Ngoại truyện phần cuối: Chanyeol, em muốn trở thành vợ anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chanyeol thấy cô như sắp khóc, anh cảm nhận được, cô đang giằng co trong đau khổ, thế là, anh kéo Yuri vào lòng.

Yuri ôm chặt lấy anh, cô chẳng cần gì cả, thậm chí chẳng cần ký ức, cô chỉ muốn ở bên anh mãi mãi.

"Đừng nghĩ nữa, chỉ cần em nhớ anh là ai là được... nghe lời anh," Chanyeol hôn nhẹ lên đầu cô, cơ thể Yuri khẽ run lên, Chanyeol hận mình không thể chia sẻ bớt đau khổ với cô.

Yuri lẳng lặng gật đầu, rồi lại siết chặt vòng tay, nói: "Em sợ mơ thấy ác mộng, tối nay ngủ cùng em, được không?"

Chanyeol cười đồng ý, ôm cô về giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống, lấy máy sấy tới, để cô ngồi dựa vào vai mình, bắt đầu sấy khô tóc cho cô.

Tâm trạng Yuri đến đi như gió, cô ngồi khoanh chân trên giường, lòng ôm con thú bằng bông, thỉnh thoảng lại ngửa cổ cười đùa với Chanyeol.

Chanyeol cúi đầu xuống làm mặt quỷ với cô, dùng cằm tì vào vai cô cù cù, khiến Yuri thỉnh thoảng lại cười phá lên vui vẻ.

Sấy khô tóc xong, Yuri chui vào chăn trước, đầu xuân nên thời tiết vẫn se lạnh, rõ ràng cô đã rùng mình, nhưng rút cái khăn cuốn quanh người rồi vứt ra ngoài chăn, bởi vì chỉ như thế khi cuốn chăn vào mới ấm hơn, đến khi Chanyeol chui vào sẽ không lạnh ha ha...

Chanyeol ngồi bên giường cởi quần áo, lúc này mới nhận ra, Yuri đã không còn để ý việc anh mặc áo vest đi giày da nữa.

Anh quay đầu lại hỏi: "Yulyulk, em không cảm thấy hôm nay anh ăn mặc rất lạ sao?"

Yuri dụi dụi mắt, mơ màng hỏi: "Lạ ở chỗ nào?"

"Ờ, không có gì. Mau ngủ đi." Chanyeol chầm chậm quay đầu, vẻ mặt Yuri bình thản, ngược lại chính anh lại thấy mình không bình thường, thế là thế nào?

Chanyeol đang suy nghĩ về sự thay đổi của Yuri, vì vậy không để ý cô hoàn toàn không mảnh vải che thân đang nằm trong chăn. Trước khi lên giường anh tiện tay với tắt luôn ngọn đèn trong phòng.

Trong bóng tối, một tay Chanyeol đặt dưới đầu làm gối, tay kia vòng qua ôm lấy Yuri, nhưng thứ mà tay anh chạm vào không phải lần áo ngủ, mà là làn da của Yuri.

"Trời ơi, anh quên lấy áo ngủ cho em. Đợi anh một lát." Nói rồi, Chanyeol lần mò để bật đèn, Yuri kéo tay anh lại, ôm trong lòng, đồng thời gối đầu lên ngực anh, giống như chú mèo nhỏ đang tìm hơi ấm.

Phần ngực mềm mại của Yuri áp sát vào sườn ngực anh, hương thơm nhè nhẹ lan toả trong không khí hấp dẫn biết chừng nào.

Cơ thể Chanyeol bắt đầu căng thẳng, anh là một người đàn ông khoẻ mạnh về tâm sinh lý, đừng có làm thế này để thử thách sự kiên định của anh!

"Yulyulk, Yulyulk, thế này không được... không được" Anh khẽ rút rút tay ra, anh không muốn làm Yuri tổn thương, nhưng cơ thể anh lại không bị tổn thương sao? Nha đầu này rõ ràng muốn sống để giày vò cho anh chết đây mà!

"..."

