18 | Câu hỏi đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước mắt cá nhiệt đới | 18: Câu hỏi đầu tiên

Author: Émilie

Genre: Fanfiction, Romance, Fantasy, Crackship, Crossover (Husky và Sư tôn Mèo trắng của hắn / Quỷ hành thiên hạ), AU, Boylove, Hurt/Comfort, OOC

Rating: K

Disclaimer: Các nhân vật không thuộc về tôi.

A/N: Truyện lấy cảm hứng từ bài hát Nettaigyo No Namida – Flower. Ồ đúng rồi, chính là viết lại từ ngoại truyện của "Bóng hoa trong nước, bóng người trong tim" đó hê hê =))).


.

.

.

Tới ngày hôm sau, Mai Hàn Tuyết phải sốt ruột tới tận nơi mà dựng cả hai người dậy. May là Ân Hậu lúc nào cũng có thói quen tới sớm, nên khi thấy ông chưa có mặt, Mai Hàn Tuyết kịp thời mà chạy tới tiểu viện gọi hai người. Tất nhiên là Khương Hi sẽ chẳng biết chuyện Ân Hậu vì một đêm bối rối mà ngủ quên mất, y chỉ coi như là nhiệm vụ Mai Hàn Tuyết tới đưa hai người đi thôi.

"Hôm nay sẽ qua chỗ Vương đại nhân thăm bệnh lại một lần. Đại nhân khỏe hẳn rồi, không ngớt lời khen người đã cứu ngài ấy rồi tha thiết bày tỏ ngưỡng mộ muốn gặp mặt Khương dược sư đây."

"Quý hóa quá nhỉ."


Tự nhiên Ân Hậu bày ra vẻ mặt ngươi cũng bắt đầu biết nịnh đầm người ta giống hệt tên kia rồi đấy. Mai Hàn Tuyết nhìn thì biết người ta có khi có đêm xuân mặt dù chẳng xơ múi được cái cóc khô gì nhưng vẫn là khó chịu khi bị làm phiền. Anh cũng chỉ dám cười trộm, trong mấy chục năm cuộc đời Ân Hậu, đây hẳn là lần hiếm hoi mà vì việc cá nhân mà lơi là mấy việc chính sự. Tốt thì không phải là tốt nhưng có một lần thì đành tặc lưỡi.

.

.

.

Sự đon đả của Vương đại nhân với "Đạp Tuyết cung" và với Khương dược sư làm Ân Hậu rợn tóc gáy. Trong ba thiếu gia nhà họ Khương thì ông đảm bảo là đây là lần đầu gã ta gặp Khương Hi. Tới cả chính bản thân ông khi gặp còn ngã ngửa ra, đúng là nhà họ Khương giấu đứa con này kỹ thật. Gã ta không ngừng ngợi khen mấy câu thớ lợ như là tuyệt sắc giai nhân, giai nhân tuyệt sắc, thiên hạ đệ nhất thần y, đệ nhất thần y thiên hạ ba cái đồ gì đó linh tinh, còn Khương Hi cũng chỉ chuyên chú vào công việc chẩn mạch bốc thuốc của mình, chẳng mảy may quan tâm tới mấy lời đong đưa hữu ý kia. Y thậm chí cũng né tránh việc quá thân cận với gã ta.

"Ngài bị trúng độc gây ra ảo giác, chỉ cần giải trừ được độc tố thì không còn nguy hiểm gì nữa. Sau này ngài nên hạn chế đi tới khu vực núi rừng, nhiều cây bụi, đặc biệt là nơi Thục Trung ẩm ướt, là điều kiện sinh trưởng của các loại cây lạ. Vì không còn nguy hiểm gì nữa nên tôi sẽ kê thêm một ít thuốc bổ để hồi phục sau khi bị rơi vào ảo giác thôi."

Khương Hi xong việc rồi, đưa ra kết luận, đưa đơn cho thuộc hạ đi bốc thuốc.

"Nhà họ Khương chuyến này lại không hứng thú với mây loại gây ảo giác này nữa à?"

