Chap 1: Gặp nhau lần đầu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mây đen đặc cả bầu trời, mưa tuôn như thác, ầm ĩ rơi vậy mà dưới tán cây già cỗi một bóng hình nhỏ bé lặng lẽ đứng nhìn gò đất hơi nhô lên từ mặt đất, cậu nhóc không có ý định rời đi.

"Này Baek! Cậu mau về nhà đi, mưa to lắm sẽ bệnh đấy" Cô bé cầm chiếc ô vàng hối hả chạy lại gần, nhanh chóng che chắn cậu nhóc khỏi những giọt mưa lạnh lẽo kia.

Cô gái nhỏ bàng hoàng khi thấy cậu bạn của mình cả tai, mắt, lẫn mũi đều đỏ hoe, nước mắt lại không ngừng tuôn như mưa "Cậu đừng khóc mà, đừng khóc" Tay chân luống cuống lau lau trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

"Nhưng... Ha I chết rồi, nó đã... chết rồi" Cậu bé vẫn sụt sùi, tèm lem nước mắt nước mũi, lời nói cũng chẳng ra hơi.

Ha I là món quà đầu tiên mà Baek nhận được khi vừa chào đời do chính người bà yêu quý tặng, chú chó này theo năm tháng lớn lên cùng cậu ấy cho nên Baek xem Ha I không những là một người bạn mà còn như một thành viên trong nhà, Ha I đối với Baek mà nói chính là quý giá vô cùng.

"Tớ biết cậu rất quý Ha I nhưng nó sẽ không lên thiên đường được chỉ vì cậu cứ mãi buồn như thế."

"Sau này sẽ chẳng có ai bên cạnh tớ, thân thiết với tớ như Ha I cả."

"Ai bảo không có, cậu còn tớ đây này, tớ luôn ở bên cạnh cậu mà." Cô bé nhanh nhảu vênh vênh cái môi lên rồi còn vỗ ngực đầy tự hào, nở nụ cười sáng lạn giữa khung cảnh ảm đạm của cơn mưa.

Cậu nhóc lau khô giọt nước mắt còn đọng lại, tiếng nấc cũng vơi dần đi, quay sang nhìn cô bạn bên cạnh bằng ánh mắt vô cùng trong sáng và tha thiết "Vậy... cậu sẽ ở bên cạnh mình đến khi nào?"

Cậu sẽ ở bên cạnh mình đến khi nào?

Bừng tỉnh khỏi giấc mộng đôi mắt Jung Nam Hee đảo quanh một lượt, không có cơn mưa tầm tã nào cả, không có chiếc ô vàng chói, cũng không có cậu bạn nhỏ kia.

À phải rồi, là mơ thôi.

Thả người tựa vào ghế, mắt nhìn ra đám mây nhẹ bông lở lửng qua ô cửa nhỏ của chiếc máy bay, đầu óc cô giờ như những đám mây cứ mơ màng, bay bổng không thấy lối

Đã rất lâu rồi cô chưa từng mơ thấy cậu ấy.

Chiếc máy bay không lâu sau đó hạ cánh về đích an toàn, Jung Nam Hee vốn không thích những nơi chật kín người nhất là sân bay vào những giờ cao điểm nên nhanh chóng tìm một chiếc taxi. Bấm một dãy số quen thuộc trên điện thoại sau một hồi chuông liền có người nhấc máy.

"Con vừa xuống máy bay, bây giờ đang trên đường đến đó."

"..."

"Vâng, ba mẹ cũng vậy."

Kết thúc cuộc gọi ngắn ngủi Jung Nam Hee đảo mắt qua ô kính xe, ngắm nhìn khung cảnh thành phố Seoul phồn hoa, các tòa nhà cao tầng nối gót lướt qua nhanh chóng, dòng người thì hối hả ngược xuôi, sầm uất và tấp nập, trong đầu cô luôn không ngừng cảm thán như thế.

Và dĩ việc cô lặn lội từ thành phố nhỏ xa xôi lên đây không hẳn là để du ngoạn. Mà mục đích chính là thực hiện giấc mơ trở thành một nhiếp ảnh gia thực thụ và nắm bắt cơ hội mong manh, gặp lại cậu bạn thuở bé mặc dù không biết được cậu ta đang ở cái xó xỉnh nào trên mảnh đất rộng lớn này.

Vài ngày trước Nam Hee được một người bạn bảo rằng thời gian tới SM sẽ tuyển nhân sự bộ phận nhiếp ảnh và video, cho nên cô muốn tận dụng cơ hội tốt này để tới Seoul. Sau khi nộp hồ sơ bằng mail vào công ty bên quản lí bảo rằng một tuần sau mới có thông báo tiếp theo, thay vì ngồi không cầu nguyện và chờ đợi Nam Hee quyết định đến Seoul.

Xe dừng trước một căn nhà trắng được bao bọc bởi khu vườn nhỏ, trông vô cùng thơ mộng mà tinh tế, dì cô từng sống ở đây nhưng sau khi lấy chồng thì ít khi lui tới nữa, và giờ nó sẽ là nơi ăn ngủ của cô sau này. Đồ đạc đem tới không nhiều, nhà cửa căn bản đã được dì dọn dẹp từ trước nên Nam Hee vẫn dư dã khá nhiều thời gian cho một buổi chiều đẹp trời.

