Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dạ Thưa. Cấp bậc chia tiên chia như thế nào thưa vi sư ?".

Vị nữ tiên nhân ngồi phía sau Tiêu Mạn thượng thần liền chú ý đến hướng ánh mắt kì dị của mọi người. Nàng thoáng kinh ngạc nhìn tiểu tiên đang dụt dè lên tiếng, thoáng chốc nàng thấy hình bóng của người tỷ tỷ của mình hiện hình trong hình dáng của tiểu tiên kia, nhu mỹ phiêu dật, diễm mỹ tuyệt tục.

Lẽ nào! Đó là...

Nàng nhanh chóng thu lại vẻ thất thần, điềm nhiên lên tiếng: "Gồm bốn tước vị tiên ban. Tiểu - Tiên - Thượng - Thần. Vốn dĩ các trò lên Tiên đã khó, lên được Thần - Thánh, xa hơn là tiến tới cấp bậc Thần -Thánh, các trò phải mất mấy trăm nghìn năm tu độ".

Xử Nữ thoáng nhìn những người đang an tọa trước mặt nàng, hóa ra, để được phong tước hiệu mà người đời kính mộ, họ cũng đã trải qua hàng nghìn năm khổ luyện. Thoáng chốc, trong ánh mắt kính ngưỡng của nàng thay đổi bằng tia phẫn nộ, cho dù họ có là thần tiên cứu vớt chúng sinh đi nữa, đức độ của họ đến đâu chăng nữa, thì họ vẫn không thể thoát khỏi sự tự cao tự đại. Trong mắt bọn họ căn bản chỉ dựa theo nguyên tắc mà tuân theo, vô tình vô nghĩa, vô tâm vô tri mà thôi.

Nàng chạm phải đôi mắt của vi sư vừa giải đáp thắc mắc của nàng tâm liền bất động: "Người ấy..." Sao lại có ánh mắt bi thương như vậy?

Không chỉ Nhân Mã, Thiên Yết, Liên Dạ thấy được chấp niệm sâu trong linh hồn Xử Nữ, dường tất thảy vi sư ngồi ở đây mỗi người đều có ánh nhìn riêng biệt đối với nàng .

Sau khi buổi ngoại khóa kết thúc, Nhân Mã, Thiên Yết, Liên Dạ người ngồi dưới mái hiên hồ đầm liên hoa.

"Đệ thấy, nếu như không cảm hóa được tâm trí của Xử Nữ, e rằng con bé sẽ đi sai đường" Liên Dạ trầm ngâm.

Nhân Mã tiếp lời: "Qua vài lần tiếp xúc, ta thấy Xử Nữ là đứa bé rất nhạy bén, tư duy nhìn nhận có đôi lúc tiêu cực, có đôi lúc lại tích cực".

"Ta thấy điểm này khá giống muội ngày xưa đấy" Thiên Yết bồi thêm, ánh mắt hiện sự kiên định lên người Nhân Mã.

Nhân Mã khẽ liếc mắt sang nhìn Thiên Yết: "Muội?" Rồi đánh mắt sang tìm câu trả lời trên người Liên Dạ.

Y liền hiểu ý, tay chống cằm gật đầu: "Có đôi nét khá giống"

"Huynh. Hai người".

"Chỉ là đứa trẻ này không quậy như Mã nhi của chúng ta thôi" Thiên Yết đưa ngón tay khẽ đẩy chán Nhân Mã. 

.

"Chu quý tần nương nương bỗng nhiên hôm nay người triệu kiến thần đến đây âu có chuyện gì căn dặn?".

Chu quý tần nay đột nhiên triệu Cự Giải nàng đến nói chuyện riêng, sự việc này vốn trong dự kiến từ lâu của nàng. Bấy lâu từ khi nhập cung dường như nàng nên cạnh hoàng thượng còn nhiều hơn A Tô công công bên cạnh nha.

Lòng nữ nhân nảy sinh đố kỵ đối với nam nhân trong lòng mình đó là điều xưa nay. Nàng đã chấp nhận bước chân vào chốn hoàng cung này, căn bản không có cách nào chống lại điều luật nguyên thủy.

