Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sam đã chọn được một phòng cho anh và Cas ngay bên cạnh phòng của Dean và John. Hai căn phòng trông giống hệt nhau, trừ việc chiếc thảm trong căn phòng này có dính những vết dơ đáng ngờ trên nó.

Trời ạ, đôi khi Sam rất ghét cuộc sống lang thang này.

"Em sẽ đi tắm một chút." Sam nói, đặt chiếc túi của mình xuống trên chiếc giường gần cửa ra vào. Cas để đồ của mình xuống chiếc giường còn lại.

"Tôi có thể mượn chiếc laptop của cậu được không ?"

"Cứ tự nhiên." Sam nói, kéo khóa túi của mình ra. Anh lấy ra chiếc laptop của mình rồi đưa nó cho Cas. Cas ngồi khoanh chân lại trên giường và trong lúc chiếc máy tính đang khởi động, anh ta vươn tay lục lọi trong túi của mình. Sam nghe được những tiếng leng keng quen thuộc của hai thanh đan len khi anh bước vào phòng tắm và không thể nào ngăn lại được một tiếng cười nhẹ thoát ra từ môi của mình.

Căn phòng có thể kinh tởm, nhưng nhiệt độ và áp suất của nước thì thật tuyệt vời. Sự căng thẳng dần tan chảy đi cơ thể của Sam khi những dòng nước nóng chảy xuống lưng anh. Thở một hơi thật sâu, hơi nước nóng giúp làm sạch khoang mũi của anh. 

Anh không thể nào thôi nghĩ về bố mình. Anh tin lời của Cas rằng đó chính là John Winchester - nhưng nếu ngay cả Cas cũng không đoán được thứ gì đã mang John trở lại, Sam biết mình có lý do để lo lắng. Cas có thể ngửi mùi người chết và kể được lúc còn sống người đó có từng sử dụng thuốc hay không, bất cứ tiền sử bệnh án nào mà họ từng có, hoặc loại nhiễm trùng nào họ đã bị trước khi chết....Việc đó nghe rất ngầu, và đôi khi thật kinh tởm, nhưng Cas vẫn biết được. Do đó mà việc Cas không biết được thứ gì đã mang John trở lại rất đáng sợ.

Đây có phải lại một việc tốt không ? Anh không thể nói trước được. Rất nhiều chuyện đã xảy ra từ sau khi John chết. Họ đã không còn là con người cũ khi John mới qua đời nữa. Thế giới này thậm chí chẳng còn được như xưa nữa.

Ít nhất thì John đã chấp nhận những chuyện về thiên thần dễ dàng hơn Sam nghĩ. John vẫn còn nghi ngờ và quan sát Cas, theo dõi từng hành động của anh ta như một con thú bị thương - nhưng ít ra thì ông cũng đã chấp nhận rằng giờ Cas là một thành viên trong gia đình của họ. Hay ít nhất là trông như vậy. Ông đã không nói gì tiêu cực về Cas, và đó là tốt hơn rất nhiều so với những gì Sam tưởng tượng. Sam thậm chí còn chuẩn bị cho cả vụ 'nếu không phải là con người thì là quái vật' của John ngay sau khi họ tìm thấy Cas. Anh đã phải lớn lên với những việc như vậy cả đời của mình. Nhưng cuối cùng lại không có chuyện gì xảy ra, và vì vậy mà anh rất cảm kích.

Sẽ phải mất một vài ngày để bố có thể làm quen với Cas, Sam biết điều đó. Nhưng ông đã chấp nhận mọi việc tốt hơn Sam nghĩ.

Sam dùng chai xà bông nhỏ xíu để gội đầu mình, và anh tập trung hoàn toàn vào việc gãi da đầu và rửa sạch bụi bẩn và mồ hôi đã tích lũy trong vài ngày qua. Sau khi đã rửa sạch những thứ đó ra khỏi đầu mình, anh ở lại trong buồng tắm cho đến khi những ngón tay của anh chuyển màu tím mới chịu bước ra ngoài. Không khí bên ngoài mang cảm giác thật lạnh trên da anh và anh nhanh chóng quấn khăn lên cơ thể mình và lau khô.

Anh bước vào phòng ngủ với chiếc khăn tắm quấn chặt trên hông.

Cas vẫn còn đang ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đặt ở bên trái anh. Hai tay của anh di chuyển liên tục, vậy nhưng vẫn giữ được chiếc thanh đan len một cách tinh tế khi anh ấy dễ dàng móc những mũi đan len, không một lần rời mắt khỏi màn hình. Anh ta quá say mê vào công việc của mình đến nỗi Sam hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ thay đồ ngủ ngay tại đó. Cũng không phải là Cas sẽ để ý nếu anh thấy, nhưng Sam vẫn muốn giữ một chút thể diện trước mặt một thiên thần.

"Anh đang làm gì vậy Cas ?" Sam hỏi, mặc chiếc quần đùi vào. Anh cầm lên chiếc T-shrit mềm mại nhất mà anh có và mặc vào.

