Chap 21: Phép thử 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau Taehyung không đi làm. Jungkook cảm thấy khá ổn. Con người đó luôn khiến cho cậu có cảm giác ngại ngùng khi ở cạnh. Vì vậy hôm nay không đi làm thật tốt.
Nhưng cuối cùng thì cậu vẫn phải đến nhà Jimin....
- Taehyung! Đồ đáng chết! -Jungkook lừ mắt nhìn Taehyung. Có vẻ như đây là những câu nói được nhẫn nhịn từ hôm qua.
- Hô! Vì đây là ngoài công việc nên cậu mới lộ bản chất ra đúng không?- Taehyung cười tươi rói nhìn Jungkook đang nấu ăn.
- Tại sao em phải nấu cho anh chứ?- Jungkook cáu tiết hỏi. Mọi chuyện hôm qua, ngượng ngùng cậu cũng quên hết rồi. Giờ chỉ còn sự căm hận trong lòng thôi. Giữa trưa nóng nực, gọi điện bắt cậu đi chợ rồi đến nấu cơm cho. Có đáng đánh hay không?
Taehyung đúng vẫn là Taehyung. Sau bao năm thì tính cách cũng không tốt lên là mấy.
- Tại cậu là thư ký của tôi.- Taehyung vẫn vui vẻ đáp, mặc cho Jungkook kia sôi máu thế nào. Xem ra hai người bọn cậu cũng sắp trở lại như trước rồi. Jungkook không còn xa lạ cậu nữa. Nghĩ vậy Taehyung khẽ cười thầm.
- Kim Tổng à! Hai cái đó thì liên quan gì chứ?
- Trước đây thư ký của tôi cũng hay làm vậy. Giờ tôi quen rồi.
- Tôi không giống người đó.- Taehyung càng nói, Jungkook càng bực mình. Taehyung hôm nay thật giống con choi choi. Nói liên hồi.
- Ý... đương nhiên. Cậu sao xinh bằng cô ấy, cũng đâu đảm đang bằng, hơn nữa cô ấy còn biết làm vừa lòng tôi và....
- Thôi đi! Thích thế thì anh đi mà gọi cô ta đến phục vụ- Jungkook gắt lên. Không hiểu sao khi nghe Taehyung nói về cô thư ký đó cậu lại rất bực mình. Thử tưởng tượng cảnh cô ta bên cạnh Taehyung cậu đã thấy khó chịu rồi. Đằng này anh còn kể nhiều ra nữa. Cậu không thích. Không chịu được. Không thể không thừa nhận, cậu đang ghen. Nhưng cậu không khống chế nổi. Có ai lại vui vẻ khi nghe người khác so sánh mình chứ?
Jungkook tức mình, cậu đập con dao xuống bàn, quay người toan bỏ về.
Rất nhanh, cánh tay rắn chắc kia vòng qua, khóa chặt eo cậu lại.
- Không được đi!- Taehyung ôm eo, thuận thế kéo Jungkook vào lòng mình, cậu thủ thỉ.
- Em không thích. Bỏ ra- Bị ôm, Jungkook không khỏi đỏ mặt. Cậu bấu chặt tay Taehyung, dùng sức kéo tay Taehyung ra. Nhưng... luôn luôn là không được.
- Cậu ghen sao?- Taehyung tiếp tục thủ thỉ bên tai cậu. Đôi môi cố mím chặt, kịp thời ngăn được nụ cười đang trực trào khóe môi.
- Không!- Bị nói trúng, Jungkook vội vàng phủ định. Cậu không biết, càng làm vậy, càng bị lộ rõ.
- Vậy sao lại tức bỏ về chứ? Làm tiếp đi.
- Bỏ tay ra!
-Không. Đừng về. Tiếp tục nấu ăn đi.
- Bỏ ra.
- Đã bảo nấu ăn đi mà- Taehyung vẫn tiếp tục nũng nịu ôm chặt eo Jungkook. Cảm giác này, sao lại hạnh phúc thế chứ?
- Con không bỏ ra sao thằng bé nấu ăn được?- Từ đâu ông Kim lù lù xuất hiện tại cửa bếp, khiến cả hai giật mình mà tự lùi xa nhau.
