Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai thiếu niên ngồi trên ghế ăn hết mấy củ khoai lang, đôi tay có chút lấm lem. Trương Triết Hạn đợi một lát, quả nhiên Cung Tuấn đã lấy khăn giấy ra, vô cùng chu đáo như mọi lần. Trương Triết Hạn nghĩ, cậu ấy như thế, không biết có ai lại không thích.

- Tuấn Tuấn.

- Hửm?

- Em hẹn hò cô gái kia sao?

Lúc hỏi ra đến nơi thì cả hai người đều sửng sốt. Trương Triết Hạn cười khổ trong lòng, thì ra anh không nhịn được, rốt cuộc vẫn tự mình hỏi ra. Cung Tuấn thì chỉ im lặng một chút, ánh mắt nghiêm túc nhìn Trương Triết Hạn.

- Anh nói đúng, em không nên yêu sớm. Anh xem chỉ còn một năm nữa em cũng sẽ như anh, bước vào ôn thi đại học rồi. Không cần thiết nhỉ? Huống hồ em chỉ muốn tìm hiểu chút thôi, tò mò một chút. Nhưng nếu anh khó chịu thì em sẽ dừng lại. Em sợ anh không vui.

Trương Triết Hạn mấp máy môi, ánh mắt của Cung Tuấn đâm trái tim anh đau nhói. Anh nghĩ: “Cậu ấy có biết mình vừa nói cái gì không? Cái gì là vì sợ mình khó chịu nên sẽ dừng lại? Sợ anh không vui.”

- Tuấn Tuấn, em không cần phải vậy. Là do anh lần đó có hơi kích động thôi.

- Không phải, em biết anh lo cho em.

“Không. Là do anh ích kỷ. “

Rốt cuộc thì cái đề tài này chẳng đi đến đâu, Cung Tuấn tự cho là mình đã nói rõ rồi, Trương Triết Hạn cũng sẽ không khó chịu nữa. Còn Trương Triết Hạn, anh biết mình chẳng thể cứ luôn trốn tránh rồi bắt ép Cung Tuấn làm theo ý muốn của anh như thế, quá ích kỷ với cậu ấy.

Trương Triết Hạn nhìn bông tuyết phủ kín mái nhà mình, anh hít vào một hơi lạnh, không có ý định khép cửa sổ lại.

- Hay là... Thổ lộ đi?

Thổ lộ, thành công có mấy phần? Thất bại cao bao nhiêu?

- Trương Triết Hạn, từ trước giờ cậu luôn là một người chưa bao giờ do dự lùi bước.

Trương Triết Hạn quay đầu lại, Dư Tường không biết có nghe được câu anh nói lúc nãy không, xoay lưng ngồi trên ghế gõ bàn phím.

Máy tính Trương Triết Hạn bị hỏng, vừa hay Dư Tường biết sửa nên anh nhờ cậu ấy qua đây. Dư Tường kiểm tra lần cuối, tùy tiện mở mấy trang web lên vào mạng. Lúc Dư Tường vô tình trông thấy từ khóa “Hanahaki” trên khung gợi ý của thanh tìm kiếm thì khựng lại, nhưng cũng không nói gì.

- Tớ về đây, máy sử dụng bình thường rồi.

- Cảm ơn cậu.

Dư Tường khoát ba lô lên, quay đầu nhìn Trương Triết Hạn.

- Trước giờ cậu chưa từng khách khí như thế, đồng dạng, tớ cũng không quen nhìn một Trương Triết Hạn không phải chính mình.

Trương Triết Hạn sửng sốt, sau đó cười một tiếng.

- Tớ là chính mình.

- Vậy làm đi, tiến lên.

Đúng vậy, từ trước đến giờ Trương Triết Hạn nào phải người hay chần chừ sợ hãi. Nhưng vì tình cảm đầu đời này, người con trai mình quý trọng này, nên lo được lo mất.

Trương Triết Hạn sờ lên vị trí trái tim, nơi này gần đây càng lúc càng khó chịu, giống như cành hoa đã len lỏi vào sâu bên trong rồi. Anh nghĩ mình cũng nên đi tìm cái đáp án đó, nếu không chính anh cũng không cam tâm.

- Alo A Hạn... Đi chơi sao?... Cuối tuần hả anh?... Hửm?... Được rồi, em cũng không bận gì.

Cung Tuấn cúp máy xong, nghi hoặc nhìn điện thoại một lúc, cậu không biết Trương Triết Hạn đột nhiên hẹn riêng mình đi chơi làm gì. Nhưng Cung Tuấn cũng không suy nghĩ nhiều, rất nhanh đã cho qua.

Học sinh cuối cấp không có cuối tuần, không có ngày nghỉ, nhưng Trương Triết Hạn vì buổi hẹn này mà đã thức đêm hoàn thành mục tiêu giải đề giáo viên giao cho, rút ra được một ngày nghỉ hẹn Cung Tuấn.

Sáng hôm đó Trương Triết Hạn lựa chọn quần áo rất lâu, trước sau đã thử năm, sáu bộ. Anh nhìn mình trong gương, sau đó tự cười mình.

- Xem mày kìa, làm dáng.

“Rất đáng để làm dáng.”

Trương Triết Hạn đến sớm hơn, anh mua vé trước, lúc nhìn thấy cây thông Noel to lớn ở công viên trò chơi mới phát hiện ra đã sắp đến Giáng Sinh rồi. Cũng sắp đến sinh nhật Cung Tuấn, chỉ một tuần nữa.

Trong lòng Trương Triết Hạn có hơi hồi hộp, nhưng cũng rất vui vẻ.

- A Hạn!

Trương Triết Hạn quay đầu, nhìn thấy Cung Tuấn đang chạy tới. Cậu ấy choàng một chiếc khăn quàng màu đỏ cực kì nổi bật, nụ cười chưa bao giờ tắt đi trên gương mặt đẹp trai ấy. Trương Triết Hạn nhìn cũng có chút ngẩn ngơ.

- Em đến rồi.

- ...

- A Hạn?

- ... Ừ.

- Chúng ta vào thôi.

- Được.

Cung Tuấn nghĩ đơn giản lắm, Trương Triết Hạn chắc vì áp lực học tập quá lớn nên muốn ra ngoài thư giãn. Còn vì sao chỉ gọi một mình cậu? Cung Tuấn nghĩ đương nhiên do cậu thân với Trương Triết Hạn nhất rồi!

Thật ra Trương Triết Hạn cũng không có kế hoạch gì, anh muốn thổ lộ, nhưng không có chuẩn bị trước. Anh chỉ muốn tìm một không gian, một bầu không khí thích hợp để bày tỏ.

Có lẽ thời gian, thời điểm này không thích hợp, chẳng đúng lúc. Nhưng trên đời đâu có thứ gì gọi là thích hợp nhất đâu. Đến nỗi hiện tại Trương Triết Hạn muốn thổ lộ với Cung Tuấn, là đã suy tính hay xúc động nhất thời, tất cả đều không thể lấy thước đo ra so sánh được.

Thích một người, đâu thể giấu giếm.

Muốn bày tỏ, đâu phải chỉ kìm nén là được.

Hai người họ chơi rất hăng say trong công viên, lăn lộn qua lại từ giữa trưa đến chiều tối. Vui vẻ hơn cả là Cung Tuấn, cậu như một thiếu niên tỏa sáng, đi đến đâu cũng hấp dẫn ánh nhìn. Trương Triết Hạn vì cậu vui vẻ mà vui vẻ, ánh mắt chỉ chứa được một người.

- Chúng ta chơi xe điện đụng đi!

Cung Tuấn hưng phấn muốn đi qua nhưng bị người kéo lại. Cậu quay đầu, phút chốc tưởng là mình gặp ảo giác. Gương mặt Trương Triết Hạn hiện lên chút ngượng ngùng, vành tai cũng hơi đỏ, trông qua xinh đẹp lạ thường.
Cung Tuấn hơi ngây người, gần đây cậu luôn có những khoảnh khắc nhìn Trương Triết Hạn rất kỳ lạ, thấy anh ấy đặc biệt xinh đẹp.

- Chúng ta đi vòng đu quay.

Cung Tuấn không biết mình đồng ý lúc nào, lúc tỉnh lại thì hai người đã lên khoang chứa rồi, chỉ hai người. Lúc cửa đóng lại âm thanh ồn ào bị ngăn cách, Cung Tuấn không hiểu sao có chút ngượng ngùng gãi đầu.

Trương Triết Hạn đột nhiên trở nên im lặng, anh xoay đầu nhìn ra ngoài, che dấu vẻ hồi hộp căng thẳng. Cung Tuấn thế mà cũng không nói tiếng nào, cũng quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài đang tối dần đi.

Vòng quay đi rất chậm, lúc lên đến giữa chừng thì Cung Tuấn trông thấy mặt trời đã lặn đằng xa, chỉ chừa lại một chút ánh cam nho nhỏ.

- Tuấn Tuấn.

