chương 20 - Death of a Loved One

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fufufu, có lẽ nên gọi cho Achan. Không biến con bé đó như thế nào rồi nhỉ? À mà bây giờ nên gọi là Sachan mới đúng~

"Ooowwwaaaaaa!!!"- Achan khóc lên.

"Được rồi được rồi, mẹ đây nè Achan~"

Con bé nhìn và bò về phía tôi, đôi mắt đẫm nước mắt của Achan thật thú vị~ chỉ cần không thấy tôi một lúc là con bé khóc. Chúng tôi đang ở biệt thự Saigai, tôi là Saigai Mugen, là thiên tài có một no hai của nhà Saigai. Lúc đầu tôi nghĩ rằng việc trông trẻ sẽ rất là chán, nhưng thực ra rất là vui vì được chọc Achan và Kechan, biểu cảm của hai đứa lúc nào cũng khiến tôi được vui vẻ.

Tôi bế Achan lên, con bé nín và mỉm cười. Đôi mắt xanh lam dễ thương của Achan nhìn tôi, tôi ôm con bé vào lòng.

"Achan dễ thương quá~"- tôi kêu lên.

"Này Mucchan."- chồng yêu kêu.

Anh ấy bước vào phòng, bế Kechan đang ngủ.

"Cái gì vậy, chồng yêu?"

Mái tóc màu trắng nhạt, làn da trắng xóa trông rất mỏng manh, đôi mắt màu đỏ xinh đẹp. Anh ấy trông thật mỏng manh và dễ vỡ, đó là người tôi yêu.

"Yuri đòi đi gặp Are- ý anh là Sahara."- chồng yêu nói.

"Hm~ có vẻ là ý tồi đấy. Anh biết em ấy mạnh như thế nào khi gần Sachan mà?"

"Thì vậy đó, nhưng Yuri cứ đòi đi, học trò của em thù em nên tự giải quyết đi nhé, Mucchan."- chồng yêu mỉm cười.

"Nhưng như vậy thì chán lắm~ với lại, nhờ Yuri mà bây giờ Sahara luôn tránh xa mọi người. Có vẻ em phạt cô ấy chưa đủ thù phải?"- tôi than thở.

"Hehe, nhốt ở trong ngục tối, xiềng xích lại không cho cử động, bỏ đói, dùng roi quất, tra tấn tinh thần bằng lời nói, dùng thuốc khích thích để rồi không cho em ấy giải quyết. Hình như em làm hơi quá rồi đó."- chồng yêu cười khổ.

"Nè... cái cuối là ý tưởng của Esker nha!"- tôi phồng má. Giận rồi!

Chồng yêu bước lại, đặt Kechan lên giường. Anh ấy nựng má tôi và mỉm cười thích thú.

"Nào nào, đừng có giận chứ."- chồng yêu mỉm cười nói.

"Hm!"- tôi quay mặt đi chỗ khác.

Thật sự thì tôi cũng không muốn làm đau học trò của tôi, nhưng vì em ấy mà Sahara tránh xa ngôi nhà này làm tôi đau lòng lắm... bởi vậy tôi mới tra tấn em ấy. Chồng yêu tự nhiên kể những việc tệ hại mà tôi không muốn làm nhưng vẫn làm... làm tôi có cảm giác như bị tổn thương, tôi chỉ muốn tốt cho gia đình thôi mà...

Một vòng tay ấm áp vòng bụng tôi, chồng yêu thắt chặt cái ôm của mình.

"Xin lỗi nhé, Mucchan. Anh không cố ý làm đau đâu... hay là... tối nay anh sẽ nghe bất kì điều gì em làm nhé."- chồng yêu nói khẽ vào tai tôi.

Bất kì điều gì? Chồng yêu nói bất kì điều gì sao?

"Vậy tối nay... em muốn... được ở bên anh..."- tôi rụt rè nói.

"Hãy gọi tên đầy đủ của anh đi."- chồng yêu nói kẽ.

"Ishigami... Ishigami Gard, người mà em yêu và mãi mãi thuộc về em... tối nay... hãy cho em được hòa hợp với anh..."

"Được rồi, điều ước của em là mệnh lệnh của anh. Anh yêu em, Mugen của anh."- chồng yêu dựa vào lưng của tôi.

Tôi mỉm cười, tôi thích cảm giác này, cảm giác đến từ thân nhiệt của chồng yêu...

--------------------------------------------------------------------

Tôi đang trên đường đến Fumaki từ Jerusalem. Hm? Một nguồn ma lực khổng lồ phát ra từ trong nhà thờ?

Nguồn ma lực này có vẻ đến từ một vị thần. Asura làm gì nữa rồi đây? Dù sao thì phải nhanh chóng lên, nếu là Asura thì chắc chắn sẽ liên quan đến Hindu và bọn Hindu lỗi game rất nhiều.