Cả ba người đều có vẻ thận trọng với thông tin này, dù trả lời có hay trả lời không đều cảm giác gã ta đang bẫy mình.

"Đây là việc của phụ thân tôi, ngài có thể thảo luận trực tiếp với ông ấy. Tôi là người phụ trách xem bệnh và bốc thuốc của gia tộc thôi."

Khương Hi nói nước đôi, đại ý là việc này y không biết, không quan tâm, còn nếu tình cờ có thấy y điều chế các loại thuốc gây ảo giác thì này thuộc về nhiệm vụ của y trong gia tộc. Vương đại nhân cũng không tỏ vẻ gì ngạc nhiên lắm. Dù sao người ta cũng là thiếu gia của nhà họ Khương, tới đây dựa theo điều động của phụ thân chứ không phải là bên thứ ba cài cắm vào. Còn Ân Hậu dỏng tai lên mà nghe về mấy loại thuốc gây mê, gây ảo giác. Nói không ngoa thì Khương Hi còn biết nhiều hơn rất nhiều các vấn đề điều chế thuốc ảo giác, chính loại y hay dùng cũng đâu có khác gì đâu.

Nói chung Khương Hi thể hiện việc mình chẳng mặn mà gì với đám thông tin mà Vương đại nhân cung cấp, và y cũng chẳng có ý định tìm hiểu, y chỉ tới xem bệnh mà thôi. Vương đại nhân cũng chỉ nhắn y về nói lại với phụ thân mình, biết đâu phụ thân y có hứng thú, biết nhìn xa trông rộng thì sao. Gã còn khéo léo cài cắm lại một cái lịch hẹn gặp bàn chuyện làm ăn ở Dương Châu sau khi gã trở về từ Thục Trung nữa.

Khương Hi thì đã tính toán xong là nếu đi cùng Ân Hậu thì họ sẽ về sớm hơn Vương đại nhân ba ngày, hay nói cách khác là có ba ngày tranh thủ lên núi để xem rốt cuộc loại thảo dược gây ảo giác ghê gớm tới thế trong lời kể của Vương đại nhân là cái gì. Loại thảo dược mà gã phải đánh đổi cả mạng để mà lấy bằng được. Dù thảo dược ấy phụ thân y hay hai tên huynh trưởng ăn hại kia biết được thì đoán chắc mười mươi chúng cũng không biết dùng.

Mai Hàn Tuyết và Khương Hi khách sáo ở lại biệt viện của Vương đại nhân dùng cơm trưa rồi mới rời đi. Dường như việc Khương Hi khẳng định mình chẳng liên quan gì tới mối quan hệ khăng khít của Vương đại nhân với nhà họ Khương khiến gã ta ít đon đả hẳn lại với y. Xuyên suốt cả bữa ăn gã ta chỉ nói chuyện với Mai Hàn Tuyết. Ân Hậu thì đứng ngoài cửa làm bộ như là một tên gia nô mẫn cán, còn tai thì dỏng vào tận bên trong nghe hai người nói chuyện. Về cơ bản nội lực ông thâm hậu, cũng không phải cố gắng ghé tai vào nghe mà làm gì. Đúng là Mai Hàn Tuyết hay Mai Hàm Tuyết khi vào việc thì đều nghiêm túc như nhau, kẻ kiệm lời như Mai Hàn Tuyết mà cũng đỡ được hết lời cho Khương Hi, tạo ra kịch bản đứa nhỏ được yêu thương cho y nghe mà muốn cắn vào lưỡi.

Nói chuyện, ăn uống, nước nôi chán chê, khi rời khỏi phủ Vương đại nhân thì Ân Hậu nhíu mày nhìn trời không còn sớm nữa. Vốn ông nghĩ hôm nay mình và Khương Hi có thể cùng ăn trưa, cùng ăn tối, cùng tranh thủ dạo phố này kia với nhau, nhưng sắc trời bây giờ thì chẳng còn kịp nữa. Đúng là tên Vương đại nhân chết toi kia làm tốn rất nhiều thời gian của hai người.

