Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Junho trở về nhà khi trời đã gần sáng. Mặc dù cảnh quay cuối cùng không quá vất vả nhưng thời tiết lạnh và gió biển thổi mạnh khiến cả người anh mỏi nhừ. Khi đạo diễn hô "cắt" đầy vẻ hài lòng, Junho nghĩ điều đầu tiên anh làm khi trở về nhà là ngâm mình vào bồn nước nóng.

"Nhưng mình đang làm gì thế này?". Junho tự nhủ khi nằm dài trong phòng khách, mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà và trên người vẫn mặc nguyên bộ quần áo đầy mùi gió biển.

Nụ cười đó. Đôi mắt đó. Sự ấm áp. Tất cả vẫn ở ngay đây.

Junho đặt tay lên ngực, ngạc nhiên thấy tim mình đập mạnh. 30 ngày trôi qua quá nhanh, cô ấy cũng đã nói thế. Nhớ lại khuôn mặt tươi tắn nhưng đôi mắt hơi đượm buồn của cô ấy, tim anh đột nhiên thấy xao xuyến. Có thể nào... Có thể nào cô ấy không muốn nói lời tạm biệt? Junho khẽ lắc đầu rồi bỗng nhiên thốt lên "Không, không thể nào!".

– Không thể nào cái gì?

Junho giật mình khi nghe giọng nói ngái ngủ của Nickhun và đèn phòng đột nhiên bật sáng. Anh ngồi bật dậy, che mắt:

– Hyung, anh hù em suýt chết đó.

Nickhun so vai lại vì lạnh:

– Cậu làm anh giật mình thì có. Cậu nằm im re ở đó rồi tự nhiên la lên như ma ý – Nickhun tò mò nhìn Junho từ đầu tới chân rồi lăng mình xuống bên cạnh anh, ngờ vực hỏi – Sao cậu lại hét lên không, không thể nào vậy?

– Geunyang ... Ờ, em mệt rồi. Em đi tắm cái đã – Junho đứng dậy, vừa ngáp vừa tránh ánh mắt của Nickhun.

– Hey boy!

Nhưng Junho vẫy tay rồi đóng cánh cửa lại sau lưng anh.

Junho đứng dưới vòi hoa sen và để cho nước nóng phun mạnh vào mặt. Thực sự thì anh hoàn toàn không buồn ngủ. Chỉ là...

Junho lăn ra giường, thả lỏng cơ thể và nhắm mắt lại, nhưng rồi ngay lập tức lại mở ra. Anh khẽ lắc đầu như thể làm vậy thì nụ cười tươi sáng như ánh nắng mùa thu đó sẽ bật ra khỏi tâm trí mình. Tim anh tràn ngập một thứ cảm xúc vô cùng phức tạp không thể phân tích nổi. Xao xuyến. Cô đơn. Trống rỗng. Có lẽ là tất cả những thứ đó.

Tiếng cười ồn ào huyên náo cả căn nhà. Tiếng cửa đóng mở liên tục. Junho biết rằng nhóm của mình đã thức giấc. Anh nhắm mắt lại lần nữa, cố gắng hình dung ra một đàn cừu lớn, thong thả đi qua khe núi và đếm từng con một, hy vọng giấc ngủ sẽ đến.

– Junho, cậu về rồi hả? Có muốn ăn sáng không? – Tec mở cửa và hỏi.

– Em không đói, hyung – Junho nói, mắt vẫn nhắm nghiền. Đàn cừu biến mất và đôi mắt biết cười đó lại hiện ra trong đầu anh. Junho bật dậy, lúc lắc đầu khiến Tec không khỏi tò mò, bước hẳn vào phòng, đóng cửa lại và lo lắng hỏi:

– Wae?

– Hyung.

– Um, sao?

Junho ngẩng nhìn Tec. Ánh mắt của Tec khiến Junho cảm thấy hoàn toàn tin tưởng.

– Hyung, em có thể hẹn hò không?

Một sự kinh ngạc thoáng qua trên gương mặt Tec, nhưng anh không hỏi gì, chỉ gật đầu và nói:

– Cậu đã 22 tuổi rồi và tất nhiên là cậu hoàn toàn có thể.

– Nhưng ...

