Một vài mẩu truyện về ChanBaek

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Câu chuyện thứ hai: Thế giới lớn thế nào?

Hôm nay tình cờ tìm được sổ nhật kí hồi tiểu học trong thùng sách, tôi dành cả buổi ngồi đọc lại, cảm thấy có chút thú vị lẫn buồn cười. Thế giới của một đứa trẻ 10 tuổi quả thật rất đơn thuần. Nó xoay quanh những thứ vô cùng nhỏ nhặt. Đó là bóng đá, là cầu lông, là Hapkido, là bài tập Toán nhân mãi không tìm ra lời giải.

Tôi khoe với bạn học Phác.

"Cậu thấy đấy. Tớ chính là ăn đáng yêu mà lớn lên."

Khuôn mặt của Xán Liệt lại rất không phối hợp, cứ như là đang truy tìm xem tiết tháo của tôi có phải rơi mất ở đâu rồi hay không.

Tôi vẫn cười khoái chí.

"Đôi lúc tớ nửa muốn bé đi, nửa lại không."

Bạn học Phác liền hỏi.

"Tại sao."

Tôi thành thực trả lời.

"Vì khi ấy, cậu vẫn chưa xuất hiện.".

Tôi chính thức gặp Xán Liệt năm lớp sáu, nhất kiến chung tình rồi tương tư. Tôi cho rằng, nhất định khi mang bầu, mẹ đã xem drama Hàn Quốc quá nhiều, cho nên mới khiến tôi vừa yêu sớm, vừa si tình như vậy.

*

Tôi từng đem thắc mắc hỏi Xán Liệt.

"Cậu có bao giờ viết nhật kí không."

Bạn học Phác mặt lạnh nhìn tôi, trưng ra biểu tình đầy dấu ba chấm, trả lời.

"Chỉ có trẻ con mới đi viết nhật ký thôi."

Ơ. Trẻ con đâu?

Tôi thì thấy viết nhật ký thật ra rất hay ho, vừa ghi lại cảm xúc, vừa giống một thước phim hồi ức sống động và chân thật.

Hôm trước, tôi ngồi gõ lại trên máy tính mấy câu chuyện vụn vặt hồi cao trung, bạn học Phác ngồi ở bên theo dõi rất chăm chú. Tôi thầm nghĩ, tên này hôm nay cũng thật rảnh rỗi ghê. Không ngờ, một lát sau cậu ấy bình luận.

"Đoạn này cậu nhớ không kĩ rồi. Phải thêm chỗ này, chỗ này này... Mấy lời ấy Đô Khánh Tú nói chứ không phải là Ngô Thế Huân. Rồi thì không phải là cuối học kì 1 mà là ngày thất tịch... Bla. Bla. Bla.."

Cứ thế, bạn học Phác thuyết trình một hồi, tựa như đem bộ não ra tua ngược lại gần mười năm trước, không bỏ sót một dữ kiện nào. Tôi bị trí nhớ siêu phàm này làm cho "thụ sủng nhược kinh", suýt nữa chắp tay hô to.

"Thần thánh ở đâu, xin nhận của tiểu nhân một lạy."

Những chuyện xảy ra trong thanh xuân của chúng tôi, mặc dù Xán Liệt không nói nhiều, thế nhưng cậu ấy lại khảm rất sâu trong lòng, cũng trân trọng chúng như kỉ vật, khi cần thiết sẽ lôi ra trình chiếu.

Tôi thiết nghĩ với tất cả những gì đang sở hữu bạn học Phác không cần viết nhật ký làm gì, vì vốn dĩ bản thân cậu ấy chính là một cuốn "hồi ức sống" rồi.

Tôi nheo mắt nghi ngờ.

"Ổ cứng trong đầu cậu rốt cuộc lưu bao nhiêu tệp tin."

Bạn học Phác thản nhiên trả lời.

"Nhiều lắm."

Tôi bị đáp án của cậu ấy làm cho buồn cười, thế là hỏi.

"Ở trong đó, tệp nào nặng nhất."

Xán Liệt cũng phối hợp suy nghĩ, load xong CPU liền thành thực đáp.

"Biện Bạch Hiền."

Bạn học Phác, mau ngồi xuống, để tớ đi làm trà đào cho cậu.