Chu Dung Nghiên tư thái ung dung, xiêm y nhẹ nhàng đung đưa theo cử chỉ, lời nói nhẹ nhàng nhưng từng chữ phát ra đều là ý thăm dò Cự Giải nàng.

"Cự Giải tiểu muội, ngươi thân nữ quan phải lo cai quản nội vụ, bộn bề phân phó người lo sinh hoạt thường ngày cho cả hoàng cung" Nàng ta dừng nhịp, ánh mắt nhìn Cự Giải mà mĩm cười đồng cảm thân thiết: "Nay, hoàng thượng giao ngươi nhiều công vụ như vậy. Âu, cũng là thiệt thòi cho tiểu muội rồi".

Chu Dung Nghiên đặt tay áp lên tay Cự Giải thân thiết khiến nàng thoáng giật mình thích nghi không kịp mà rút tay về.

"Nương nương chớ lo lắng. Hoàng thượng thật có diễm phúc khi có nương nương bên cạnh làm tri âm. Thần chỉ góp chút sức hèn tài mọn, há so bề được với nương nương một thân lo quản tam cung lục viện a. Song, thần và nương nương thân phận cách biệt quá lớn, thần không dám trèo cao. Nương nương vẫn nên gọi thần Dương thượng cung là được rồi".

Mới cách đây mấy ngày Tịnh Thái Hậu thông qua ý kiến của hoàng thượng liền giao Phụng tỷ lại cho Chu quý tần đứng đầu cai quản Hậu cung. Cứ nói là thông qua cho có quy cũ, căn bản Tịnh thái hậu không để tâm hắn có đồng ý hay không? Trong tay Tịnh Thái Hậu nắm giữ binh phù hai đội quân sĩ lớn, một binh phù đội quân đóng tại phía Đông trấn giữ cốt yếu, một binh phù đội cấm vệ quân trong cung.

Chu quý tần lại là con gái của Chu thừa tướng - Chu Mạc Phi, ông ta có chỗ đứng trụ cột quốc gia trong triều. So với hắn, người được mọi người xưng tôn hoàng thượng chẳng qua là hữu danh vô thực, lập nhiều chiến công được dân chúng ủng hộ, song, thêm nàng tiểu thư độc nhất nhà Chu thừa tướng - Chu Dung Nghiên nhất kiến chung tình góp sức lên ngôi.

Nhớ lại lần đó Tịnh thái hậu vừa bước ra khỏi cánh cửa, Sư Tử liền bóp nát chén sứ trên tay. Nàng tuy không nghe rõ nội dung, nàng cũng không hề muốn biết nội dung là gì. Nàng chỉ để tâm tay hắn đang chảy máu. Hắn đâu có phải là thần tiên mà có thể ngông cuồng không dùng nội lực như vậy?

Cự Giải lấy hủ thuốc luôn mang bên người rắc lên vết thương, cẩn thận băng bó vết thương trên tay hắn lại. Từ đầu chí cuối cả hai đều giữ im lặng, A Tô công công đứng ngoài thấp thỏm ngó vào, mỗi lần Thái Hậu đích thân đến diện kiến hoàng thượng mọi chuyện tương tự như vậy đều xảy ra.

Chu Dung Nghiên thu tay về, ánh mắt hướng về toà cung điện cao nhất, giọng ôn tồn có chút bi thương :

"Vì chàng, có quá hơn nữa cũng chẳng há là gì".

Nàng ta đổi hướng nhìn qua nàng: "Dương thượng cung. Nữ nhân dù có thông thái bao nhiêu, lý trí bao nhiêu, điềm nhiên nhìn vạn vật thay đổi bao nhiêu đi chăng nữa. Rồi có lúc bàn tay cũng sẽ vấy bẩn. Xiêm y cũng sẽ nhuốm đầy huyết tinh mà thôi".

Cự Giải thoáng chốc trầm lặng rồi lên tiếng: "Cảm tạ Chu Quý tần chỉ điểm".

Sau khi Cự Giải lui đi, nô tỳ Mạc Hiên đứng bên thắc mắc lên tiếng:

"Nương nương. Nếu như người có cánh tay đắc lực, Khang Đức nghi là nữ nhi nhà Thượng thư, An tiệp dư có chút thông minh. Sao người không chọn các nàng?".

