Chap 3: Trùng hợp hay là một kế hoạch?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3: Trùng hợp hay là một kế hoạch?

Tiết học hôm nay có lẽ là một tiết học quá sức tưởng tượng của Luka. Cứ tưởng là học và điều tra. Nhưng một sự trùng hợp làm cô nhớ đến người yêu cũ của mình. Anh chàng tên Basco này, rất giống với Keishi của cô, một điều mà trước giờ cô không ngờ là trên đời này sao lại có hai người giống nhau đến thế!

Basco - anh chàng vừa vào lớp đã nhanh chóng dành được thiện cảm của mọi thành viên trong lớp, anh chàng có khuôn mặt vô cùng giống Keishi lại cứ xuất hiện khi Luka đi đâu.

Thông thường, gặp nhau nhiều lần có thể do trùng hợp và do có một âm mưu gì đó.

Thế thì Basco luôn gặp Luka là trùng hợp hay là một kế hoạch?

1:

Bước đi như kẻ vô hồn, lòng Luka đau thắt khi anh chàng vào học trễ lại có khuôn mặt giống Keishi đến thế. Từng cử chỉ, lời nói, ánh mắt đều rất thân thiện với mọi người, trong đó có cô.

*** Trở lại đó hai tiết ***

Cả lớp và cô giáo đều nhìn lại anh chàng đi trễ đó. Còn Luka, Sousuke, Saki thì bất chợt kêu lên " Keishi " nhưng chẳng ai để ý đến họ vì đang có anh chàng đó đã cuốn hút hết phần đông thành viên lớp 11A.

Cô giáo lúc đầu có hơi choáng nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiến đến cạnh chàng trai, cô nghiêm giọng hỏi:

- Sao giờ này em mới tới?

- Dạ, thưa cô, em là du học sinh vừa mới về nước, vừa về em đã tức tốc chạy đến đây nhưng lại trễ, em thành thật xin lỗi cô.

" Tội nghiệp thật, đâu phải tại cậu đâu, tại máy bay và tắc-xi thôi! ". Câu trả lời thành thật của chàng trai làm các cô gái ( trừ Luka, Ahim, Saki ) phải " đồng cảm ". Ai biểu anh chàng này quá đẹp trai làm gì, các cô gái đã có ấn tượng từ đầu rồi, bây giờ, nghe anh nói nữa thì làm sao mà không " tội nghiệp " cho được chứ! Con gái là chúa siêu lòng mà! ( Có lẽ là hơi quá >.< )

Cô giáo khi nghe cũng thấy tội nghiệp nên lại bàn giáo viên rồi bảo:

- Được rồi, em giới thiệu và tìm chỗ ngồi đi.

Nghe cô nói, chàng trai cười rồi quay về phía các bạn, tự tin giới thiệu:

- Chào các bạn, mình là Basco, mong các bạn đừng ghét mình vì mình đi trễ nha!

Tiếng cười ồ lên. Đúng là anh chàng hài hước. Câu nói cũng chứa đựng từ ngữ hài. Có thể do là du học sinh nên anh bị nhiễm phong tục của người phương Tây. Và điều đó đã làm cho không chỉ con gái mà cả con trai cũng có cảm tình với anh.

Basco thấy các bạn cười thì lại cười và đi xuống nơi giữa dãy một và dãy hai. Đi ngang bàn Luka, không hiểu vì sao chiếc bút của Luka lại rơi xuống, Luka cúi xuống nhặt thì có một bàn tay đặt lên tay cô. Ngước lên, Luka ngạc nhiên vì đó là Basco.

Hiện tại, kí ức về Keishi đang tái hiện trong đầu của Luka khiến trái tim cô quặn thắt. Phải cố kìm chế lắm Luka mới không gọi tên " Keishi ", rút tay mình ra khỏi tay Basco, Luka ngồi dậy, Basco thì nhặt chiếc bút để lên bàn, nhìn Luka, cười và âu yếm:

- Lần sau nhớ để bút cẩn thận nha!

- Cảm.....cảm ơn.

Khó khăn lắm Luka mới mở được tiếng cảm ơn. Đã lâu rồi cô quên mất tiếng cảm ơn nhưng giờ cô đã nói, thật khó khăn. Cô giờ mới nhớ là hiện có nhiều người nên cô gục xuống bàn nhằm để cho mọi người không thấy những giọt nước mắt cô đang rơi. Không phải vì mình trót sai lầm mà là vì cô đang rất nhớ Keishi.

Basco nhìn Luka thì cười nhưng giờ là một nụ cười ẩn ý, một nụ cười không biết tên rồi ngồi ngay chiếc bàn ngang với bàn Luka. Rồi lớp 11A vào học.

*** Trở lại ***

Bốp

Vì đi như kẻ vô tri nên Luka đụng trúng một người. Và theo lẽ tự nhiên, cô nhìn lên thì là anh chàng đi trễ hồi sáng - Basco.

Basco thì cũng ngạc nhiên rồi cúi đầu:

- Xin lỗi cậu, mình vô ý quá.

- Không, tại tôi.