Chanyeol đột nhiên nhắm chặt mắt hít thở thật sâu, hít hết hơi này tới hơi khác, ra sức giữ sự điềm tĩnh cho mình.

Không phải anh muốn có phản ứng, thật sự không phải, rõ ràng là hơi rượu đang hoành hành, đúng thế.

Nhưng khi Chanyeol vừa cố gắng bình ổn tâm trạng thì một lần nữa anh lại bị sự "to gan" của Yuri làm tổn thương lòng nhân ái của anh.

Chanyeol ngửa cổ thở dốc, huyết mạch vẫn nóng bỏng chảy rần rật, thật muốn khóc chẳng xong.

Yuri vốn đã lơ mơ ngủ, nhưng cô lại cảm giác như mình đang ngủ trong một lò lửa nóng bức, hơi thở nặng nhọc và nóng bỏng của anh phả vào tai cô, cơ thể cô càng lúc càng nóng lên, gần như đưa cô rơi vào trạng thái mà cô chưa từng được biết đến.

"Anh... có thể ôm em ngủ không?"

Cho dù nóng vậy nhưng Yuri vẫn muốn được Chanyeol ôm trong lòng, rất muốn.

"Không, không được." Chanyeol quả quyết từ chối.

Yuri sững lại, bất mãn bĩu môi, đột ngột ngồi dậy, lật người ngồi lên đùi Chanyeol.

Ánh trăng mờ ảo chiếu qua cửa sổ vào phòng, thứ anh sáng màu bạc đó bao trùm lên cơ thể trắng nõn của Yuri, toả ra một sức hấp dẫn mê mị. Tối nay, ánh mắt cô đã mất đi vài phần ngây thơ, lại như thêm vài phần mơ hồ.

Chanyeol vội quay đầu đi, không thể nhìn tiếp được nữa, nhìn tiếp không chừng anh sẽ gây ra một chuyện xấu mà "trời đất không dung" mất.

"Mau xuống đi Yulyulk, nghe lời anh, nghe lời, em ngoan..." Giọng Chanyeol bắt đầu khàn khàn, anh không dám động vào người Yuri, ít ra là bây giờ không được.

"Anh, không tốt với em nữa..." Mắt Yuri ầng ẫng nước, thái độ của Chanyeol hôm nay rất đáng ghét, đầu tiên là không chịu ôm cô ngủ, giờ lại muốn vứt cô sang một bên, có phải bắt đầu ghét cô rồi không?

Nước mắt bắt đầu lã chã rơi xuống chiếc áo T-shirt của Chanyeol, anh cuống quýt, nhưng không dám mở mắt nhìn thẳng vào mắt cô, anh sao có thể giải thích với Yuri "ngây thơ" về hành động bất thường của mình chứ?

"Anh không trả lời là thừa nhận rồi, anh không còn cần em nữa..." Yuri nức nở, đau lòng không thôi.

"Đương nhiên là không phải, cho dù anh không cần mình thì cũng vẫn cần em..."

Chanyeol lắp bắp trả lời, Yuri khóc thì khóc nhưng xin em đừng dùng cơ thể "không mảnh vải che thân" của mình đi qua đi lại... nửa thân dưới của anh nữa! Những mạch máu của anh sắp nổ tung rồi!

"Anh quát em... hu hu..." Yuri ngửa cổ khóc lớn, Chanyeol chán ghét bản thân.

Tiếng khóc của Yuri khiến anh đau lòng, thế là, anh lau sạch nước mắt cho cô, lại một lần nữa hít sâu, rồi bật người ngồi dậy, kéo Yuri ôm vào lòng, khẽ vỗ vỗ lên lưng cô an ủi.

"Đừng khóc, đừng khóc, kiếp này, cả kiếp sau nữa Chanyeol cũng không thể rời xa Yuri, em chính là tính mạng của anh..."

"Thật không?"

"Thật." Chanyeol cười, hôn lên má cô.

"Có thể em nghe không hiểu anh đang nói gì, nhưng em chỉ cần nhớ một điều thôi là được... anh yêu em."