*

Cuối tuần, tôi cùng Xán Liệt đi xem Infinity War. Thật ra là tôi đòi đi xem. Bạn học Phác về phương diện điện ảnh, kiến thức thực chất rất sơ sài.

Vào trong rạp rồi, chẳng biết có phải vì sức hút của bom tấn không, Xán Liệt theo dõi rất chăm chú, bỏng ngô và nước ngọt cũng để tôi một mình chén hết. Có thể nói là một khán giả rất có tâm.

Bộ phim kết thúc, các siêu anh hùng gần như tan biến cả, tôi liền hỏi cậu ấy.

"Nếu là Thanos, thì cậu sẽ làm gì."

Bạn học Phác vừa lái xe vừa chậm rãi đáp.

"Thua từ đầu."

Tôi ngạc nhiên.

"Tại sao."

"Tớ sẽ không đổi cậu lấy bất kỳ viên đá nào trong ấy hết."

Dù chỉ là hỏi đáp bâng quơ, tôi vẫn cảm thấy đặc biệt vui vẻ. Trong Avengers Infinity War, Thanos đã hi sinh Gamora, linh hồn mà hắn yêu quý nhất để hoàn thành lí tưởng của mình.

Tôi thừa nhận bạn học Phác cũng là người có tham vọng cực kỳ lớn, thế nhưng điều khiến tôi cảm thấy an tâm nhất, chính là vị trí của tôi ở trong lòng cậu ấy cho dù trải qua tất thảy những cạm bẫy chưa từng bị bất cứ điều gì làm lung lạc.

Dù sao thì tôi cũng một lòng một dạ tin. Tin đến mức sẽ trở thành chấp niệm cả đời.

Tôi cười cong cả mắt, thỏa mãn đùa.

"Xán Liệt, cậu thật sự có thể vì tớ mà bỏ cả thế giới đấy à."

Bạn học Phác im lặng một lúc rồi trả lời.

"Còn thế giới nào nữa. Chẳng phải cậu đang ở đây sao."

Tôi ngẩn ngơ mãi mới hiểu ra.

Aiyooo. Cái tên này, cậu vừa xem phim hành động chứ không phải phim tình cảm đâu.

*

Tất nhiên, không phải lúc nào Xán Liệt cũng sẽ nói chuyện ngọt ngào. Đó càng không phải là phong cách của cậu ấy. Bạn học Phác đã ít nói thì chớ, lại còn thêm cái thói muộn tao.

Trước đây, vì sự "ngang ngược" của tôi, đã khiến cho cậu ấy phải đau đầu không ít.

Có một lần, trời tối muộn, tôi không nhớ là vì chuyện gì, cả hai đứa liền tranh cãi một hồi. Tôi khi đó vừa ầm ĩ, vừa bướng bỉnh, lúc nào cũng cố chấp cho là mình đúng. Công việc trong giai đoạn mệt mỏi, cộng thêm cá tính của đôi bên đều mạnh, chẳng ai chịu nhường ai.

Cuối cùng, Xán Liệt không muốn đôi co thêm, liền dừng ô tô bên vệ đường, chỗ gần bờ sông, mặt lạnh bỏ đi đâu không rõ, chỉ bỏ lại một câu duy nhất.

"Cậu tự ở đó mà suy nghĩ những điều tớ nói đi."

Cánh cửa xe hơi đóng sập. Tôi cảm thấy ủy khuất vô cùng. Cứ như bản thân vừa bị cả vũ trụ bỏ rơi. Mọi việc ở công ty đã phiền não, bây giờ Xán Liệt cũng không thèm quan tâm đến cảm nhận của tôi nữa.

CMN. Tôi hoàn toàn mất hết lá chắn. Nếu yếu đuối có khi còn khóc được một trận ra trò.

Một lúc sau, tầm khoảng mười lăm phút sống trong trầm mặc, tôi nhận được cuộc gọi của bạn học Phác, vì có chút lo lắng nên cũng nhấn nút nghe.

Ở đầu dây bên kia giọng bạn học Phác không mấy vội vàng, thế nhưng lại khiến tôi rất ngạc nhiên.

Cậu ấy tự dưng hỏi.

"Matcha hay Chocolate."

Tôi ngây ngô như vừa rớt xuống từ sao Hỏa, luống cuống đáp.

"Cái gì."

Xán Liệt nói rõ ràng hơn, nhưng ngữ điệu cũng ra vẻ gấp gáp và giục giã. Âm thanh của cậu ấy trầm trầm.

"Tớ đang ở tiệm trà sữa cậu thích. Nhanh lên. Họ sắp đóng cửa rồi."

"..."

Thấy tôi yên lặng, cậu ấy vẫn kiên nhẫn hỏi.

"Matcha hay Chocolate."

Tôi khịt mũi một hơi, hòa hợp đáp lại.

"Matcha."

"Ừ."

"Nhiều thạch vào."

Xán Liệt nói.

"Được."

Sau đó trước khi cúp máy còn cẩn thận dặn.

"Ngồi trong ô tô chờ tớ."

Thật là, đáng lẽ ra lúc cậu ấy xuống xe, tôi cũng phải bỏ đi đâu đó, dọa cho tên mặt lạnh này một phen.

Cuối cùng, vừa mới hạ cửa kính xuống một chút đã bị gió mùa đông bắc thổi suýt đóng băng.

Tôi đúng là dễ mua chuộc, tấm lòng lại cũng nhân hậu "vị tha". Thế nên mới đó liền đã quên hết sạch, không còn giận cậu ấy một tẹo nào nữa.

Hay đúng hơn là vì bị "đáng yêu" của Bạn học Phác cảm hóa chăng.

Sau này tôi nhắc lại, Xán Liệt "vô cảm" nhận xét.

"Nhiều lúc, tớ muốn đánh cho cậu một trận."

Tôi cà chớn, cười hắc hắc.

"Vậy sao không đánh đi."

Bạn học Phác lắc đầu đáp.

"Có ích gì. Dù đánh được cậu tớ cũng sẽ là người đau nhất thôi."

Ôi chao!!!

Tôi thích chí, cười không còn thấy Tổ Quốc.

"Rồi sao còn mua đồ cho tớ chứ. Muốn thu phục tớ à."

Bạn học Phác vuốt tóc tôi, bình đạm trả lời.

"Không. Chỉ là tớ nghĩ so với chuyện tranh luận đúng sai, cậu vẫn quan trọng với tớ hơn. Cậu vui vẻ, bản thân tớ cũng liền dễ chịu. Cho nên thay vì cố chấp thuyết phục cậu theo ý mình, thì cứ để cậu tin vào đáp án đúng nhất, đó là tớ yêu cậu, vậy là được rồi."

Tôi ôm mặt hôn cậu ấy một cái, khoa trương nói.

"Cậu biết không. Nếu bây giờ cậu có bắn tớ một phát đạn. Tớ cũng tin là súng bị cướp cò."

*

Xán Liệt ngay từ bé đã có khí chất, cá tính cũng khác biệt với đám đông.

Hồi cao trung, nếu cả lớp đập bàn đập ghế vì thông báo trống tiết, bạn học Phác sẽ không có phản ứng gì hơn ngoài việc lôi trong balo ra một quyển sách bất phương trình. Nếu đi chơi, mọi người order trà sữa hoặc cacao, cậu ấy sẽ gọi một ly cafe đen, không đường, không đá. Nếu mọi người đua nhau bàn tán về các siêu anh hùng trong Marvel, cậu ấy sẽ lặng lẽ kể tên từng vị Tổng thống Mỹ cùng năm sinh năm mất qua các năm.

Tôi nghĩ lại, chỉ cảm thấy rất hài hước, đem thắc mắc đi hỏi Xán Liệt, thêm vào đó là để học hỏi bí quyết của cậu ấy.

Bạn học Phác thành thực trả lời.

"Là do sở thích của mỗi người thôi."

"Tớ thấy cậu toàn đi ngược lại thị hiếu của đám đông."

Bạn học Phác đang đọc báo gật gù.

"Ừ... Nhưng cũng có ngoại lệ."

"Là gì."

Xán Liệt nhìn tôi, ý vị sâu sắc đáp.

"Là lúc tớ phát hiện ra ngoài tớ ra, cậu còn có rất nhiều người khác yêu thương."