- Bố về bao giờ đấy? -Taehyung ngạc nhiên hỏi.
- Yên tâm mới về thôi.- Ông Kim khoát tay bảo đảm với Taehyung.
- Chào Chủ tịch! -Jungkook ngượng ngùng cúi chào. Quả thực cậu chỉ muốn đâm đầu vào tường cho xong. Để Chủ tịch nhìn thấy mất rồi, còn đâu là danh dự cơ chứ?
- Là bao giờ?- Taehyung cũng nôn nóng hỏi.
- Ta chỉ mới xem được từ lúc con ca ngợi thư ký cũ thôi.
- Ra vậy! -Taehyung gật gù, vẫn thấy trong câu của bố mình có gì đó không đúng.
- Đã bảo chưa có gì mà!- Ông Kim nhíu mày nhìn con trai. Trước khi lên phòng còn không quên ngoảnh lại chào Jungkook.
- Khoan đã! Như thế không phải bố thấy rồi sao?
Đợi đến lúc Taehyung ngớ ra thì ông Kim đã lên phòng mất tiêu rồi.
Biết ngay mà! Với kiểu nói của bố cậu. Đâu đâu cũng thấy vấn đề.
- Sao Chủ tịch lại ở đây?- Jungkook tiếp tục lừ mắt nhìn Taehyung. Sự việc này cậu có thể bỏ qua nhưng bị Chủ tịch thấy rồi, cậu có nhảy xuống sông Hàn cũng không sửa sạch tội.
Nhưng sao ông ấy không biểu hiện gì hết. Lại còn cười với cậu. Nụ cười ác quỷ chăng?
- Không biết! Tiếp tục nấu ăn đi. Tôi đói.
- Nhưng.... chuyện vừa rồi.
- Không lo.
Hai mươi phút sau, bàn ăn đã được dọn dẹp đầy đủ các món ăn. Chủ tịch Kim ngửi thấy mùi thơm cũng lập tức lao xuống. Thấy bữa cơm thịnh soạn trên bàn, ông suýt xoa:
- Chà... ngon thế!
- Từ bao giờ cậu biết nấu những thứ này?- Taehyung nghi ngờ nhìn Jungkook. Còn nhớ hồi ở Big Hit, Jungkook toàn mua đồ ăn sẵn cho cậu. Giờ đã thành thục thế này rồi.
Jungkook lại không muốn trả lời cậu hỏi này. Nếu cậu nói là vì Taehyung thì Taehyung có tin không? Có tin là cậu vì quá mù quáng, nghĩ một ngày sẽ gặp lại Taehyung, sợ anh phát bệnh nên học nấu ăn để bảo đảm an toàn không? Sợ anh ăn phải thứ gì đó không tốt cho dạ dày?
- Chà... toàn món bổ cho dạ dày thôi- Ông Kim lại tiếp tục suýt xoa. Vừa nhìn mấy món này, ông nhìn là nhận ra ngay. Lúc Taehyung bị đau dạ dày, ông hay bảo nhà bếp làm mấy món này cho Taehyung. Ông cố tình nói lên cho Taehyung biết, bởi cậu hoàn toàn không biết mấy món này có tác dụng gì dù ăn suốt.
Nghe bố mình nói Taehyung mới phần nào hiểu được. Cậu quay ra nhìn Jungkook một hồi lâu, quan sát xem Jungkook đỏ mặt được bao lâu rồi.
Aaaaaaa... hạnh phúc quá. Hành động giản đơn đó, lại khiến cậu hạnh phúc đến vậy. Vì cậu... là vì cậu đó.
Jeon Jungkook! Cậu yêu tôi sao? Có hay không?
Taehyung thực rất muốn hỏi vậy. Nhưng theo kế hoạch của Nam Joon, lúc này vẫn chưa được. Đây mới là nửa chặng. Nam Joon nói, với tính cách của Jungkook, lúc này vẫn không thừa nhận được. Để cậu ta nói ra mình yêu cậu, phải đợi.
Đợi... cậu sẽ đợi. Chỉ mong câu nói của Jungkook sẽ giống với cảm giác của cậu lúc này.....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net