"Đáng tiếc An tiệp dư nàng ta dùng trí thông minh để an tịnh, chính vì điểm đó nên rất được hoàng thượng ưu ái. Khang Đức nghi thoạt nhìn thì bình thường nhưng đáy mắt nàng ta quá sâu, nàng không dễ dàng để yên chúng ta tháo túng. Nàng ta là đối thủ đáng gờm sắp tới".

Chu Dung Nghiên nâng chén chậm rãi trà hớp một ngụm: "Nhưng đối với Dương thượng cung ta có gì đó đồng cảm với nàng ta, về phương diện nào thì ta chưa rõ. Ngươi cũng đừng nhìn nàng ta chỉ có dung nhan mà đánh giá thấp nàng ta. Nội vụ một tay nàng ta lo toan, ngay đến đón tiếp sứ thần nàng ta cũng được ân chuẩn nhúng tay chuẩn bị, hẳn không tầm thường như vẻ bề ngoài".

"Nếu nàng ta không chịu quy phục nương nương thì người tính sao?"

"Giết!".

Âm ngữ toát ra sát ý hoà cùng cảnh vật xung quanh, con ngươi linh động của Chu Dung Nghiên khẽ lay động trước vườn hoa mai.

"Thoáng chốc, vậy mà vườn hoa mai cũng đã cao lớn như vậy rồi".

Nhớ năm đó nàng mười bốn tuổi, lần đầu được vào cung dự yến tiệc mừng thọ Thái Hoàng Thái Hậu, cũng là lần đầu tiên gặp chàng ở Vườn Mai. Lần đó dù vạn cánh hoa mai rơi cũng không mỹ lệ tươi sáng bằng cái nụ cười của chàng ấy, dù gom cả Vườn Ngự Uyển kế bên cũng chẳng thể sánh bằng.

Cự Giải sau khi về phòng cận thẩn đóng cửa phòng, miệng lẩm bẩm khẩu ngữ gì đó rồi dừng lại. Chẳng mấy chốc nữ tử quen thuộc xuất hiện an nhàn ngồi đối diện nàng.

"Cự Giải, lần này cậu gọi ta ra có chuyện gì sao?"

Cự Giải không vòng vo, hỏi: "Nhân Mã, lịch kiếp lần này có thế lực nào can thiệp không?".

Nhân Mã tay dừng thiết phiến, ánh mắt ngưng dao động trong khoảng khắc rồi lại tiếp tục trở lại tư thái ung dung nhàn nhã.

"Chẳng lẽ thế nhân sinh tiên tử như cậu không thể tự giải đáp sao?".

Cự Giải chau mày ngồi xuống, hiện rõ sự nghiêm trọng: "Nhân Mã, đây vốn không phải chuyện chơi đùa. Lịch kiếp này của Sư Tử sư huynh có quá nhiều luồng khí lạ can thiệp trong Hoàng Cung".

Đích thân Chu Dung Nghiên gọi nàng đến không đơn thuần là muốn dung nạp nàng, căn bản nàng ta vừa muốn uy hiếp vừa muốn cảnh cáo nàng. Trên người nàng ta rò rỉnh khí tức rất kì quái, kì thực đối với thân phận nàng hiện giờ không thể điều tra ra.

Đôi mày Nhân Mã khẽ chau lại, rốt cục chuyện gì liên quan đến Sư Tử sư huynh đều khiến Cự Giải mất bình tĩnh. Nhưng điều Cự Giải nói không phải không đáng để tâm, mặc dù lần trước nàng có đùa cợt nàng ta trong lần lịch kiếp này rất thú vị chính là do nàng không thể điều tra ra, chẳng qua đó là bản tính của nàng nếu như có chuyện gì đó bí ẩn. Gần đây lo chuyện Tam Thiên Địa khiến nàng không để tâm đến Trần Giới.

Nhân Mã trấn an: "Cự Giải, cậu đừng rối. Về chuyện Thiên Cung mình sẽ giúp cậu điều tra về luồng khí tức lạ đó. Vừa hay ta cảm thấy khí tức của Song Ngư huynh và Song Tử đệ đang trong thành, tại sao cậu không nhờ hai người họ?"