Tăng tốc thôi, như thế này là quá chậm. Tôi giải giáp tay và chân, rồi tái tạo ra một bộ phản lực gắn vào cánh. Đây là khả năng đặc biệt của bộ giáp của tôi, Andraste - Chiến giáp của Nữ thần Chiến thắng. Tôi kích hoạt và bay với vận tốc Mach 3.

"▂▂▃▃▅▅ーーー!!"- tôi nghe tiếng gầm ở đằng xa. Hm... cảm giác này đến từ một vị thần.

"Andraste! (The Invincible One)"

Bộ giáp của tôi sáng lên, phản lực cháy dữ dội hơn và tôi tăng tốc.

"▂▂▃▃▅▅ーーー!!RAMAAAA!!!!!!"- tôi nghe tiếng hét càng dữ dội hơn.

"Hãy đến đây, Rionnag Sleagh!"

Từ trên bầu trời, một ngôi sao sáng chói hiện ra. Ngôi sao ấy càng sáng lên, đúng hơn là càng đến gần tôi. Nó rơi xuống trước tôi và tôi nắm lấy nó.

Một cây thương xuất hiện trên tay tôi, một cây thương vàng kim thuộc loại thương Hy Lạp - tức là ngoài đầu thương thì còn có một đầu nhọn ở cán, cây thương được bao phủ bởi những kí hiệu Rune. Rionnag Sleagh - Spear of The Star, là hình dạng thực sự của Fuirich agus Maireann - Live and Survive, thay vì khả năng ban cho khả năng không thể chết thì Rionnag Sleagh lại có khả năng tiêu hủy sự sống và, như 99% vũ khí trong thần thoại Celtic, gây ra vết thương không thể lành.

Tôi bay đến nhà thờ, nó đang được bao phủ trong một mái vòm đen. Tôi không chắc mình có đủ khả năng phá hủy nó không nữa.

?

Tôi nhìn xuống dưới, có vẻ là Yugame và... Rama và cô gái kia chắc là Master của Rama. Họ đang đứng bên ngoài vòng tròn đen đó, có vẻ như tôi chỉ nên quan sát thôi. Yugame trở thành dạng Servant của em ấy, một bộ váy xanh lam xinh đẹp, em ấy cầm trên tay một thanh shashka - một loại kiếm của Nga. Còn Rama thì giơ tay lên, những mũi tên chắc là Astra nhắm vào mái vòm ấy.

Yugame liên tục chém một cách đẹp mắt vào mái vòm, Rama thì khai hỏa các Astra. Nhưng mái vòm đó không bị gì cả.

Hm... Rama vẫn chưa dùng những vũ khí hạng nặng của mình, như Pashupatastra, Bramhastra, Sudarshan Chakra,...

Dù gì thì tôi nên tìm điểm yếu của mái vòm này... hm? Một người phụ nữ màu trắng cùng một ngưởi khác mặc váy vàng kim ở bên kia mái vòm, có vẻ thứ ở trong đây sẽ thu hút khá nhiều người.

Và... hai người kia vừa dựng một kết giới, một ảo ảnh để mọi thứ nhìn từ bên ngoài trông không khả nghi. Và việc này cũng che tầm nhìn của tôi, không thể hỗ trợ Sora nếu như em ấy đến đây. Sau cùng thì Servant của Sora là Kamehameha Đại Đế, một Servant là Caster nhưng hoạt động như một Lancer... trong trường hợp này thì nên nói là một Lancer hoạt động như một Caster, và một Caster rất nhạy cảm với ma thuật nên em ấy chắc chắn sẽ đến.

Tôi đang rất lo lắng cho Sora... em ấy là học trò của tôi, một người tôi yêu thương. Nếu có việc gì xảy ra với em ấy thì tôi sẽ giết tất cả mọi người trên thế giới này rồi tự sát... oops, nên kìm chế... kìm chế dòng máu Yandere của gia tộc Saigai... nhưng tôi vẫn sẽ không để ai làm đau Sora.

Mình cần phải nhanh chóng tìm Sora. Đến nhà em ấy là nhanh nhất, tôi nên làm vậy.

--------------------------------------------------------------------

Tôi lien tục chém vào mái vòm, nhưng không hề hứng gì. Rama thù khai hỏa những Astra của mình nhưng cũng vô dụng.

Tôi nhìn sang anh ta, vẻ mặt đang nhăn nhó và tuyệt vọng.

"Sita... ta có thể cảm thấy nàng... đau đớn, tuyệt vọng, nàng đang khóc thét..."- Rama lẩm bẩm.

Rama ngừng khai hỏa Astra, bước lại gần mái vòm và đặt tay lên nó. Anh ta nhắm mắt lại, mặt lộ ra vẻ trầm tư.

