VI. Thần Hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần VI. Thần Hội

Chương 1: Những kẻ vô danh

Kim Ngưu mở mắt, mơ màng đảo quanh không gian một vòng. Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, lại còn đau như búa bổ. Khẽ nhăn mày định bụng ngồi dậy, mới ý thức được không chỉ đầu, mà toàn thân cũng đau như vừa mới bị dần một trận xong.

Chống tay xuống muốn đỡ thân người bỗng chốc như bị thịt nhão của mình ngồi thẳng, cô bất ngờ khi chạm phải một đám lông mềm mềm. Nhìn xuống, hoảng hốt, thực sự không phải là lông gì gì đó, là tóc!!

Kim Ngưu kìm hãm tiếng hét kinh hãi khi bắt gặp đôi đồng tử xanh lam nhạt đang chăm chú nhìn mình. Cô lắp ba lắp bắp muốn mở miệng, lại bị người đang nằm cạnh chặn lại bằng một cái lắc đầu. Mái tóc dài vàng óng theo đó cũng hơi động. Người kia nằm nghiêng, chống tay phải lên thái dương, cười cười nhìn Kim Ngưu đang to mắt há miệng kinh sợ.

"Thôi nào, đừng nhìn tôi như sinh vật lạ như thế có được không?"

Người kia trở mình ngồi dậy, lại nhìn Kim Ngưu, giọng nói đầy từ tính và mang theo hơi lạnh phả nhè nhẹ vào không khí quanh người cô.

Kim Ngưu bị rùng mình. Người này...

"Cô...", Kim Ngưu đánh bạo mở miệng trước.

"Song Ngư", người kia nói, hơi nghiêng đầu, đám lông trên mũ khẽ đung đưa theo, hình tượng có chút trái ngược với đôi con ngươi lạnh băng kia.

Nghĩ nghĩ gì đó, không hiểu sao Kim Ngưu lại khẽ hắng giọng đáp lại, "Tôi là Kim Ngưu"

Song Ngư cười nhẹ, thả thân người xuống cái ghế cạnh cửa sổ.

"Đương nhiên tôi biết cô là ai"

Rồi cười một nụ cười khả ái. Kim Ngưu im lặng. Đã lâu lắm rồi không thấy người nào có nụ cười đẹp đến vậy.

Cơn đau ở đầu kéo Kim Ngưu đang ngơ ngác trước vẻ đẹp của Song Ngư trở lại với hiện thực. Chết tiệt! Thực sự chưa bao giờ cô bị đau đến mức mắt hoa lên thế này cả.

"Cô vẫn chưa hoàn toàn quen với thời không ở đây, hãy nằm xuống một chút đi."

Giọng Song Ngư đều đều trong không khí, trừ bỏ lạnh nhạt thì cũng chỉ có lạnh nhạt. Kim Ngưu nhịn đau khẽ liếc về phía cô ta, vẻ mặt đầy nghi ngờ.

Song Ngư cười cười, khẽ đổi tư thế ngồi lại quay qua nói với Kim Ngưu. "Nếu muốn làm gì cô thì tôi đã ra tay lúc cô đang không có ý thức rồi. Lại nói, cô mới đến thế giới này, dù có là cô trong trạng thái tốt nhất thì cũng đâu thể làm gì tôi?"

Hơi nghiêng đầu lần nữa, Song Ngư nói như ra lệnh, "Nằm xuống đi."

Kim Ngưu nghe hết, mặt cũng giãn ra ít nhiều, quyết định nằm xuống. Cô ta nói đúng, dù là Kim Ngưu đi chăng nữa, nhưng đây là thế giới mà cha đã giành cả đời để nghiên cứu, nơi có những thực thể được gọi là Thần, nếu họ thực sự ra tay, quả là muốn cũng không thể thoát nổi.

Kim Ngưu ngoan ngoãn nằm xuống khiến tâm trạng Song Ngư tốt lên một chút. Cô đứng dậy, chỉ liếc nhẹ Kim Ngưu một lần nữa, sau đó mở cửa phòng định đi ra, rồi như nhớ ra cái gì, dừng động tác hơi quay người.

