TẬP 58: TÌNH YÊU NỒNG CHÁY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     
                   BA NĂM SAU .....
   
      " Câu chuyện tình yêu của tôi như một cái nhiệt kế, cứ tăng mãi tăng mãi mà không thể hạ nổi một độ nào. Đôi khi có những mối tình lúc yêu nhau càng sâu đậm, càng lâu dài, bản thân họ sẽ tự cảm thấy chán nản. Nhưng còn riêng tôi, tôi không quan tâm những câu chuyện tình yêu kết thúc không có hậu đó như thế nào, tôi chỉ biết, cuộc sống này sẽ không có màu sắc, sẽ không có những lúc thăng hoa khi không có anh bên cạnh tôi "
.
.
.
     Haeji rời khỏi cây viết máy, tay cô nâng cuốn nhật kí lên, đưa ra trước ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ, góc bàn nhỏ trong phòng ngủ. Nụ cười cô dưới ánh nắng chiều tàn còn rực rỡ hơn bình thường, Đôi mắt xanh trong vắt nhìn vào từng dòng chữ mà cô đã viết khi nãy.

      " Ding dong "

      Mãi mê đắm mình vào những câu chữ văn chương kia, Hae bị giật mình bởi tiếng chuông vang khắp nhà. Để ngay cuốn nhật kí ngăn nắp ở góc bàn, cô nhanh chân, luống cuống như chú sóc con, chạy ra mở cửa.

     " Ai đấy? "

     " Chị đây này "

     " A! Jinji " cô reo lên.

     Vì trong khoảng thời gian khá lâu qua, Haeji và Jinji cả hai chị em họ đã có ý định sắp xếp ra ở riêng, mỗi người một nhà. Haeji từ bàn tay cô đã gầy dựng nên căn hộ cho riêng mình. Còn Jinji, cô đã ra riêng và ở một căn hộ gần sát công ty để tiện hơn cho công việc hơn.

      " Chị sang đây có việc gì à? "

      " À...khi nãy có đi ngang sang studio, Jihoon thấy chị nên bắt lại ngay, thằng nhóc đưa cho chị một phần bánh kem và nhờ chị đưa sang cho em đấy "

      " Bộ mọi người dạo này bận lắm hả chị? "

      " Ừm...đúng rồi đấy, nhìn bọn nhóc tất bật như vậy chị cũng xót lắm, nhưng chị cũng làm tối mặt đó thôi, đi đây đi đó tối ngày, riết bây giờ chị phải mang một đôi giày thể thao để đi cho dễ đây này... "

      " Hmm đôi giày này chị mua ở đâu mà đẹp thế? "

      " À........ờm........ " Như nghẹn lại, Jinji ấp úng hẳn ra.

      " À!! Đừng nói với em là... " cô bắt thóp.

      " Là ai đoán thử coi? "

      " Là Sungwoon!! "

      " Ơ.......sao không đoán là ai khác chứ " Cô đỏ mặt.

      " Aw, dạo này cả hai có vẻ thân thiết hơn thì phải "

      " Hmm đúng đấy, chị cảm thấy....dường như Sungwoon đối xử với chị như một người đàn ông lớn tuổi hơn luôn....em chưa thấy cậu ấy chăm sóc cho chị như thế nào đâu, cả hai tụi chị lo lắng cho nhau qua công việc nữa, chỉ cần gặp cậu ta cũng đủ làm chị vui vẻ, mà em biết rồi đó... "

      " Chị là người khó có thể cười được đúng không?? " Cô cắt ngang " Chị chỉ mãi giữ cái vẻ nghiêm túc hóa của mình thôi "

      " Chịu thôi, chị là Chủ tịch mà, phải nghiêm ngặt vậy thì mọi ngưởi mới làm tốt được công việc "

      " Hmm cũng đúng "

------------------- Tối hôm ấy ---------------------

      " Alo? Haeji đấy hả? "

      " Là em đây "

      " Hôm nay anh sẽ sang em đấy, chuẩn bị đi, 10p nữa anh tới, anh sẽ chở em đi siêu thị "

      " Bây giờ sao? Hơi trễ đấy, đã hơn 10h rồi "

      " Nhanh nào! "

      " Ơ nhưng mà..... "

      " Tút....tút........... "

      Vẻ mặt khó hiểu của cô hiện lên. Miệng lẩm bẩm cáu gắt với Jihoon, nhưng rồi cô nàng cũng đi chuẩn bị nhanh chóng như lời anh nhắn nhủ khi nãy.

