1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cao Khanh Trần từ lớp học thêm trở về đã là hơn 10 rưỡi tối, khu phố như thường lệ sớm chìm vào tĩnh mịch, chỉ còn vài điểm sáng mờ ảo treo lơ lửng trên các cột đèn đường giúp cậu nhìn ra biển hiệu của tiệm sách quen thuộc.

Cao Khanh Trần dừng lại trước cửa tiệm sách, khẽ khàng dựa xe đạp vào vách tường xong liền loay hoay lục tìm chìa khoá trong cặp sách, có điều tìm chưa thấy đã kịp nhận ra cửa không khoá ngoài, còn để hở ra một khoảng bé.

Cao Khanh Trần thấy vậy thì ngẩn người mất một lúc, lát sau liền từ từ đẩy cửa ra.

Bên trong tiệm sách tối tăm không chút động tĩnh, Cao Khanh Trần cảnh giác nhìn quanh, ánh mắt thăm dò khắp nơi, đến lúc lướt nhìn xuống sàn nhà cậu mới giật mình, trên sàn rõ ràng là có bóng người đang bó gối mà ngồi.

"Tiểu Cửu..?"

Cao Khanh Trần nghi hoặc gọi một tiếng, cái bóng đen ngồi im lặng nãy giờ cuối cùng cũng có phản ứng lại, động đậy muốn đứng lên.

Cao Khanh Trần biết đích thị là Cao Tiểu Cửu thì thở phào nhẹ nhõm.

"Sao anh ngồi dưới sàn vậy? Còn không mở đèn nữa, làm em xuýt chút nữa thì tưởng là trộm" - Vui miệng thì nói vậy chứ tiệm sách cũ nát này có gì đáng để trộm đột nhập?

Cao Khanh Trần đưa tay sờ tìm công tắc trên tường, bật sáng đèn trong nhà.

Cao Tiểu Cửu nhíu mày vì luồng ánh sáng đột ngột, nhưng ngay lập tức mỉm cười hoà hoãn thay cho câu trả lời.

"Anh cũng vừa mới về phải không? Quần áo chưa kịp thay nữa kìa, anh ăn gì chưa? Vừa hay em đang đói, để em nấu gì mình cùng ăn."

Cao Khanh Trần nhìn bộ dạng Cao Tiểu Cửu còn nghĩ là anh đói bụng đến lả người, cậu vừa hỏi đủ thứ vừa nhanh chóng vứt cặp sách sang một bên mà xắn tay áo đi vào bếp.

"Không cần nấu phần của anh đâu, giờ anh ăn không nổi..." - Cao Tiểu Cửu đưa tay nới lỏng cà vạt trên cổ, cởi bớt một nút áo sơ mi, thở dài đáp lời Cao Khanh Trần.

"Ít nhiều cũng phải ăn một chút chứ, mỗi lần đi công tác về là anh gầy đi mất một vòng đấy" - Cao Khanh Trần không từ bỏ, cao giọng từ trong phòng bếp nói vọng ra.

Lần này Cao Tiểu Cửu không trả lời, anh mò mẫm tìm một chiếc ghế tựa gần đó, thất thần ngồi xuống. Rõ ràng là trong nhà đang sáng đèn...

Cao Tiểu Cửu là một nhân viên văn phòng sắp hết hạn. Sở dĩ nói như vậy bởi vì công việc đầu tiên mà anh có, công ty đầu tiên nhận anh vào làm sắp đến hồi cắt giảm nhân sự, mà anh lại không may mắn có tên trong danh sách đó.

Gọi là công ty thì hơi quá, chỗ làm của anh giống như văn phòng trung gian về lĩnh vực sợi tổng hợp, kí hợp đồng cung ứng với bên có nhu cầu rồi tìm phân xưởng gia công phù hợp để kiếm chác lợi nhuận thương vụ.

Cao Tiểu Cửu ban đầu học vấn vốn dĩ chỉ đạt trình độ trung cấp, 20 tuổi chập chững bước vào guồng quay cuộc sống, lăn lộn trong nỗi lo cơm áo gạo tiền.

Ngay từ thời điểm mới đi làm, Cao Tiểu Cửu đúng nghĩa không có việc gì dành cho cấp dưới mà không đến tay, từ lập kế hoạch sản xuất, khảo sát phân xưởng, kiểm hàng, thậm chí là làm kế toán.

Anh phải ôm đồm công việc quá mức đến mức bế tắc không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn mơ hồ cho rằng đó là công ty tin tưởng trọng dụng mình.

Vậy mà cay đắng làm sao, câu trả lời cuối cùng vẫn chỉ là quyết định cắt giảm sau 4 năm vất vả cống hiến. Có lẽ điều duy nhất cứu vãn lại đó là Cao Tiểu Cửu mới 24 tuổi, còn rất trẻ, xem như trải nghiệm bước ngoặt đầu tiên.

"Tiểu Cửu, em nấu xong rồi!"

Giọng nói của Cao Khanh Trần cắt ngang mạch hồi tưởng của Cao Tiểu Cửu, anh ngơ ngác chớp chớp mắt, ngẩng nhìn người trước mặt một lát rồi cười khúc khích.

Cao Tiểu Cửu đang ngồi trên ghế tựa, Cao Khanh Trần cúi người chống hai tay vào hai bên tay ghế, ghé sát lại với anh, thấy anh đột nhiên cười ngốc thì bật cười theo:

"Anh cười cái gì vậy? Vừa nãy còn không có chút sức sống nào cơ mà."

Cao Tiểu Cửu lắc đầu, vẫn cười, khoé mắt tạo thành độ cong đáng yêu vô cùng.

Trời mùa hè về khuya cũng không khá hơn với người vừa vào bếp nóng là bao, cả người Cao Khanh Trần toàn mồ hôi, thấm đẫm cả chiếc áo trắng đồng phục cậu đang mặc trên người.

"Anh nhanh thay quần áo đi tắm đi, tắm xong thì cùng nhau ăn cơm" - Cao Khanh Trần gạt giọt mồ hôi chảy dài xuống cằm, một tay nhanh chóng cởi hàng cúc áo vướng víu.

Cao Tiểu Cửu gật gù đứng dậy, vừa định lách qua người Cao Khanh Trần để vào nhà tắm thì bị cậu ghì tay kéo lại, Cao Khanh Trần nghiêng đầu nhìn anh:

"Em chưa nói xong..."

"Hmm?" - Cao Tiểu Cửu nghi hoặc.

"Tắm cùng nhau" - Cao Khanh Trần hạ giọng, mắt tràn ngập ý cười ranh mãnh.

Lưỡng lự mấy hồi, bốn mắt nhìn nhau.

"Đượcc~~~" - Cao Tiểu Cửu kéo dài giọng, coi như là đồng ý đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net