Dần dần, tâm trạng Yuri bình ổn trở lại, cô ngừng khóc, nâng mặt Chanyeol lên, cứ thế lẳng lặng nhìn anh, rất lâu, rồi đôi môi bắt đầu hé cười.

Chanyeol thấy cuối cùng cô cũng đã cười, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Yuri cũng thích nhìn nụ cười rạng rỡ của Chanyeol, cô nghiêng đầu nhìn anh, lẩm nhẩm: "Anh, anh rất đẹp trai..."

Chanyeol mím môi, bất giác đưa tay lên vò vò tóc, già đầu rồi mà còn xấu hổ nữa.

Đúng vào lúc Chanyeol đang đắc ý, thì đôi môi mềm mềm chạm vào khoé môi anh. Chanyeol khẽ khựng người lại, Yuri đã đẩy lưỡi mình vào trong miệng anh, tự nhiên như cô đã từng hôn anh rất nhiều rất nhiều lần rồi vậy.

Khi ba từ "Em yêu anh" vang lên trong đầu cô, không ai dạy cô bước tiếp theo phải làm gì, cô chỉ muốn hôn anh theo bản năng, dùng nụ hôn để thể hiện tình cảm của mình.

Còn Chanyeol, không còn sức lực mà đẩy cô ra nữa, tâm trí vỡ tung, nhấn chìm lý trí của anh.

Ánh trăng trắng loá chiếu lên bóng hai người đang quấn lấy nhau.

Lưỡi quấn lấy lưỡi, giống như một bản tình ca, đánh thức khối ký ức mờ nhạt trong Yuri, khơi gợi ngọn lửa ngùn ngụt bị chôn vùi của Chanyeol.

Hơi thở của Chanyeol càng lúc càng nhanh: "Yulyulk, anh..."

Yuri đưa hai ngón tay ra chặn lên môi anh, cười khúc khích, sau đó, cô hơi nghiêng đầu, ngậm lấy dái tai đang nóng rực của Chanyeol, dùng chiếc lưỡi nhỏ nhắn của mình từ từ đánh thức dục vọng của Chanyeol.

Đôi tay Yuri tuỳ tiện buông lơi nơi bờ vai anh. Cô thích bộ dạng lúng túng ngượng ngùng của Chanyeol, anh ấy đẹp trai như thế, dịu dàng như thế, cô rất sợ những cô gái hàng xóm cướp mất Chanyeol của mình... bởi vì họ đều là những cô gái xinh đẹp, không những biết làm việc nhà mà còn biết cách nói chuyện khiến Chanyeol cười.

Cô biết những chị những cô ấy không đến đây vì cô, mà mượn cớ mang thứ này thứ kia cho cô ăn để tới gặp Chanyeol, cô không ngốc, cô hiểu được cái thứ cảm giác ấy, chua chua, giống như ăn phải cả bình giấm.

Song, cô không biết phải làm thế nào để thu hút sự chú ý của Chanyeol, không nên biểu đạt thế nào về nỗi thương cảm nếu như cô mất anh.

Cô rất muốn lớn tiếng nói với những cô gái với đôi mắt hổ đói ấy rằng: Chanyeol là của cô, không ai được tơ tưởng, chỉ cần cô còn sống một ngày, thì không cho phép ai nhớ nhung tới người con trai cô trân trọng hơn tính mạng mình ấy.

Đúng thế, trong lòng cô Chanyeol không phải là anh trai, không phải là cha, càng không phải là bạn.

Vì vậy, cô muốn trở thành một người phụ nữ dịu dàng hiền thục.

"Yulyulk!"

Tạm thời lúc này Chanyeol đang rơi vào trạng thái bị động, để mặc Yuri hôn lên tai anh, cổ anh, nhưng anh không ngờ, cô lại mạnh mẽ chuyển sang môi anh, ngay sau đó ra sức cắn mạnh một cái.

Mùi máu nhàn nhạt lan toả trong miệng của cả hai, Yuri không rút lưỡi ra, mà cuốn lấy lưỡi anh chặt hơn, cô dùng đầu lưỡi liếm sạch máu trên môi anh, hi vọng máu của anh sẽ hoà vào cơ thể mình, như thế, sẽ không bao giờ bị chia cắt nữa.