"SoccerMom69 vừa mới đăng một mẫu đan tuyệt vời cho một chiếc áo len." Cas nói, vẫn tiếp tục làm việc. "Mùa đông sắp đến rồi. Cậu và Dean sẽ cần thêm áo len. Sẽ giúp cho các cậu khỏi phải mặc quá nhiều áo thường cùng một lúc."

Sam cười nhẹ. Cas đã từng phàn nàn về việc hết ý tưởng cho dự án đan len của anh. Sam đã giới thiệu cho anh trang Pinterest một phần là do muốn đùa, nhưng Cas lại nhận lấy nó như cá đói nước, anh nghĩ điều đó rất đáng yêu. Và việc nó còn làm cho Dean khó chịu đến kinh khủng như một phần thưởng kèm theo.

Sam nhặt chiếc áo khoác của anh khỏi giường và quăng nó xuống đất, tạo ra một tiếng Thwack khi nó va chạm với tấm thảm ở dưới đất và Sam cau màu, anh nhìn chằm chằm vào hai miếng kim loại nằm gần đó. Sam cúi xuống và nhặt lên hai mảnh nòng cổ, lướt ngón tay qua những nét khắc của nó, phân tích kỹ từng cái. Anh chỉ nhận ra tên của Cas được viết bằng chữ Enochian, còn lại đều hoàn toàn xa lạ với anh. Anh ngẩng lên nhìn Cas, vẫn đang hăng hái trong công việc của mình, hai thanh đan lặng lẽ va chạm vào nhau. Cuộn len anh ấy đang dùng dày và có màu xanh lá cây. Sam có thể nhận ra đó là phần đầu của một cánh tay áo.

Anh nhìn xuống mảnh nòng cổ và nuốt xuống. Thật kinh khủng. Và dường như cũng thật đơn giản. Sam đã từng thấy Cas bị trúng đạn, bị dao đâm vào ngực, đã từng thấy Cas bị gãy xương và mất răng, từng thấy Cas khắc ký hiệu Trục Xuất Thiên Thần lên ngực mình bằng một con dao cắt giấy rỉ sét, từ việc ói ra máu và ngã xuống bất tỉnh đến việc đi đứng lại được như bình thường...Cas đã luôn mang lại một cảm giác bất diệt trên mình. Như không gì có thể làm hại anh.

Sam hít một hơi thật sâu. Nhưng Cas có thể bị làm hại. Nhưng không cần phải dùng súng, hay dao, hay nắm đắm. Mà là những dấu hiệu là được khắc bằng một ngôn ngữ mà Sam không hiểu lại có thể làm đau Cas.

Sam có thể hiểu tại sao Dean lại muốn nhanh chóng vứt đi cái thứ ngu ngốc này. Nó đã là một công cụ mà bọn quỷ đã dùng để tra tấn Cas. Nhưng vì vậy mà họ phải giữ nó lại. Giữ nó khỏi phải rơi vào tay kẻ ác. Giữ lại để họ có thể nghiên cứu nó, và có thể tìm một cách để  chống lại nó, hay ít nhất là để đảo ngược cách hoạt động của nó.

Sam bước qua chỗ Cas và giơ hai mảnh kim loại lên. Cas đan tiếp thêm ba móc trước khi Sam hắng giọng và Cas ngẩng lên.

"Anh có thể nó cho tôi biết những ký hiệu này có nghĩa gì được không ?" anh nhẹ nhàng nói.

Cas đặt thanh đan xuống một bên và nhẹ nhàng nhận lấy mảnh nòng cổ từ tay của Sam. Cas quay nó trong tay. Anh ấy chỉ vào nét khắc kéo dài gần hết mảnh nòng cổ đó.

"Từ này có nghĩa là 'dừng lại', hoặc...'chấm dứt'." Anh quay nó lại và lại chỉ vào một nét khắc lớn khác. Cas nheo mắt và đưa mảnh kim loại lại gần. "Không có từ nào thích hợp để dịch ký hiệu này. Nhưng đơn giản thì nó có nghĩa là 'tất cả những gì của ngươi' ?" Cas cau mày. Anh ngẩng lên nhìn Sam. "Enochian là một ngôn ngữ hoa mỹ."

Sam hừ nhẹ. "Đó là tên của anh. Nó phải có tên mới hoạt động được chăng ?"

"Để hoạt động được, không. Nhưng tôi nghĩ rằng cái tên chỉ là dùng để ngăn chặn tôi tháo nó ra thôi."

"Huh." Sam nói. "Tôi nghĩ rằng biết được vậy cũng tốt, để sau này sử dụng. Anh có nghĩ rằng thứ này có thể dùng trói quỷ được không ?"

"Nếu như cậu có được tên thật của chúng, về mặt lý thuyết thì được." Cas đưa lại mảnh kim loại cho Sam. Đột nhiên anh cảm thấy chúng nặng nề hơn rất nhiều trước đó. Sam đột nhiên nhận ra sự tin tưởng mà Cas đặt vào anh; Cas đã trao đi một thứ có thể làm đau anh ấy. Những thông tin có thể làm hại anh ấy. Và anh ấy đã sẵn lòng trao nó đi, chỉ bởi vì Sam hỏi.

"Cậu nên nghỉ ngơi đi, Sam." Cas nói, nhặt lên thanh đan len của mình. "Tôi đoán rằng hôm nay đã là một ngày căng thẳng đối với cậu." 

Sam bật cười nhẹ. "Anh nói nhẹ quá rồi." Anh cố giữ tỉnh táo và quan sát Cas đan thêm vài móc nữa, quan sát cuộn len biến thành một thứ khác. "Anh biết đấy, tôi chưa bao giờ thật sự hòa thuận với bố mình."

"Sự hiện diện của ông ấy làm cậu lo lắng."

"Yeah. Và, bố...bố nói rằng mọi việc sẽ khác đi. Bố nói rằng bố đã biết mình sai ở đâu và mọi chuyện từ giờ sẽ khác."

"Nhưng ?" Cas ngẩng lên nhìn anh, với ánh mắt mãnh liệt mà Cas vẫn thường dùng với Dean. Sam không biết làm thế nào mà Dean có thể chịu đựng được nó. Anh cảm thấy như mình không có bí mật nào, như Cas đang nghiên cứu và phân tích từng phân tử trong cơ thể mình. Như không có gì mà anh có thể giấu được Castiel.

"Nhưng," Sam chậm rãi nói. "Tôi không biết mình có thể tin tưởng được ông ấy không."

"Ông ấy đã làm cậu tổn thương," Cas nói. "Cậu và Dean."

"Yeah," Sam nói, thêm một câu nói nhẹ nữa; nhưng vẫn giải thích được cảm giác của Sam.

"Cha của cậu đã bị đẩy vào một tình huống nguy hiểm. Ông ấy đã phản ứng với nó cách duy nhất mà ông biết. Điều đó tuy không thể biện giải hết cho những gì ông đã làm, nhưng...ý định tốt cũng nên được tính, phải không ?"

Sam nghĩ anh đã thật sự nghe được trái tim mình vỡ ra. "Cas..."

"Tôi đã làm tổn thương cậu và Dean, đặc biệt là cậu. Tuy vậy nhưng cậu vẫn đã có thể tìm được sự tha thứ trong trái tim mình."

"Điều đó không giống, Cas. Anh đã cần bọn tôi và bọn tôi..." Họ đã từ chối anh ấy, họ đã không giúp anh, mặc cho vận mệnh sống còn của cả vũ trụ phụ thuộc vào nó, bởi vì họ nghĩ mình biết về một cuộc nội chiến thiên đường nhiều hơn những thiên thần thật sự đang chiến đấu trong cuộc chiến đó.

"Khả năng có thể tha thứ của cậu," Cas tiếp tục. Anh không còn nhìn thẳng vào mắt Sam nữa, thay vào đó tập trung hoàn toàn vào việc đan len của mình. "làm tôi ngạc nhiên, cũng như nó đã truyền cảm hứng cho tôi. Cậu và Dean đã chọn tin tưởng tôi một lần nữa, dù các cậu hoàn toàn không có lý do nào để làm vậy. Cậu không thể ít nhất cho cha của cậu một cơ hội để sửa sai sao ?" 

Sam thở dài. "Tôi muốn chứ. Tôi biết rằng mình nên làm vậy. Tôi chỉ....nghĩ rằng lẽ ra ông ấy nên làm vậy ngay từ lúc đầu. Tôi không biết nữa."

"Cậu cần phải nghỉ ngơi. Chúng ta có thể thảo luận chuyện này sao, nếu cậu muốn. Nhưng cơ thể con người cần ít nhất bảy giờ ngủ để có thể hoạt động bình thường, và tôi nghĩ rằng mình có thể chắc chắn nói cậu đã không được một giấc ngủ đàng hoàng vài ngày rồi"

"Bọn tôi đã bận đi tìm đồ ngốc anh đó." Sam nhẹ nhàng nói. Castiel mỉm cười đáp lại, ít nhất thì cũng coi như là một nụ cười đối với anh.

Cas để đồ của mình sang một bên và đứng dậy. "Nằm lên giường đi." anh ấy nói, giơ hai ngón tay lên.

"Không, Cas," Sam nói. "Dành nó cho trường hợp khẩn cấp."

Cas cau mày. "Đây là một trường hợp khẩn cấp. Cậu đang căng thẳng. Cậu cần phải ngủ. Cậu cần có hỗ trợ để ngủ.

Sam mệt đến nỗi xương của anh đau nhức, và Cas lại dùng cái nhìn đó, như một chú cún con bị bỏ rơi ở ngoài mưa.

"Chỉ đủ để cho tôi ngủ thôi," Sam đồng ý. "Đừng làm tôi bất tỉnh."

Anh nằm xuống giường, quay sang một bên. Ngón tay của Cas nhẹ như lông vũ chạm vào trán anh và anh được lấp đầy với một cảm giác mát lạnh, như nhảy xuống một hồ bơi vào một buổi chiều mùa hè nóng nực. Mắt anh trĩu nặng.

"Chúc ngủ ngon, Sam." Anh nghe Cas nói trước khi bóng tối bao phủ tầm nhìn của mình.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net