"Em trai cô không ở đây, tôi nghĩ cô đã nhận ra rồi."

"Tôi biết. Hẳn là do trục không gian đã bị thay đổi khi chúng tôi được triệu hồi đến đây."

Song Ngư nhướn mày, bỏ tay khỏi nắm cửa quay hẳn lại nhìn người đang thanh thanh tịnh tịnh nằm trên giường. "Cô có vẻ bình tĩnh nhỉ? Không sợ sao?"

Kim Ngưu ngược lại lần này là người bật cười. "Song Ngư, cô biết tôi là ai. Cũng như tôi cũng sẽ tự nhiên biết được cô là ai vậy."

Song Ngư nhìn chằm chằm vào Kim Ngưu, thả ra một câu nói. "Tân Thuyết Vương, tôi không mong cô sẽ thông cảm hay thấu hiểu gì đó cho việc thay đổi trục không gian để đưa cô đến đây của Phương Đông chúng tôi. Nhưng tôi mong cô an phận một chút, dù là cô đi chăng nữa, nhưng ở đây cô cũng không hề có thực quyền, lại càng không thể sự dụng năng lực của mình. Tôi không nghĩ cô là người sẽ ngu ngốc đến nỗi náo loạn chỗ này."

Nói rồi quay người đóng cửa đi thẳng.

Kim Ngưu im lặng nhìn cánh cửa đóng chặt. Năng lực của mình, Kim Ngưu vốn đã biết từ rất lâu rồi. [Kế Thực Thuyết] là tên năng lực này. Nó cho phép cô tổng hợp mọi thông tin trên lý thuyết của một nơi, một người mà cô muốn biết, giống như kế thừa lại những thông tin ấy vậy.

Nhưng không tự nhiên Kim Ngưu được Song Ngư gọi là Tân Thuyết Vương. Năng lực của Kim Ngưu còn cho phép cô hoán đổi, thậm chí tạo mới một lý thuyết, một đức tin, hoặc là tính chất của một thế giới. Vậy nên cái tên Tân Thuyết Vương mới được đặt cho cô.

Đã vài nghìn năm trôi qua rồi, đã đi qua không biết bao nhiêu nơi, dùng năng lực của mình thay đổi thế cuộc của bao nhiêu sự kiện lịch sử rồi, nhưng Kim Ngưu chưa bao giờ thích cái danh Tân Thuyết Vương cả. Kể cả đó là cái danh hiệu do chính mẹ cô đặt.

Kim Ngưu chuyển tầm nhìn lên trần nhà bằng băng lạnh lẽo, nhẹ thở dài. Vẫn là đừng nghĩ nữa. Cô quyết định nhắm mắt nghỉ ngơi, dù sao cũng đâu thể thoát được, cứ an ổn ở yên đây thôi vậy.

---

Đợi đến khi mở mắt ra lần nữa thì trời đã tối hẳn. Khẽ động đậy, nhận thấy cơn đau đã giảm hẳn, Kim Ngưu mới miễn cưỡng ngồi hẳn dậy.

Bầu trời phía ngoài không có ngôi sao nào, cả không gian đều băng giá và âm u. Kim Ngưu bước xuống giường, chân chạm xuống thảm trải sàn làm bằng lông thú mềm mại, khẽ nhíu mày. Từ trước đến nay cô chưa từng thích loại thảm làm từ da động vật này.

Cố lờ đi cảm giác khó chịu trong lòng, cô tiến về phía cửa hướng ra ban công của căn phòng. Vặn nắm cửa đi ra, gió lạnh thổi tung mái tóc vàng nhạt của Kim Ngưu. Cô không hẳn thấy lạnh, mà là thấy hiu quạnh. Một nơi đã từng đẹp đến thế, vì cớ gì lại trở thành như ngày hôm nay.

Cô nhắm mắt cảm nhận khung cảnh trong đầu, năng lực của Kim Ngưu đang chiếu vào đại não cô hình ảnh về một Phương Đông dù đầy tuyết lạnh như vẫn ngập nắng và rộn rã. Lâu đài Hemblinvha sừng sững rực rỡ, mạnh mẽ phô ra sức mạnh không thể bị hủy diệt. Rồi cô mở mắt, lại là không gian chết chóc, lặng ngắt và xám xịt.

