Chap 26 : Jimin, anh điên rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eun Hye cựa mình do nhiệt độ buổi sáng ùa vào từ phía cửa sổ hắt thẳng vào khuôn mặt còn đang say ngủ, khiến cô từ từ mở mắt.
Nhớ đến tất cả những chuyện ngày hôm qua, từ việc ba mẹ ly hôn đến việc quay về bên cạnh Jungkook đều như một giấc mơ, thứ cô muốn thực sự là một giấc mơ chính là việc...
Ba mẹ mình ly hôn.

Đau lòng quá, dường như không thể thở được.

Cô soi mình trong chiếc gương quen thuộc mà cô vẫn soi hàng ngày, hôm nay cũng như bao "hôm nay" khác, nhưng có điều...cô như một con người hoàn toàn lạ lẫm, nhợt nhạt và nét đau thương thì vương đầy mi mắt.

Bước xuống nhà bếp đã là giữa trưa, cô nhìn những con người quá đỗi thân quen ngồi ở bàn ăn, vẫn cố gắng tươi tỉnh hơn một chút:

- Không đợi em xuống cùng ăn sao?

Chờ một lát! Loại không khí này thật là thảm họa, ai cũng buồn bã và tẻ nhạt.

Junghwa đứng phắt dậy, rời chiếc ghế, đi hướng đến phía cô, Junghwa đang khóc. Cô nàng như đang trút hết tất cả suy nghĩ trong lòng:

- Kim Eun Hye cái đồ ngu si, cái đồ vô tâm, cái đồ tùy tiện nhà cậu! Muốn giữ vỏ bọc mạnh mẽ đó đến bao giờ hả?

Junghwa ôm trầm lấy Eun Hye, Eun Hye khuôn mặt giờ như một kẻ vô hồn.
Han Byul cũng đi đến, ôm lấy Eun Hye mà nức nở:

- Đến bao giờ cậu mới thành người dễ dàng chia sẽ đây hả?

Taehuyng, Jungkook, Jimin và những người giúp việc lâu năm trong ngôi nhà này cũng đến bên, ai cũng trầm lặng.

Taehuyng kéo Eun Hye đến trước mặt mình, tròng mắt đã đọng nước, búng yêu một cái vào trán cô, giở giọng trách mắng:

- Sao em lại không nói cho anh biết? Họ cũng là ba mẹ của anh còn gì? Sao mà ngốc vậy hả? Tại sao phải giữ trong lòng?

Eun Hye cong khóe môi, nở một nụ cười mệt mỏi hơn bao giờ hết:

- Vì hôm qua là sinh nhật của anh, nhất định phải toàn tâm mà vui vẻ.

Cả không gian dường như chết lặng.
Cô gái bé nhỏ này, thật ngốc nghếch đến mức khiến người ta rơi lệ...

[ Em chính là một cô gái ngốc nghếch nhất! Chỉ biết quan tâm đến cảm xúc của người khác, để tất cả những đau thương và yếu đuối của mình lang thang ở sau cùng. ]

Taehuyng nhìn cô em gái cưng của mình, nước mắt rơi xuống nhưng anh lại cố che dấu nó bằng một nụ cười đầy gượng gịu:

- Em từ bao giờ mà sâu sắc như vậy?

Taehuyng kéo đầu Eun Hye vào sát hõm cổ mình. Ôm thật chặt.

Tất cả là đau thương, là mất mát, là khờ dại của tuổi thanh xuân.

...

Tiết trời đêm mùa đông lạnh thấu cả vào xương tuỷ. Hôm nay nếu lại lên sân thượng ngắm nghía Seoul về đêm thì không khác nào tự sát.

Eun Hye khoác một chiếc áo ấm, bước ra ban công của phòng mình nhìn ngắm khung cảnh quen thuộc, con người phía dưới cũng đã thưa thớt hơn trước kia, chắc là do thời tiết quá khắc nghiệt, họ chọn cho mình cách yên ổn nhất là nằm trong chiếc chăn bông ấm áp.
Còn cô? Chọn cho mình cách "yên ổn" nhất là ra ban công "hóng gió" mùa đông?

Buồn bã đến mức để quên cả bản thân mình.

Cô ngân nga câu hát quen thuộc, mặc dù miệng đang khô khốc đến hằn lên nhiều vết nứt.

Và hôm nay em đã đi tới trên đoạn đường mới như lời anh rồi
Một hạnh phúc mới em giữ cho anh mĩm cười
Cho dù em và anh không đi suốt đời
Thì vẫn như còn anh cùng em chung lối
Em ước rằng: chốn xa xôi anh được yên vui

Như loại thói quen khó từ bỏ, khi cô bế tắt và lu mờ lối đi nhất, theo một quy định vô hình nào đó, cô nhất định sẽ hát bài này.