"Sita... ta không biết nàng có thể nghe thấy ta không nhưng... ta sẽ cố gắng để được gặp lại nàng... người vợ thân yêu của ta."- Rama nói.

Mái vòm bắt đầu nứt ra, bộ lời nói đã hiệu nghiệm rồi sao?

"▂▂▃▃▅▅ーーー!!RAMA!!!!!"- tôi nghe tiếng hét lên.

"Sita!"- Rama đáp lại tiếng hét.

Trên tay anh ta xuất hiện một cái chùy khổng lồ, anh ta đập nó một cách táo bạo vào mái vòm.
*rắc*
Mái vòm nứt vỡ hoàn toàn... thứ lộ ra như là một bãi chiến trường với những thanh kiếm bạc rải rác khắp nơi. Một người phụ nữ có nước da nâu đen, mái tóc màu trắng dài, ăn mặc rất hở hang, người đó đang loạn choạng đứng trước... một con quái vật khổng lồ... độ kinh dị của nó không thể tả được bằng lời nói, chỉ có thể nói nó là một thứ đến từ cơn ác mộng tệ hại nhất.

"...Sita?"- Rama ngơ ngác.

Cái thứ đó là Sita sao?! Con quái vật đó là người vợ thân yêu của Rama ư?!

"RAMA! NGÀI Ở ĐÂU?!!! THIẾP CẦN NGÀI!!!"- Sita(?) hét lên.

Tôi nhìn Rama, anh ta giơ tay chặn ra hiệu cho tôi không nên làm gì.

"Đây là vấn đề của ta, ta phải một mình giải quyết."- Rama nói với tôi.

Tôi lùi lại... thực sự thì tôi cảm thấy mình khá vô dụng, không làm được cái gì cả... tôi là một thất bại mà.

Rama bước qua người phụ nữ kia, cô ấy thì dùng thanh kiếm trên tay mình làm chỗ dựa.

"Cố lên nhé~ Rama~"- cô ấy lơ là nói. Làm tôi nghĩ đến ai đó.

Một cây cung xuất hiện trên tay trái Rama, một mũi tên xuất hiện trên tay còn lại. Rama đặt mũi tên lên cây cung, căng dây nhắm vào sinh vật mà Rama nói là Sita.

"Sita... ta yêu nàng nhưng... nếu nàng sa vào cái ác, ta sẽ là người chấm dứt cuộc đời tội lỗ này của nàng..."- mũi tên trên cây cung của Rama sáng lên ánh đỏ cam -"Bằng cây cung của nàng, Pinaka, ta sẽ chấm dứt nàng bằng Prasvapna!!! (Immortal Piercing Arrow)."

Rama khai hỏa mũi tên đó, nó bay thẳng vào Sita(?). Cái thứ đó ngưng động một lúc, tôi có thể thấy hai dòng nước mắt chảy ra từ hai bên má của cô ấy.

"...Rama... là ngài đó ư?"- con quái vật đó nói.

"Đúng vậy, là ta đây, Sita."- Rama đáp.

Sita khụy gối xuống, nhìn Rama với 4 con mắt của mình. Rama mỉm cười, nạp một mũi tên khác vào cây cung Pinaka của mình.

"Bằng Manavastra, hãy trở về với ta."- Rama chĩa tên vào Sita và bắn.

Mũi tên đâm xuyên qua Sita, cô ấy gục ngã xuống đất. Cô ấy biến đổi thành hình dáng giống người hơn, một cô gái nhỏ nhắn, mái tóc màu đỏ cam, mặc một bộ đồ giống với Rama nhưng lại là màu đen. Rama bế cô ấy lên.

"Ra...ma... thiếp xin lỗi... thiếp lại gây rắc rối cho ngài..."- tôi có thể nghe Sita lờ mờ nói.

Rama lắc đầu, anh ta ôm Sita.

"Đừng có nói thế chứ, nàng không hề gây rắc rối cho ta đâu."- Rama nhẹ nhàng nói.

"Ra...ma..."- Sita rên lên.

Tôi có thể thấy những hạt vàng kim bắt đầu xuất hiện, có vẻ đây là sự kết thúc của một Anh linh.

Hm? Tôi nhìn đằng xa, tôi thấy hai người... có vẻ đó là một cặp Master và Servant. Rama có vẻ cũng thấy họ, nhưng anh ta quay trở lại.

"Về thôi, hôm nay ta đã hết hứng chiến đấu rồi."- Rama nói với tôi.

Tôi gật đầu và đi theo anh ta.

"Archer... anh sẽ ổn chứ?"- Nee nói.

"Ừ, ta sẽ ổn thôi."- Rama đáp.

Thế là chúng tôi về... tôi đúng là vô dụng... một thất bại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net