"Tôi không muốn cô là vị khách đầu tiên được tiếp đãi cẩn thận mà lại bị lạnh chết đâu."

Kim Ngưu cúi đầu nhìn vách núi cheo leo ngay dưới ban công chỗ mình, hơi hơi cười rồi nói với hai người vừa đến phía sau. "Tôi đã thắc mắc không biết vì sao mãi mà không thấy Hắc Tử Vương đến gặp mình đấy."

Thiên Yết và Cự Giải nhìn nhau một chút. Lần gặp này sẽ không tự nhiên bị thay đổi ký ức hay gì gì đó chứ? Tân Thuyết Vương nổi tiếng là người có thể nắm thóp bất cứ ai mà, đến cả Thiên Yết nhìn vậy chứ cũng có vài phần đề phòng người trước mặt này. Nghe Kim Ngưu nói xong thì cô hơi nheo đôi con ngươi xanh lục, "Nghe cô nói vậy, chắc hẳn là tôi cũng không cần giới thiệu nữa nhỉ?"

Kim Ngưu lúc này mới quay lại. Mái tóc vàng khẽ tung bay, đuôi tấm áo khoác trắng lay động trong màn đêm đen đặc của bầu trời phía Đông, hư hư ảo ảo. Cô mỉm cười, "Thiên Yết, tôi đã từng nghĩ ra vô số trường hợp khi gặp cô. Nhưng bất ngờ là không có cái nào giống như hôm nay."

Kim Ngưu lặng lẽ đứng giữa cơn gió mạnh dần. Giọng cô vang lên giữa đêm lạnh, có cảm tưởng như còn buốt giá hơn ngàn lần so với cơn bão tuyết ngoài kia. "Tôi không ngờ được bản thân có thể bình tĩnh để đối mặt cô đến như vậy"

Rồi lại tự trào phúng bất cười lần nữa.

Cự Giải khó chịu, nhăn mày định nói gì đó, ngược lại mắt thấy Thiên Yết ra hiệu đừng manh động, rồi chị cô bước nhẹ lên một bước, đối diện với Kim Ngưu.

"Kim Ngưu, tôi biết dù có nói bao nhiêu, giải thích thế nào cô cũng vĩnh viễn không chấp nhận", Thiên Yết không mặn không nhạt đáp trả sự bất mãn của Kim Ngưu, mắt hơi hạ xuống bàn tay đang nắm chặt đến mức nổi gân của đối phương, "Vì vậy tôi cũng sẽ không tốn lời. Tôi chỉ có thể nói, tôi thật lòng chưa bao giờ có ý định làm tổn thương ông ấy."

Nghe xong, trái với dự đoán của cả Thiên Yết và Cự Giải, người đáng lẽ sẽ phải mất bình tĩnh – Kim Ngưu – lại bật cười lớn.

"Tôi đoán rằng ắt hẳn Song Ngư đã bảo cô đến, đúng chứ? Để nói những lời vô nghĩa này?"

Kim Ngưu nhìn Thiên Yết, rét lạnh và căm hờn, nhưng miệng vẫn chung thủy nở nụ cười. Kim Ngưu đã từng vô số lần ngẫm nghĩ rằng sẽ ra sao nếu cô quyết tử với Thiên Yết, sẽ chết à? Hay là bị ném vào một không gian khác rồi bị vờn đi vờn lại đây? Cô đã từng rất tò mò.

Nhưng bây giờ, khi người thật đứng trước mặt, lại bị phản ứng của chính bản thân làm cho kinh sợ. Cõi lòng Kim Ngưu ấy vậy mà tĩnh lặng đến lạ, thậm chí một mảy may gợn sóng cũng không có. Trong tim trong phổi, cơ hồ chỉ còn lại băng giá.

