nói quay qua nói chuyện. "Em bắt đầu xem Clannad vào hai tuần trước," nó nói. "Sau tập đầu em đã ngủ hoặc hôn mê tới thế giới sau cái chết. Em tỉnh dậy ngay khi Hinata bảo em rằng anh ấy sẽ đánh bóng qua cửa sổ nhà cho em, và em đã đợi hai tuần để điều này xảy ra. Khi em thấy quả bóng bay qua cửa, em biết Hinata vẫn còn nhớ lời hứa của anh". Đôi mắt Yui bắt đầu ươn ướt. "Anh có thể lau mắt em được không, Senpai?"

"Được thôi," Otonashi nói, lấy khăn giấy trong hộp khăn giấy gần đó và chấm nhẹ vào mắt Yui.

"Hôm qua thật là vui. Hinata và em đã hồi tưởng về cuộc nói chuyện, về những gì đã xảy ra giữa hai người. Anh ấy cũng nói với em về Naoi." Yui cười khúc khích. "Em nghĩ là anh ấy bạo lực hơn Thiên Sứ - err, ý em là... Kanade... chị ấy không phải thiên sứ, phải không?"

"Cô ấy chỉ là một ngườ bình thường như chúng ta mà thôi. Yuri đã giấu bọn anh, rằng cô ấy biết điều đó. Nhưng tại sao?"

"Anh sắp phải nói rằng chúng ta sẽ gặp cô ấy."

Otonashi thở dài. Nếu ngày đó đến chúng ta có thể bảo vệ Yuri và những đứa em của cô ấy. " Làm sao em chịu chấp nhận cưới Hinata? Ý anh là, ở thế giới kia, hai người trong có vẻ ghét nhau. Làm sao em lại thích hắn bây giờ?"

Yui nhìn đôi tay bị liệt của mình. "Uhm, đó là một trong những điều mà anh không thể giải thích. Khi quay lại thực tế, xung quanh em trở nên quá yên tĩnh, em không thể ồn ào như bên kia nữa. Vì em không thể cử động tay hay chân."

"Nhưng Hinata nói với em – anh ấy sẽ vượt qua mọi trở ngại cuộc sống và cưới em, nếu ý anh ấy là vậy. Hóa ra chúng em thân thiết hơn chúng em nghĩ... ảnh giúp em khi em cảm thấy buồn. Ảnh ở đây khiến em cảm thấy vui hơn. Và anh biết mọi thứ anh ấy nói ở thế giới sau cái chết mà." Trên màn hình, Clannad chiếu tiếp, nhưng không ai chú ý đến nó nữa. "Anh ấy nói cho dù không thể đi, đứng hay có con, anh ấy vẫn sẽ cưới em... giống như tình yêu ruột thịt, phải không?"

"Em không thể so sánh nó như thế," Otonashi nói. "Tình yêu... thật khó để giải thích. Em thích ai đó và em muốn dành thời gian ở bên cạnh người đó, và để ghi điểm với người đó em sẽ làm mọi thứ cho người đó. Nhưng tình yêu không phải là mù quáng, xin lỗi, anh không phải nhà tâm lý nên khó mà giải thích rõ ràng được."

Yui cười khúc khích. "Anh nói thật chứ, Senpai?"

"Đó là sự thật," Otonashi nói. "Anh không biết mọi điều về tình yêu, nhưng không nên yêu mù quánh. Tựa như em muốn làm mọi thứ em có thể cho ai đó, em quan tâm đến họ."

"Em hiểu... nhưng anh biết làm thế nào anh ấy – luôn cố làm người khác vui bằng cách nào đó." Yui cười. "Anh ấy làm em vui ngay khi vừa bước vào cửa. Mà nè, senpai, tại sau anh không đi học?"

"Anh là sinh viên," Otonashi nói. "Nhưng, anh đã mất cơ hội đi thi, nên anh đoán anh không phải là học sinh nữa, ít nhất là cho tới giữa tháng năm hoặc..."

Yui im lặng, quay đầu vào TV. Otonashi kiểm tra thời gian: tám giờ mười hai sáng. Cậu vẫn chưa ở đây được bao lâu, và biết là Kanade hoặc Hinata đã đi rồi. Dù sao cũng không có nhiều việc để làm

Otonashi thở dài, nhìn lên trần nhà. "Chán quá, Không có gì để làm – hầu như quá yên tĩnh"

"Cuộc sống của em... em nằm trên giường như thường lệ: thức dậy, gọi mẹ mang vào phòng tắm, đánh răng và rửa mặt, chải tóc, ăn sáng, xem ti vi, đến phòng tắm, ăn trưa, xem ti vi hoặc nhìn ra bên ngoài, lại vào phòng tắm, hoặc ngủ một chút, thức dậy và xem ti vi, đi vào phòng tắm, ngủ, ăn tối, xem ti vi và nhìn mặt trời lặn, vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt, cuối cùng đi ngủ. Cứ như vậy mỗi ngày. Từ khi em không thể ra ngoài, em không có người bạn nào. Em đã từng có bạn, rồi họ cũng bỏ em mà đi bởi vì em chỉ có thể nói chuyện với họ, hoặc nhìn họ làm gì. Đôi khi em cảm thấy thật chán nản."

Otonashi có thể hiểu được cảm giác của Yui bây giờ. "Sau khi Hatsune chết, anh đã dồn tất cả thời gian của mình để trở thành bác sĩ. Anh học hành thật chăm chỉ, không như trước khi Hatsune chết; Anh thật sự quyết tâm, làm việc, và cẩn thận trong từng bài học. Nhưng bây giờ anh mất kỳ thi rồi, cuộc sống như chậm lại. Thế giới sau cái chết thật là tốt vì anh còn có cái để làm, từ tập bắn súng, học ở lớp, hay chỉ đơn giản là trò chuyện cùng Hinata. Thậm chí xem Naoi sử dụng thuật thôi miên trên NPC để giải trí."

"Anh có em gái à?" Yui hỏi. "Vậy mà em không biết đấy."

"Anh chưa bao giờ kể cho em về nhỏ, kể cả sau khi anh lấy lại được trí nhớ. Bởi anh thấy không cần thiết lắm. Nhưng bây giờ, cuộc sống của anh chỉ còn lại vài người bạn mà anh đã quen ở thế giới bên kia." Otonashi cười. "Cũng lâu rồi, bây giờ anh có ba người."

Yui thở dài. "Vậy là anh cũng giống như em," nó nói, thở dài đầy hi vọng. "Thiên sứ, uhh, ý em là chị Kanade, anh và Hinata. Nhưng còn Iwasasa, Yuri, và những người khác thì sao?"

"Anh cũng không biết," Otonashi nói. "Nhưng nếu em muốn, anh có thể đi tìm Iwasasa cho em."

"Thật chứ?" Yui hỏi. "Cám ơn anh! Gửi lời hỏi thăm của em tới cô ấy nhé."

"Chắc chắn rồi. Anh sẽ đi ngay bây giờ, được chứ?"

"Hẹn gặp lại, Senpai!"

Otonashi đứng dậy khỏi ghế và đi ra cửa, chào tạm biệt mẹ Yui. Sau khi đã ở bên ngoài và đóng cửa lại, cậu dừng trên đường. Cậu nhìn lên những đám mây trên bầu trời, nghĩ về nhóm GirlDemo. Liệu Yui sẽ tiếp tục nằm liệt giường cho đến khi nào, hay là một lúc nào đó nó sẽ đứng dậy và đi ra ngoài? Gần đây, cậu suy nghĩ hơi nhiều...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net