Mặc dù Yuri không nói gì, nhưng Chanyeol biết vì cô giận nên mới cắn anh, anh hiểu cô, cho dù cô có quên cả thế giới nhưng sự bất an trong lòng không biến mất cùng trí nhớ.

Thế là, anh ôm chặt cơ thể run rẩy của Yuri, cuồng nhiệt hôn lên người con gái đang nằm trong lòng mình... anh không thể nhượng bộ nữa, cũng có thể càng cẩn thận chăm sóc cô, càng khiến cô hiểu nhầm rằng thứ tình cảm đó không phải là tình yêu.

"Ôi!"

Một lúc sau.

"Chanyeol... Chanyeol... Em..."

Yuri thở dốc, không thể dùng lời để diễn đạt cảm xúc mình lúc này, cô chỉ biết không ngừng gọi tên anh. Đôi môi Chanyeol như có ma lực, cơ thể cô từng chút từng chút một bị hút rỗng, cổ họng khô khốc khó chịu, cô chắc chắn, chỉ có Chanyeol mới có thể giải cứu cô.

"Chanyeol..."

Cô khẽ chau mày, bất giác liên tục gọi khẽ. Có điều, tiếng gọi của cô, sớm đã chuyển từ trong sáng sang trạng thái dịu dàng như nước, cô vòng ôm lấy đầu anh, những ngón tay thon dài lùa vào tóc anh.

Từ bao giờ, cô cũng đã từng cùng anh tận hưởng niềm vui hoan hỉ này, anh thân thuộc cơ thể cô, giống như cô thân thuộc nhu cầu của anh vậy, như có sự thoả thuận ngầm đầy ăn ý.

Nhưng có chỗ không giống là, Yuri ngày ấy không dám thả lỏng bản thân trong lúc "yêu", cô chọn cách nằm đỡ đẫn bên dưới anh như một khúc gỗ, cẩn thận che giấu sự mãnh liệt của mình.

Còn cô bây giờ, cô dùng những tiếng rên xiết để thể hiện niềm vui, cô thể hiện tình yêu sâu đậm của mình dành cho anh không chút do dự, trong mắt cô viết rất rõ ràng là: Cô cần anh, không thể không có anh.

Sau đó.

Yuri nằm gối đầu lên cánh tay Chanyeol, lười biếng, nheo mắt cười.

Chanyeol hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp.

"Yulyulk, anh yêu em..."

Yuri dựa vào vai anh, mắt sáng lên, cô siết chặt vòng tay, ra sức gật đầu.

"Chanyeol, em cũng yêu anh."

Động tác chuẩn bị châm thuốc của Chanyeol đột ngột dừng lại, anh vừa nghe thấy gì?

Yuri cảm thấy cơ thể mình khựng lại, cô nghĩ Chanyeol nghe không rõ, vì vậy nhắc lại từng câu từng chữ một cách rõ ràng:

"Chanyeol, em yêu anh."

"Em... có biết yêu nghĩa là gì không?" Trái tim Chanyeol, sắp vỡ tung rồi.

Anh thầm cầu nguyện trong lòng, hi vọng lời thổ lộ của cô là thật lòng, nhưng...

"À, yêu ạ... chính là thích, chính là không bao giờ rời xa, chính là không thể không có anh, hi hi."

Yuri từ từ ngẩng đầu lên, giơ một ngón tay ra nâng cằm Chanyeol, kiên định nói: "Đợi bao giờ em lớn, nhất định sẽ làm vợ anh, anh là của em."

"Ừ, em là của anh." Chanyeol xịu vai xuống, cô ấy vẫn nghĩ mình chỉ là một đứa trẻ.

Song, chính vào lúc Chanyeol buồn bã.

