VI. Thần Hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
sợ mình càng ngày càng yếu đuối. Nhưng quả thực cô không thể không nghĩ.

Năm đó cha bị giáng [Lưu Đày] chính là do một tay Thần Hội ban cho, Kim Ngưu vĩnh viễn không thể nào quên được vẻ mặt lãnh huyết tàn khốc của Thiên Yết ngày đó. Đường kiếm đen tuyền tuyệt đẹp, nhưng chết chóc. Thân ảnh cha đẫm máu ngã xuống trước mắt, Kim Ngưu còn nhớ rõ mình đã gào thét trong tuyệt vọng như thế nào.

Vẫn hận, thế nhưng do cái chết của cha, [Lưu Đày] không còn tác dụng lên đồng huyết của cha, tức là Kim Ngưu và Bạch Dương, cho nên hai chị em mới may mắn thoát được một kiếp bị lưu vong ở [Đền Tận Thế]. Suy xét lại, nếu không phải Thiên Yết giết cha, ắt hẳn giờ này người ngồi đây đã không phải một Kim Ngưu lành lặn.

Kim Ngưu đã rất bất ngờ vì Bạch Dương vậy mà không nhớ bất cứ thứ gì. Giờ bình tĩnh xâu chuỗi lại, bỏ qua sự uất hận, thì mọi chuyện đều hợp lý đến khó tin. Với năng lực [Tước đoạt] của Thiên Yết, những thứ cô ấy có thể lấy đi không chỉ dừng lại ở sự sống, mà nó còn có thể lấy đi ký ức của một người. Không lạ khi Bạch Dương quên hết mọi việc. Mọi thứ đã dần dễ hiểu hơn rồi. Quả thực, chắc hẳn Thiên Yết...vốn đúng là chưa bao giờ muốn tổn thương Kim Ngưu và gia đình cô.

Kim Ngưu nghĩ, nếu như cô không quyết định mở ra phong ấn báo hiệu triệu hồi, nếu không đến thế thế giới này một lần, nếu không trực tiếp gặp mặt Thiên Yết lần nữa, cô chắc chắn rằng sẽ không biết mình trong cơn hận thù lại bỏ qua nhiều chi tiết đến vậy.

Xốc lại tinh thần đang có dấu hiệu xuống dốc, Kim Ngưu bật người ngồi thẳng dậy. Trong căn phòng yên tĩnh, không khí khẽ lay động, tạo thành một cơn lốc be bé dưới chân Kim Ngưu.

Đọc một câu chú cổ, vòng tròn phép hiện ra ngay sau đó. Kim Ngưu tạo một kết giới đơn giản bằng tay trái, tay phải từ trong túi vải bên người lấy ra một trục thư, sau đó là một cái hộp mạ bạc dài mảnh. Chính là [Tư Lăng Vạn Ấn]. Kim Ngưu biết rằng đã đến lúc kết thúc cái vòng lặp giữa "đậu và không đậu" của Andrea và Min rồi. Lần trước cũng chỉ là để thử thách lần cuối cùng với hai bọn họ, giờ thì trong tình thế không biết Bạch Dương đang trôi nổi ở chỗ nào, việc thông qua cho hai người họ là cần thiết.

[Tư Lăng Vạn Ấn] tỏa ra ánh sáng kỳ dị, nửa xanh nửa tím. Kim Ngưu thông qua vòng phép nối các chiều không gian dưới chân mình để đưa cái hộp đến nơi nó cần đến. Đã đến lúc Kim Ngưu phải thật sự tìm hiểu xem Thần Hội đã và đang làm mưa làm gió khắp các chiều Không – Thời Gian là những kẻ như thế nào rồi.

---

Andrea cùng Min đang trầm ngâm trước bữa trưa đã hoàn toàn nguội ngắt. Bốn con mắt nhìn nhau rồi lại cùng nhìn xuống tin nhắn vừa nhận được. Có chút không tin nổi vào mắt mình.

"Tôi nghĩ tôi bị hoa mắt rồi Andrea. Không thể nào chúng ta lại qua được vòng sát hạch của Tân Thuyết Nữ Vương cả..."

Andrea dời tầm nhìn từ phong thư cùng [Tư Lăng Vạn Ấn] đặt trên bàn lên vẻ mặt chưa hết bàng hoàng của cô nàng, "Tôi không nghĩ chúng ta lại kém vậy. Bất quá đúng là đã thất bại một lần, nhưng tôi nghĩ bà ấy hẳn vẫn nhìn vào năng lực của chúng ta để lựa chọn. Tôi cảm thấy rất công bằng."