Cự Giải lắc đầu, âm sắc thêm vài phần lo lắng: "Song Ngư huynh hiện đang đi cùng một nữ nhân Ma Giới, Song Tử bị thế lực Thanh Khâu dò sát. Sợ là....".

Song Ngư huynh lại đi cùng một nữ nhân Ma Giới? Rốt cuộc những người xung quanh Nhân Mã nàng, từng người từng người một dính vào muối quan hệ quỷ quái gì vậy?

.

Màn đêm buông xuống, nguyệt sắc lang chiếu sáng xuống nhân gian, từng ngọn trúc trong đền Thiên Lâu Mộng rung động theo hai thân ảnh rượt đuổi, mũi chân linh hoạt đạp lá trúc di chuyển.

[Nguyệt sắc lang: Màu trăng lai láng]

Sau một hồi rượt đuổi, người vận áo choàng đen dừng lại, từng ngọn tóc dài bay phấp phới từ mũ y. 

Nữ tử vận hồng y dừng lại, cất giọng: "Hôm nay có khách quý đến ghé thăm, Hồng Hoan thật thất lễ không thể tiếp đón chu đáo a".

Người vận hoắc bào đen ôn tồn: "Đại vệ thủ lĩnh Hồng Hoan, nữ sát thủ đứng trong Thập Sát giới. Bản lĩnh vô địch, dung nhan vô song. Lần đầu gặp mặt, thỉnh".

Thông qua âm sắc có thể đoán đối phương là nữ nhân, Hồng Hoan xòe hồng phiến che nửa mặt e lệ: "Ây dô. Hoá ra chút bản lãnh mọn của ta lại được xưng tụng lớn như vậy. Tiểu nữ thật phước phần nha".

"Hồng Hoan, nhiệm vụ của ngươi có thể, rời lại không?".

Kẻ đó đang đàm phán với nàng sao? Thật không biết là kẻ nào gan lớn a.

Đó là chức trách của tiểu nô bọn ta, tiên nữ người sao có thể nói bỏ, là bỏ được nga" Hồng phiền dịch xuống để lộ ánh mắt đầy sát khí.

"Hồng Hoan. A nha không, Dục Hồng Quân....".

Hồng Hoan thay đổi sắc mặt, nghiến răng: "Câm-miệng".

Âm ngữ chưa dứt, thoáng chốc hồng phiến xuất phi đao từ đầu quạt bay vút dán sát vào cổ họng đối phương kèm theo sát ý bức người, âm ngữ yểu điệu e thẹn vốn có thay bằng giọng nghiêm túc đến kinh sợ.

Dáng vẻ nàng ta không những không hoảng sợ, ngược lại miệng hơi nhoẽn nụ cười mãn ý.

"Hồng Hoan thủ lĩnh có vẻ không thích cái tên này cho lắm a"

Cổ họng Hồng Hoan rít lên: "Ta bảo ngươi câm miệng. Nói. Ngươi muốn gì? Ai nói cho ngươi biết. Bằng không ta giết ngươi không toàn thây"

"Ây dô. Đây là thỉnh cầu đó. Chẳng lẽ cô đã quên ai là người năm đó giúp cô thoát khỏi bầy dã lang đó rồi sao? Nếu ta nhớ không nhầm thì chiêu Phi Vũ Phiến này là một tay người đó chỉ dạy ngươi ".

Kẻ trùm kín người dơ tay lên, lập tức dễ dàng khống chế hồng phiến, chỉ bằng một khẽ phất tay hồng phiến liền theo lệnh mà phi về phía chủ nhân của nó. 

Hồng Hoan thoáng chốc kinh ngạc liền lập tức lộn một vòng, đáp xuống hồng phiến khống chế. Nhận ra đối thủ không phải tầm thường, nàng ta có thể dùng một ngón tay có thể lật ngược tình chiêu thức. 

Hồng Hoan nhịn lời, nói: "Ngươi là gì đối với y? Chuyện xảy ra năm đó, ngoài ta và y ra, hiếm có người thứ ba biết"

"Bảo Bình, nàng ta chính là tiểu muội của người đó".