Cự Giải mắt thấy tình hình cả hai đối chọi gay gắt, không nhìn được nữa, lên tiếng. "Tân Thuyết Nữ Vương, tôi cho rằng cô là người thông minh, tính chất sự việc ngày đó cô chắc chắn đã biết, thậm chí còn hiểu rõ. Tôi biết rằng việc chị tôi giết Navis sẽ là tác động tiêu cực đến chị em cô, nhưng cô phải hiểu, điều chị ấy làm, hoàn toàn là điều Navis mong muốn."

Không gian im ắng, gió vẫn rít gào. Không một ai trong ba người lên tiếng nữa. Mắt Kim Ngưu trầm xuống, cô nhìn đăm đăm vào hai người trước mặt, bỗng dưng không muốn hỏi gì nữa.

Đúng như Cự Giải nói, việc mà Thiên Yết làm chính là do được ủy thác. Dù Kim Ngưu có tư cách, cũng không có quyền trách móc.

Nhưng cô chính là muốn trách!

Trách ông ấy vì sao không để chị em cô cùng gánh vác. Trách vì sao ông ấy bỏ rơi chị em cô giữa thế giới rộng lớn như vậy mà ra đi. Trách ông ấy vì sao lại hy sinh mẹ.

Kim Ngưu trách, cô dường như muốn đổ mọi tội lỗi lên đầu ông ấy.

Nhưng, ông ấy lại là cha cô. Muốn, cũng không đành.

Thiên Yết nhìn thấu biến chuyển dữ dội trong mắt cô, âm thầm nén tiếng thở dài. Cô nhìn vượt qua vai Kim Ngưu, ngắm nhìn tà áo xanh trắng đang im lặng lơ lửng đằng sau cô, hơi hơi mỉm cười bất lực.

Song Ngư đã đến đây ngay cả trước khi cuộc đối thoại giữa mấy người các cô bắt đầu. Dù không nói, nhưng Thiên Yết biết cô nàng rất lo cho tâm trạng của Kim Ngưu. Dù không muốn chê gì Kim Ngưu đâu, thế nhưng sự thật là năng lực của cô ấy, hẳn cũng chưa là gì với sự phong bế ý thức của Song Ngư.

Còn rất nhiều điều Kim Ngưu sẽ chẳng bao giờ biết được. Cho là cô ấy sẽ biết đi, nhưng chắc rằng đến lúc Kim Ngưu hiểu ra mọi việc, tất cả cũng đã trở về vị trí vốn có của nó rồi.

Cự Giải nhìn cả mấy người, trong lòng lại đang tính toán. Kim Ngưu đến thế giới này chính là không có hậu thuẫn, cũng tức là thuộc hàng [Vô Danh] trong Khu Vườn Nhỏ, điều này là một bất lợi lớn với cô bé. Thêm vào đó, Thần Hội cũng sẽ không ngồi yên nữa. Nếu Kim Ngưu thực sự giải khai phong ấn linh cách, bên Thần Hội lại càng có cơ sở để giáng [Lưu Đày]. Nguyên việc Kim Ngưu là con gái của Argo Navis thôi cũng đã kích thích bọn họ muốn tiêu diệt cô bé rồi.

Cho đến khi ấy, bằng mọi giá bọn họ phải tạo được chỗ đứng cho Kim Ngưu trong thế giới này, để Thần Hội dù có động cũng động không nổi. Mà cách tốt nhất...

Cự Giải băn khoăn nhìn cô gái đang cố tỏ ra kiên cường trước mặt một chút, rồi hạ quyết tâm.

Cách tốt nhất, chính là cách nguy hiểm nhất! Bọn họ nhất định phải đi đến lựa chọn này, không thể làm khác.

Còn về việc Kim Ngưu có chấp nhận hay không, hãy cứ để Song Ngư lo liệu đi.

---

Chương 2: Đối diện kinh hoàng. Cuộc gặp gỡ đầu tiên.

Cung điện Hemblinvha mấy ngày nay vì có sự xuất hiện của đủ các thế lực thù địch nhau, cho nên không khí ở ngóc ngách nào cũng tràn ngập căng thẳng. Mọi thứ dường như không hẹn nhưng lại cùng gặp, thoạt nhiên khiến Hemblinvha đã tăm tối nay lại càng âm u.

Kim Ngưu đã dừng chân rất lâu trước cái ban công bên cạnh sảnh chính lâu đài, mắt dõi về phương xa, hướng về phía dãy núi Tây Bắc. Từ chỗ cô nhìn đến, những hàng cây gỗ tùng quý hiếm vẫn sừng sững đứng nghiêm, mặc cho gió lạnh gào thét muốn cuốn phăng những vật cản chúng gặp trên đường đi. Đã từng có lúc Kim Ngưu nghĩ rằng, chấp niệm của cô với Thiên Yết cũng sâu như đám rễ của mấy cây gỗ tùng ấy. Chắc nịch và không thể bị lay chuyển dù có tác động lớn đến mức nào.

Sau buổi tối đó, đã tròn hai ngày Kim Ngưu không gặp lại ai trong số ba người Song Ngư, Thiên Yết hoặc Cự Giải. Ngoài việc người làm đúng bữa sẽ gọi cô ăn cơm và việc cô hoàn toàn tự do đi lại trong lâu đài cổ quái này cho Kim Ngưu biết được thực sự là bản thân đang ở một thế giới khác, còn nếu không, cô quả thật sắp cho rằng mình chỉ đang nằm mộng một giấc thôi. Kim Ngưu cũng không đụng mặt ai trong thế giới này nữa kể từ hai ngày trước, không một ai có linh cách ngang ngửa bọn họ.

Lâu đài Hemblinvha nói lớn không lớn nhưng nhỏ thì chắc chắn không nhỏ. Bài trí trong lâu đài này rất 'gần gũi', từ phòng này đến phòng kia đều là quãng đường ngắn không đáng kể và tất cả các hành lang đều có chung một đích đến là sảnh chính lâu đài. Dù Kim Ngưu có bất ngờ đi quá sâu vào một khu nào đó trong lâu đài, cô chỉ việc bước đi thẳng dọc hành lang, kiểu gì cũng sẽ ra sảnh chính, hiển nhiên không bao giờ lo bị lạc.

Kim Ngưu hơi nhúc nhích sau một thời gian đứng chôn chân tại ban công, kéo nhẹ tấm áo khoác bông dày sụ, cuối cùng quay người đi về phía sảnh chính.

Tiếng ngáy của con rồng đen sì tên Gigrekiga (cô cũng mới để ý đến nó gần đây) vẫn vang vọng khắp từng ngóc ngách. Dù đã hai ngày chưa gặp, thậm chí đến cái bóng cũng chưa nhìn thấy, nhưng Kim Ngưu càng không ngu ngốc cho rằng lâu đài này không còn ai ngoài cô.

Độ lưu chuyển dù rất nhỏ trong không khí cũng đủ khiến giống loài nhạy cảm như Kim Ngưu phát hiện ra, huống gì (những) kẻ này vốn cũng chưa từng muốn giấu giếm sự hiện diện của mình. Kim Ngưu vừa nghĩ vừa nhẹ nhàng ngồi xuống một trong những cái ghế ở sảnh lâu đài, mắt dõi theo Gigrekiga bên dưới mặt sàn bằng băng trong suốt.

Bất ngờ, Kim Ngưu ngẩng phắt lên, lập tức nheo mắt hướng về phía hành lang gần cửa vào sảnh chính, lông tơ trên người dường như dựng đứng hết cả lên. Cô thận trọng nâng người khỏi ghế, trực giác cho cô biết, người (hoặc vật) cô sắp chạm mặt đây, có thể--không, phải là chắc chắn mới đúng, chắc chắn sẽ là thực thể mạnh nhất mà cô từng gặp trong đời!

Kim Ngưu dần cảm nhận được sự thay đổi mãnh liệt trong dòng lưu khí, mọi thứ vẫn im lìm, nhưng thẳm sâu trong từng sự vật là biến chuyển dữ dội nhất. Không gian ảm đạm không báo trước bỗng dưng bị khuấy đảo bởi sức mạnh đáng kinh sợ. Kim Ngưu không dám động đậy, cô hiện tại chưa bao giờ sợ ý nghĩ phải cử động đến thế. Bởi cô biết, di chuyển dù chỉ là bước nhỏ nhất thôi cũng có thể kéo theo hệ quả khôn lường.