Nhưng có một điều chính cô nàng vampire cũng khó hiểu, chính là tại sao lại chọn thời điểm không có một mốc đặc biệt nào như thế này để báo kết quả. Ý của cô là, nhiệm vụ trước đã xong từ rất lâu, còn nhiệm vụ sắp tới thì còn xa tít tắp mới đến. Vì sao không thông báo khi kết quả sát hạch lần trước vừa có, mà lại chọn thời điểm không tí nào phù hợp như vậy?

Andrea chìm đắm trong suy nghĩ của mình, khiến cô bạn Min sốt sắng gọi đến lần thứ ba mới ngẩng đầu ngơ ngác hỏi, "Sao? Chuyện gì cơ?"

"Tôi đang bảo, chúng có nên mở [Tư Lăng Vạn Ấn] này ra không?"

Vài lần trước, mỗi khi có kết quả sát hạch, một [Tư Lăng Vạn Ấn] sẽ lại được gửi kèm. Đây gọi là bài kiểm tra năng lực phụ. Nếu như kết quả không đạt, vậy thì nếu mở được [Tư Lăng Vạn Ấn] thì vẫn sẽ được tính là một thành tích. Nhưng số lần mở được các [Tư Lăng Vạn Ấn] thuộc các hệ mạnh của hai người bọn họ trong suốt mấy trăm năm qua chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nếu không muốn nói là ít đến thảm thương.

Andrea hơi do dự, nhưng vẫn đánh liều gật đầu. Bởi trong phong thư thông báo, Tân Thuyết Nữ Vương đã nói, nếu hôm nay hai bọn họ mở được [Tư Lăng Vạn Ấn] này, thì thứ có trong đó sẽ liền thuộc về hai người. Andrea và Min đều không giấu nổi tò mò và kích thích.

Cả hai bắt đầu dọn qua đống thức ăn còn chưa động miếng nào ra chỗ khác, đặt cái hộp mạ bạc dài mảnh vào chính giữa. Min là người biến đổi trước, là hình dáng của một [Dụ quỷ] – loài sinh vật trong giấc mơ của con người, mang đến sự ảo tưởng cho họ. Đôi con ngươi của cô đen đặc như màn đêm, cũng dụ hoặc như chính những ảo mộng cô đem tới cho loài người trần tục.

Andrea cũng nhanh chóng thay hình đổi dạng. Sắc môi đã đỏ lại càng rực rỡ thêm, mái tóc bị giấu sau tầng mũ áo bung xõa, ánh lên thứ màu vàng kim tuyệt sắc. Đôi cánh một màu đỏ tươi thuần máu xé toang lớp áo ngoài chui ra, đập nhẹ một cái, đồng thời bao phủ cả hai người vào trong một kết giới bằng máu đỏ sẫm.

Lần này quả thực Andrea ngay từ đầu đã có dự cảm tốt, bọn họ thực sự đã mở được [Tư Lăng Vạn Ấn] chỉ qua một lần thử. Min sốc tới mức mắt cũng muốn lòi cả ra ngoài.

Bên trong, hai lá bài đại diện cho vũ khí cấp S sáng lấp lánh, như đang mời gọi bọn họ đến cầm chúng lên.

Andrea chạm vào một trong hai lá bài, nó lập tức phát sáng. Ánh sáng tụ hội thành một dòng chữ: Xác định chủ nhân mới – Andrea Cordelia.

Một thanh kiếm màu bạch kim xuất hiện trên tay cô nàng. Là kiểu dáng thời Âu trung cổ. Hoa văn ở chuôi kiếm là một dạng cổ ngữ. Tên của Andrea được cổ ngữ hóa và xuất hiện trên lưỡi kiếm. Màu sắc sáng chói của thanh kiếm, trái ngược với suy nghĩ, lại hòa hợp với sắc thái và trang phục của cô đến lạ.

Min cũng làm tương tự, lần này là một ngọn giáo, chuôi cầm được mạ vàng, lưỡi kiếm nhọn hoắt phản chiếu ánh nhìn của cô nàng Dụ quỷ xinh đẹp. Trên thân của ngọn giáo cũng là tên của Min được cổ ngữ hóa, lấp lánh rực sáng.

Hai người hoàn toàn bất ngờ trước sự hào phóng của Kim Ngưu, ngay khi vừa qua sát hạch đã được cấp cho vũ khí cấp S. Lại không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau.

Xem ra, hai người bọn họ phải chăm chỉ hơn nữa rồi.

