Tập 43: MÃI BÊN EM JINJI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 
  " alo! Chị đây! Sao chứ? Em đã tìm thấy Haeji? Được rồi chị sẽ sang Nhật ngay lập tức "
.
.
.
.
    Sau 2 tuần quay hoàn tất xong chương trình thực tế ở Nhật Bản. Tất cả mọi người dường như là đang mở lại vụ việc của Haeji bị mất tích, khi vừa nghe Jihoon kể lại toàn bộ sự việc vào hôm ngày đầu tiên làm chương trình.

     Các staff được sự điều động của Jinji mà bắt buộc phải về lại công ty ở Đức sớm, vì phải tiếp tục công việc của mình, tránh việc bị trì trệ và cũng một phần tránh gây thêm cho mọi người sự rắc rối. Còn Jinji, khi nghe được cú điện thoại của Jisung, cô liền tức tốc gọi đặt vé máy bay ngay sau cuộc gọi đó.

----------------- Ngày hôm sau -------------------

    " Cốc cốc " Tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên, làm mọi người trong phòng phải bất ngờ vì đang chìm trong không gian im thít.

    " Ai đấy? "

Minhuyn ra mở cửa.

    " Là chị! "

    Một cô gái tóc xám thường ngày nhưng lại được búi gọn gàng và nhét trọn vào trong chiếc nón lưỡi trai  màu trắng. Bước vào phòng, cô gỡ chiếc nón ra đồng thời làm mái tóc kia được bung xõa.

     " Chào Chủ tịch "

     " Các em ngồi xuống đi! Haeji đâu? Các em nói đã tìm được Haeji cơ mà " Cô gấp gáp.

     " Ờm...ừm" Cả đám ngập ngừng.
   
     " Này! Chị hỏi Haeji đâu! " cô lớn tiếng

     " Chị bớt nóng, tụi em đã tìm được Haeji, nhưng.... " Jisung cúi đầu.

     " Hình như em ấy mất trí nhớ rồi, em nghĩ vậy, vì khi em đến gần hỏi chuyện, em ấy như một con người  khác vậy... Còn nói mình tên là Suno không phải là Haeji.

      " Gì chứ? Suno gì? "

      " Đúng vậy! "

      " Nhưng các em cũng phải giữ em ấy lại chứ?!! " Jinji tức giận.

      " Em ấy tự nhiên đau đầu rất đau rồi bỏ chạy, vì không thể đuổi một cô gái giữa nhiều con mắt nên .... "

      " Em đã để mất con bé? " Cô đứng bật dậy " Jihoon à!!! Một lần em đã để vụt mất con bé rồi, tại sao lần này cũng như thế? Em có biết là chị đau đớn tới mức nào khi không còn nó ở bên cạnh không hả??!!!!!! " cô hét toáng vào mặt Jihoon như thể trút hết cơn giận vào anh.
.
.
.
.
     Cả căn phòng như chìm vào im lặng, chỉ mỗi những ánh mắt chăm chăm nhìn vào cơn thịnh nộ của Jinji  mà cảm thấy rùng mình. Cũng phải, mất đi một đứa em gái duy nhất đó không chỉ đau một lần mà nó còn dằn vặt mãi tới tận sau này..... Mỗi khi nhớ đến lần vụt tay mất con bé, Jinji lại thêm uất ức và thù hận bản thân khi không thể tìm được cô em gái của chính mình.
.
.
.
.
.
     " Em.... " Jihoon ngước lên nhìn cô " Cũng bực bội với bản thân nữa kia mà, em mệt mõi vì thiếu hình bóng của em ấy, cũng như chị thôi.... Sao chị chỉ mỗi trách người khác thế???!! "

     " Cả hai người thôi đi, đừng cãi nhau nữa, chúng ta vẫn chưa mất dấu hẳn con bé mà, mọi người quên là ta còn cái thẻ nhớ sao? " Sungwoon giơ cái thẻ nhớ lên giữa đám đông.

      " Thẻ nhớ? " Jinji nhắc lại.

      " Là chiếc thẻ nhớ có dán chữ Suno trên đó, Jihoon đã nhặt được với mong mỏi sẽ tìm lại được Haeji qua cái thẻ nhớ này " Jisung giải thích.

      " Chúng ta vẫn còn hi vọng mà "
   
      " Cố gắng một chút nữa thôi, chúng ta sẽ biết rõ cái tên Suno kia có phải thật sự là Haeji khi trước hay không "

      " Nào! Hai người làm hòa đi, không phải lỗi do ai cả được chưa? "

Minhuyn đứng ra.

       " Em xin lỗi "

Lời xin lỗi như thoáng qua tai, Jihoon lập tức bước ra khỏi phòng và rời đi sau đó.
.
.
.
       " Chị thông cảm, Jihoon nó đã rất mệt mỏi vì thiếu con bé, tụi em ai cũng chứng kiến điều đó "

       " Đúng vậy, anh ấy chỉ vui vẻ trên sân khấu thôi "

       " Và còn... Uống nhiều bia rượu nữa "

Woojin hạ giọng.

       " Tính tình nó dạo này rất khác, chỉ muốn được một mình, cơ thể Jihoon đang suy sụp "

      " Suy sụp sao? "

      " Đúng đấy! Anh ấy như đang mắc một cơn bệnh làm anh ấy phải mệt mỏi.... Và bia rượu như một phương pháp chữa tạm thời "

.
.
.
.
.
       Đôi chân kia không còn một chút sức lực nào cả, đầu gối cô chạm xuống sàn nhà, cơ thể cô trở nên lỏng lẻo. Thấy thế, Sungwoon liền nhanh như cắt tiến đến gần cô mà đỡ cô đứng dậy.

      " Mọi người có thể ra ngoài một chút được không? "

      " Được, em lo cho chị Jinji nha " Jisung lùa tất cả mọi người ra ngoài.
.
.
.
.
      Cánh cửa dần khép đóng. Anh đỡ Jinji ngồi lên gường, cả thân hình cô dựa vào lồng ngực anh. Đôi mắt he hé mở nhìn khoảng không trước mặt rồi sau đó cũng nhắm tịt, thiếp đi lúc nào không hay.

      " Chị mệt lắm phải không? Ngay lúc này, chị không được buồn bực, hãy đứng dậy chị nhé! Còn em, em sẽ luôn bên cạnh chị.... "

      Giữa căn phòng dường như là chỉ nghe được tiếng hơi thở của cả hai. Mấy ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt lọn tóc che gần hết cả gương mặt. Tay anh lướt nhẹ phần gò má của chị ta, làn da mềm mại và ấm áp. Bỗng đầu anh hơi hạ thấp, đôi môi căng mọng chạm nhẹ lên nơi làn da gò má mềm mại kia.....

      " Jinji! Anh sẽ mãi bên cạnh em "

     

     

    

     

    

    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net