Thế rồi, trong sự hoang mang đến cực hạn của Kim Ngưu, Ma Kết không nhanh không chậm xuất hiện tại điểm nhìn của cô, khóe miệng nở nụ cười như có như không.

Kim Ngưu thoáng chốc cứng đờ, biểu cảm cứ tranh nhau xuất hiện trên khuôn mặt khả ái, dần dần vặn vẹo đến khó nhìn.

Chạy đi! Chạy thật nhanh! Đi đâu cũng được!

Nội tâm và đầu óc Kim Ngưu đều đang gào thét muốn cô tránh xa kẻ vừa đến. Nhưng bây giờ, có muốn đến thế nào, tứ chi chung thủy vẫn không chịu nhúc nhích. Linh cách kia...

Kim Ngưu không tài nào tin nổi vào mắt mình nữa. Máu nóng trào ngược gần như bức cô đến thở không nổi, cả người đến sức lực run rẩy cũng không còn. Cảm giác này chỉ xuất hiện khi chạm phải sinh vật đứng trên chuỗi sinh học.

Khu Vườn Nhỏ có một hệ sinh chuỗi cực kỳ phong phú, Kim Ngưu biết điều này. Những kẻ đi săn và những kẻ bị săn luôn được phân chia rõ ràng. Đứng đầu trên tất cả là [Năm loài mạnh nhất], và tầng cuối cùng là [Đọa thú]. Cô đã từng gặp được cả loài mạnh nhất và loài thấp nhất trong phòng nghiên cứu của cha cô từ rất rất lâu về trước. Dù sợ sệt trước giống loài quyền quý nhất trong cây sinh học của Khu Vườn Nhỏ, nhưng Kim Ngưu chưa bao giờ ý thức được sự chết chóc kéo đến gần kề tới như vậy.

Kẻ trước mắt Kim Ngưu đây, sinh vật này, thực thể này, vốn không bao giờ có thể xếp chung với bất cứ loài nào trong cái cây sinh học phong con-mẹ-nó phú mà Khu Vườn Nhỏ luôn tự hào kia! Chết tiệt, kẻ này mới chính là kẻ thống trị! Không một loài nào trong [Năm loài mạnh nhất] có khả năng đứng chung với kẻ này, không-một-ai!

"Sao vậy? Tôi tưởng người có thể vênh váo với [Ma Vương Cái Chết Đen] phải là người nổi bật một chút chứ? Mới có một tí áp chế như thế đã không chịu nổi?"

Ma Kết nhướng mày, đứng lại trước hành lang.

Kim Ngưu không hoàn toàn đứng thẳng, phải khó khăn (thực ra cô gần như đã dùng hết sức bình sinh cả một đời) để nhìn vào kẻ đằng trước. Cô cắn mạnh vào cánh môi nhợt nhạt để giữ bản thân tỉnh táo. Năng lực mà Kim Ngưu luôn tự hào (dù không nói ra) cũng không thể nào giúp cô được trong tình huống này.

Ma Kết lại cười càng sâu, chân nhẹ nhấc, cũng đồng thời khiến Kim Ngưu run bần bật. Hắn không di chuyển về phía Kim Ngưu, mà đơn giản chỉ đến một cái ghế gần với mình nhất, ngồi xuống.

"Ngồi đi, tôi muốn nói chuyện."

Không động đậy.

Ma Kết cười trầm, thu lại phân nửa áp lực, hơi buồn cười nhìn đối phương bỗng chốc như trút được cả quả đất khỏi người, khuôn mặt mấy phút trước lạnh nhạt hờ hững giờ bất chấp đỏ bừng, cũng không giữ hình tượng nữa, trực tiếp ngã ngồi ra ghế ra sức hít thở.

Sau khi đợi Kim Ngưu hoàn toàn lấy lại nhịp thở, Ma Kết mới mở hờ mắt. "Tôi không ngờ rằng Tân Thuyết Nữ Vương có thể giương mắt chống đối Thiên Yết lại có vẻ mặt này đấy."