Cánh tay ấm áp vòng qua chiếc eo nhỏ nhắn, thuận trớn mà khoác thêm một lớp áo ấm lên người cô.

- Đêm hôm qua anh ôm em vẫn chưa đủ sao Joen Jungkook?

Eun Hye yên vị trong vòng tay đó, giở giọng đùa cợt, sau đó đặt tay mình lên đôi bàn tay to lớn kia.

Khoan đã, chiếc nhẫn này.......

- Từ hôm qua đến bây giờ tôi chỉ vừa ôm em chưa tròn 1 phút.

...chiếc nhẫn này là của Jimin.

Eun Hye thoáng sững sờ, là Jimin sao?

Cô cố thoát ra khỏi vòng tay anh:

- Jimin à, em nghĩ đã đến lúc em cần nói rõ ràng một số chuyện với anh!!

Sức lực cánh tay Jimin càng tăng thêm vài phần, khiến Eun Hye đau đớn mà aa lên một tiếng, càng vùng vẫy nhiều hơn, Jimin cất tiếng mang đầy sự trách móc pha lẫn bất lực:

- Cậu ta ôm em cả đêm thì em lại vui vẻ, còn tôi là bạn trai mà chỉ ôm em một chút em liền cự tuyệt?

Eun Hye cảm nhận vùng eo như đang bị cắt đứt, đau đớn khiến khuôn mặt tái nhợt, cố gắng đẩy Jimin ra nhưng thật vô ích.

- Nói cho tôi biết! Sau tất cả những gì tôi đã làm cho em, em vẫn chọn cậu ta?

Jimin giờ đây như con người khác, không còn là một Jimin ấm áp như ánh mặt trời của mọi ngày nữa rồi.

Eun Hye mắt đẫm lệ:

- Aaa đau quá, mau buông ra.

Nghe thấy tiếng rên rĩ đau đớn của Eun Hye, Jimin càng cảm thấy bản thân như đang tức giận đến mất hết lý trí, không kiềm chế được thứ dục vọng chôn giấu đã lâu, một khắc kéo cô vào trong phòng, đẩy ngã xuống giường.

Eun Hye nằm xống xoài trên giường, ôm lấy vùng eo đang đau đến mức sắp mất hết cảm giác.

Chưa kịp hoàn hồn liền thấy một sức nặng đè lên người mình, Jimin đặt một nụ hôn sâu lên môi cô, ra sức mút mát, đôi môi cô thật ngọt...

- Jimin...anh điên rồi!

Eun Hye ra sức kháng cự nhưng với sức lực của cô, quá rõ ràng là không thể bì lại người con trai to lớn này.

Ngoài việc căn nhà này cách âm rất tốt thì cả đám bọn họ cách đây 30 phút vừa ra khỏi nhà.

Jungkook à! Anh đang ở đâu?

Jimin hôn như trút bỏ dục vọng, khiến khóe môi cô sưng tấy lên, rĩ máu, anh đưa lưỡi quét sạch phần máu tanh đó.
Nụ hôn mơn trớn xuống chiếc cổ trắng ngần, sau đó là xương quai xanh để lại những dấu bầm tím rõ rệt.

Eun Hye nước mắt đầm đìa, dùng hai tay đánh mạnh vào vai anh, nhưng rất nhanh sau đó hai cánh tay cô liền bị giữ chặt trên đỉnh đầu.

- Em xin anh...Jimin à.

Tại sao anh lại ra nông nỗi này? Tại sao anh không còn là Jimin vẫn luôn xoa đầu và ra sức bảo vệ em?

Thế nhưng, anh dường như bỏ ngoài tai lời van xin của cô, trong tích tắt xé rách chiếc áo tay dài cô đang mặc, chiếc áo liền biến thành miếng vãi vụn, lộ ra làn da trắng trẻo, mịn màng, không thể không muốn chiếm giữ thành của riêng mình.

Eun Hye kiệt sức không thể kháng cự được nữa, nhắm nghiền mắt lại, dùng chút sức lực ít ỏi mà kêu lên một tiếng :

- Jungkook!!

Vừa dứt lời, cô cảm nhận được sức lực từ bàn tay đang giữ chặt hai cánh tay của mình trên đỉnh đầu biến mất, cả người cũng nhẹ hẫn, không còn cảm thấy sức nặng đang trấn áp.

Cố gắng mở mắt ra, cùng lúc này, cô được bao bọc kĩ lưỡng bởi chiếc chăn trên giường, đôi bàn tay ai đó nhấc bổng mình lên, cô áp mặt mình vào lòng ngực săn chắc đó, hương thơm quen thuộc.