Trương Triết Hạn siết chặt tay quay đầu lại, tiếng tim đập vang dội đến cả màng tai. Anh cảm giác mặt mình đều muốn thiêu cháy, nhưng may mắn nhờ ánh đèn tối mà không ai nhìn thấy.

- Sao anh?

Cung Tuấn không thấy rõ vẻ mặt của Trương Triết Hạn, nhưng không biết tại sao trong lòng dâng lên cảm giác căng thẳng.

- Anh... Ừm... Lần trước anh nói em không được yêu sớm.

- Em nhớ mà, anh yên tâm đi.

- Không phải... Là...

Trương Triết Hạn cắn chặt răng, anh cảm thấy mình không nên thế này, phải dứt khoát một chút.

- Tuấn Tuấn, anh muốn nói với em một chuyện. Anh thích...

- Oa~ Là pháo hoa!

Cung Tuấn đột nhiên vươn người qua, cả khoang chứa đột nhiên mất cân bằng chao đảo một cái. Trương Triết Hạn thấy ánh sáng rực rỡ phản chiếu trong đôi mắt thiếu niên, rồi Cung Tuấn đột nhiên ngã về phía này.
Trong một khoảnh khắc, có thứ gì đó mềm mại chạm lên môi anh.

Đó là một nụ hôn. Cả hai người đều ý thức được.

Không ai lên tiếng, Trương Triết Hạn còn quá bất ngờ, ánh mắt anh trợn to, không thể tin được. Vài giây sau Cung Tuấn lập tức dời người ra, bối rối hé miệng nói không nên lời.

Bên ngoài pháo hoa nở rộ, sự mềm mại ngọt ngào trong lòng Trương Triết Hạn vỡ tan đi. Anh nhìn thấy gương mặt cứng ngắt của Cung Tuấn, ánh mắt trốn tránh lạ thường.

- Em... Ừm, em thấy pháo hoa... Cho nên...

Cậu ấy đang giải thích, hay là đang cố trấn an?

Nếu là anh em thân thiết bình thường có lẽ sẽ ngại ngùng, nhưng rồi sẽ trêu chọc nhau mấy câu cho qua. Nhưng Trương Triết Hạn đối với Cung Tuấn có tâm tư khác, nên lo được lo mất nhiều hơn. Anh cố tìm tòi trên mặt Cung Tuấn chút phản cảm chán ghét, sau đó có chút mừng thầm, cậu ấy không có.

- Làm sao vậy?

Trương Triết Hạn giả vờ không biết, anh nhìn Cung Tuấn ngẩn ra, sau đó thở phào. Có lẽ cậu ấy nghĩ anh không biết chuyện gì vừa xảy ra.

- Không sao... Em đập đau anh sao?

- Không có.

- Vậy là tốt rồi.

Trương Triết Hạn thấy Cung Tuấn lúc này có hơi đáng yêu, anh cười một tiếng, đột nhiên không muốn vội vàng thổ lộ nữa. Anh nghĩ là, có thể Cung Tuấn cũng sẽ thích anh, một lúc nào đó, anh có thể ám chỉ cậu ấy một chút, để Cung Tuấn dần dần chấp nhận. Có chút hy vọng ngọt ngào len lỏi trong trái tim Trương Triết Hạn, ngăn lại sự co thắt khó chịu trên lồng ngực.

Lúc vòng đu quay đi hết, Cung Tuấn rõ ràng hơi mất tập trung, về sau làm cái gì cũng là Trương Triết Hạn kéo cậu theo. Trương Triết Hạn lúc đó có hơi vui vẻ, xem, cậu ấy cũng có chút để ý đến chuyện này đúng không?

Trương Triết Hạn muốn đợi đến sinh nhật Cung Tuấn rồi chính thức thổ lộ một lần nữa. Trong lúc ấy, anh cũng bắt đầu thả ra chút tâm tư của mình, chỉ là một chút, thời gian của anh cũng không quá nhiều.

Dư Tường mở một lon nước, thân hình cao lớn vậy mà cố ý ngồi rũ rượi trên cái ghế nhỏ hẹp. Anh uống một ngụm nước, liếc nhìn khóe môi giảo hoạt nâng lên của Trương Triết Hạn. Trương Triết Hạn đang nhắn tin cho Cung Tuấn.

- Thoải mái hơn không?

Dư Tường hỏi không đầu không đuôi nhưng Trương Triết Hạn vẫn hiểu được. Anh gật đầu cười một cái.

- Vẫn được.

- Cậu định thì nào thì nói rõ?

- Sinh nhật cậu ấy.

- Không sợ sao?

- Tớ có lòng tin.

Dư Tường cũng không nói thêm gì, trở lại bộ dáng thờ ơ của mình, sau đó cúi đầu, nhận mệnh, tiếp tục giải đề.