"Ta biết ngài đang nghĩ tới việc lên núi kiểm tra nhưng sợ về không kịp với tốc độ của Vương đại nhân, như thế sẽ sinh ra nghi ngờ. Thế nhưng ta phải nhắc cho Khương dược sư nhớ là ở Dương Châu vẫn còn một ta nữa. Mấy trò này trước chúng ta vẫn dùng hoài, nể tình Ân Hậu lắm ta mới nói cho ngài biết đấy."

"Dù cho không kịp thì cũng chẳng sao đâu." Ân Hậu thở dài, chặn lại cái bông đùa của Mai Hàn Tuyết, "Miễn là Khương dược sư chịu, thì ta đưa ngài từ đây về Dương Châu chỉ tròn một ngày một đêm thôi."

Đương nhiên là Khương Hi biết cái mà "đưa ngài từ đây về Dương Châu tròn một ngày một đêm" Ân Hậu nói là cái kiểu ôm nhau bay vèo vèo trên trời, không ra một cái thể thống gì cả. Nhưng mà kể thì đó cũng là cách hợp lý duy nhất ở cái thời điểm hiện tại.

"Khương dược sư ngài không cần phải lo lắng cho chúng ta quá đâu, ngài lo lắng cho bản thân mình thôi."

Ân Hậu thấy Khương Hi đăm chiêu suy nghĩ tý thì tiện tay muốn xoa đầu y, sau đó ông kìm lại được mà thu tay về. Mấy nay ở chung nhiều, thi thoảng hai người còn dính rịt lấy nhau, có đôi khi ông quên mất rằng quan hệ của ông và y thực sự không thân thiết nhiều tới như thế.

Tới phố lớn, Mai Hàn Tuyết cáo bận, anh còn phải chuẩn bị đồ đạc, chỉ dặn hai người nếu mai có đi lên núi thì nhớ dặn người báo lại để nhỡ có chuyện gì anh còn ứng phó kịp thời. Ân Hậu làm việc rất cẩn thận, Khương Hi cũng thế, nhưng cái tổ hợp này đi điều tra thì anh cứ lo sốt vó cả lên, dặn đi dặn lại mấy lần. Mãi cho tới khi Ân Hậu quạo ầm lên đuổi anh đi thì anh mới thôi.

"Nếu sau hai ngày, Mai cung chủ không thấy chúng ta xuống núi thì đi tìm theo ký hiệu ta đã để lại bên đường."

Khương Hi đưa thêm một túi thơm cho Mai Hàn Tuyết.

"Đây là túi thơm phòng ngừa ảo giác, ta điều chế dựa trên loại độc dược gây ảo giác mà Vương đại nhân trúng phải. Nói chung chỉ là cẩn thận thôi, phòng trường hợp hoặc là ta hoặc là Ân Hậu bị thương không thể xuống núi kịp lúc."

Y nói xong xuôi thì cùng Ân Hậu rời đi. Mai Hàn Tuyết đánh một cái mắt làm bộ như là ủa trời, giờ y coi Ân Hậu như là người của riêng y rồi hả, rời đi với ông như thật luôn, mà lại còn rất thức thời đi về cái hướng biệt viện của hai người chứ không phải biệt viện của Đạp Tuyết cung nữa. Còn Ân Hậu thì vui vẻ ba chân bốn cẳng mà đi theo y, lại còn cách xa xa một tý, rất là giống một thủ vệ mẫn cán của công chúa điện hạ.

.

.

.

Bây giờ là khoảng lưng lửng buổi chiều, hàng quán vẫn chưa rục rịch dọn dẹp để chuẩn bị chợ đêm, trên đường vẫn thưa người, kiểu thời gian thế này phù hợp để uống trà, ăn bánh, tỉ tê vài câu chuyện vui rồi mới ăn cơm. Ân Hậu vì vẫn còn đề phòng lần trước Khương Hi hoảng hốt khi ở nơi đông người quá lâu nên ông theo y rất sát, chỉ cần Khương Hi hơi giao động tâm tình thôi là ông sẽ kéo y đi. Thế nhưng hôm nay đường thưa người, Khương Hi có vẻ tự do tự tại hơn, cứ khoan khoái mà bước đi.