---

Động tĩnh trong quả cầu trong suốt khiến Song Ngư phải giật mình tỉnh dậy. Ma Kết đang ngồi trước quả cầu, theo cử động của cô khẽ cười. "Không sao, chỉ là con bé đang làm chút việc nó cho là cần thiết thôi."

Song Ngư hơi dụi mắt, biếng nhác dựa vào cánh tay hắn, ngáp dài một cái. Trời càng ngày càng lạnh thêm, kể cả những sinh vật sinh ra từ băng tuyết như bọn họ cũng khó tránh khỏi muốn lười nhác một chút. Hai người bọn họ cùng nhau ngồi trên ghế dài cạnh cửa sổ, thoải mái tới mức lúc nãy bản thân ngủ khi nào Song Ngư cũng không hay.

Ma Kết vòng tay ôm Song Ngư, để sức nặng của cô đổ cả vào lòng mình. Nhẹ vuốt mái tóc vàng nhạt của vợ, hắn khẽ khàng.

"Lần này nếu Thần Hội muốn ra tay, e rằng chúng ta không thể giữ Kim Ngưu ở lại được. Chỗ này quá nguy hiểm. Hơn nữa nếu bọn Phương Nam lấy được lòng tin của Bạch Dương, chắc chắn Kim Ngưu lại càng khó xử."

"Anh muốn làm gì?"

Ma Kết chạm môi lên trán Song Ngư, "Đưa nó đến chỗ Shiro và Kuro. Đó là nơi duy nhất cả Phương Nam và Thần Hội không thể động vào."

Song Ngư hơi gật, "Cũng phải, kết giới của Shiro ít nhất sẽ giữ cho Kim Ngưu an toàn đến lúc cô bé có thể tự giải khai linh cách ở cấp mạnh nhất. Em nghĩ đây là cách tốt nhất rồi."

"Cự Giải đã đề cập trước với em phải không?"

"Không hẳn, cô ấy chỉ đánh tiếng. Về cơ bản thì em đã nghĩ đến cả trước đó rồi."

Ma Kết hơi cười, ngắm nhìn khuôn mặt Song Ngư từ trên xuống, dịu dàng không sao kể hết. Hắn cũng rõ ràng hơn ai hết việc Song Ngư và Thiên Yết thực sự lo cho hậu duệ của Navis, nếu không với tính cách của cô, chắc chắn sẽ không bao giờ để chị em Kim Ngưu vào mắt.

Tiếng gõ cửa vang lên, Song Ngư bất mãn nhíu mày, rúc sâu hơn vào đám lông trên cổ áo Ma Kết, trách móc, "Sao cứ cảm thấy rắc rối lại sắp kéo đến thế này nhỉ?", rồi thở ra một hơi.

Ma Kết nhìn cô, lại nói với ngoài cửa, "Có chuyện gì?"

"Dạ thưa, ngoài lâu đài có người...có, có một vài người muốn gặp người đứng đầu lâu đài ạ..."

Ma Kết nhẹ nhàng liếc ra ngoài cửa sổ, hơi nhếch mép.

"Song Ngư, dậy đi em. Rắc rối đến tìm thật rồi kìa."

"Sao tự nhiên bọn chúng lại nhanh nhẹn vậy?"

Song Ngư chậm chạp từ trong lòng Ma Kết ngồi hẳn dậy, bật ngón tay thon dài, ngay lập tức cả thân người đã được bao bọc trong lớp áo bông ấm áp, duy chỉ khuôn mặt lại trở nên lạnh lùng.

Ma Kết cũng không vội, hắn nhìn Kim Ngưu vẫn đang tiếp tục với mớ vòng phép trong quả cầu, xác nhận cô sẽ không bị ảnh hưởng nếu ngoài kia có xảy ra chiến tranh đi chăng nữa, mới thong thả đứng dậy, tiện kéo cả Song Ngư từ ghế lên.

Hôn nhẹ vào má cô, Ma Kết mới lấy cái áo choàng dài phủ lên thân hình chuẩn tượng tạc của mình, cùng Song Ngư ra ngoài.

Lần này không cần mời bọn chúng cũng tự đưa mạng đến nộp, Ma Kết lại càng không có lý do để từ chối. Để hắn xem xem, kẻ đứng đầu Thần Hội này có thực sự ghê gớm như trong lời đồn không.

Sansadra, điều duy nhất bà làm sai, chính là để cậu ta ngồi lên cái ghế Độc Tôn của Thần Hội. Bây giờ thì đừng trách hắn chơi xấu. Bà đã vô tình, thì Ma Kết hắn sẵn sàng vô nghĩa.





-------

Lâu quá rồi không gặp mọi người =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net