Tec nhướn mày, đợi Junho kết thúc câu nói, nhưng anh vẫn im lặng, bối rối nhìn xuống bàn tay mình. Anh không biết phải nói gì. Tec giống như một người anh lớn của Junho. Anh ấy luôn quan tâm đến các thành viên trong nhóm theo những cách khác nhau. Junho luôn tin vào Tec, nhưng lần này rất khó để anh có thể nói ra mọi chuyện.

– Cô ấy là diễn viên phải không?

Junho ngẩng phắt lên. "Làm thế nào anh ấy biết được?" Đôi mắt và tai của Junho luôn khiến người khác dễ dàng đoán ra cảm xúc của anh, đặc biệt là đối với Tec. Nhưng cái nhìn nghiêm nghị của Tec khiến anh không thấy anh ấy có vẻ gì là giễu cợt cả.

– Diễn viên thì sao chứ? Nếu cô ấy hợp với cậu và khiến trái tim cậu rung động thì tại sao lại không?

– Nhưng anh biết giới nghệ sỹ chúng ta rồi đấy. Chúng ta ở trong một thế giới vô cùng phức tạp. Hơn nữa, cô ấy và em, chúng em đều rất bận rộn với những kế hoạch riêng, liệu...

– Boy, cậu suy nghĩ quá nhiều như thế chả để làm gì cả. Đồng ý là đối với chúng ta, hẹn hò là chuyện xa xỉ nhưng khi trái tim cậu thổn thức vì ai đó thì hãy cho nó một cơ hội. Nếu cậu không yêu – Tec nháy mắt – thì cậu chả khác gì một cỗ máy.

Junho nằm xuống, khẽ thở dài. Tec vỗ vai anh rồi đứng dậy:

– Cố ngủ đi một chút. Hôm nay vất vả lắm rồi, đúng không?

– Vâng, cảm ơn anh, hyung.

Tec mỉm cười và đi ra, nhưng trước khi bước hẳn ra cửa, anh quay lại rồi nói:

– Junho à, nếu cậu cần bất kỳ điều gì, cậu hỏi cứ hỏi anh. Anh có nhiều kinh nghiệm lắm, cậu biết đấy.

Junho mỉm cười, giơ bàn tay ra dấu OK. Đột nhiên câu nói "Anh có nhiều kinh nghiệm lắm" của Tec vang lên bên tai. Junho ngồi dậy, nói nhỏ:

– Hyung, không lẽ anh ...

Tec đặt ngón tay lên miệng "suỵt" rồi đóng cửa lại. Junho bật cười khẽ. Không lẽ ... Suzy và Tec đang hẹn hò? Không phải chứ? Junho khẽ kêu lên. Tự nhiên anh cảm thấy rất phấn khích và hy vọng nhen nhóm lên trong lòng anh. Anh nằm xuống, nhắm mắt lại. Lần này, anh cứ để cho đôi mắt sáng long lanh và nụ cười ngọt ngào đó ở nguyên trong tâm trí mình, hoàn toàn không cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình nữa.

"Không biết cô ấy đã về đến nhà chưa? Có bị cảm lạnh không? " Với ý nghĩ đó, Junho từ từ chìm vào giấc ngủ.

Junho ra khỏi phòng thì trời đã về chiều. Wooyoung và Chansung đang chơi game trong khi Tec nửa nằm nửa ngồi đọc tạp chí một cách lười biếng trên ghế sofa. Nickhun nhấn điện thoại liên tục còn Junsu thì đang viết cái gì đó trong một cuốn sổ tay nhỏ.

– Nhóc, không sao chứ? – Nickhun rời mắt khỏi điện thoại, hỏi lớn.

Tai Junho ửng đỏ ngay lập tức nhưng anh im lặng. Mọi người, trừ Tec, ngừng mọi việc đang làm khi nghe thấy giọng hỏi có vẻ bất thường của Nickhun. Chansung tò mò hỏi:

– Hyung, có chuyện gì với nó sao?

– Không. Tai cậu thính quá đấy – Junho càu nhàu.

– Hey, nhất định là có chuyện mà – Chansung quay lại, chăm chú nhìn Junho – hyung, nhìn tai nó mà xem.