Ân Hậu cũng thả lỏng tâm tình, để khổng tước của mình rảnh rang đi phía trước, còn bản thân mình thì bám theo sau y, giống như cưng chiều xây dựng cho y một thành lũy riêng tư và vững chắc.

.

.

.

"Khương dược sư có mệt không?"

Khương Hi không quen lắm với việc đi chơi nên ban đầu y tha thẩn đi đi hết chỗ này rồi tới chỗ kia, nói chung là vô định. Sau khi đi vòng quanh đường chính, tới chợ rồi lại vòng lại một lần nữa thì trời lây phây mưa nhẹ, Ân Hậu lo y vừa bệnh khỏi lại bệnh nữa, bất đắc dĩ mua một cái ô ven đường, rồi chạy theo kéo y lại.

Trời Thục Trung lúc nào cũng dễ mưa hơn những nơi khác, vui là mưa mà buồn thì cũng mưa.

Khương Hi vừa được đi bộ giãn gân cốt, chỉ lắc đầu, rồi y nhìn cái ô đang che trên đầu mình. Đúng là Ân Hậu lo rất là thừa, y cũng chẳng phải hoàng yến trong lồng mà dính một hai giọt nước đã bệnh đo giường mà ông mua cái ô cán lớn, tán lớn, trông thêm cả Tiết Mông vào vẫn còn thấy thừa như thế.

"Cẩn tắc vô áy náy. Giờ ngài bệnh là mai khỏi lên núi luôn."

"Tại vì ở cùng với ông, hơi một tý ông đã sợ. Khi tôi ở một mình, không quan tâm tơi mấy việc đó thì sẽ không sợ. Ân Hậu tốt hơn hết là quan tâm tới mình nhiều hơn."

Khương Hi không thể cầm nổi cái ô lớn như thế, mà y cũng thấp hơn Ân Hậu, nếu y cầm ô thì cả hai đều ướt cả, thế nên y mặc kệ Ân Hậu ôm lấy cái ô, rảo bước theo y.

"Ngài mặc kệ được bản thân, nhưng ta không mặc kệ được ngài."

Ân Hậu không biết phải làm thế nào với những khước từ rất rõ ràng của Khương Hi, cũng không biết phải giải thích ra sao với y rằng ông không thế giống như Khương Hi, mỗi lần đau thì sẽ nhẫn nhịn, mỗi lần bị hành hạ sẽ thờ ơ. Người bị đau, người bị hành hạ là người ông để ý, là người ông nâng niu, làm sao có thể coi như bản thân không biết gì cho được?

Dù chỉ là một lọn tóc của y đổi khác, cho dù Khương Hi cố giấu tới đâu, Ân Hậu vẫn sẽ nhìn ra.

"Thôi được rồi, dù sao thì có ai đó không mặc kệ tôi cũng là việc tốt. Tôi cũng nên để ý tới bản thân nhiều hơn một chút."

Khương Hi nói rồi dừng chân trước một quán trà. Gọi là quán trà nhưng hình như có nhiều hơn như thế. Ân Hậu nhìn bày bố bên ngoài cứ thấy quán trà này quen quen làm sao ấy nhỉ.

"Quán Trà?"

Ô cái tên đặt cùng kỳ lạ ghê, chủ nhân của quán này cũng thú vị phết đấy nhỉ. Người ta đặt tên uổng công nghĩ phong hoa tuyết nguyệt mơ mộng này nọ đồ, còn chủ quán này chỉ đơn giản gọi là quán trà thôi. Ừ thì vào uống trà, không gọi là quán trà thì gọi là gì.

"Ngài có muốn vào ngồi thử không?"

Ân Hậu thấy vẻ mong chờ, thực ra là dù ông có bảo không thì Khương Hi vẫn cứ là đi vào thôi, nhưng vẫn cứ phải hỏi y trước.

"Bây giờ uống trà một chút rồi lát nữa đi ăn tối cũng được lắm đấy."