Năm nay Cung Tuấn không định làm sinh nhật, ba mẹ cậu vì sức khỏe của ông bà nên tháng trước đã về quê, Trương Triết Hạn lại bận ôn tập, Cung Tuấn không muốn làm ảnh hưởng đến anh. Cậu chỉ định ăn một bữa nhỏ với bạn bè, sẵn tiện đem chút đồ ăn đến cho Trương Triết Hạn. Quà tặng có cũng được không cũng chẳng sao, tấm lòng thì Cung Tuấn nhận, bản thân cậu cũng không thiếu cái gì, vui vẻ là được.

Cung Tuấn không biết Trương Triết Hạn đã cố ý đặt cho cậu một cái bánh kem, trang trí rất đẹp, buổi tối sẽ đến nhà cậu tạo một cái bất ngờ.

Cả ngày hai người nhắn tin không quá nhiều, nhưng đối với lịch ôn tập của Trương Triết Hạn thì đã không dễ dàng.

- Nhắn tin với bạn gái hả?

Bạn học hỏi đùa một câu, Cung Tuấn ngẩng đầu lên, mờ mịt dùng mắt hỏi. Bạn học ôm tim, ánh mắt của Cung Tuấn quá phạm tội rồi.

- Nhắn tin còn cười vui vẻ như vậy, người không biết nhìn vào còn tưởng cậu yêu đương.

- Không có đâu.

Cung Tuấn nghĩ một lúc lại hỏi.

- Giống lắm hả?

- Giống!

- Này, các cậu xem chưa? Cười chết tớ thôi.

Một bạn học nam đi tới, vẻ mặt nhịn cười ném cho Cung Tuấn một cái điện thoại.

- Nữ sinh trường ta điên rồi, lập một cái bảng khảo sát xứng đôi!

- Vậy thì có gì kỳ lạ?

Cung Tuấn cần điện thoại lên, trong lòng cũng nghi hoặc, nhưng lúc lướt thấy bài đăng, ngón tay cậu khựng lại.

- Bảng xứng đôi! Nam nam đó!

Mấy nam sinh xung quanh trợn to mắt, một lúc sau đã tụm lại tò mò lướt xem.

- Trời ạ, bọn họ bây giờ là muốn làm cách mạng tình yêu sao? Admin cũng cho phép đăng cái này lên?

- Không nói tới chứ nhìn qua cũng đẹp mắt lắm.

Cả đám liếc qua Cung Tuấn, cười trêu một tiếng, nhưng không nghĩ rằng Cung Tuấn phản ứng rất mạnh. Cậu đứng lên, sắc mặt rất tệ.

- Vớ vẩn!

Nói xong thì xoay người ra khỏi lớp. Bọn họ trêu cậu, là vì đứng đầu bảng xếp hạng ghép đôi chính là cậu và Trương Triết Hạn.

Cung Tuấn nhíu mày, trong lòng rất khó chịu, không biết sao cái bài đăng này được duyệt. Cậu muốn đi nói chuyện với người quản lý diễn đàn trường, bảo bọn họ gỡ nó xuống. Chính Cung Tuấn cũng không biết vì sao cậu kích động như thế, nếu Trương Triết Hạn nhìn thấy, có phải sẽ rất chán ghét không? Dù sao cũng là hai đứa con trai, ghép cặp lại có gì mà vui vẻ chứ?

Cung Tuấn bỏ qua hết tất cả tiểu tiết, chỉ đơn giản kết luận hai đứa con trai thì không nên như thế, trước giờ Cung Tuấn chưa tiếp xúc với chuyện đồng giới này, cho nên cũng không phản cảm hay chán ghét. Cậu chỉ là sợ Trương Triết Hạn không vui.

Đương nhiên Trương Triết Hạn đã biết, còn rất vui vẻ, trong lòng nghĩ ánh mắt của mấy nữ sinh cũng rất tốt.

Buổi tối đám bạn Cung Tuấn hẹn cậu ra ngoài ăn sinh nhật, đơn giản chọn một quán thức ăn nhanh, náo nhiệt một chút là qua. Cung Tuấn thì hơi lơ đãng, hoặc là từ lúc thấy cái tin kia đã luôn lơ đãng.

Rồi bất chợt, Cung Tuấn nhớ tới nụ hôn bất ngờ kia, đó là tai nạn, nhưng không hề dễ quên lãng. Cung Tuấn mím môi, xua đi mấy ý nghĩ kỳ lạ của mình, cậu với Trương Triết Hạn là anh em, vẫn luôn là anh em.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net