Và Luka bước đi thật nhanh để không phải đối mặt với Basco. Ở lại, Basco cười, trong lòng có một cái gì đó rất sảng khoái, anh không định nghĩa được. Lắc đầu, anh bước đi đến căn-tin.

2:

" Tại sao Luka lại có thể nói cảm ơn với tên Basco đó chứ? ". Ngồi ở ghế của căn-tin mà Marvelous không thể không tức khi Basco mới gặp Luka có lần đầu mà Luka lại nói tiếng cảm ơn với hắn ta. Không phải Luka lạnh lùng lắm sao? Sao lại nói cảm ơn dễ dàng thế? Rốt cuộc, Luka không lạnh lùng hay là tại anh suy nghĩ hơi nhiều nên mới cho là Luka lạnh lùng?

" Hình như Marvelous có vẻ thích cô gái tên Luka đó thì phải? ". Nhìn Marvelous, Ahim nghĩ. Marvelous luôn nhạy cảm vậy mà hiện Ahim nhìn anh không chớp mắt vậy mà anh cứ như " người cõi trên " thì vấn đề quả không ổn. Người quen Marvelous dù không tinh mắt cũng có thể nhận ra được, huống chi là Ahim. Cô đã nghi ngờ từ lúc Marvelous bị cô gái đó làm té mà anh ta còn muốn ngồi với Luka, và giờ thì chuẩn. Nhưng sao Marvelous thích người như Luka nhỉ? Phải hỏi mới được.

- Marvelous à, cậu có phải là..........

- Ăn đi, mình mệt lắm.

Đáp cộc lốc. Marvelous gục đầu xuống ăn như kẻ chưa được ăn. Anh giờ còn trả lời được gì nữa đâu chứ!

- Biết ngay là cậu sẽ nói như vậy mà.

Tức giận đứng lên, Ahim nói rồi bực tức chạy đi.

- Ahim........Ahim......

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng khi thấy Ahim bỏ đi, Joe liền nhanh chóng chạy theo và gọi tên Ahim.

Ahim - chạy mà khóc nên không nghe những gì Joe gọi. Cô đang rất tức. Tức là mình có làm sai gì đâu mà lại trở thành " vật " để Marvelous "trút giận". Tức là vì Marvelous sao lại quá là không lịch sự. Cô còn khóc bởi cô đã chạy đi như vậy mà Marvelous vẫn cứ ngồi đó. Tên chết tiệt. Chết đi cho người ta nhờ.

" Marvelous, mình ghét cậu, mình hận cậu, sau này mình sẽ không quan tâm đến cậu nữa"

" Ahim sao lại vậy chứ? Chẳng lẽ lại là vì Marvelous. Ahim, sao kẻ lo cho cậu thì cậu lại vô tâm, còn kẻ vô tâm với cậu thì cậu lại giận hờn vu vơ thế? "

Hai suy nghĩ của hai người đang hoàn toàn thất vọng.

Thời gian như hoàn quyện lại.

- A............

Lo chạy mà không nhìn nên kết quả là Ahim bị trật chân và ngã xuống. Không hiểu sao cô ngồi luôn ở đó mà tức tưởi khóc.

Lòng Joe thắt lại và nhanh chóng lại đỡ Ahim lên. Định an ủi thì Ahim đã gục đầu vào vai Joe khóc như một đứa trẻ lần đầu xa mẹ. Joe đành vỗ vai Ahim, im lặng và không nói gì.

Lúc nào cũng vậy, khi buồn, Joe luôn là người an ủi Ahim.

Dù Ahim khóc là vì ai.

Dù rằng Ahim quan tâm người khác chứ không phải anh.

Bởi đó đã là điều quen thuộc với Joe.

Và quan trọng, anh đã yêu Ahim mất rồi.

3:

- Sousuke à, em thật không ngờ trên đời này lại có người giống Keishi đến vậy?

Giống Keishi.

À, anh chàng Basco.

Giống thật.

Nhưng Sousuke cảm thấy anh ta chẳng tốt lành gì. Tuy là Basco chẳng làm gì Sousuke và Sousuke cũng chẳng hề có thành kiến với Basco, thế nhưng anh cảm thấy Basco rất gian xảo, đặc biệt là với Luka.

Saki thấy Sousuke trầm ngâm suy nghĩ thì mỉm cười và tiếp:

- Keishi là một chàng trai tốt, cậu ấy mất quá sớm. Thật là tiếc cho Luka. Mong rằng, sau này, Basco sẽ có thể mang lại hạnh phúc và nụ cười vui cho Luka. Đúng không, Sousuke?

Trước giờ, chưa ai được Luka mở miệng nói :" Cảm ơn " nhưng Basco được Luka nói lời ấy dù chỉ mới gặp lần đầu thì đó là chuyện lạ và nó làm cho Saki ánh lên một niềm hy vọng. Hy vọng, ông trời cho Basco gặp Luka thì Luka sẽ nhanh chóng vui vẻ trở lại, sẽ quên đi quá khứ đau thương.

Sousuke thì gật đầu cho qua chuyện.

Đường dài mới biết sức ngựa.

Sống lâu mới biết được lòng người.