Khương Hi gật đầu rồi đi vào. Theo thói quen của hai người, cả hai vẫn chọn một nhã gian ở tầng cao nhất, trả nhiều tiền nhất để mua lấy riêng tư và yên tĩnh rồi cứ thế ngồi với nhau. Có điều Ân Hậu chẳng biết nói gì cả, còn Khương Hi không có vẻ gì sẽ là người mở lời trước. Mãi cho tới khi trà nước nghi ngút, bánh trái được dọn lên cả rồi, hai người mới bắt đầu mở lời.

Quán trà có nhiều lựa chọn trà nước thế nhưng Ân Hậu vẫn cứ lo Khương Hi bị ốm, ông chỉ gọi trà cơ bản với câu kỳ tử và táo đỏ, thêm một ít điểm tâm ngọt để Khương Hi nhâm nhi. Hơi trà bốc lên nghi ngút, Thục Trung thì ẩm ướt lờ mờ, tự nhiên ánh mắt Khương Hi nhìn Ân Hậu giống mưa bụi rơi trên lầu son gác tía. Nhìn thế nào cũng thấy mông lung.

"Không phải Ân Hậu vẫn luôn muốn hỏi tôi một số chuyện sao, sao có nhiều cơ hội tốt như thế mà ông cứ không mở lời?"

Ân Hậu rót xong trà cho Khương Hi, đặt trà xuống để chắc chắn là mình không làm sánh nước ra khiến người ta bị bỏng rồi mới ổn định tâm tình mà nhìn y. Khương Hi thấy ông bối rối chỉ thản nhiên tiếp lời.

"Đừng nhìn tôi như thể tôi chuẩn bị ăn thịt ông thế chứ, nói thế nào nhỉ, thực ra thì tôi cũng không có ý định giấu diếm gì cả. Như ông vẫn nói từ đầu đấy thôi, cho dù ông biết tôi là ai, hay tôi biết được ý đồ của ông và Đạp Tuyết cung với Khương gia thì mọi chuyện vẫn cứ sẽ tiếp diễn theo đúng kế hoạch của cả tôi và ông mà thôi."

"Dạ... à, Khương dược sư, ta thà rằng nghe những câu chuyện khác rồi chẳng tin vào nó còn hơn là nghe những lời thật lòng ngài nói ra. Không phải là ta không dám hỏi ngài, chỉ là ta thực sự không nỡ lòng..."

Khương Hi bật cười, trong làn khói trà nhạt nhòa ngăn cách hai người họ với nhau, Ân Hậu có cảm giác y rất xa xôi, mơ hồ như chắc chắn sẽ tan biến.

"Ân Hậu à, sự thật khó nghe thì mới là sự thật, huống hồ ta đã nói với ông rất nhiều lần rồi, ta không cảm thấy đau, cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt cả. Tôi vào ông cũng đâu có thân thiết tới mức phải nghĩ cho nhau nhiều tới thế."

Có chứ, Ân Hậu nghĩ cho y rất nhiều. Ông thực sự không nỡ hỏi và cũng không nỡ nghe câu chuyện về y, từ chính sự hờ hững của y. Ông biết rằng y biết đau, y biết tổn thương, chỉ có điều khi đứng trước ông, y cứ kiên cường và cứng đầu đẩy ông ra thật xa, tựa như chỉ cần Ân Hậu xích lại gần, ôm lấy y, Khương Hi sẽ không cách nào ngụy trang được kiên cường của y nữa.

"Thôi được rồi, nếu ngài đã nói tới thế, thì quả đúng là ta có một vài chuyện vẫn muốn hỏi ngài. Chỉ có điều, Dạ Trầm à, ngài đừng đẩy ta ra xa khỏi ngài như thế."

Trái tim Khương Hi khi nói mấy lời trước đó đã phát đau, miệng y nói thế nhưng bản năng của y vẫn không thể ngăn được mình chìm vào yêu thương, y phớt lờ lý trí để bất chấp mà đáp lại yêu thương của Ân Hậu. Thế nhưng dù có là thế thì cũng chẳng để làm gì, y không đẩy ông đi xa, mà họ chắc chắn sẽ không bao giờ có thể xích lại gần nhau. Thế là sau khi Ân Hậu khẩn cầu, y tưởng như mình phát run, nắm chặt tay mà giấu hết tâm tình của mình đi. Tất cả những cử động nhỏ bé ấy lọt vào mắt Ân Hậu. Trong cái khoảnh khắc nhìn người mình thương giấu hết tất cả tâm tình đi, Ân Hậu quả đã từng mong mối quan hệ của họ gần gũi hơn dù chỉ là một chút ít.