Nét mặt Hồng Hoan khó coi xen lẫn khó tin: "Tiểu muội? Trước giờ ta chưa từng nghe y nhắc có tiểu muội!".

Thoáng chốc trong đầu nàng hiện lên hình ảnh quá khứ mập mờ, bức họa nữ tử uyển chuyển đang múa, nâng tay che nửa mặt đó, lẽ nào là nàng ta?

"Chỉ cần ngươi lấy thân phận nào đó bên cạnh nàng ta, vừa quản thúc Song Tử hoàng tử vừa điều tra điều ta chân tướng năm đó. Một công đôi việc hay sao?"

Hồng Hoan suy tư một hồi, cả khuôn mặt như bừng tỉnh: "Ngươi là...".

"Suỵt....." Nàng đưa ngón tay đặt lên môi lấn áp sự hoảng hốt đối phương, cả thân hình nàng lui lại phía sau màn đêm dần biến mất.

Hồng Hoan thu hồng phiến dưới chân lên, quay lưng ngược hướng ánh trắng, một thân nhẹ nhàng đạp ngọn cây bay đi. Dường như trong khoảng không đó, vương lại giọt lệ lấp lánh của nàng.

.

Song Tử sáng sớm ra ngoài lấy chút phấn son ở tiệm Song Ngư về để Bảo Bình dùng sắp tới, nói gì đi nữa chẳng phấn son nào tốt bằng bàn tay huynh ấy làm ra.

Hắn vừa bước đến cửa đã thấy các cô nương xếp hàng dài đợi tích danh, gia đinh cùng các cô nương trong Thiên Lâu Mộng bận rộn lo chuẩn bị hầu đài. Song Tử nhanh chóng về Dạ Minh Các, vừa mở cửa lớn đã thấy Bảo Bình ngồi dưới tán cây hoa đào thưởng trà, mới đó đã đến mùa xuân, cây hoa anh đào duy nhất trong Tây Các nở rộ rực rỡ như vậy. 

Cước bộ dần thu lại sự gấp rút bước đến ngồi xuống đối diện nàng.

"Mới sáng sớm Song Tử công tử ra ngoài có chuyện gì sao?" Bảo Bình thổi nhẹ chén trà trên tay nhấp ngụm.

Bảo Bình đặt hộp gỗ lớn xuống bàn: "A, ta qua tiệm bằng hữu lấy cho Bảo Bình cô nương chút son phấn. Tuy ta chưa dùng qua những thứ này của y, nhưng các cô nương dùng qua đều rất thích".

Bảo Bình: "Là vị bằng hữu hôm đó sao?".

"Phải vậy" Song Tử nhìn quanh liền hỏi: "Chi nhi đi đâu rồi? Sao không ngồi bồi cùng cô nương?".

Vừa mới nhắc đến tên, Chi nhi đã gấp rút chạy đến: "Bảo Bình tỷ, Song Tử công tử".

Thấy bộ dạng vội vã của Chi nhi, Song Tử lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Lệnh bà triệu tập ba tiểu chủ đến sảnh chính. Xuân Cúc cô nương và Sanh Thư cô nương cũng đã có mặt, còn thiếu mình Bình tỷ".

Bảo Bình vẫn an nhiên đặt chén trà xuống: "Năm nay có vị khách quý nhà nào chăng?".

Chi nhi gật đầu: "Là Cửu công chúa đương triều đến bái sư".

Cửu công chúa đến bái sư ư?

Trên đường đi đến sảnh chính Song Tử có hỏi Chi nhi về đại hội hôm nay, được biết mỗi năm sẽ tổ chức hội Vấn Sư thu nhận nữ nhi bên ngoài, các tiểu thư khuê các bộc lộ tài năng, người không có tài năng sẽ được lựa dung mạo, trước tiên họ sẽ được chỉ giáo rồi đợi đợt sau cùng các tiểu thư khác tham gia hội Vấn Sư.

