Tập 50: CẢM GIÁC TRỞ VỀ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngồi trong căn phòng chăm sóc đặc biệt, những tiếng bước chân gõ xuống sàn nhà liên hồi và thật gấp gáp. Tiếng cửa phòng được kéo sang một bên, làm cho họ phải giật mình nhìn ra.

" Haeji! "

" Ơ! Chị tới nhanh thế? "

" Chị ấy đua đấy Jihoon ạ! Ngồi xe mà mệt mỏi  "

Jisung chỉ sang Jinji.

Bước chân của Jinji càng dè chừng hơn trước con mắt của Haeji. Cô nhẹ nhàng bước từng đến bên chiếc giường bệnh. Haeji đang nằm dựa lưng, đưa đôi mắt ngây dại nhìn chị mình. Vừa nhìn thấy Jinji, tim cô lại đập loạn xạ lên, con ngươi dãn rộng ra nhìn về phía trước.

" Haeji..... " Giọng cô thều thào " Có phải là em hay không vậy? Hay... "

" Chị....h...ai! Chị hai " Haeji kêu lên hai chữ " chị hai "như cất giấu trong lòng bao lâu nay được bày tỏ ra thật thoải mái.

Jihoon nhìn thế liền đi sang một bên, anh dành trọn lối đi cho Jinji đến với em mình. Cô chạy ùa tới ôm lấy Haeji đang giơ hai cánh tay lên sẵn để chờ đợi cái ôm ấy.

" Chị nhớ em lắm Haeji.... Đây mới thực sự là Haeji của chị "

" Là em, là em đây, em sẽ không phải đi đâu nữa... " Tiếng nấc thành tiếng của hai chị em làm cả bọn cũng phải cảm động lây.

------------------ Ngày xuất viện ----------------

" Ừm đây anh bỏ vào cho! " Jihoon với lấy chiếc khăn từ tay Haeji.

" Cảm mơn anh " Cô mỉm cười.

( ......)

" Anh đã ở bệnh viện chăm sóc em hết cả tuần liền rồi.... Bây giờ anh cần tiếp tục cho công việc của mình đi " Vừa nói tay Haeji vừa mân mê trên cổ áo anh.

" Ừm cũng phải, năm ngày nữa là bọn anh phải về Hàn Quốc rồi! "

" Một show diễn? "

" Đúng vậy, là ở Seoul "

" Wow! Nhắc mới nhớ em muốn về Hàn quá đi mất "

" Nhưng.... Em vẫn còn ba mẹ nuôi ở Nhật "

" Ừ đúng rồi đấy! " Bỗng khuôn mặt Haeji trở nên nghiêm túc " Điện thoại! Điện thoại em đâu....em cần gọi cho họ " Cô loay hoay.

" Không sao đâu... Chị Jinji đã gọi cho bác ấy và nòi em sẽ đi dã ngoại cùng với nhóm rồi, tuy là khó nhưng cũng không sao "

" Chắc bị mắng nhiều lắm... "

" Ờ...ừm... Cũng có nhưng thôi chuyện qua rồi! Giờ mình về thôi, trước hết mình qua khách sạn của mọi người đi rồi tính "

" Ừm mình đi thôi "

" Đi trước đi để anh xách túi "

.
.
.
" Aaaaa!!!! Đau quá!!! " Tự dưng cô khóc thét.

" Haeji! Em lại bị đau đầu à??? " Anh vứt túi xuống ôm lấy Haeji.

" Không! Em đùa tý đấy hihi 😁 "

" Aygo cái con nhỏ này!!! "

Nói rồi, cánh tay săn chắc của anh túm lấy eo Haeji, vác gọn lên vai rồi cầm túi phóng thẳng ra ngoài.

" Aaaa bỏ em xuống Jihoon à! "

" Ở yên đấy đi, quậy gì mà quậy dữ vậy không biết "

" Em.....sẽ không quậy anh nữa " Haeji nũng nịu.

" Rìa lí? " Bằng một tay anh đã dễ dàng bỏ Haeji xuống khỏi vai mình.

" Đi với anh vậy vui hơn không hí hí " Tay cô choàng lấy cánh tay anh ghì chặt vào người.

" Uầy cái con bé này.... "

Jihoon cười thầm.
.
.
.
      Anh được Jinji thuê xe riêng để đến rước Haeji về khách sạn. Nhìn sang bên cạnh, anh thấy cái dây an toàn vẫn chưa được thắt lại ở chỗ của Haeji. Người anh nhóm qua, tay kéo cái dây kia vòng qua người cô rồi gắn chặt vào khớp. Ngay tầm mắt của Haeji lúc này là đôi môi đỏ ửng tự nhiên và cả cái hơi thở ấm nóng. Nuốt nước bọt đầy căng thẳng, đâu ra mồ hôi trên trán cô tuôn xuống chậm rãi.

" Bị gì thế này? " Haeji nói lầm bầm trong miệng nhưng cũng đủ làm anh nghe thấy.

" Sao thế? "

" Không sao! Anh làm gì nữa thế? "

" Anh đang đóng cửa sổ bên em lên đây này, tránh gió "

" Bên chỗ anh có điều khiển cửa sổ của tất cả mà.... "

" Ờ ha "

Jihoon nhếch mép.

" Ừm.... "

" Nhưng anh lại thích đóng cửa bằng cách này hơn..... Hay em lại rung động khi nhìn gần anh à "

" Em....em...vì lâu rồi...nên.... " Haeji lúng túng.
.
.
.
Chưa nói dứt câu, đôi môi đỏ khi nãy đã chạm lên cô, đôi môi đang ấp úng, buông những lời nói hư không kia. Haeji giật thót bất ngờ, mắt cô chớp liên tục nhưng rồi lại đóng sầm lại, hưởng thụ cái nụ hôn ngọt ngào mà bấy lâu nay cô đang xém dần quên mất cảm giác.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net