Chap 2 Quá khứ bị lãng quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có ai hóng chap của ui ko ta đừng pùn nha ui viết òy nè, đọc zui zẻ nha
Vô truyện thôi
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nó ra khỏi lớp, bước ra sân sau ngồi. Nó khóc, một tảng băng ngàn năm đã khóc, nó nhớ mẹ, nó nhớ người mẹ đã vì nó mà hi sinh cả tính mạng để bảo vệ cho nó. Nó khóc mãi khóc đến khi cạn nước mắt mới thôi.
* Trên lớp:
Mun sững sờ khi nghe Tronie hỏi, Mun ko muốn gợi lại nỗi đau của nó nên chọn cách tránh né
_À không, không có gì đâu, chắc My hôm nay hơi mệt-Mun viện đại một lí do trả lời nhưng Q Anh thì ko muốn nó phải pùn và chịu đựng một mình nữa :
_Để mình kể cho các bạn nghe mình, mình biết khi nhắc về nỗi đau của My thì chắc nó sẽ tức giận nhưng mình ko muốn... Khởi My pùn thêm nữa-Q Anh nói giọng run run. Mun cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Q Anh nói tiếp:
Khởi My lúc nhỏ là một cô bé rất dễ thương, lúc nào cũng nở nụ cười khiến ai cũng yêu quý. Ba của My là một chủ tịch tài giỏi của công ty KM, nay là công ty lớn nhất thế giới. Mẹ My là một người mẫu xinh đẹp và nổi tiếng. Tưởng chừng cuộc sống của My sẽ tốt đẹp và hạnh phúc nhưng đâu ngờ ... - nói tới đây Q Anh oà khóc .Mun thấy bạn như thế cũng khóc theo
Nhưng đâu ngờ vào một ngày đẹp trời, tôi và mẹ đến công viên chơi. Mẹ bảo tôi ngồi ghế đá để mẹ đi mua vé nhưng tôi chẳng nghe, lại chạy đi trước để bị người ta bắt cóc . Mẹ ra ngoài nhưng ko thấy tôi thì vội vã đi tìm. Trước khi làm người mẫu...mẹ tôi đã làm một sát thủ nên việc tìm kiếm tôi chẳng khó gì. Đến nơi bắt tôi , mẹ tôi đã đấu với cả đám người mặc đồ đen , tên nào mặt mày cũng dữ dằn ,bặm trợn nhưng chỉ vài cú đá, bà đã hạ đc chúng. Mẹ tiến đến cởi trói cho tôi thì " Đoàng". Một viên đạn đã bắn xuyên qua người mẹ tôi - nó bước vào với đôi mắt sưng húp và kể lại quá khứ của mình khiến Mun và Q Anh cảm thấy đau xót. Nói tới đây nó ngã khuỵ xuống và ngất đi. Mọi người hốt hoảng đưa nó vào bệnh viện,người sốt sắng nhất là hắn.

~~~~~~~Ta là dãy phân cách thời gian~~~~~~~~~
Đến bệnh viện,mọi người nhanh chóng đưa nó vào phòng cấp cứu , ai cũng lo lắng ko bik nó ra sao. Bác sĩ bước ra , hắn nhào lại túm cổ áo bác sĩ và quát :
_ CÔ ẤY SAO RỒI ??? - hắn quát làm vị bác sĩ kia tái xanh mặt mày và run cầm cập :
_ C...ô...ấy...ko...s...ao, d...o...khó...c quá ... nhiề...u...
d...ẫn...đến... s...uy...nhược....nên...ngấ...t...t...hôi. N...gười... n...hà...nên...bồi bổ cho ....cô...ấy....nhiề...u ...h....ơn - Vị bác sĩ run rẫy nói. Hắn thấy nó ko sao nên buông vị bác sĩ ra, chạy đến phòng hồi sức.Ngồi xuống cạnh nó,hắn thấy nó sao yếu đuối quá,hình ảnh Khởi My lạnh lùng hay cải tay đôi với hắn đâu rùi. Sao chỉ còn cái thân hình bé nhỏ, cô đơn này này chứ. Hắn tự hứa với lòng là phải bảo vệ nó, lo lắng cho nó đến suốt cuộc đời này,là một phần quan trọng đối với nó. Hắn đã iu nó rùi ( có ai thắc mắc vì sao hắn bik quá khứ của chị Zoi ko,tại vì anh Vin nhà ta đợi lâu mà ko ai xuống nên tính lên hối nhưng vô tình nghe đc quá khứ của Zoi nên iu lun) Hắn nhẹ nhàng đặt lên môi nó một nụ hôn , tuy thoáng qua nhưng nó cảm thấy rất ấm áp. Hắn xoay người định rời đi nhưng có một bàn tay nhỏ nhắn nào đó níu tay hắn lại, hắn xoay người nhìn lại thì thấy tay nó đang nắm tay hắn, hắn vờ hỏi:
_ Em mún anh ở lại à ?- hắn hỏi. Mắt nó vẫn nhắm nghiền nhưng đầu thì gật cái "rụp ", lông mày nỏ chau lại như chờ đợi câu trả lời của hắn
_ Vậy thì anh sẽ ở lại với em - hắn nói ,đôi môi khẽ cười tạo nên một đường cong hoàn mỹ, miệng nó cười tươi, lông mày giãn ra rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Mun và Q Anh bước đến phòng hồi sức , thấy hắn đang ngồi bên cạnh nó liền bước tới :
_ Khánh à, bạn về ngủ đi, My ở đây để bọn mình lo cho - Mun nhẹ nhàng nói
_Thôi m.n về đi ,để mình ở lại chăm sóc My cho.- hắn nói nhưng mắt vẫn nhìn vào khuôn mặt đang ngủ,nó đẹp tựa thiên thần khiến hắn bị thu hút (Zoi mà) .Sau khi cố gắng khuyên hắn thì cả bọn đều bó tay vì cái tính cứng đầu của hắn . M.n về nhà và định bụng ngày mai sẽ quay lại
-------------Tua nhanh----------------
Nó thức dậy đầu đau như búa bổ. Nheo nheo đôi mắt để làm quen với ánh sáng đó, nó ngồi dậy thì thấy hắn đang ngủ. Mặt hắn lúc ngủ nhìn đẹp phết ,da trắng như con gái,mái tóc nâu styte Hàn Quốc mướt rượt. Nhưng sao hắn tiều tuỵ quá, ko lẽ hắn đã lo cho nó đến zậy sao.Nó cảm thấy mình nợ hắn. Nó định cuối xuống nhìn hắn nhưng hắn chợt tỉnh dậy, 1 người cuối xuống 1 người nhìn lên thì chuyện gì đến cũng phải đến thôi thế là 2 môi chạm nhau. Nó và hắn ngạc nhiên vội buông nhau ra. Hắn tìm cách đánh trống lãng để 2 đứa bớt ngượng.
_ Cô dậy rồi hã , vào làm vệ sinh đi rồi ăn - hắn nói
_ Ừk - nó ngượng quá chẳng bik nói gì. Rồi nó phóng vào làm vscn để hắn ngồi đó cười như điên (ui:điên thịk mà/ hắn: mi nói cái gì *giơ nắm đấm*/ui : ko có gì *xách dép chạy*). Nó bước ra ngoài thấy hắn đang ngồi cầm tô cháo nóng hổi. Thấy nó, hắn vội đưa tô cháo cho nó.
_ Cô ăn đi rồi còn uống thuốc nữa - hắn cười tươi nói.
_ Củm ơn - nó nhận lấy tô và nói. Hắn đợi nó ăn xong lìn đưa thuốc cho nó uống. Nó thấy thuốc lìn đẩy ra:
_Tôi...k...o...uốn..g...đ...âu- nó sợ hãi nói
_Uống - hắn gằng giọng
_ ĐẮNG - nó hét lên
_UỐNG - hắn cũng chẳng vừa, hét lên hết công suất (mới sáng sớm mà cái bệnh viện đã bị 2 anh chị làm cho thức giấc, thật tội nghiệp). Nó sợ vội bỏ vào miệng nuốt cái "ực". Hắn hài lòng vội đỡ nó nằm xuống. Hai đứa nói chuyện luyên thuyên một hồi thì :
_ Sau khi mẹ cô mất,cô sống thế nào ?- hắn hỏi nó
                  Hết chap 2 <3
Chap này dài lắm lun ó trả lời đi nào ai trả lời nhanh và sớm nhất ui tặng cho người đó chap 4 nha chap này 10 vote ui ra chap mới nè lần này là thịk ó Thank nha nhớ ủnh hộ ui nha .1267 từ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net