"Quả đúng là ta có đinh hỏi ngài một vài việc, chỉ có điều sau khi ngài xác nhận việc này với ta, ta muốn chuyển qua bên đó, lát nữa trời tối có thể ngắm trăng ở phía đó nữa."

Ân Hậu nói rồi chỉ vào cái ghế trống bên cạnh Khương Hi. Ý là sau khi y xác nhận xong một việc với ông thì ông muốn ngồi cạnh y, cùng y ngắm sao. Ân Hậu như sợ Khương Hi nghĩ lung tung hại thân, tự nhiên làm bộ bông đùa mà bỏ lại một câu: "Bên này của ta ngồi bị khuất tầm mắt của căn nhà đối diện, lát nữa trời tối sẽ không nhìn thấy trăng."

"Ừ, thế thì tùy ông."

Khương Hi đúng là ban đầu có hơi giật thột, nhưng sau đó nhìn lại, đúng là cái nhã gian này không xứng đáng với cái người ta thường gọi là nhã gian. Ân Hậu trước khi vào đã ngó nghiêng rồi nhường cho y chỗ nhìn thấy bầu trời. Khi y ngẩng lên sẽ nhìn thấy trời xanh, khi trời tối sẽ nhìn thấy sao trời, thấy trăng sáng chứ không phải nườm nượp nhà cửa, phòng ốc. Thế thì nếu y không cho Ân Hậu cùng ngắm trăng thì cũng keo kiệt quá.

"Ừ, đa tạ Khương dược sư thấu hiểu cho khổ tâm của ta. Đại khái là, câu chuyện đầu tiên ta nghe được từ hai đứa Mai đấy là ngày đó, có một thời gian tam thiếu gia của nhà họ Khương có bỏ nhà đi biệt ba năm. Không ai có thể tìm thấy y, sau đó khi y trở về thì không ai có thể làm y khuất phục dù bằng bất kỳ thủ đoạn nào."

Ân Hậu cảm thấy tay mình dường như cũng phát run ở trên bàn, không kìm được kích động của mình.

"Ý ta là, có phải ngày đó tam thiếu gia đi tìm dược liệu... có rơi xuống một khe núi, rồi tình cờ cứu một ma đầu mặc áo đen hay không?"

Khương Hi hoàn toàn rơi vào thế bị động. Y đã chuẩn bị cho tất cả những câu hỏi mà Ân Hậu sẽ hỏi y, tỷ như hỏi y có phải là thuốc hay không, mối quan hệ của y với nhà họ Khương là như thế nào, nếu ông diệt môn thì y có hận ông hay không, hay thậm chí cả cách mà nhà họ Khương đã dùng để hành hạ, giam cầm, o ép y làm thuốc. Y nghĩ rằng y sẽ kể hết tất cả, thế nhưng thứ y không ngờ đến là việc Ân Hậu chẳng may may quan tâm đến những điều đó, hay nói đúng ra là những điều đó sẽ không phải là điều Ân Hậu sẽ hỏi y đầu tiên.

Ân Hậu hóa ra vẫn luôn canh cánh chuyện năm đó, vẫn luôn suy nghĩ về việc ông không đi tìm đứa nhỏ ấy, để hai mươi năm tiếp theo của nó chìm trong giam cầm và tăm tối là lỗi của ông.