Jungkook bế cô bước qua người Jimin, mở nắm cửa tiến ra khỏi phòng.

Eun Hye thở phào một cái, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay đó, tâm tư yên ổn hơn một nghìn lần.

Jungkook đưa Eun Hye sang phòng mình, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nhìn ngắm cô bằng ánh mắt lộ rõ vẻ yêu thương, cưng chiều.
Anh kéo chiếc chăn đang bảo vệ Eun Hye ra. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại ngoan ngoãn đến như vậy, mặc cho anh cởi chiếc áo rách đó ra khỏi người, lộ màu nội y trắng sữa, anh lấy một chiếc áo khác mặc vào cho cô.
Cô vẫn đang còn chút sợ hãi, vô thức thở hắt một cái. Anh đưa tay lau đi giọt nước mắt đang khô dần trên gò má hồng hào kia, khẽ đặt lên đó một nụ hôn:

- Không sao rồi! Em ở đây ngoan một chút!

Anh đứng dậy định rời đi, nhanh chóng cảm nhận một sức lực nhỏ bé nắm lấy bàn tay mình, Eun Hye lắc đầu:

- Đừng làm đau anh ấy, anh ấy không phải cố ý.

Jungkook lia mắt xuống cô gái nhỏ bé đang co rúm người trên giường:

- Cậu ta làm em ra nông nỗi này...

- Không phải anh ấy muốn như vậy đâu! Nghe em một lần này đi, đừng làm anh ấy đau!

Đôi lông mày Jungkook vô cùng khít chặt, vì người con gái này, rốt cuộc cũng bỏ qua mọi thứ rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Nhìn biểu hiện hài lòng của cô, anh cũng bớt đi mấy phần tức giận.

Nhưng khi nhìn đến đôi môi đang bật máu cùng với những vết bầm tím chi chít trên chiếc cổ trắng ngần, lửa giận trong lòng anh lại một lần nữa sôi sục.

Eun Hye nhận ra, liền kéo một chiếc gối đến che kín cổ mình lại, cười xòa:

- Em thật sự không sao! Đừng tức giận, anh đừng tức giận nữa.

Jungkook không hiểu nỗi người con gái mình yêu, cách đây vài phút còn sợ hãi đến gương mặt trắng bệt mà bây giờ lại cười như không có chuyện gì.

Eun Hye mở lời:

- Jungkook!

- Anh đây?

Eun Hye nắm tay anh, nở một nụ cười nhẹ nhàng:

- Cho em ôm một chút!

Eun Hye càng thêm nhỏ bé và khiến người ta muốn bảo vệ hơn khi nằm trong vòng tay này. Cô gối đầu lên tay anh, ngửi được mùi hương nam tính, bản thân an nhiên mà cảm thấy yên bình lạ thường.

- Ngày mai đưa cho anh chìa khóa phòng em!

- Hả?

Jungkook vẫn thản nhiên như không:

- Anh lịch thiệp trong mắt mọi người như vậy, trèo qua ban công thật mất hình tượng!

Eun Hye ngơ ra một chút. Nhìn sang cửa ra vào ban công của anh. À, do ban công phòng anh và phòng cô chỉ cách một bức tường cao tầm 1 mét rưỡi, lúc nãy do Jimin vào trong phòng cô, không cẩn thận khiến cửa đóng lại, theo loại khóa tân tiến này, nó an nhiên bị khóa trái, vì thế Jungkook đến bên cô kịp thời bằng cách trèo qua ban công phòng cô, bước vào phòng túm lấy Jimin, trong một giây vật Jimin xuống sàn.

- Không chừng ngày mai trang nhất báo mạng sẽ là "Nam thần cafe Mỹ Nam trèo qua ban công cứu Mỹ Nhân"

Jungkook từ đâu buông ra câu nói như quả bom, nổ một cái làm ù hai tai Eun Hye, cô bật cười:

- Anh cũng biết nói đùa?

- Chắc có lẽ bệnh của Hoseok lây quá nhanh!

Eun Hye không kiềm được mà bật cười thành tiếng, trong một khoảng khắc nào đó, dường như quên đi những nỗi buồn của chính mình.

Jungkook nhắm nghiền mắt, cọ mũi vào mái tóc mềm mại của Eun Hye, khoé môi mấp máy:

- Không cần đưa chìa khóa! Mai dọn sang phòng anh là được.

Eun Hye trợn to mắt :

- Anh điên à? Sao có thể?

- Vậy thế nào mới có thể?

- Bọn họ còn không biết chúng ta yêu nhau!

- Ừm.

Gì đó? Anh ấy "Ừm" là có ý gì? Sao lại có cảm giác bất an như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC