Chap 10: Trận chiến I.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Quá Khứ và Hiện Tại

Ta yêu Ngươi... Rồi lại hận Ngươi...

Ta Muốn bên Ngươi... Cuối cùng lại phải giết Ngươi.

"Ta đã từng làm điều ngu ngốc

Nhưng Ta biết Ta chưa từng làm sai dù sẽ hối hận..."

Cánh cống Thiên Đàng khé mở, những đôi cánh trắng tung bay giữa bầu trời rộng lớn, những vầng hào quang tỏa sáng trải dài trên những mảnh đất. Tiếng ngựa hí vang dội khắp khoảng không gian, dẫn đầu đoàn quân hùng hậu ấy là Đại thiên thần Bạch Dương, ngài mặc áo giáp vàng, tay cầm giáo thánh, khuôn mặt hừng hực khí thế hô lớn.Tay chỉ về phía khoảng không dẫn về vùng đất Hắc Ám.

Theo sau ngài là Sư Tử - vị thần chiến tranh, người chỉ huy chính của đoàn quân. Vẫn mái tóc đỏ rực lửa, nàng toát lên sự rạng ngời của niềm tin và hy vọng về chiến thắng. Cùng người luôn bám theo nàng chính là Nhân Mã - vị thần mang lại niềm vui và hạnh phúc cho toàn sự sống trên thế gian này.

Còn một vị thần không thể thiếu là Kim Ngưu - vị thần dược sư, không ai am hiểu về vạn vật thiên nhiên hơn nàng, đứa con của thần đất mẹ vĩ đại. Kim Ngưu có thể cứu sống những sinh mệnh cần kề cái chết với sức mạnh diệu kì không ai sánh bằng của nàng.

Những vị thần, mang theo sứ mệnh diệt trừ ác quỷ, cứu rỗi những sinh linh lầm đường lạc lối. Họ đang dần tiến vào một nơi không phải nhân gian cũng chẳng phải địa ngục, một nơi không có cảm xúc hay hạnh phúc, một nơi bao trùm trong bóng đêm, một nơi không thể tồn tại, cái tên mà con người cũng phải khiếp sợ chính là " Vùng đất Hắc Ám".

"Sư Tử." Bạch Dương lên tiếng gọi, ánh mắt nhìn về cái bóng đen đang dần hiện ra trước mắt họ.

"Ngài có gì căn dặn." Sư Tử nắm chặt chuôi kiếm, lên tiếng đáp lời.

Ánh mắt kiên nghị, giọng nói vang dội kèm theo ý chí của Ngài: "Ngươi hãy thay ta bảo vệ họ, chính tay ta sẽ tiêu diệt Quỷ Vương. "

Sư Tử không nói thêm, nàng nheo đôi mắt và lặng lẽ gật đầu vẻ đồng ý.

Một lỗ khổng dần xuất hiện, ngày càng rõ hơn như có súc hút kì lạ, họ bị hút vào không gian kì bí, những cơn lốc như muốn xé tan tất cả những gì nó chạm vào. Bạch Dương khua cây thánh giáo của mình thành một vòng tròn bao quanh lấy tất cả, những hồn ma không ngừng gào thét, đập mạnh vào tấm rào chắn, rồi chúng lại xâu xé lẫn nhau.

Lối vào vùng đất Hắc Ám không phải con đường trải đầy hoa hồng. Chỉ cần một phút bất cẩn, có thể bị nhiễm Hắc Khí và vĩnh viễn bị giam cầm ở con đường tiếp nối giữa ánh sáng và bóng đêm. Cũng chính tại nơi này, sức mạnh thiên thần cũng bị giảm đáng kể. Ngoài trừ những vị Thần cấp cao, những Thiên Sứ còn lại phải vô cùng cảnh giác.

Vừa thoát khỏi lỗ khổng, một nửa quân số gần như không thể xếp ngay ngắn đội hình. Vài kẻ vì chao đảo bởi Hắc Khí mà rơi xuống mất đất của Vùng Đất này.

Mặt đất vốn bằng phẳng bỗng trùng nhão dần; hệt như một vùng lẫy bùn đen. Hiện lên những cánh tay màu đen với lấy họ cố kéo chìm tất cả xuống lòng đất. Kèm theo đó là những tiếng la hét vang vọng, những khuôn mặt hiện rõ sự vô vọng. 

Dù là Bạch Dương, Ngài cũng không thể cứu được tất cả. Nhìn những đứa con của Chúa đang bị nhấn chìm trong vũng lầy đen.

"Đại thiên thần..." Những kẻ chậm chân bị kéo tụt xuống, với tay về phía Bạch Dương, ngoi ngóp cố cầu cứu.

Bạch Dương vẫn cố dùng pháp thuật để kéo họ lên, đột ngột một luồng sức mạnh toát ra từ lòng đất, đống bùn lầy cùng nhưng thiên thần bị chìm kia lơ lửng trong không trung.

Xử Nữ nhanh như chớp túm lấy từng người kéo ra khỏi nơi nguy hiểm.

Sư Tử nhìn, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đấy.

Những thiên sứ may mắn có thể thoát khỏi đó, khuôn mặt vẫn tái mẹt nắm lấy tay Xử nữ rối rít cảm ơn. Nhưng trên gương mặt xinh đẹp của hắn lại chẳng biểu hiện chút cảm xúc vui mừng hay phấn khích.

Bạch Dương cảm thấy kỳ lạ, một Thiên Sứ bình thường lại có dùng sức mạnh tự nhiên ở vùng đất Hắc Ám; hoàn toàn không bị chi phối bởi sự đen tối nơi này.

Đoàn Thiên Sứ lại tiếp tục tiến về phía lâu đài Hắc Ám, khi đến bìa rừng đen. Bạch Dương thu đôi cánh tiến lên đi đầu như người dẫn đường, toàn quân nghiêm chỉnh đi theo sau.

"Ngài Sư Tử." Nhân Mã vẻ mặt mệt mỏi nói.

Sư Tử quay lại nhìn.

"Ta mệt quá, không đi nổi nữa rồi." Nhân Mã than phiền, ngồi thụp luôn xuống đường.

"Nhân Mã, cố chịu đựng đi. Nếu chúng ta dùng cánh bay Ác Quỷ sẽ dễ dàng phát hiện, những con dơi trên kia sẽ tấn công ngay tức khắc." Kim Ngưu khẽ chạm vào vai Nhân Mã, nàng nói nhẹ nhàng.

"Không, Ta không chịu đâu." Nhân Mã lại phụng phịu nói.

Sư Tử ôm lấy eo Nhân Mã nâng lên như một con mèo con."Ngươi thật phiền phức."

Cánh rừng bỗng lay chuyển mạnh mẽ, tiếng những cây ma thức giấc, bắt đầu gáo rú tạo lên những âm thanh man rợ. Những vòi rồng đen hình thành từ đâu, đang tiến về phía những thiên thần. Trong cơn lốc đen, bóng hình của một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện. Toàn Thiên Sứ bất ngờ bị những dây gai hoa hồng bao quanh thành rào chắn ngăn cách. Dù họ cố dùng kiếm, giáo, đao... Nhưng không ăn thua gì, nhưng dây gai lại càng thắt chặt hơn.

"Tất cả lùi lại." Bạch Dương ra lệnh.

Chưa kịp định thần, Sư Tử vác theo Nhân Mã bị cơn lốc quật phải lùi lại vài bước, nàng dùng thanh kiếm của mình cắm chặt xuống đất. Còn Kim Ngưu thả những hạt đậu thần xuống mặt đất; nhanh tạo thành thân cây  ôm chặt lấy thân hình nàng.

Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ hiện diện trước mặt họ, với mái tóc đen tung bay, làn da trắng bạch nổi bật trong màn đêm đen tối, thường trực trên gương mặt xinh đẹp là nụ cười ma mãnh.

"Ngươi là..." Kim Ngưu hiện lên mặt sự ngạc nhiên tột cùng.

"Clay." Sư Tử đay nghiến.

Bạch Dương giương mũi giáo về phía Clay. "Ngươi... Chẳng phải đã biến mất ngàn năm trước?"

"Ha ha.." Tiếng cười xe toạc khoảng không, Clay nói thản nhiên. -  "Ta biến mất? Khi các ngươi nhấn chím bóng tối xinh đẹp của Ta, ép buộc Ta phải chìm vào giấc ngủ suốt Ngàn nam. Để chờ đợi giây phút, Ta sẽ giết chết tất cả các Ngươi."

Bạch Dương nhìn Clay đầy sự giận dữ, giọng nói vang dộ:" Tránh ra! Ta phải thay mặt Cha tiêu diệt Ác Qủy này."

"Giết ta ư..." Clay hiện một nụ cười khiêu khích, nàng ta đưa cánh tay hướng thẳng lên trờ. Dòng sức mạnh to lớn tập trung tạo thành những cơn lốc khổng lồ.

" Cẩn thận." Vô cùng kinh ngác trước sức mạnh sau một ngàn năm của Clay; Kim Ngưu nói lớn để thức tỉnh những Thiên Sứ.

Vẫn nụ cười thỏa mãn hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của Clay, cánh tay chỉ về phía các Thiên Thần:" Ta tới đây, đơn giản chỉ để chào đón những vị khách đặc biệt."

Không để các vị Thần có cơ hội phản kháng, những cơn lốc đen cuồn cuộn kéo về quật mạnh vào cơ thể họ. Toàn khu rừng gào thét hãi hùng, Clay cũng biến mất chỉ còn lại những vị khách đang chống chọi lại những cơn cuồng phong.

Đến chính Sư Tử cũng không thể trụ vững, nàng vô tình để tuột mất Nhân Mã trong lúc hỗn loạn.

"Nhân Mã." Sư Tử hét lên, nhưng không có tiếng Nhân Mã đáp lại, nhưng chính Sư Tử cũng bị cơn lốc kia cuốn đi trong tăm tối.

Kim Ngưu cũng chung số phận, những rễ cây đậu thần vững chắc của nàng bị bật khỏi mặt đất, nàng lơ lửng trong không trung và bị thổi bay đi mất. Kèm theo tiếng thét thất thanh nhưng không một ai giúp nàng được.

Trận cuồng phong cuối cùng cũng dần tan biến, chỉ còn lại Bạch Dương cùng một vài Thiên Sứ sót lại. Bạch Dương vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh, một nửa khu rừng nơi Bạch Dương đang đứng đã bị san phẳng hoang tàn không còn thấy bất cứ dấu vết nào.

Bạch Dương giương ngọn giáo lên chém tan tành hàng rào dây gai của Clay giải thoát cho đoàn quân ít ỏi còn lại.

"Đại thiên thần... Chuyện gì thế này... " Sau khi thấy cảnh tượng trước mặt, ai lấy cũng hoang mang tột cùng.

Bạch Dương hét lớn: "Chỉnh lại đội ngũ, tiếp túc tiến lên phía trước."

Nhưng sau những gì đã xảy ra, lại không được yên ổn một giây, lũ xác chết đang tiến lại gần họ, những dã thú mắt hằn lên những gân máu, chúng nhăn mặt lại lộ hàm răng sắc nhọn, chảy dãi từng dòng , và gừ lên từng tiếng hăm dọa. Những con côn trùng khổng lồ bay vù vù trên bầu trời đen, cùng lũ dơi hút máu mắt đỏ ngầu thường trực trên đầu. Chẳng mấy chốc, mặt đất hoang tàn lại nứt toác ra, những cái chồi ma cây lớn lên một cách nhanh chóng, chúng lại khua khoắng những cánh tay rồi gào thét.

"Đại thiên thần..." Thiên Sứ bắt đầu hoảng loạn, chân tay run lên vì sợ hãi.

Bạch Dương không hề lao lung, tay cầm chắc thanh giáo thần, giọng nói đầy nội lực: " Không được sợ hãi. Hỡi những đứa con của Chúa Trời, tiến lên và tiêu diết Ác Quỷ."

Toàn quân lấy lại khí thế, đồng thanh hét lớn lấy dũng khí.

Cuộc giao tranh bắt đầu giữa Ánh Sáng và Bóng Tối.

*****

Sau khi bị thổi bay, Kim Ngưu bị ngất lịm đi một lúc. Khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trên một cánh rừng khác, không có sự u ám vốn có, không có những cây ma thét gào. Nàng đứng dậy, tiến về phía ánh sáng mờ ảo, nơi thôi thúc nàng lại gần.

Những đám sương mù bao phủ lấy nàng, càng đi vào sâu, những cảm xúc quá khứ như lại ùa về.

"Ma Kết..."

"Ngươi sẽ ở lại bên ta chứ..."

...

Kim Ngưu ngạc nhiên, giọng nói như vang vọng trong tâm trí nàng. Những hình ảnh mờ ảo dần hiện lên trong chính trí óc, cuộn lấy mọi cảm xúc. Nàng cố với tay níu lại nhưng lại vội tan biến khi chạm vào.

" Kim Ngưu... Ngươi sẽ phải hối lỗi trong ngục thần."

Từng chút, những mảnh ghép lại tràn về , chúng hiện lên bao quanh lấy Kim Ngưu, những tiếng khóc trong thầm lặng của nàng, những nụ cười đã cố quên lại càng khiến lòng thắt lại. Kim Ngưu ôm lấy đầu, nàng cố chạy, chạy thật nhanh để thoát khỏi những bóng hình đáng nguyền rủa trong đầu nàng.

"Ta muốn bên ngươi 

Ta muốn bên ngươi 

Ta muốn bên ngươi 

Mãi mãi... !"

"Không... KHÔNG. Mau... Mau DỪNG LẠI !" Nàng hét lên đau đớn, con tim nàng rỉ máu,trí óc nàng như muốn nổ tung.

Chạy, cứ chạy về phía khoảng không chìm trong làn sương kỳ lạ, càng chạy lại càng hoảng loạn, những kí ức lại càng rõ ràng hơn.

"Không... Ta đau quá. TA ĐAU QUÁ, MA KẾT!" Nàng kiệt sức và gục ngã, nàng khóc, những giọt nước mắt không ngừng tuôn, nàng thét gào. Kim Ngưu, tuyệt vọng trong chính lầm lỗi của mình năm xưa.

"Kim Ngưu." Tiếng gọi vọng về, nàng dùng đôi mắt nhạt nhòa nước mắt nhìn về phía bóng dáng đang tiến lại gần.

Mái tóc nâu năm nào, đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp, đến hình dáng cao gầy cũng không thay đổi. Kim Ngưu với tay, nàng cố đứng dậy sau cơn đau, cố với tay về phía khuôn mặt cả ngàn năm nàng chưa từng quên.

Làn da lạnh băng, những vẫn có những mạch máu chảy sau làn da trắng, chính là đôi mắt ấy, làn môi ấy. Tất cả vẫn y nguyên. Kim Ngưu bắt đầu run rẩy, làn môi của nàng mấp máy không thể nói lên lời. Chẳng thể đợi lâu hơn, nàng vòng tay ôm lấy kẻ ấy. Nàng ghì khuôn mặt mình vào lồng ngực kia, không ngừng khóc:

" Ma Kết ."

Ma Kết chẳng hề nhúc nhích, hắn chỉ đứng vậy như một bức tượng, hắn mặc cho Kim Ngưu gào thét tên mình, để nước mắt nàng chảy vào áo. Không một cử động, không cảm xúc. Kim Ngưu lại cứ ôm chầm lấy hắn, những ngón tay thon dai trắng ngần bấu chặt vào lưng.

"Kim Ngưu..." 

Đột nhiên Ma Kết gọi. Kim Ngưu bất giác ngửa mặt lên nhìn hắn. Thứ nàng thấy không phải là ánh mắt dịu dàng năm xưa, hay những cử chỉ ân cần đã từng biết. Ma Kết đẩy nàng ra một cách thô bạo. Kim Ngưu vì quá bất ngờ bị ngã nằm xuống đất. Nàng hoang mang nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng kia.

"Ma Kết..." Nàng run rẩy gọi.

"Ngươi biết ta?" Ma Kết nhìn xuống nàng mà hỏi.

Như sét đánh ngang tai, Kim Ngưu như trở nên bất động, nàng không muốn phải nghe thấy những lời này từ chính hắn: 

"Ma Kết...  Ngươi không còn nhớ... Ta sao... ?" Giọng nói run rẩy, đôi mắt như muốn van nài, tất cả chỉ là dối trá.

"Ta không nhớ đã từng gặp ngươi ." Lời nói chắc nịch của Ma Kết vang lên.

Cơ thể Kim Ngưu như hoàn toàn vỡ vụn, trái tim nàng tan nát. Đến nước mắt cũng chẳng thể rơi, nàng đã hoàn toàn sụp đổ. Nàng không còn suy nghĩ được bất cứ điều gì nữa, nàng - hắn, chẳng còn sót lại điều gì. Lời nói ấy đã cuốn trôi tất cả một cách vô tình. Nàng trông chờ điều gì? Hy vọng để rồi thật vọng. Kim Ngưu thật sự muốn phá nát tất cả, hắn - nàng, tan biến hết.

"Ta tới đây, để đưa ngươi đi, hãy đi theo ta." Chẳng ngần ngại gì, hắn nắm chặt lấy cánh tay mảnh dẻ của Kim Ngưu, kéo nàng đứng dậy và lôi đi.

Số mệnh lại không cho phép nàng đầu hàng. Nàng biết rõ, Ma Kết của ngày xưa đã chết và Kim Ngưu của ngày ấy cũng không còn. Nàng đã nguyện sẽ vứt bỏ cảm xúc để tiếp tục tồn tại, nàng không cho phép mình sai lầm thêm lần nào nữa.

Cố gạt bàn tay Ma Kết ra khỏi tay mình, Kim Ngưu nói:" Ngươi không có quyền chạm vào ta." -Nàng giương đôi mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào hắn.

"Không có quyền!?" Ma Kết thu tay lại.

Nàng rút mũi tên trên lưng, kéo căng dây cung chĩa thẳng về phía Ma Kết vẫn đang đứng ngây ra nhìn nàng.

 "Ta tới đây chỉ với một mục đích, là phải GIẾT NGƯƠI. " Nàng hét lên, bàn tay kéo căng dây cung. Mũi tên xoẹt qua dòng không khí cùng tiếng xé vang, xoáy mạnh về phía hắn.

Ma Kết vẫn bình thản, hắn giơ một tay lên chặn lại mũi tên như xé gió của Kim Ngưu.

Nàng vô cùng ngạc nhiên, mũi tên của nàng lại chẳng thể làm gì được hắn. Kim Ngưu cũng nhận ra rằng, nàng vẫn chẳng thể nào đủ mạnh giết được Ma Kết.

"Dừng cuộc chơi ở đây, Ta được lệnh phải đưa ngươi về." Ma Kết vừa nói, hắn lại bước từng bước tiến lại gần Kim Ngưu.

Kẻ đứng trước mặt nàng thật sự quá đáng sợ. Hắn vô cảm, quá lạnh lùng, vẫn cái giọng nới trầm quen thuộc trong quá khứ. Nhưng sao nó lại trở nên đáng sợ như vậy. Kim Ngưu run rẩy, nàng cố lùi bước nhưng lại không thể cử động. Nàng vùng vẫy trong chính cơ thể mình, nàng thầm nhủ: " Cử động đi... Hãy cử động mau đi... Kim Ngưu... phải rời khỏi hắn...."

"Ta.. Ta... KHÔNG... !" Nàng gào lên, quay người lại cố chạy thoát.

Nhưng trong tích tắc, Ma Kết đã dừng lại ngay trước mặt nàng. Hắn túm lấy cổ áo nàng và lôi đi.

"Ngươi không muốn, Ta đánh phải bắt ngươi đi."

Với sức mạnh hiện tại của Ma Kết, nàng chẳng khác gì một con mèo nhỏ - tùy ý hắn bắt mà lôi đi. Dù ra sức vùng vẫy chính là vô vọng; Kim Ngưu buông lơi cơ thể để hắn thích làm gì thì làm. Đến nhìn hắn, nàng cũng không còn đủ sức để làm nữa rồi, nàng tự thấy thất vọng; sau cùng nàng vẫn không thể chuộc những lỗi lẫm trong quá khứ bằng cách giết hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net