"Cái tai chết tiệt" Junho lẩm bẩm trong họng. "Sao mày lúc nào cũng phản chủ thế không biết?". Cố tỏ ra bình thản, Junho ngồi xuống bên cạnh Tec, với lấy một cuốn tạp chí rồi vùi đầu vào đó, tránh ánh mắt soi mói của mọi người.

– Hyung, ppalli ppalli! Nói ra đi mà – Chansung nài nỉ.

– Cũng có gì đâu. Sau khi quay xong cảnh cuối cùng sáng nay, nó nằm trong phòng tối om rồi đột nhiên kêu ầm lên "Không, không thể nào".

– Rồi sao nữa?

– Chỉ có thế thôi.

– Haizzz. Em đã nghĩ có gì hay hơn chứ – Chansung dài giọng.

– Thế "không, không thể nào" nghĩa là gì hả Junho? – Nickhun giật cuốn tạp chí khỏi tay Junho, nhìn anh với đôi mắt sắc sảo.

– Các anh thật muốn biết hả?

Không chỉ Nickhun mà cả Wooyoung và Chansung đều ngay lập tức gật đầu.

– Chỉ là em quá mệt mỏi thôi. Em ngủ quên ở đây và mơ thấy là mình phải quay lại cảnh cuối cùng. Em thấy quá sợ đi. Vậy đấy.

– Thật thế à? – Nickhun ngờ vực hỏi. Junho gật đầu, cố tỏ ra ngây thơ nhưng Nickhun vẫn tiếp tục tấn công – Vậy tại sao tai cậu lại đỏ lên thế?

– Phải đấy – Wooyoung và Chansung đồng thanh.

– Làm sao em biết được. Thỉnh thoảng nó đỏ lên vậy đấy. Không có gì đặc biệt cả – Junho nhún vai.

Mọi người im lặng giây lát. Wooyoung xoa cằm, trầm ngâm:

– Các anh em, các cậu không thấy lạ sao?

– Gì?

– Thì lạ lạ sao đó...

– Cái gì lạ mới được chứ?

– Ờ, cũng không rõ lắm. Junho có vẻ như không giống như bình thường. Trong khi quay show, nó lúc nào cũng tủm tỉm cười và trông rất vui vẻ. Nhưng hôm nay... nó có vẻ như hơi buồn và trầm hẳn đi...

– Đúng thật – Nickhun tán thưởng.

– Thôi nào, chỉ là em thấy mệt thôi, có cần phải nói quá lên thế không?

– Hey boy, thế Kim Soeun thế nào? – Junsu đột nhiên hỏi.

Tim Junho thót lên một cái. May mắn là tai anh đã đỏ sẵn. Nếu không thì mọi người sẽ nhận thấy cảm xúc của anh ngay lập tức. Anh cố giữ vẻ bình thản và hỏi:

– Thế nào là thế nào, hyung?

– Anh nghe nói cô ấy rất đẹp và dễ thương phải không?

– Oh, anh phải hỏi Khun hyung chứ – Junho phản công – cô ấy đã chọn anh ấy là mẫu hình lý tưởng mà, không phải sao?

– Hehe, cậu không phải đá sang anh. Cậu luôn biết câu trả lời của các ngôi sao nữ với những câu hỏi kiểu như vậy mà – Anh quay sang Tec, nói tiếp – Giống Suzy đó, em ấy thay đổi mẫu hình lý tưởng liên tục mà, đúng không?

Tec điềm tĩnh đọc báo, không trả lời.

– Ờ, nếu anh đã hỏi thì... cô ấy xinh, xinh hơn so với trên tivi. Dễ gần, cởi mở, thông minh và duyên dáng – Junho nói một lèo. Anh biết rõ tính cách đồng đội của mình. Nếu anh nói ngắn gọn thì họ sẽ gặng hỏi anh không ngừng – hơn nữa, cô ấy còn rất chu đáo, nấu ăn cũng ngon nữa. Giọng nói và nụ cười của cô ấy lúc nào cũng rất vui vẻ, tươi tắn. Còn một điều nữa là cô ấy uống rất tốt.

– Wow, hoàn hảo – Junsu cười to – cậu có vẻ quan sát cô ấy kỹ phết nhỉ?

