Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày X tháng X năm XXX

Xin chào, tôi là một Android.

Tôi sống với Mẹ trong căn nhà nhỏ trong khu rừng Lavender tràn ngập sắc xanh của cây cỏ.

Và câu chuyện tôi sắp kể đây có lẽ là hồi ký - vì Mẹ nói con người thường gọi những thứ như thế này là như vậy. Như tôi đã nói, tôi là Android, nên tôi không giỏi viết lách cho lắm. Nhưng để truyền đạt được ý nghĩ của tôi mới thực sự là một công việc vất vả khi tôi tập làm việc với giấy và bút mực.

Thôi nhé, tôi sẽ bắt đầu luôn đấy.

  *************

Ngày đầu tiên mà tôi gặp cô ấy là vào một ngày tháng 3 ấm áp, khi ánh nắng dịu nhẹ vẫn ngập tràn vạn vật và tiếng họa mi ríu rít trên những tán lá trong khu rừng. Khung cảnh đã dần chuyển từ đông sang xuân, nên tiết trời thật đẹp, tuy vẫn còn vài cơn gió lạnh thổi đến buốt óc. Tôi đùa đấy, vì tôi vốn đâu thể cảm nhận được sự nóng lạnh của thời tiết.

  Một cái hộp to tướng màu xanh thù lù đứng trước cửa nhà của một cô gái trẻ.

"Ồ, một cái hộp à ...cái này...ai đã gửi cho mình vậy nhỉ?"

Từ bên trong chiếc hộp to lớn và tối tăm, tôi nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô ấy, thật dịu dàng, hệt như một dòng suối.

  Ánh nắng mặt trời dịu dàng chiếu xuống thân thể tôi khi cô ấy mở nắp hộp.

  Đúng như những lời anh ta nói, cô ấy thật xinh đẹp với mái tóc dài óng ả và nước da trắng như tuyết. Và rồi, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đen láy, sâu thẳm như chứa đựng một nỗi buồn thầm lặng.

  Cô ấy trông có vẻ rất ngạc nhiên.

  [Píp....]

  Lúc đó, tôi dường như đã đột ngột mất tín hiệu rồi ngừng hoạt động ngay lúc cô ấy chạm vào tôi. Có lẽ là do tôi quên phải nạp pin trước khi đến gặp cô ấy. Chà, tôi đã thật hậu đậu. Và khi thức dậy, tôi chợt nhận ra mình đang nằm yên vị trên một chiếc giường thoang thoảng mùi hương Lavender dễ chịu, trong một căn phòng kiểu Anh nhỏ nhưng chứa ít đồ đạc.

  "Cậu...dậy rồi à?"

  Cô ấy nói khi nhìn thấy tôi nằm với hai đôi mắt đã bật chế độ "mở". Giờ tôi mới có cơ hội được ngắm kĩ người con gái này. Thật ra, cô ấy không cao lắm, có lẽ chỉ hơn tôi có một cái đầu. Mái tóc đen dài xoã xuống như dòng suối Fair trong vắt, làn da trắng mịn như tuyết lạnh và đôi mắt long lanh tựa thạch anh tím đang nhìn tôi bằng một ánh mắt hiếu kỳ.

  "...Tôi là Ann."

  Cô ấy tiếp tục nói, dù tôi không hề trả lời lấy một câu.

  "À...thì..., tôi đã thấy cậu ở trong một chiếc hộp. Hình như nó được gửi đến địa chỉ của tôi."

  "..."

  "Cậu...là một Android?"- cô gái với cái tên Ann nhíu mày, nhìn khắp cơ thể máy móc của tôi vẻ dò xét.- "Khuôn mặt cậu..."

  [...Píp! Hệ thống đã khởi động. Tải dữ liệu hoàn tất.]

  Tôi bắt đầu lặp lại những gì mà tôi đã được dạy phải nói khi gặp một chủ nhân mới. Những câu từ này, tôi đã nằm lòng từ khi mới hoạt động lần đầu trong căn phòng thí nghiệm thiếu ánh sáng đó.

  [Xin chào, Ann. Tôi là Nat - Android male số 39. Tôi đến đây phục vụ cô chủ. Xin hãy sử dụng tôi nếu cô muốn, vì đây là lệnh của chủ nhân đã yêu cầu tôi.]

  "H...hả?"- cô ấy thốt lên, vẻ kinh ngạc lộ rõ trên khuôn mặt xinh đẹp.

  [....và đó là những gì mà đáng lẽ ra tôi phải nói. Nhưng hiện giờ dữ liệu của tôi đang mô phỏng bộ não của một đứa trẻ. Nên...rất xin lỗi, thưa cô.]

Tôi đã không muốn nói những lời như vậy dù chủ nhân cũ của tôi đã cài đặt hệ thống của tôi cho giống với một đứa trẻ con lên 7, và tôi có lẽ rất ngây thơ, có thể cho là như vậy, nên trông tôi khá giống với những đứa nhóc con người khác. Nhưng thật tiếc làm sao khi tôi không bao giờ có thể "lớn lên" như một con người thực thụ.