Biết đâu, là do anh nghĩ nhiều quá thôi.

Tạm hài lòng với suy nghĩ của mình, Sosuke nhìn Saki, hỏi:

- Em thấy Basco là người như thế nào?

- Em à? - Mỉm cười, Saki trả lời - Basco là một anh chàng hài hước, rất vui vẻ, tài năng và hòa đồng. Anh ta, hợp với mẫu bạn trai của em.

Cố mím môi để không bật cười cho câu nói ấy. Saki nhìn thật kĩ Sousuke, anh chàng chắc sẽ thay đổi khuôn mặt đây. Chuyện vui sắp xảy ra rồi. Và y như Saki đoán, Sousuke gương mặt lập tức biến sắc, hỏi lại:

- Mẫu bạn trai của em? - Saki thản nhiên gật đầu, Sousuke liền tung câu " giận lẫy " - Thế thì giờ em đi chơi với anh ta đi, không cần ở đây với anh đâu.

Rồi Sousuke quay mặt sang hướng khác.

Saki thì lắc đầu. Đúng là tên ngốc.

Đi lại chỗ Sousuke, Saki lấy ghế lại ngồi thật gần Sousuke, cầm lấy tay và tựa đầu vào vai Sousuke, Saki trách:

- Đồ ngốc, anh nghĩ em là loại người có mới nới cũ hay sao? Anh yên tâm đi, em chung tình lắm, trừ khi...........

- Được rồi, anh tin.

Mỉm cười với lời trách yêu hết sức " ngọt ngào " của Saki, Sousuke nhanh chóng chặn lại câu nói ấy. Nếu anh không chặn, có lẽ cô sẽ nói " Trừ khi em chết " nên anh phải chặn nó lại, anh tin Saki. Làm sao mà không tin cho được khi anh và Saki quen nhau đúng 22 năm chứ? Người con gái như Saki, anh phải tin vì cô gái đó mang lại nụ cười cho anh.

Sousuke áp đầu mình vào đầu Saki. Hơi ấm bao quanh họ.

Có thể nói là cái cảm giác gì đó rất đẹp.

Thế nào nhỉ?

Hạnh phúc.

Đúng, có lẽ đó là hương của hạnh phúc.

4:

Tùng........tùng........tùng

Tiếng trống ra về vang lên báo hiệu đã hết giờ dạy học. Cô giáo, thầy giáo đứng lên để học sinh chào và gật đầu rồi ra về. Học sinh cũng vậy.

Lớp 11A không phải là ngoại lệ. Từng thành viên bắt đầu tản ra để về nhà mình. Học họ chỉ mong có nhiêu đó thôi. Thật đơn giản.

Marvelous, Ahim, Basco, Joe cũng dọn dẹp sách vở và về. Lần này Ahim về cùng Joe chứ không phải là Marvelous như lúc trước. Rồi Marvelous và Basco cũng về.

Saki và Sousuke nhìn lên Luka thấy Luka vẫn chưa dọn dẹp bài vở thì lên bàn Luka và ngồi xuống, Saki lo lắng hỏi:

- Cậu có sao không, Luka? Nếu mệt thì về nhà nghỉ ngơi đi, mình và Sousuke xem chừng công ty cho!

- Đúng đó.

Lời quan tâm của Sousuke và Saki không đủ lớn để Luka nói " Cảm ơn " mà chỉ nhận được cái lắc đầu lặng lẽ từ Luka.

Hiện giờ, Luka đang nghĩ về Basco nhưng đã bị họ làm cho tan vỡ thì cô dọn dẹp sách vở và đi lên, để lại câu:

- Đi thôi.

Saki và Sousuke nhìn nhau, lắc đầu rồi đi theo Luka ra nhà xe. Trong khi Sousuke lấy xe thì Basco chợt xuất hiện, đưa ra một chiếc khăn tay, Basco cười tươi:

- Tặng cậu nè, Luka. Làm quà kỉ niệm nha.

Nhận lấy chiếc khăn của Basco, Luka nhìn anh chàng. Đã đủ ba lần cô gặp anh rồi. Trùng hợp hay là một kế hoạch đây? Nhưng Luka mong là trùng hợp bởi cô và anh không hề quen gì nhau mà. Anh ta chẳng có lí do gì mà tiếp cận cô cả.

Saki thấy Luka nhận chiếc khăn thì cười thầm và nghĩ rằng mình nên tạo cơ hội cho họ. Thay Luka cảm ơn Basco, Saki bảo Luka:

- Cậu nói chuyện với Basco đi nha, mình đi tìm Sousuke đây.

Vừa xoay bước đi đã bị Luka nắm lại, Saki quay sang Luka khó hiểu, Luka chỉ nói:

- Đi thôi.

Gật đầu với Basco, Luka và Saki đi về phía nhà xe.

Cười tươi cho tới khi không thấy bóng dáng của Saki và Luka nữa, môi Basco hình thành một đường cong rất chuẩn, anh khẽ khàng:

- Rồi đây, em sẽ vui lắm khi anh xuất hiện, cô bé còn thơ à!

__ END CHAP 3 __

~ Anmya Nguyễn ♥ ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net