Đột nhiên, Yuri ngồi thẳng dậy, giữ thẳng mặt Chanyeol, đầu tiên là lấy tay vuốt thẳng những nếp nhăn trên trán anh, sau đó nghiêm túc nói: "Em quyết định rồi, sau này ngày nào em cũng sẽ nói với anh. Chanyeol, em yêu anh."

Chanyeol ừ một tiếng, vuốt vuốt tóc cô.

Anh kéo Yuri nằm xuống ngực mình, một sự thất vọng nho nhỏ dậy sóng, nhưng không có nghĩa anh không cảm động, có người nói câu "em yêu anh", rõ ràng chỉ là nói suông, nhưng anh biết Yuri không như thế, cô ấy cái gì cũng cho mình cả rồi, một câu "Em yêu anh", dường như trở thành thừa thãi có cũng được không có cũng không sao, hoặc, anh chỉ vì muốn thoả mãn lòng tham của mình mà thôi.

***

Lúc sau.

"Đúng rồi, Yuri, anh phải đi công tác một tuần, anh sẽ gọi vợ của Sehun tới chăm sóc cho em."

Chanyeol suy nghĩ, cuối cùng vẫn phải nói ra câu chuyện không vui này.

Phản ứng của Yuri khá bình tĩnh, cô lắc lắc đầu, nũng nịu nói: "Không, anh đi đâu em đi đấy."

"Anh sẽ cố gắng rút ngắn thời gian, có thể chỉ hai ba ngày thôi."

"Không đâu! Mang theo em đi, em ăn ít lắm..." Yuri chu môi, ôm chặt Chanyeol.

Chanyeol nhìn bộ dạng đáng thương của cô, thật lòng chỉ muốn cho cô vào hành lý rồi mang theo luôn, nhưng nhiệm vụ lần này không phải thường, vì vậy anh chỉ có thể ngăn ý nghĩ đó lại, nghiêm mặt nói: "Không nghe lời rồi..."

Yuri chau mày, cô tin Chanyeol chắc chắn là bất đắc dĩ nên mới phải rời nhà đi công tác, nhưng thật sự cô không nỡ, môi cô run run, giật phắt chăn ra, nhẫn tâm đạp một cái, chỉ một cái đã khiến Chanyeol rơi khỏi giường.

"..."

Chanyeol ngã bụp xuống đất, trời ơi, đạp cũng chuẩn quá nhỉ!

"Yulyulk!"

"Xì! Anh ra ngủ ngoài ghế sô pha đi."

Yuri cuộn chăn lăn ba vòng, khiến cả cái chăn ôm gọn lấy cô, quay lưng về phía Chanyeol, tức giận nhắm mắt lại.

Chanyeol liếc mắt nhìn Yuri nằm chắn ngang cả cái giường, anh chặc chặc lưỡi, lấy chiếc đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường kẹp dưới nách, ôm gối đi ra ngoài phòng khách.

Anh nằm trên ghế sô pha, vốn muốn suy nghĩ xem nên giải thích với Yuri thế nào, nhưng anh đã mệt tới không chịu nổi nữa, vừa rồi lại lao lực quá sức, nên vừa đặt mình xuống đã ngủ luôn.

Cho tới sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức đúng giờ reo inh ỏi.

Chanyeol đau khổ ấn nút tắt, đang chuẩn bị lật người ngủ tiếp, nhưng phát hiện ra cánh tay mình không thể cử động được, anh mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện ra Yuri không biết chạy ra từ lúc nào, đang cùng anh chen chúc nằm trên chiếc ghế sô pha chật hẹp.

Chanyeol từ từ chớp chớp mắt, cúi xuống nhìn Yulyulk đang ngủ say trong lòng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn còn hằn vết nước mắt. Chanyeol bất giác thấy đau lòng vô cùng, khe khẽ siết chặt cô trong lòng. Anh định gọi cô dậy, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua chắc chắn khiến cô không dễ chịu, anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, hối hận.

Lúc này, di động đổ chuông, Chanyeol nhận ra áo khoác ngoài đang vắt trên ghế sô pha, vì vậy tiện tay móc di động ra, đầu tiên phải tắt tiếng, sau đó nhắn tin cho đối phương: "Phó bộ trưởng, mười giờ tôi sẽ đúng giờ có mặt ở sân bay."