Kim Ngưu không trả lời, ngược lại cũng không biết đáp lời như thế nào. Bởi mới phút trước thôi cô đang còn thở hồng hộc vì cỗ bức chế vô hình mà Ma Kết tạo ra. Cho nên Kim Ngưu lựa chọn tiếp tục im lặng trước giọng điệu mỉa mai của hắn.

Ma Kết không tức giận trước thái độ làm thinh của đối phương, thật sự là hắn cũng không quan tâm. Hắn vốn chỉ muốn đến nhìn thử người đã đắc ý "đè đầu cưỡi cổ" Thiên Yết thân yêu là loại gì. Kết quả bất quá có hơi hơi thất vọng. Nhưng cũng phải thôi, nếu không phải do Thiên Yết thương cô bé này đến mất thiên lý, cũng không bao giờ có chuyện Kim Ngưu ngang ngược đối chất với cô nàng như vậy.

Cuối cùng cũng là Ma Kết nhượng bộ trước, hắn không bao giờ có ý định dọa sợ Kim Ngưu đến mức này. Bởi vì trước nay năng lực của hắn đều phát tán ở mức độ như vậy, xung quanh lại cũng toàn người không bao giờ có thể bị ảnh hưởng bởi tí áp lực này cho nên cũng không ngờ đến là Kim Ngưu sẽ bị sốc dữ dội vậy.

Ma Kết không đắc tội nổi vợ của em trai, cho nên đành xuống nước nói một câu chả đâu vào đâu. "Coi như chưa gặp nhau đi." Không thì đến Ma Kết cũng lo gánh không được hậu quả.

Định đi, bất ngờ bị giọng nói của Kim Ngưu giữ ở lại.

"...là ai? Anh là ai?"

Giọng cô khàn khàn, lại còn run rẩy đến khó tin. Nhưng Kim Ngưu cũng không chú đến nó nhiều, việc tìm lại được giọng nói đã tiêu hao gần hết sức lực của cô rồi.

"Ma Kết, chủ nhân của Hemblinvha."

Nghĩ nghĩ, lại sửa lại, "Là chồng của chủ nhân Hemblinvha."

Nhìn Kim Ngưu một chút, không thấy đối phương có động thái muốn hỏi hay nói thêm gì, cuối cùng hắn mới tiêu sái bước đi, rồi khuất hẳn sau hành lang tối gần cửa sảnh chính lâu đài.

Kim Ngưu ngẩn người, biết rằng thời điểm này có vẻ không thích hợp lắm, nhưng cô vẫn muốn cảm thán.

Song Ngư vậy mà kết hôn rồi...

---

Chương 3: Người đứng đầu Thần Hội. Quyết định của Kim Ngưu.

Sau một loạt các cuộc gặp không mong muốn, cuối cùng Kim Ngưu mới chợt nhận ra một điều. Hóa ra từ trước đến nay, điều khiến cô có thể kiêu ngạo trước mặt mấy người Thiên Yết Song Ngư chỉ là do sự nhường nhịn của họ. Cô hoàn toàn không biết điều đó cho đến khi đối mặt với Ma Kết – kẻ mà Song Ngư hay Thiên Yết và Cự Giải có thể thản nhiên kề cận hằng ngày.

Cái sai của Kim Ngưu không phải là do cô quá khinh thường những người ở đây, mà chính là tự đánh giá bản thân quá cao. Điều đáng sợ hơn nữa là, cô bắt đầu hiểu được vì sao Thiên Yết lại quyết định tránh mặt mình. Và Kim Ngưu đang cố lẩn tránh khỏi suy nghĩ đó.

Co người lên một góc ghế sô pha trong phòng mình, Kim Ngưu bỗng dưng cảm thấy rất muốn khóc. Câu nói của Thiên Yết tối hôm đó cứ ẩn hiện mãi trong đầu cô.

Thiên Yết bảo chưa bao giờ muốn tổn thương ông ấy.

Hay là, chưa bao giờ muốn tổn thương cô?

Hoang mang và do dự, bản thân Kim Ngưu lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net