"À...không, không sao đâu...Cậu có thể tuỳ ý nói theo cách mà cậu muốn." - cô ấy cười.-"Vậy chủ nhân của cậu là ai?"

[Píp...Kể từ giờ, cô sẽ là chủ nhân mới của tôi.]

Tôi nói bằng chất giọng chắc nịch. Bộ phận truyền âm thanh trong người tôi rung lên vì bị tác động bởi một thứ kì lạ - có lẽ đó là vì tôi đang nói dối chăng? Tôi bối rối đưa tay lên làm hành động gãi đầu. Cái động tác này, cũng là giả tạo nốt.

"Hả? À...được...được thôi! Thật tốt quá nhỉ..."- cô ấy cũng đang bối rối."...Dù sao thì...khuôn mặt của cậu đã khiến tôi giật mình..."

[Tôi ư? Khuôn mặt tôi...giống người nào vậy?]

  Khi kịp nhận ra thì cả thân thể của tôi bắt đầu nóng ran. Liệu đó có phải là anh ta?

  "Một người bạn...người đó..." - cô ngập ngừng, đôi môi hồng mấp máy những âm thanh nhỏ nhưng đủ để tôi nghe thấy .- "...Tôi...yêu anh ấy..."

  Quả nhiên, người đó chính là anh ta. Tôi cảm nhận được bầu không khí chùng xuống bao quanh cơ thể Ann. Cô ấy không nhìn tôi nữa, với đôi bàn tay nhỏ nhắn đan lại vào nhau, ánh mắt của Ann hướng về phía bếp lò ấm nóng. Cô ấy trông yếu đuối đến nỗi, tôi đã sợ rằng chỉ cần một luồng gió nhẹ là sẽ tan ra, hoà vào bầu không khí.

  Tôi hiểu tại sao cô ấy lại buồn như vậy, đừng hỏi tại sao, nhưng đó là một sự thật chắc chắn. Trong lòng tôi cũng đang không ngừng kêu gào.

  Tôi đang mắc kẹt trong một tình thế khó xử.

  Như cảm nhận được điều này, Ann lúng túng thoát khỏi dòng suy nghĩ đang tuôn trào, nhìn tôi một cách ngượng ngịu.

  "Xin lỗi vì đã nói những chuyện bao đồng...Thật sự xin lỗi cậu..."

  Nhìn cô ấy cúi đầu xuống trước mặt một Android như tôi, tôi đã dợm nghĩ rằng cô ấy thật sự không cần phải làm vậy. Tuy nhiên, miệng tôi lại không thể thoát ra được một câu từ nào. Nó như bị đóng băng lại một cách kì quặc.

  "À, vì tôi sống một mình nên trong nhà cũng chẳng có gì mấy, cậu thông cảm nhé. Tôi cũng không có một công việc đàng hoàng nên chỉ sợ cậu sẽ mau chóng thấy buồn chán..."

Tôi nói với Ann rằng mình sẽ làm bất cứ thứ gì trong tầm khả năng để phục vụ cô ấy. Nghe vậy, khuôn mặt cô bừng sáng, hai bàn tay đập vào nhau như phát hiện ra một ý tưởng mới.

"Đúng rồi, Nat, cậu sẽ dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn trong lúc tôi ra ngoài nhé!"

  [Ừm...Vậy được thôi!] - tôi khẽ nói.

****************

  Những ngày ở trong ngôi nhà tràn ngập mùi hoa Lavender trôi đi một cách buồn tẻ. Tôi cũng phải làm việc, nhưng hầu như tất cả mọi đồ đạc đều sạch bong chỉ sau một lần lau dọn, và việc nấu ăn thì cũng vô cùng dễ dàng, bởi Ann ăn uống rất ít và tiết kiệm hết sức. Ngày nào Ann cũng ra ngoài đến khi tới bữa mới về, lạ thật đấy. Dần dần, chẳng còn gì thú vị để tôi làm nữa. Quả nhiên, tôi bắt đầu cảm thấy chán nản.

   Một tuần đã trôi qua...Nhìn về phía tờ lịch kì quặc hình con cú được treo trên tường, tôi lắc đầu buồn bã. Việc này đối với tôi mà nói thì nó giống với việc ăn nhờ nhà người khác quá lâu. Tuy đã nói là phục vụ cho người ta, nhưng đó chỉ là những lời gian dối. Tôi bắt đầu thấy hối tiếc, tại sao mình lại ở đây? Đã biết tướng mạo người con gái này rồi, biết rằng cô ấy đang sống tốt và rất bình an, tại sao còn lưu luyến mãi không muốn rời?

  Cảm giác gì đã níu kéo tôi ở lại?

  Đồng hồ điểm 12h trưa, Ann cũng vừa ăn xong, và rồi cô ấy lại ra ngoài. Tưởng chừng như thế giới bên ngoài mới chính là nơi dành cho cô vậy, chứ không phải là ngôi nhà nhỏ bé này. Tôi chưa bao giờ ra khỏi nhà kể từ ngày đầu mà Ann gặp tôi, nên cũng chỉ quẩn quanh với những đồ vật quen thuộc trong không gian kín của ngôi nhà. Vào thời gian này, trời tự dưng chuyển lạnh. Bếp lò thì lúc nào cũng cháy, đối với tôi vì là Android nên không thấy lạnh, còn đối với Ann thì rất cần là đằng khác, thì bởi cô ấy là con người mà. Thỉnh thoảng tôi nhóm lò cho căn phòng, để cô ấy có thể ấm áp ngủ vào ban đêm.