Xong việc, anh thở dài, Yulyulk làm thế nào đây?

Anh vừa suy nghĩ vừa nhét di động vào lại trong áo khoác, ngón tay lại chạm phải một hộp gì đó cưng cứng, anh sững lại, lấy thứ đồ đó ra xem, trí nhớ kiểu gì thế này, sao anh lại quên không tặng cho Yulyulk chiếc dây chuyền được anh lựa chọn kĩ càng này chứ.

Chanyeol liếc mắt về phía Yuri đang say giấc, cười gian xảo, một tay tiếp tục ôm Yuri, một tay thò ra ngoài chăn, xé cái hộp, dùng răng giật mác ra.

Anh cẩn thận đeo chiếc vòng vào cổ Yuri, thuỷ tinh sáng lóng lành nổi bật trên làn da trắng ngần, phật phồng theo hơi thở của cô, thật đẹp tới huy hoàng.

Song anh đã không còn nhiều thời gian để ngắm nhìn tiểu tiên nữ xinh đẹp của mình nữa, vì vậy sau khi than ngắn thở dài, anh rón rén đi vào phòng tắm.

Chanyeol lấy mấy bộ quần áo, vừa sắp xếp vừa liếc Yuri trên ghế sô pha, Yuri chưa tỉnh dậy, xem ra đúng là cô rất mệt.

Chanyeol khe khẽ thở dài, một tuần không gặp Yuri, anh còn khó chịu hơn cô, còn không nỡ hơn cô. Trong lúc tức giận nói thì nói vậy, thật không thể không đi, huống hồ ai bảo anh là phó chánh văn phòng chứ, đã nhận lời rồi không có cơ hội rút lại.

Trước khi xuất phát, anh đã liên lạc với Đặng Sehun, đợi khi xác định chắc chắn vợ Đặng Sehun sẽ đến nhà mình trong vòng một tiếng nữa, Chanyeol mới thấy yên tâm. Anh lẳng lặng lấy chiếc áo khoác bên cạnh Yuri, rón rén đi ra cửa, khi đóng cửa, lại không kìm được quay đầu nhìn cô mấy lần, sau khi ngập ngừng chừng mười phút, cuối cũng anh đành bất lực khép cửa lại.

Đi ra đến sân, Đại Yulk lập tức ngoáy ngoáy đuôi quấn lấy chân Chanyeol, Chanyeol vục một nắm thức ăn dành cho chó bỏ vào bát của Đại Yulk, sau đó nghiêm mặt ra lệnh: "Tao cảnh cáo mày, đừng chỉ biết ăn rồi lại ngủ! Phải bảo vệ Yulyulk, nghe chưa?"

"Gâu gâu gâu." Đại Yulk vẫy vẫy đuôi mặt mày hớn hở.

Chanyeol đang định nói thêm gì đó, thì bên ngoài đã vang lên tiếng còi xe giục giã. Anh lập tức xị mặt, cầm cặp đi ra ngoài, ngay sau đó ngồi vào xe không chút do dự.

Trong con ngõ chật hẹp, xe công vụ lại to, vì vậy đi với tốc độ khá chậm.

Chanyeol ngồi ở ghế sau, lập tức lật giở xem tài liệu vừa được đưa vào tay. Đúng lúc này, một thân hình mảnh khảnh xuất hiện ở gương sau...

Chỉ thấy Yuri người mặc quần áo ngủ, chân đi dép lê, ra sức chạy đuổi theo sau đuôi chiếc xe, Đại Yulk chạy ngay sau cô, đuổi theo Chanyeol.

"Gâu gâu gâu!"

Mấy tiếng sủa rất lớn khiến lái xe và Chanyeol phải chú ý.

Chanyeol nghe thấy tiếng quay lại nhìn, kinh ngạc khi thấy Yuri đang chạy đuổi theo mình, anh lập tức kêu lái xe dừng lại.

