Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ngươi tài mạo xuất chúng, tư sắc hiếm gặp. Mình ngươi cùng một danh cầm có thể áp đảo quần chúng, nhưng suy cho cùng có thêm một người nữa làm cánh tay đắc lực cũng không tồi. Hai vị cô nương đó, ngươi tùy ý chọn một người đi. 

Xuân Cúc, Sanh Thư. Hai ngươi không ý kiến gì chứ?".

Hai vị tiểu chủ hướng đầu về phía Lệnh bà cung kính: "Lệnh bà đã nói vậy, tiểu nữ không ý kiến".

"Hai vị tiểu chủ đã đồng ý, vậy thì ta cũng không khách sáo nữa" Bảo Bình nhìn xuống: "Lập Yên công chúa tài mạo xuất chúng như vậy, người đã chịu thiệt thòi lưu lại tiểu các ắt sẽ thành bông hoa nổi bật mới của Thiên Lâu Mộng chúng ta".

Nghe Bảo Bình nói vậy mọi người đều gật đầu đưa tay che miệng bàn tán tán đồng ý kiến của nàng, nếu như một nữ công có thực lực sẽ được cho phép tạo lập một nhóm riêng, tự rèn luyện dưới sự chỉ bảo các tiểu chủ. Hàng năm có thể thách đấu trước dân chúng lên hạng danh mục trong Thiên Lâu Mộng.

"Ta không muốn làm phí hoài tài năng của Cửu công chúa, một thân tài nghệ đi làm phụ công bên cạnh người tẻ nhạt như ta. Chi bằng, Cung Dao Các còn thiếu một tiểu chủ....".

Nàng vừa hay nhắc đến ba từ "Cung Dao Các" khiến các tiểu nữ thể hiện sự kinh ngạc rõ trên gương mặt, bao gồm hai tiểu chủ Xuân Thu và Sanh Thư cũng không kém biến sắc, miệng hai người không kìm nổi kêu lên:

"Bảo Bình tiểu chủ. Cô nói gì vậy?".

Dường như Bảo Bình không để tâm đến hai người kia, điềm tĩnh nói tiếp:

"Chi bằng Lệnh bà để Cửu công chúa làm chủ. Vừa hay, bên cạnh ta vừa hay thiếu phụ công đàn tỳ bà, Hồng Hoan Lữ cô nương có chấp nhận ta làm vi sư chăng?".

Ánh mắt Lệnh bà khẽ chuyển động nhìn sang Lập Yên công chúa, thở dài một cái rồi gật đầu: "Thôi được. Bảo Bình, ngươi thật sự muốn như vậy sao?".

Bảo Bình không chút chần chừ gật đầu: "Vâng. Thưa Lệnh bà".

Hồng Hoan Lữ bước lên hành lễ: "Cảm tạ Bảo Bình tiểu chủ đã thu nhận".

Tuy trong lòng Lập Yên không thỏa mãn nguyện vọng ban đầu nhưng nếu được làm tiểu chủ của một các thì nàng tất nhiên có chỗ đứng trong Thiên Lâu Mộng, ngày tháng còn dài không lo đến chuyện nàng không có y a.

"Cảm tạ Lệnh bà ưu ái" Lập Yên hành lễ.

.

Trong doanh trại hoang dã, tiếng ca nhạc nhẹ nhàng không quá yên tĩnh cũng không quá ồn ào, nữ công uyển chuyển nhẹ nhàng. Cho đến khi tiếng của nam tử lười biếng đang nằm trên chiếc ghế lông vũ trên cao kia vọng xuống:

"Hôm nay ta đâu có khách nga? Sao lại có vị nào từ đâu tới không báo trước vậy?".

Bấy giờ vũ công mới dừng lại nhìn xung quanh, bất giác thấy nam tử vận hắc y ngồi khoan khoái thưởng tửu, tướng mạo khiến các nàng mê man không kém gì với Lang Vương nha. Nhưng theo  phản xạ thì không biết người tốt hay xấu, đồng loạt đều hét lên lui xuống một bên.

Theo bản năng ai nấy hét lên một tiếng, bên trong kinh động đến bên ngoài, A Vẫn tức tốc xuất hiện cùng với đội quân phía sau chĩa vũ khí.

Thiên Bình an nhiên ngồi trên bàn tiệc, ánh mắt nhìn theo tay cầm ly rượu kê trên đầu gối: "Lang Vương a. Ta chẳng qua ghé thăm Lang Tộc tìm một Tiểu Hổ, há làm kinh động lớn tới nhiều người như vậy" .

Đôi mi Lang Vương khẽ chuyển động: "Tiểu Hổ?".

Thiên Bình một hơi uống cạn ly rượu, không nhanh không chậm đặt ly rượu xuống bàn, tay cầm bình rượu tự rót tiếp: "Phải. Ta không may lạc mất một Tiểu Hổ, không biết..." Hắn nâng ly rượu lên vừa nói vừa đưa về phía A Vẫn: "Có lạc vào Vương trại của Lang Vương ngài không a?".

Tiếp tục một hơi uống hết ly rượu.

Đám thuộc hạ đều hiểu ám ngữ "Tiểu Hổ" mà kẻ "hỗn xược" kia nói đến, đó chẳng phải tiểu nha đầu mà bọn họ bắt được đêm săn trăng tròn đó sao?

"A Vẫn" Lang Vương từ từ ngồi dậy, xiêm y không nghiêm chỉnh, hơi vươn người về phía bàn chống cằm rũ mi.

A Vẫn một mực cung kính chắp tay cúi đầu: "Có thuộc hạ".

"Dạo nay các ngươi có thấy Tiểu Hổ nào 'lạc' vào doanh trại không?"

"Hoặc có thể nói là..." Mép Thiên Bình khẽ nhếch lên, ánh mắt đối nghịch với y: "Hôm đi săn các ngươi có săn được Tiểu-Hổ nào không?".

A Vẫn cùng thuộc hạ xung quanh lạnh sống lưng, rốt cuộc y là thần thánh, ma quái phương nào? Mỗi cử chỉ lời nói của y không kiêng nể đối đầu với Lang Vương của bọn họ cơ chứ?

.

Giữa trưa, Song Ngư đang ngồi đọc sách thì quân lính triều đình ập đến tiến vào đột ngột. Dẫn đầu đoàn quân là A Tô công công thân tín bên cạnh Hoàng Thượng lên tiếng:

"Đây có phải tiệm thuốc của thần y Song Ngư tiên sinh?" A Tô công công dõng dạc hô.

Kim Ngưu sắc khí lạnh lẽo bước vào: "Phải. Các ngươi muốn gì?".

Song Ngư nhanh chóng đứng lên niềm nở cung kính, chắn trước Kim Ngưu: "A. Vị công công này muốn tìm tiểu dân ta có việc gì a?".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net