– 30 ngày mà hyung – Chansung ganh tỵ nói rồi đột nhiên hỏi – Ờ mà ở bên một cô gái tuyệt vời như thế trong 30 ngày mà cậu không rung động chút nào hả?

Junho lắc đầu, nói dằn từng tiếng một:

– Hoàn – toàn – không!

– Cậu có số của cô ấy chứ? – Chansung hỏi.

– Để làm gì? – Junho ngờ vực hỏi.

– Ờ thì để mời cô ấy tới đây, phải không các anh? – Chansung quay nhìn Nickhun, Wooyoung và Junsu để tìm đồng minh.

– Ừ – Nickhun cười – Anh cũng muốn cảm ơn cô ấy đã chọn anh thay vì Nuneo đáng yêu của chúng ta.

Junho giả vờ ghen tỵ:

– Chuyện đó làm em thấy tổn thương đấy hyung. Làm việc cùng em 30 ngày cũng không ấn tượng sâu sắc bằng đứng trên sân khấu với anh vài phút.

– Haha, cậu cứ quá khen. Thành thực mà nói thì nhìn hai người đẹp đôi quá thể đi ấy. Hiệu ứng thật sự rất ấn tượng đấy. Biểu hiện của cậu trong show giống như diễn viên chuyên nghiệp ý – Nickhun ngừng lại giây lát rồi tiếp – hay là cảm xúc thật của cậu hả Junho?

– Bingo! – Chansung và Wooyoung đập tay vào nhau, kêu lên.

– Jinja... – Junho thở dài – sao các anh không đi viết kịch bản phim đi nhỉ? Em chắc chắn là sẽ hot lắm đấy. Nhớ dành cho em một vai nhé.

Junho đứng dậy.

– Hey, cậu đi đâu đấy? Chúng ta phải tập tối nay đấy.

– Em biết – Junho đáp rồi vẫy tay – Em chỉ đi dạo một chút thôi.

Không khí ngoài trời khiến Junho cảm thấy dễ chịu. Mặc dù anh quên không mang áo khoác nhưng anh không thấy lạnh. Một cô gái băng qua đường, mái tóc dài che một phần khuôn mặt. Trong chiếc áo khoác da nâu và đôi bốt nâu, cô ấy khiến anh nhớ tới Soeun. Tiếng cười trong trẻo, khuôn mặt bầu bĩnh tươi sáng như một đóa hồng của cô ấy đột nhiên tràn ngập trong tâm trí anh. Anh lấy điện thoại ra rồi ngập ngừng tìm tên cô. Bức ảnh chụp cô trên bãi biển Junho chọn làm ảnh đại diện của cô. Anh bấm nút gọi rồi lại nhanh chóng tắt đi.

Thật kỳ cục, Junho nghĩ, mình làm sao thế? Gọi cho một người bạn thì có gì sai chứ? Junho ngồi xuống ghế dài trong công viên và quyết định gọi Soeun.

– Junho à!

Giọng Soeun vui vẻ từ đầu dây bên kia khiến Junho cảm thấy đỡ bối rối hơn. Anh mỉm cười khi tưởng tượng ra gương mặt của Soeun.

– Mình đang định gọi cho cậu – Soeun nói.

– Giác quan thứ sáu của mình cũng mách bảo như vậy nên mình gọi cho cậu trước – Junho đùa.

– Aigoo ... cậu khoác lác quá đi!

– Cậu không sao chứ? Ngày hôm qua lạnh quá.

– Mình ổn. Cảm ơn áo khoác của cậu. Mình sẽ trả lại cậu sau.

– Đừng lo. Cậu không phải vội.

– Ê ... cậu không muốn gặp mình sớm, phải không?

– Ani ... aniya ... – Junho thốt lên – Ý mình là cậu cứ nghỉ ngơi và mang cho mình khi nào chúng ta đi lấy chứng chỉ là được mà.

Soeun cười lớn và anh biết là cô đang đùa.

– Soeun à ...

– Hmmm ...

– Nhóm của mình muốn mời cậu tới chơi.

– Jeongmal? – Giọng Soeun có vẻ phấn khích khiến Junho hơi ghen.

– Cậu thực sự muốn gặp lại Khun hyung đến thế sao?

