Chương 29: Không đoán được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phụ nữ đúng là loài sinh vật dễ thay đổi nhất trên thế giới, ngay một giây trước họ còn đang nói nói cười cười với bạn nhưng ngay giây sau đã có thể quay ngoắt một trăm tám mươi độ, chỉ bởi vì bạn không chú ý đến màu móng tay mới của họ.

Đương nhiên, đấy chỉ là lấy ví dụ, người thông minh như Hyomin sẽ không gây sự với Chanyeol chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như thế, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ mai một mất khả năng phán đoán vì một tin nhắn ấm áp ngọt ngào.

Hyomin gõ cửa nhà họ Oh, Yuri vừa mở cửa đã thấy chị dâu đẩy phắt cửa ra và bộ mặt hằm hằm như chuẩn bị sang để hỏi tội.

Yuri đã sống ở nhà Oh Sehun được ba tháng, không phải cô thích ở đây mà là không muốn Chanyeol phải khó xử. Hàng ngày nhân lúc dắt chó đi dạo Chanyeol đều ghé vào thăm Yuri.

"Anh trai cô chẳng phải đã mua di động cho cô rồi sao? Chúng ta trao đổi số điện thoại chứ?" Giọng của Hyomin cũng khá bình tĩnh.

Yuri gật đầu, nói: "Chị vào nhà ngồi không? Em viết cho chị."

Hyomin ừ một tiếng, nói ra nghe thật hoang đường, nhưng đây đúng là lần đầu tiên cô bước chân vào nhà Oh Sehun. Oh Sehun rất yêu thích nhiếp ảnh, trong phòng khách trưng toàn những tác phẩm do anh chụp, đa phần đều là ảnh phong cảnh, khắp nơi trong cả nước, nhưng trong mỗi bức ảnh đều có một điểm chung: Bóng lưng nhỏ xinh của một cô gái trẻ, hoặc đứng hoặc ngồi.

Hyomin nghiêng đầu nhìn, từ từ, ánh mắt cô dịch chuyển về phía lưng Yuri để so sánh, dù là về chiều cao hay độ dài của mái tóc, phần lưng của cô gái trong ảnh rất giống, tương xứng với phần lưng của Yuri.

Phụ nữ nhiều khi rất nhạy cảm nhưng nhiều khi cũng chậm chạp phát chán, Hyomin như thầm hiểu ra một đạo lý, thì ra những cô gái nhìn chẳng có khả năng gây sát thương cao lại càng đáng sợ hơn. Có điều nói thì nói thế, Hyomin vẫn không sao hiểu nổi, cô thừa nhận Yuri rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt to tròn vô tội nhìn vào trông rất đáng thương, nhưng Yuri không phải kiểu con gái hấp dẫn nóng bỏng, cô ta đã dùng thủ đoạn gì mà có thể nắm chặt được Oh Sehun, Onew và... một nửa trái tim của Chanyeol chứ?

"Chị dâu, của chị đây." Yuri đưa số điện thoại cho Hyomin, cười hỏi: "Chị uống trà hay nước ngọt?"

"Không cần đâu, anh trai cô đang tắm, tôi phải về ngay." Hyomin đón lấy số điện thoại ngầm so sánh, nhưng rồi nhận thấy hành động này của mình thật ngu ngốc. Nếu bọn họ muốn giở trò lén lút với cô thì đương nhiên họ sẽ dùng một số khác.

Yuri có thể nhìn thấy ý khinh miệt trong mắt chị dâu, vì vậy cô gọi giật Hyomin lại, nói: "Chị dâu, học cùng nhau gần bốn năm nay, từ trước tới nay, đã bao giờ chị coi em là bạn chị chưa?"

"Cô có bao giờ coi tôi là bạn cô không?" Hyomin hừ mũi.

"Đương nhiên." Yuri thích tính cách vui vẻ hoạt bát của Hyomin, nói cách khác thì, đó chính là tính cách trước kia của cô.

Hyomin đi chậm lại, thẳng thắn nói: "Khi đối mặt với tình yêu và tình bạn, phụ nữ thường không có sự lựa chọn. Vì người con trai mình yêu thương sâu sắc, bạn, thậm chí là người tri kỉ, tâm đầu ý hợp cũng có là gì đâu?"

Yuri sững lại, cười chua xót: "Vâng, chị nói đúng. Người sẽ ở bên cạnh người phụ nữ nửa phần đời còn lại chắc chắn không thể là một người bạn được."

"Cô hiểu được thì tốt, thực ra tôi rất muốn làm bạn với cô, bởi vì tôi từng cho rằng cô là một cô gái lương thiện chất phác, nhưng khi cô xử lý vấn đề tình cảm cô cũng biến chất rồi đúng không?" Hyomin quay người lại, vẻ mặt đầy nghi vấn.

"Mơ tưởng là một loại bệnh. Chị về đi." Yuri quay người đi vào bếp. Rõ ràng cô đã đánh giá quá cao khả năng phán đoán của mình, sự khác biệt giữa trước và sau khi kết hôn của Hyomin khiến cô không ngờ tới được.

Hyomin cắn môi dưới, thái độ ngạo mạn của Yuri làm cô tức giận.

Về đến nhà, mặc dù Hyomin không nói ra miệng những bất mãn trong lòng, nhưng vẻ mặt cô rất âm u.

Chanyeol vừa ăn cơm vừa xem ti vi, còn chưa để ý tới sự thay đổi của cô.

"Ông xã, tại sao hôm qua anh về nhà muộn hai tiếng, nhiều bài tập đến thế sao?"

"Ừ, gần đây việc học dày đặc." Chanyeol từ tốn trả lời.

"Dù sao năm nay cũng tốt nghiệp rồi, anh đừng khiến mình mệt quá." Hyomin gắp một miếng cá bỏ vào bát Chanyeol, nói tiếp "Thứ tư tuần sau là sinh nhật bố em, anh nói xem vợ chồng mình nên chuẩn bị quà gì đây?"

"Bố em thích gì thì em mua cho bố. Anh nghe em." Ánh mắt Chanyeol từ đầu tới cuối vẫn không rời khỏi mà hình ti vi, và cơm vào miệng, không cẩn thận bị xương cá đâm vào lưỡi... "Á... xương cá..." vừa nói tới đây anh bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó và nuốt vế sau "xương cá tại sao không gỡ" vào trong, anh đúng là bị Yuri chiều hư rồi.

"Trời ơi, chảy máu rồi." Hyomin kinh hãi kêu lên, cô rút ra mấy tờ giấy ăn chặn ở trên miệng Chanyeol, ấm ức trách: "Ai bảo anh ăn mà không tập trung."

Chanyeol cười khan một tiếng, rồi tiếp tục ăn.

"Bố em thích một mã cổ phiếu, hay là em lén mua một ít cổ phiếu đó làm quà sinh nhật cho bố?"

"Đùa à, mua cổ phiếu làm quà sinh nhật? Nếu bố em thích mua bán cổ phiếu thì chúng ta bỏ tiền ra là được mà? Quà tặng cái khác đi."

"Thế không được, thị trường cổ phiếu lên xuống thất thường... ngộ nhỡ phải đến mấy vạn thì chúng ta lỗ à."

"Em ăn nói cũng thật xui xẻo. Nếu lỗ thì cứ tính vào anh. Ăn cơm đi." Chanyeol cau mày.

Hyomin đã biết Chanyeol chắc chắn sẽ nói như thế, cô ngoan ngoãn gật đầu, bỏ tiền ra là chuyện nhỏ, thể hiện trước mặt người thân mới là chuyện lớn.

Cô nhìn đồng hồ: 7 giờ 55 phút, nếu đúng như cô đoán, thì điện thoại của Chanyeol sẽ đổ chuông.

Reng reng reng... quả nhiên tiếng chuông điện thoại từ trong phòng ngủ ra.

Chanyeol đang định đứng dậy, Hyomin đã nhanh hơn anh một bước ấn vai anh ngồi xuống: "Anh ăn cơm đi, em vào lấy di động cho anh."

Chanyeol ừ một tiếng, Hyomin liếc nhìn số điện thoại của người "lạ", nhếch mép cười, lập tức lấy di động từ phòng ngủ ra.

Chanyeol thuận tay đón, đầu dây bên kia đối phương lao xao nói gì đó về thẻ VIP, Chanyeol khó chịu ngắt lời: "Không cần, lần sau đừng gọi vào số này nữa." Nói rồi, anh cúp máy, ném di động lên bàn ăn.

"Ai gọi thế?" Hyomin giả bộ quan tâm hỏi.

"Nhân viên tiếp thị. Phiền phức." Chanyeol vừa nói xong, tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, anh mở máy ra xem, lại là bảng giá ưu đãi mà nhân viên tiếp thị kia gửi đến, anh đặt bát xuống, đang định bấm máy gọi lại mắng cho anh ta một trận, Hyomin vội vàng giật di động từ tay anh ra, nói: "Đừng giận đừng giận, trong di động có chức năng thiết lập chặn cuộc gọi, để em giúp anh."

Chanyeol cầm bát lên tiếp tục ăn cơm, Hyomin liền ngồi xuống bên cạnh mở máy ra làm, đột nhiên, nụ cười của cô cứng lại: "Phác Ân Châu là ai? Người này tại sao lại hỏi anh bao giờ rảnh tới gặp cô ta?" Cô vờ như vô tình phát hiện ra.

Chanyeol khẽ khựng lại, rồi thờ ơ trả lời: "Cô giáo dạy tiếng Trung người Trung Quốc, sau khi tan học anh thường đến lớp cô ấy để bồi dưỡng thêm."

"Bao nhiêu tuổi?"

"Hơn ba mươi, cũng không rõ lắm."

Hyomin thấy bộ dạng điềm nhiên của Chanyeol, lúc đấy cô mới hơi yên tâm, cười tươi bưng bát canh đưa tới trước mặt Chanyeol, nũng nịu nói: "Em vừa học hầm canh, hầm mười mấy tiếng rồi đấy, anh nếm thử xem..."

Chanyeol múc một muôi lên nếm, còn chưa uống ra vị gì anh đã giơ ngón cái lên: "Ngon lắm."

Hyomin mím môi cười nhẹ, nụ cười ngọt ngào.

Ăn cơm xong, như thường lệ Chanyeol dắt Đại Yulk đi dạo khắp nơi, và cũng như thường lệ anh dừng lại trước cửa nhà họ Oh.

Anh khịt khịt mũi, ngửi thấy mùi thức ăn rất thơm, liếc về phía nhà mình một cái, vội vàng kéo Đại Yulk chạy vào sân nhà họ Oh. Haizz, vốn là một chuyện quang minh chính đại, nhưng vì muốn tránh chị em dâu họ với nhau, anh khiến mình trở thành kẻ lén lén lút lút thế này đây.

"Yulyulk, anh trai em đến rồi đây..."

Yuri tay bê hai đĩa thức ăn ra khỏi bếp, thấy Chanyeol nhón một chiếc giăm bông cho Đại Yulk ăn, cô nói với vẻ không vui: "Anh mang con chó ra nhốt ngoài cửa đi đã."

"Em cũng bớt thành kiến chút đi được không? Trước kia em cấm Đại Yulk vào cửa nhà chúng ta, anh không nói gì. Giờ đến vào nhà họ Oh cũng không được? Phàm là thứ em ghét em cứ phải đuổi cùng giết tận hay là sao?" Chanyeol vuốt vuốt đầu Đại Yulk, than thở nói: "Mày đúng là con chó đáng thương chẳng ai yêu cả..."

Hôm nay có vẻ như tinh thần của Đại Yulk không tốt lắm, nó nằm xuống chân Chanyeol, chiếc giăm bông bình thường chỉ ngoạm một miếng là hết, hôm nay lại nằm liếm liếm.

"Em xem, em làm tổn thương lòng tự trọng của Đại Yulk rồi đấy. Mau xin lỗi đi." Chanyeol bẻ chiếc giăm bông làm ba đặt vào lòng bàn tay, Đại Yulk ngửi ngửi, rồi hờ hững quay đầu tránh.

Yuri nghe Chanyeol lẩm bẩm dỗ dành Đại Yulk, cô hờ hững liếc về phía con cho, nhìn nó một lúc, rồi đứng dậy, đến ngồi xuống cạnh, lật mắt và vén miệng nó lên xem kĩ.

"Anh đã cho nó ăn gì?" Yuri vội vàng hỏi.

Chanyeol còn chưa kịp trả lời, Đại Yulk đã giằng ra khỏi tay anh chạy như bay khỏi nhà, Yuri và Chanyeol thấy vậy vội vàng đuổi theo, kinh ngạc nhìn thấy Đại Yulk chúi mõm xuống chân tường nôn khan, từ cổ hỏng phát ra tiếng ren ư ử, nghe chừng vô cùng thống khổ.

Yuri không dám chậm trễ dù chỉ một chút, cô chạy vào nhà mặc áo khoác cầm ví tiền: "Anh, anh mau lái xe ra cổng đi, chúng ta phải đưa Đại Yulk đến viện khám, em nghĩ ở họng nó mắc vật gì đó." Nói xong, cô bế Kim Mao nặng và to lên, Chanyeol ừ một tiếng chạy vội về phòng lấy chìa khoá xe. Yuri ôm con chó lớn còn nặng hơn cả mình vào lòng, bước chân gấp gáp.

Một tiếng sau.

Bác sĩ thú y lấy từ trong dạ dày Đại Yulk ra một chiếc dây sắt dài khoảng 3cm. Cũng may dây thép đó là hình chữ U, hơn nữa chủ nhân phát hiện kịp thời, nếu không chắc chắn sẽ khiến con chó bị đâm rác dạ dày chảy máu và mất mạng.

Chanyeol nghe bác sĩ thú ý nói Đại Yulk không sao nữa, trái tim đang nặng trịch như nhẹ bỗng, anh mệt mỏi ngồi xuống ghế, nghiêng đầu, anh thấy Yuri đang lặng lẽ khóc.

"Yulyulk? Đại Yulk không sao rồi, bác sĩ thú y nói nó không sao nữa..." Chanyeol ôm vai cô vỗ vỗ, nước mắt nhanh chóng thấm ướt áo anh, anh vuốt mái tóc dài của Yuri, nhất thời không biết phải nói gì.

Yuri ôm lấy cổ Chanyeol, vùi mặt vào vai anh, nước mắt ròng ròng.

Chanyeol vỗ về dỗ dành khe khẽ bên tai cô, an ủi cô hết lần này tới lần khác. Nhưng anh vẫn không hiểu cô, cô chẳng hề buồn phiền vì tình cảnh có nhà mà không thể về của mình nhưng cô lại đau lòng rơi nước mắt trước một con chó mà cô chưa bao giờ quan tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net