Thiên Lâu Mộng có hai nữ nhân tài sắc vẹn toàn nổi danh nhất là Bảo Bình cô nương và Phù Dung cô nương, ngoài ra còn có hai vị tiểu chủ xét về nhan sắc và tài năng cũng chỉ thua hai họ người chút đỉnh. Nếu như Bảo Bình hay Phù Dung xuất giá hoặc làm chủ Thiên Lâu Mộng, vị trí trống đó sẽ đề cử hai vị tiểu chủ bọn họ.

Bình thường Bảo Bình không hề có ý muốn thu nhận đệ tử, nàng chỉ bồi dưỡng thêm cho các cô nương nên mấy hoạt động này nàng cũng không màng đến, nhưng lần này đặc biệt có Cửu công chúa đương triều đến, thân là "Đệ nhất danh nữ" của Đệ nhất Lâu cũng không thể cho nàng ta chút mặt mũi được.

Dung nhan Lệnh bà được chăm sóc tỉ mỉ, dù tuổi gần xế chiều nhưng dẻ dẻ hồng hào, nét mặt tươi tỉnh, tinh thần minh mẫn tọa vị trên cao. Bậc thứ hai kê hai bàn lớn chính giữa dành cho hai mỹ nhân đệ nhất Thiên Lâu Mộng nhưng hiện nay Phù Dung cô nương vẫn chưa về nên chỉ có mình Bảo Bình an tọa, ngồi hai bên là Song Tử và Chi nhi.

Từ khi đặt chân vào Thiên Lâu Mộng, ngoài tâm trí ở bên bảo vệ thật tốt Bảo Bình thì Song Tử chưa một lần tìm hiểu về "Đệ nhất lâu này". Bấy giờ hắn mới biết mỗi tiểu chủ đều có hai đến ba người đắc lực hỗ trợ bên mình. Sau khi thu nhận, vị cô nương nào bộc lộ tài năng sẽ được tiểu chủ thu nhận làm đệ tử, người nào có năng lực được tiểu chủ yêu thích sẽ được tiểu chủ đích thân chọn lựa bồi dưỡng để trở thành phụ công, phụ tá.

Ngồi dưới hai bên chính là Xuân Cúc cô nương và Sanh Thư cô nương cùng hai phụ công, phụ tá, hóa ra không chỉ mình Bảo Bình cô nương có phụ công là nam, bên cạnh hai vị tiểu chủ kia mỗi người đều có một nam nhân. Nghe danh rằng Xuân Cúc nàng ta chuyên dạy nữ công và vũ công, Sanh Thư tri thư đạt lễ, học rộng hiểu nhiều nên thiên về dạy lễ nghi cùng cầm kỳ thi họa.

Bậc thứ ba là tám vị cô nương được coi như tài sắc do Xuân Cúc cô nương và Sanh Thư cô nương đào tạo, hỗ trợ các nàng trong việc dạy bảo. 

Phía dưới hai bên cánh đài lớn, mỗi bên có một trăm vị tú nữ an tọa. Chính giữa khoảng năm mươi người được chọn lọc vòng kỹ càng, vị Cửu công chúa Lập Yên cũng không ngoài lệ đứng trong hàng ngũ tuyển chọn.

Nữ hộ cận Hạ Du bên cạnh Lệnh bà liền dõng dạc hô lớn: "Buổi lễ bắt đầu".

Vừa dứt câu, hai hàng nữ tú dàn sang hai bên. Từng người một lên thể hiện tài năng của mình, thoáng chốc đã có hơn ba mươi người bị gạch khỏi danh sách. Giờ còn lại hai người cuối, Cửu công chúa và một nữ tử ôm đàn tỳ bà.

Song Tử ngồi trên thất sắc, ánh mắt nhìn đăm chiêu không rời mắt khỏi nữ tử ôm đàn tỳ bà.

Thấy Song Tử có điều bất thường, Bảo Bình lên tiếng hỏi: "Ngươi có chuyện gì chăng?".

"Không. Không có gì" Hắn vội vàng thu dáng vẻ lại lắc đầu, gắng che dấu sự ngượng ngạo.