– Ồ, mình muốn gặp tất cả mọi người – Soeun cười – ê ... cậu ... ghen hả?

– Không – Junho chối và tai anh ngay lập tức đỏ ửng lên. Rất may là Soeun không thể thấy – Mọi người đã xem show của chúng ta và muốn gặp cậu. Ai cũng là fan của cậu đấy.

– Jinja? Mình rất vui là các anh ấy thấy thích. Vậy là chúng ta đã làm tốt, đúng không?

– Tất nhiên, chúng ta là ai chứ – Junho cao giọng đầy tự hào khiến Soeun cười lớn – vậy cậu sẽ tới chứ?

– Tất nhiên rồi.

– Vậy sau khi đi lấy chứng chỉ về, chúng ta sẽ gặp họ nhé? Cậu có kế hoạch quay phim hôm đó không?

– Không. Happy Ending cũng đã gần đến đoạn cuối vào lúc đó rồi.

– Hợp tác với Kangta hyung vui vẻ không? – Junho hỏi nhưng thực sự là anh cũng không muốn nghe câu trả lời lắm.

– Vui chứ – Soeun hồ hởi đáp – đầu tiên anh ấy không nói mấy nhưng sau khi bọn mình trở nên thân thiết hơn thì anh ấy lại rất quan tâm chăm sóc mình.

– Ồ, mình thấy lo lắng rồi đây – Junho nói.

Soeun khúc khích cười:

– Cậu lo gì chứ? Chẳng phải cậu nên yên tâm là mình được bảo vệ tốt hay sao?

– Hmm ... bởi một anh chàng nóng bỏng như Kangta hyung ấy hả? Đừng bảo mình là có thể yên tâm về chuyện đó nhé – Junho nói.

Có lẽ lúc này Soeun đã hiểu là Junho không hề đùa. Cô im lặng giây lát rồi nói:

– Nhưng ... Junho à, cậu mới là người khiến mình cảm thấy an toàn khi ở bên.

Tim Junho thót lên một cái. Anh không thể thốt lên lời. Soeun tiếp:

– Cậu còn nhớ chuyến đi cắm trại chứ? Cậu đã giang tay để bảo vệ mình. Mình đã rất cảm động lúc đó. Mình nghĩ, "ồ, cậu ấy thật tuyệt. Chính là cậu ấy... Mình còn tìm kiếm ở đâu chứ?" – Soeun cười khẽ – nhưng mình đã không thể nói ra điều đó trong show của chúng ta.

Junho vẫn chưa thể nói lên lời sau những gì vừa nghe.

– Này, cậu vẫn còn ở đó chứ hả Junho?

– Ừ ...

– Ừm ...những gì mình vừa nói khiến cậu thấy áp lực phải không? – Soeun lại cười khẽ.

– Ani – Junho lắc đầu – Thực sự thì mình thấy rất cảm động ...Nếu cậu biết được là...

– ...

– Nếu cậu nhận thấy ...khi mình nhìn cậu... khi chúng ta đập tay nhau... khi mình ôm cậu...

– ...

– Tất cả là cảm xúc thật của mình...

Soeun vẫn im lặng. Junho cười nhẹ:

– Cậu không tin đúng không? Nếu mình nói, sau khi chúng ta tạm biệt, hình ảnh của cậu luôn ở trong tâm trí của mình, chắc cậu cũng không tin, đúng không?

Junho cảm thấy nhẹ nhõm vì rốt cuộc đã nói được hết những gì mình muốn. Soeun có thể ngạc nhiên nhưng anh muốn biết phản ứng của cô ấy theo cách này.

– Junho à – Soeun khẽ nói – Cảm ơn cậu... Mình cũng rất nhớ cậu... Mình đã sợ là chỉ có mình cảm thấy như vậy – Giọng Soeun rất khẽ nhưng Junho nghe rất rõ ràng. Anh mỉm cười, áp điện thoại sát vào tai hơn, như thể làm thế sẽ khiến anh ở gần Soeun thêm – Mình sợ là mình đã hiểu nhầm biểu hiện của cậu.

– Vậy ... – Junho hít một hơi thật sâu và nói – vậy ... chúng ta sẽ chính thức hẹn hò nhé?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net