Anh vội vàng nhảy xuống xe, quay người đón Yuri, Yuri ngay lập tức lao vào lòng Chanyeol, nước mắt giàn giụa.

"Yulyulk, đừng khóc, Yulyulk... Anh sẽ về nhanh thôi, không bỏ lại em một mình đâu, em có tin anh không?"

Chanyeol thực ra rất sợ Yuri tỉnh dậy, chỉ là một tuần xa cách nhưng với anh mà nói lại quá lâu. Anh ôm Yuri trong lòng, vốn không muốn đi, Yuri lại đuổi theo như thế, anh càng tâm trí hỗn loạn.

Yuri vừa khóc lóc vừa lắc đầu, ôm chặt lấy mặt Chanyeol hôn lấy hôn để.

"Cái vòng, rất đẹp, cảm ơn anh, em chỉ chạy theo để nói một tiếng cảm ơn..." Cô cầm chiếc vòng cổ lên, mặc dù nước mắt vẫn rơi lã chã, nhưng vì không muốn Chanyeol lo lắng, cô thà tự mình cố tỏ ra kiên cường mỉm cười.

Chanyeol ra sức mím chặt môi, cố gắng đè nén tâm trạng của mình rồi.

"Yulyulk nhà anh đeo cái gì cũng đẹp, ha ha!"

Yuri lẳng lặng gật đầu, ngón tay túm chặt cổ áo Yuri, nhưng không sao thuyết phục mình buông tay ra được. Cô biết mình rất trẻ con, nhưng liệu có thể để Chanyeol ở lại với cô mấy phút không...

"Phó chánh văn phòng, sắp không kịp nữa rồi." Lái xe biết mình phiền phức, nhưng không thể không lên tiếng nhắc nhở.

Chanyeol quay đầu ừ một tiếng, ổn định lại tâm trạng, bình tĩnh buông Yuri ra, không biết nên nói gì, bởi vì nói gì cũng đều khiến cả hai buồn bã, đến một câu "tạm biệt" cũng không muốn nói.

Thế là anh quay người đi lên xe.

Yuri vẫn cúi gằm đầu, cho tới khi bánh xe chầm chậm lăn đi, cô đột nhiên lao lên phía trước, vỗ vỗ vào cửa sổ xe, và hét lên.

"Chanyeol, hôm qua em đã nói, từ nay về sau mỗi ngày, em đều nói với anh rằng "em yêu anh". Anh còn nhớ không?"

Nhưng, Chanyeol chỉ biết là cô đang hét gì đó, chứ không nghe rõ nội dung mà cô muốn nói, khi anh thả cửa sổ xe xuống, thì lọt vào tai anh là những lời tự đáy lòng Yuri, nhẹ nhàng dịu dàng nhưng khiến Chanyeol cảm động vô cùng.

Thứ hai, Chanyeol, em yêu anh;

Thứ ba, Chanyeol, em yêu anh;

Thứ tư, Chanyeol, em yêu anh;

Thứ năm, Chanyeol, em yêu anh;

Thứ sáu, Chanyeol, em yêu anh;

Thứ bảy, Chanyeol, em yêu anh;

Chủ nhật, Chanyeol, em yêu anh;

Em yêu anh Chanyeol, anh chính là hạnh phúc duy nhất của cuộc đời em!

Anh phải nhớ nhé!

Em chính là Yuri người yêu anh sâu đậm sâu đậm nhất...

Yuri dừng lại không chạy đuổi theo nữa, đứng nguyên tại chỗ, hai tay bắc lên miệng làm loa, cười nói: "Em yêu anh Chanyeol! Đợi anh trở về cưới em!"

Cô nhìn theo hướng chiếc xe đang chầm chậm lăn bánh, cười tươi như hoa, nước mắt cô dưới ánh nắng mặt trời trở nên lóng lánh.

...

Nước mắt nóng hổi làm nhoè tầm nhìn của Chanyeol, đột nhiên, anh bịt chặt miệng ngón tay kích động run run...

Đây không phải ảo giác, tuyệt đối không phải ảo giác, Yuri của anh, hạnh phúc của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net