      Canh đúng thời gian, Haeji lập tức chạy ngay xuống sảnh của căn hộ, đứng đợi Jihoon đến. Tầm mắt cô phóng đằng xa tít tắp, chốc lát một chiếc ô tô màu đen bốn chỗ thắng kịt trước mắt. Nhận ra chiếc ô tô quen thuộc. Cô nhanh chóng bước vào xe, thoát khỏi cái lạnh cóng ở bên ngoài.

      Nhìn cô với cái áo phông dài tay rộng thùng thình, với cả cái quần thể thể thao ngắn ngủn để lộ phần đùi trắng nõn, trên tay cô chỉ cầm mỗi cái bóp đơn giản và chiếc điện thoại của mình.

     " Em biết là ngoài trời nhiệt độ đang hạ thấp không? Sao lại còn mặc quần ngắn vậy? "

Nói rồi, anh chồm người xuống ghế sau và cầm lên mảnh vải bông mềm mại.

      " Hửm gì đấy? " Cô nhìn theo anh, Jihoon dùng mảnh vải đó đắp lên đùi cô, che chắn cho cô kĩ càng, trông anh chả khác nào người cha mẫu mực.

      " Sắp tới mùa đông rồi, đừng mặc quần ngắn như thói quen nữa, không tốt cho sức khỏe em đâu "

      " Hmm em biết rồi " Chẳng có niềm vui nào bằng. Bàn tay cô vòng qua cánh tay rắn chắc của anh, tựa đầu vào bờ vai ấy.
.
.
.
.
.
      Đêm hôm đó, cả hai cùng nhau làm những món ăn ngon. Cùng nhau lật từng trang công thức món ngon ra và chăm chỉ thực hành nó.

Khi vừa ăn xong, Jihoon lại giơ tay xung phong muốn rửa chén giúp cô. Haeji ngạc nhiên hỏi nhỏ.

     " Anh hôm nay thật lạ " Cô nheo mắt " Tự nhiên lại đòi đi siêu thị khuya vậy, còn bảo làm nhiều đồ ăn, bây giờ thì lại giơ tay hớn hở đòi rửa chén....haizz chắc chắn anh có mưu đồ gì phải hơm? "

     " Sao em cứ nghĩ vậy cho anh thế? đơn giản.... "

Anh chúi người sát gần cô " Vì anh....muốn được có nhiều thời gian bên em hơn... "

     " Tùy lúc. Anh cũng còn có công việc của mình nữa cơ mà "

     Hae chưa kịp nói dứt câu, anh đã xếp chồng đống chén rồi bước thẳng vào nhà bếp, bỏ lơ cô nàng ngồi đó nói chuyện một mình. Tay anh điều chỉnh độ mạnh nhẹ của vòi nước, rồi loi nhoi một mình rửa hết đống chén vừa mới ăn xong.

     Cơ thể anh hơi lành lạnh bỗng chốc lại ấm áp lạ kì. Hai cánh tay gầy gò vòng sang ngực anh từ phía sau mà siết vào ôm thật chặt. Cô áp sát má mình vào tấm lưng rộng của anh.

     " Làm gì thế? Sao không vào trong ngủ đi "

anh cười thầm.

     " Em muốn ở đây với anh, khi nào anh xong em vào ngủ "

     " Em ôm như thế làm sao anh làm xong việc được. Ngoan vào trong ngủ trước đi! " anh ra lệnh.

     " Hmmm em biết ời..... " cô nhõng nhẽo mà rời khỏi anh, lê từng bước nặng nề vào phòng.
.
.
.
.
.
       Cánh cửa phòng mở nhẹ, một tiếng động nhỏ cũng không phát ra với sự khéo léo của Jihoon. Đập vào mắt anh là cô gái bé bỏng nằm co ro người trên chiếc giường trắng xóa, với chiếc chăn đắp nửa mình. Anh nhẹ nhàng rón rén như tên trộm, cứ thế tiến gần đến và hôn trộm một nụ hôn lên gò má hồng hào của cô.

Mắt anh đưa xuống nhìn chiếc chăn, kéo thẳng lên chùm kín mít từ cằm tới chân, không một chỗ trống.

      Tiếng bước chân anh phát ra trên đôi dép đi trong nhà.

Anh giật mình hốt hoảng khi vừa có ai nắm lấy cổ tay mình. Gương mặt đầy khó hiểu quay phắt lại nhìn.
.
.
.
.
.
.
      " Anh đừng đi.........hôm nay trời lạnh lắm, em cần một cái ôm trong đêm này................ "

    

    

     

     

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net