Màn trình diễn của Cửu công chúa khiến cho mọi người bớt nhàm chán, cử chỉ có phần mềm mại mới mẻ, nét mặt phong tình, ánh mắt hữu tình hướng đến vị trí trên cao. Vũ điệu ấy nếu có phụ công ăn ý ắt hẳn cũng chỉ chênh lệch không lớn với hai tiểu chủ Xuân Cúc và Sanh Thư.

"Màn biểu diễn kia dành cho Song Tử công tử" Bảo Bình vẫn đăm chiêu nhìn màn biểu diễn tuyệt diễm của Lập Yên công chúa.

Nghe Bảo Bình nói, Song Tử lúc này mới để ý đến vị công chúa kia, dường như ánh mắt của mọi cô nương đang ngồi ở đài đây đều nhận ra ý nghĩa sâu trong vũ ca đó.

Hắn cười trừ nói: "Bảo Bình cô nương, Tử mỗ ta tự biết lượng sức mình. Không dám tự mình đa tình sánh với Cửu công chúa đương triều a". 

"Chắc hẳn công tử biết những người chúng ta đều đưa tâm tư vào từng vũ đạo, gửi gắm chân tình vào thơ ca chứ. Từ đầu tới cuối, Lập Yên công chúa tới vì công tử".

Tiếp theo đến nữ tử ôm đàn tỳ bà tự xưng là Hồng Hoan Lữ, đúng như cái tên, nàng vận một thân hồng y, từng bước đi của nàng ta êm nhẹ, thanh thoát. Theo như lí lịch, nàng ta là dân du mục đến trung nguyên, muốn vào đây làm nơi dừng chân.

"Hồng Hoan, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Ngươi muốn gì?" Song Tử dâng lên lòng bất an, ánh mắt không rời khỏi thân ảnh nàng ta, sự cảnh giác dâng lên đỉnh điểm.

Chiếc tỳ bà của nàng không có gì nổi trội hơn các danh cụ, trên nền hộp đàn bên trái khắc một chữ "Hoan" tinh tế. Thanh âm cất lên lại vô cùng khác biệt, giống con người nàng, trầm lặng sâu lắng, mang giai điệu bi thương chạm đến tâm hồn ngơ.

Tiếng nhạc kết thúc, mọi người bừng tỉnh, khóe mắt ai tự bao giờ rơi lệ. 

Bảo Bình nâng tay gạt đi giọt lệ đọng trên mi, cư nhiên trong lòng tự vấn: "Tại sao?".

Tiếng bàn tán nổi lên, rốt cuộc Hồng Hoan Lữ là ai? Câu chuyện của nàng ta thật quá mức bi thương. 

Sau một hồi bàn luận, danh sách có tên mười bốn người được lựa chọn. Xuân Cúc chọn ra ba người làm môn đệ, Sanh Thu chọn ra hai người làm môn đệ. Còn hai người còn lại Cửu công chúa Lập Yên, Hồng Hoan Lữ đều được sự lựa chọn của hai tiểu chủ. Nếu như có sự trùng hợp vậy sẽ để vị tú nữ kia chọn vi sư.

Lập Yên công chúa bước lên: "Từ lâu ta đã nghe danh Bảo Bình cô nương, bản thân thập phần mến mộ tài năng của cô nương. Hy vọng lần này cô nương có thể mở cửa thu nhận bổn công chúa ta không?".

Song Tử nhìn Bảo Bình với tia hy vọng: "Có thể đóng cửa mà không mời vị khách này không a?" Hắn không muốn dính dáng gì đến công chúa gì đó của đương triều, tính tình của Sử Tử đối với Bạch Dương thì hắn đã lĩnh ngộ đủ rồi. Hắn chỉ muốn cùng Bảo Bình an nhiên qua kiếp này nga, không thể dính thêm một tiểu công chúa nào được.

Nhận ánh mắt thỉnh cầu từ Song Tử, Bảo Bình khéo léo từ chối: "Lập Yên công chúa có chút hiểu nhầm chăng? Người chọn cô nương là Xuân Cúc tiểu chủ và Sanh Thư tiểu chủ. Công chúa làm như vậy há làm khó ta với hai vị tiểu chủ sao?".

Lệnh bà ngồi trên cao gật đầu tán đồng ý kiến với Lập Yên công chúa: "Đúng vậy Bảo Bình, tuy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net