Khương Hi lặng thinh, ngay từ câu đầu tiên y đã không thể trả lời, càng không thể đối mặt với Ân Hậu. Y có thể nói tất cả mọi thứ, ngoại trừ việc thừa nhận một thời gian của hai người trong quá khứ ấy. Y không thể tưởng tượng được nếu bây giờ Ân Hậu biết được đứa nhỏ ngày ấy ông ví với dịu dàng của màn đêm, với ánh sáng của vầng trăng thật sự không như ông nghĩ, vậy thì quá khứ tươi đẹp ấy sẽ hoàn toàn mất đi. Khương Hi không cần y của hiện tại, tương lai của y không hề tồn tại, y chỉ có thể nương lại vào đoạn quá khứ nhỏ nhoi đó cùng với sự tồn tại của Tiết Mông để duy trì sự tồn tại của bản thân qua rất nhiều năm.

Đó là phòng tuyến cuối cùng của y. Y đã giấu diếm, đã nghẹn ứ trong lòng rất nhiều năm, bây giờ nhìn tất cả sụp đổ, Khương Hi tự nhiên cảm thấy hoảng loạn. Y không biết phải nhìn đi đâu, y không muốn cúi đầu, nhưng cũng không muốn nhìn Ân Hậu, chân tay y cứng còng, cả người căng chặt. Thật lâu sau, khói mỏng vấn vít xung quanh y tan đi, Khương Hi cảm thấy không gian như trùng xuống, ấm áp mơ hồ tiến lại phía y.

Y không có thói quen cúi đầu, nhưng nếu ngẩng lên thấy gương mặt thất vọng của Ân Hậu, hóa ra đứa nhỏ ngày ấy chỉ có tới thế thôi y sẽ cảm thấy trái tim nhói đau. Mà thứ nhói đau ấy, khó chịu hơn rất nhiều lần so với đau đớn thể xác dai dẳng mà nhà họ Khương gây ra cho y. Mãi cho tới khi xung quanh y là hơi thở của Ân Hậu, cho tới khi y thấy vạt áo của ông, thấy cánh tay ông vòng qua người mình. Ân Hậu thận trọng ôm lấy y, kéo y sát lại phía mình. Cái ôm ấy không có nóng bỏng, chỉ có cảm giác trùng phùng giữa rất nhiều năm xa cách, Khương Hi mới mở hai mắt ra. Ân Hậu đỡ lấy ót y, một tay vòng qua eo y, vùi đầu vào tóc y, hết thảy mọi thứ xung quanh tựa như ngừng lại. Khương Hi cảm giác bản thân tan ra, tầm mắt mơ hồ như phía trước là màn mưa bụi, tất cả thế giới của y chỉ còn lại trong vòng tay người mà y vẫn trộm thương mà không dám với tới. Khi kề sát với Ân Hậu, Khương Hi không biết cảm xúc cứ dâng lên trong lòng y sẽ được định nghĩa thế nào, y chỉ biết y chẳng dám nói rằng mình không cảm thấy đau.

Ân Hậu cũng đợi cho kích động qua đi chừng một cái chớp mắt, khi ông ôm lấy cơ thể phập phù của người mình thương vào lòng, cảm nhận bản thân y rụt rè đáp lại, thấy y run khe khẽ. Ân Hậu cảm thấy trái tim giống như bị ai đó bóp nghẹt. Người ông thương thậm chí còn chẳng tự tin khi đối diện với cảm tình rõ ràng từ đối phương.

"Dạ Trầm... ta xin lỗi."

Giá như ngày đó Ân Hậu quả quyết tìm kiếm y, có lẽ khổ sở mà y phải chịu sẽ ít hơn một chút. Giá như ngay từ đầu ông nhận ra sớm hơn, Dạ Trầm ngày ấy sẽ không phải gồng gánh quá khứ trong lòng, giấu hết tất thảy vào trong tim. Dạ Trầm kiên cường đến mức khiến người ta đau lòng.

"Đáng lẽ ta phải nhận ra sớm hơn."

Khương Hi chưa bao giờ nghĩ khi hai người nhận ra nhau hoặc gặp lại nhau, cục diện nó thành như thế này. Mỗi lần y nghĩ tới việc Ân Hậu nhận ra y, mọi thứ xung quanh tưởng chừng như lạnh toát, y không muốn đối diện với ánh mắt từ ngưỡng mộ chuyển thành lạnh lùng, xa cách của Ân Hậu, càng không muốn đối diện với việc hơi ấm rời xa y. Thà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net