   Tôi nhìn lướt qua một lượt khắp căn phòng. Quả thật, Ann có rất ít đồ đạc. Có chăng chỉ là chiếc giường ngủ, cái bếp nấu, một cái tủ chén, một cái tủ gỗ đựng quần áo và bên cạnh là cái kệ sách nhỏ. Cặp mắt tôi bỗng dừng lại ở một quyển sách trên kệ, tiến lại gần, tôi mới đọc được tựa đề của cuốn sách:

  'Khoa học về cấu trúc cơ thể và não bộ con người'

  Chà, hình như Ann thích đọc mấy thể loại đến cả Android chúng tôi cũng thấy khó nhằn như thế này. Cuốn sách trông cũ nát đến mức phần tên tác giả đã bị phai mờ không còn đọc được nữa. Tôi mở vài trang sách, chỉ toàn là những dòng chữ khó hiểu viết về cơ thể con người và những hình vẽ rắc rối. Nhìn kỹ lại thì đây không phải là sách in, mà là sách do ai đó đã từng viết.

  "Bộp!"

  Đột nhiên, một mẩu giấy rơi xuống nền đất. Không, là một chiếc phong bì thì đúng hơn. Tôi đặt lại cuốn sách vào kệ, rồi nhặt cái thứ kia lên. Có lẽ nó rơi ra từ bên trong quyển sách ấy. Chiếc phong bì đã xỉn màu thành vàng, chứng tỏ nó rất cũ. Cảm nhận được độ dày bên trong, tôi nghĩ có lẽ đó là một lá thư của ai đó. Chợt có linh cảm rằng nó rất quan trọng đối với Ann, nên cô ấy mới cất giữ kín đáo như vậy. Tôi nửa tò mò muốn đọc thư, nửa không muốn tọc mạch vào đồ riêng của cô ấy. Tôi chằm chằm nhìn vào cái phong bì cũ đã xỉn màu.

  Xem nào, bây giờ vẫn còn sớm, thường thì Ann không thể đột ngột về nhà vào lúc này được. Và không ai yêu cầu tôi không được đọc lá thư này cả. Biết đâu, tôi lại tìm thêm được thông tin gì đó liên quan đến cô ấy nhờ lá thư này. Bị trí tò mò xâm chiếm đầu óc, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rút mảnh giấy từ trong phong bì ra, từ từ và chậm rãi.

  "Gửi Ann yêu quý của anh,

  Dạo gần đây em thế nào rồi? Vẫn khỏe chứ? Anh mong rằng em vẫn ổn. Thế còn kĩ năng vẽ vời của em tới đâu rồi? Anh chắc rằng em đang nhớ anh tới mức vẽ cả chân dung của anh đấy. Không sao đâu, vì anh sắp về nhà rồi.

  Anh muốn nói với em rằng công việc ở phòng thí nghiệm đang tiến triển rất tốt. Bọn anh đang thực hiện một vài dự án và chúng cũng đã gần xong rồi. Tuy nhiên, anh đã bí mật tạo ra một thứ từ sản phẩm mẫu. Nó sẽ là phần thưởng cho cả hai chúng ta sau khi dự án này thành công. Chắc chắn em sẽ thích nó cho mà xem. Và em hãy thử đoán xem nó là gì đi! Anh chắc chắn sẽ mang nó đến cho em. Sẽ không lâu đâu. Chúng ta sẽ gặp lại nhau sau khi anh xong việc ở đây.

  Từ ai-đó-mà-em-đã-biết :))
 
  P.s: Anh vẫn luôn yêu em."

  Chắc chắn là anh ta rồi, người đã viết bức thư này. Trong lòng tôi vang lên một thứ âm thanh khó chịu. Tại sao tôi lại bị như thế này cơ chứ? Ngay cả bộ nhớ cũng đang loạn hết cả lên. Tuy nhiên, tôi tự trấn an mình rằng đây là một chuyện bình thường. Gửi thư cho nhau là lẽ dĩ nhiên đối với họ cơ mà. Bức thư này có lẽ đã làm tôi thấy thú vị đôi chút. Đợi đến khi Ann về nhà, tôi sẽ giấu bức thư và làm như chưa từng động đến nó. Ít ra tôi cũng đã kiếm được kha khá thông tin hữu ích, nên chắc chắn tôi sẽ hỏi cô ấy vài câu.

  "Cạch!"- tiếng cánh cửa bật mở. Tôi giật mình quay ra phía phát ra tiếng động. Không xong rồi, là Ann! Tại sao cô ấy lại về nhà đúng lúc này cơ chứ?

  "Nat? Cậu...làm gì vậy?"

  **************

                                      Còn tiếp....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net