*

Tôi nghĩ mình là một người may mắn trong tình cảm. Ngày nhỏ sống trong một gia đình hạnh phúc, được bố mẹ cưng chiều. Lớn lên có không ít bạn bè, lại còn nhận được tình yêu của Xán Liệt. Cảm thấy đường tình duyên kiếp này vậy là đủ, chẳng mong mỏi gì hơn.

Xán Liệt thỉnh thoảng cũng có ghen, nhưng hầu hết chẳng bao giờ chịu nhận, nhiều lúc đáng yêu đến buồn cười. Thế giới trong mắt Xán Liệt, mấy người cười đùa với tôi trên năm phút, nếu không phải thân thích đều là những kẻ có "ý đồ".

Tôi đi mua hàng, được nhân viên giảm giá, Xán Liệt liền nghi ngờ.

"Hắn ta có ý đồ gì đúng không."

Tôi đi lấy thức ăn, được chị căng tin cho thêm một miếng sườn, bạn học Phác cũng sẽ đặt ra giả thiết.

"Chị ta có ý đồ gì à."

Đứa nhóc hàng xóm leo vào lòng tôi ngồi, cũng không tránh khỏi nhận định đầy "bất an" của bạn học Phác.

"Thằng bé này hình như cũng đang có ý đồ gì đó...?"

Vân vân lẫn mây mây.

Đô Khánh Tú nghe kể lại cười sằng sặc, uống ba cốc trà mới bình tâm.

Tôi meo meo dò hỏi Xán Liệt.

"Cậu ghen với cả bọn họ đấy à."

Bạn học Phác lại mặt lạnh trả lời.

"Tớ đâu có ấu trĩ như vậy chứ."

Rõ là một tên khẩu thị tâm phi. Mấy hôm trước, mẹ gọi ra bảo Mộng Long ở nhà nhớ tôi lắm, ăn rất ít cơm, bảo tôi về Trùng Khánh thăm nó một chuyến đi, Xán Liệt đang đọc báo cũng phải bình luận một câu.

"Con chó đó chắc chắn cũng đang có ý đồ."

Quạ quạ quạ........

*

Hôm nọ, Xán Liệt đi làm về, liền lôi một hộp giày ra đưa cho tôi. Đây chính là loại mà tôi mới thấy trên mạng, kêu thích nhưng không mua, vì thật sự tôi có quá nhiều rồi. Hơn nữa, tôi lại là đứa chẳng ngăn nắp, giày đi về thỉnh thoảng sẽ đá mỗi nơi một chiếc. Xán Liệt vì việc này có "nhắc nhở" không ngừng nhưng chẳng ăn thua.

Vài lần, cậu ấy vừa đi thu lại đống giày dép cho tôi xếp gọn gàng vào tủ vừa giáo huấn một bài. Tôi dạ ran, ngồi ăn trứng cá muối trên sofa, thành tâm hối lỗi.

Nhận được quà, khỏi phải nói, tôi vui đến mức nào, thiếu đường muốn nhào đến ôm hôn cậu ấy đủ một ngàn cái cho thỏa tâm can.

Xán Liệt "lạnh lùng" tháo cavat và cổ áo sơ mi, khí phách bảo.

"Được rồi. Không cần phải cảm kích."

Tôi cong vành mắt, sướng điên.

"Lúc nào cũng mắng tớ lộn xộn, thế mà lại là người mua nhiều đồ cho tớ nhất."

Xán Liệt nhìn tôi đang nhí nhố làm loạn, giả bộ thở dài, thủng thẳng bảo.

"Cũng đúng. Lúc nào cũng kêu cậu làm hư thứ nọ thứ kia, mà không nhận ra chính mình đem cậu chiều hư đến mức nào rồi."

Tôi ngắm nghía đôi giày mới chán chê, bèn ngửa đầu, hồ nghi hỏi Xán Liệt.

"Cậu lại cũng có ý đồ gì đúng không."

Bạn học Phác đang đọc sách, liền nhún vai, thản nhiên đáp.

"Ý đồ của tớ với cậu trước sau chỉ có một, huống gì cũng đâu chỉ thực hiện một lần."

Tôi nghe xong mấy lời này chỉ cảm thấy "long thể" hết sức bất an.

*

Bạn học Phác cực kì thích đọc sách. Tôi cũng không biết từ nhỏ đến giờ, cậu ấy đã kinh qua mấy ngàn quyển lớn bé rồi, chắc hẳn bên trong đã đầy một bụng kinh luân.

Tôi trái ngược với cậu ấy, vốn không hứng thú với sách vở, đọc được vài ba trang ở thư viện đã ngáp ngắn ngáp dài. Ngày đó, là vì crush Xán Liệt, lẽo đẽo đi theo người ta mài mông khắp nơi cũng chỉ vì ngắm cậu ấy mà thôi.

Nhỏ em họ tôi đến chơi, nghe kể thế là xoắn xuýt bảo.

"Chuyện của hai anh giống đam mĩ ghê."

Tôi bèn thật thà hỏi.

"Đam mĩ là cái gì."

Hình như Xán Liệt cũng chưa từng đọc qua. Cậu ấy đáp hờ hững.

"Không rõ. Để lát nữa tớ tìm trên Baidu."

Cuối cùng, tôi không biết rốt cuộc cậu ấy tìm hiểu được những gì, ngồi nghiên cứu chăm chú trên máy tính suốt cả một buổi chiều. Sắc mặt theo đó cũng biến hóa khôn lường. Sức tập trung vô cùng mãnh liệt.

Tôi không nhịn được tò mò liền thắc mắc.

"Rốt cuộc thì có gì hay ho không."

Xán Liệt gập máy, mường tượng trả lời.

"Rất sâu sắc. Chi tiết. Tỉ mỉ. Nội dung cũng không tồi."

Tôi nghe vậy bèn có chút hứng thú gật gù.

"Kể tớ nghe xem."

Bạn học Phác tốt bụng đến không ngờ.

"Được. Tối nay sẽ thuật lại cho cậu nghe."

Tôi lúc đó vẫn còn là một nam nhi đơn thuần, non nớt. Sau này định nghĩa được thể loại kia là gì thì mọi sự đã thành, chỉ trách bản thân đọc quá ít sách vở, tự chui đầu vào miệng sói.

*

Xán Liệt hiện tại đang đem quyển nhật kí của tôi đi bảo dưỡng, trước đó đã cần mẫn dọn sạch một phòng chứa đồ, còn lột ra được một bát hạt lựu đặt lên bàn.

Tôi ngứa miệng động viên vài câu, bị cậu ấy lườm chạy tóe khói lên phòng khách. Căn bản cũng do tôi bày bừa mà ra, trong nhà có thể nói chính là một trong những tác nhân gây họa.

Tôi từng nghe Bill Gates và Jeff Bezos thích rửa bát để kích thích não bộ. Theo thuyết âm mưu, có lẽ sở trường làm việc nhà cũng là phương pháp rèn luyện của bạn học Phác chăng. Quả thật từ rửa bát, nấu ăn, sửa điện, sửa bếp ga... không gì Xán Liệt không làm được. Thập toàn thập mỹ.

Tôi xúc một muỗng hạt lựu cho vào trong miệng, sung sướng hít mùi thơm từ sàn gỗ, từ khung cửa.

"Sở thích năm mười tuổi là bóng đá, là hoạt hình, là đồ ăn. Sở thích bây giờ của tớ chỉ có duy nhất một mình cậu. Không còn gì khác nữa."

*

Tối đến, mọi người rủ nhau đi ăn lẩu. Xuống tới hành lang, Xán Liệt quay lại lấy áo khoác cho tôi. Đô Khánh Tú thấy vậy gật gù bảo.

"Thế giới này với Phác Xán Liệt quả nhiên chia ra hai kiểu người để đối xử. Một là Biện Bạch Hiền. Hai là không phải Biện Bạch Hiền."

Ngô Thế Huân lắc đầu, đáp.

"Anh sai rồi. Thế giới của anh ấy, ngoài Biện Bạch Hiền ra, từ trước đến giờ chưa có ai đặt chân vào được."

Tôi chỉ biết đứng cười qua loa. Thực chất là có chút tự hào nho nhỏ.

Bản thân tôi, ngay từ bé xem tivi đã không ngừng đặt câu hỏi, liệu thế giới này rộng lớn ra sao, bao la và hùng vĩ đến nhường nào.

Trưởng thành rồi, mới nhận ra, chỉ cần tình yêu, với tôi, cậu ấy chính là cả thế giới.

Nguồn: Top comments ChanBaek

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net