Kiểm tra ngân sách xem xem có đủ cho một bữa ăn thịnh soạn không, sau lon ton với tay lấy chiếc áo khoác mỏng khoác lên người vui vẻ rời đi.

Khi bụng đã được chăm sóc no nê, trăng đã lên cao rồi, Nam Hee lê từng bước về nhà, tranh thủ chút thời gian lướt điện thoại xem thông tin trong ngày. Đập vào mắt là thể loại báo giải trí nhưng có lượt truy cập nhiều khủng khiếp, nội dung sơ lược về một anh chàng Idol nào đó lấn sân sang mảng truyền hình, chuyện chẳng có gì lạ khi anh ta là một minh tinh nổi tiếng làm bài báo đứng đầu thanh tìm kiếm nhưng điều khiến Nam Hee bàng hoàng ở đây lại nằm ở cái tên và khuôn mặt của anh chàng Idol đó.

Nỗi hoang mang không thành lời làm tay chân cô bủn rủn.

EXO Baekhyun? ...Baekhyun? ...Byun Baekhyun?

Ý thức đang rối ren, bóng đen không biết từ đâu bước nhanh về phía cô, không rõ là quá vội hay đường quá tối lại va phải cô.

Cú va chạm không quá mạnh nhưng đủ hất cái điện thoại ngọc ngà trên tay rơi bẹp xuống đất, màn hình vỡ toang.

Lúc Nam Hee hoàn toàn tỉnh táo nhận thức lại sự việc nhìn xuống đã thấy bé dế yêu dấu nằm trên mặt đất lạnh lẽo rồi.

Tên vừa va phải cô nhanh chóng nhặt lên, giọng điệu có phần khẩn trương mang chút gì đó áy náy "Xin... xin lỗi, tôi vô ý quá, tôi sẽ bồi thường ngay, thành thật xin lỗi."

Cô chưa kịp thể hiện sự phẫn nộ bên tai liền xuất hiện nhiều tiếng chân dồn dập cùng tiếng người ầm ĩ ngày một to.

Do anh chàng này đội mũ che gần nửa khuôn mặt cộng thêm đèn đường mờ ảo nên cô chỉ thấy được phần nửa mặt dưới, không thấy ánh mắt đang do dự kia.

Chạy đi cũng không được, đứng yên cũng không xong...

....đành liều vậy.

"Thất lễ với cô rồi."

Đi sau lời nói khó hiểu là hành động càng khó hiểu hơn.

Anh ta nhanh chóng xoay người Nam Hee ngược lại hướng đi ban nãy của cô rồi đứng đối diện, cúi người sát vai cô vờ như đang tựa đầu vào.

"Này! Anh..." cô vừa cau mày khó hiểu vừa nghiêng người, ý tứ không muốn hợp tác thấy rõ.

Như biết được sự tránh né, hai tay anh vòng qua eo giữ hờ "Phối hợp một chút, giúp tôi."

Máu nóng trong người như bùng nổ, cô toan vùng vẫy, chửi bới kẻ không biết phép tắc kia. Bỗng tiếng ồn ào lúc nãy bây giờ nó chỉ cách cô vài bước chân.

Nghe được vài câu đối thoại đại loại như đang tìm kiếm ai đó.

Đầu óc mơ hồ đoán được nguyên nhân anh ta hành động kì quái như thế.

Thôi thì cứ xem như đại nghĩa xã thân giúp người một phen vậy.

Có điều... khoảng cách này hình như gần quá.

Hơi thở trầm ổn từ người này nhịp nhàng phả lên bả vai Nam Hee khiến toàn thân cô cứng đờ, tay chân tê liệt cả rồi.
----

"Gây nhiều bất tiện cho cô, thật sự xin lỗi."

"Không sao, anh cũng không cố ý mà." Jung Nam Hee đưa cho anh chàng lạ mặt một lon nước sau ngồi xuống băng ghế.

Nhìn tổng quát lại người bên cạnh, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới nhỏ giọng đưa ra suy đoán của mình "Anh là người nổi tiếng?"

Người kia có vẻ hơi bất ngờ trước câu hỏi đột ngột của cô. Nhấp một ngụm nước xóa vẻ ngượng gạo sau mỉm cười rất tươi, đưa tay nâng cao đầu mũ, quay sang nhìn người kia.

"Chà, bị cô bắt thóp rồi."

Nụ cười cứ kéo dài mãi làm lòng Nam Hee ngập tràn bão tố, có lẽ vì rất đẹp trai hoặc có lẽ vì rất giống một người nào đó...

"Điện thoại của quý khách đã xong rồi đây." Giọng bác thợ vọng ra cắt ngang tâm trí rối bời của cô.

Sau khi nhận được điện thoại và tiền là do anh chàng kia thanh toán, cô cũng nhanh chóng chào tạm biệt rồi mất hút.

Baekhyun thu tầm mắt từ hướng đi ban nãy của cô gái kia, suy nghĩ một hồi mới nhấc mông lên đi về hướng ngược lại.

Kì lạ, tại sao anh đối với người chưa từng quen biết này không những cảm thấy thân thiết lại còn rất an tâm.

P/s: Mối lương duyên đã bắt đầu rồi :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC