1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trốn chạy? Vô ích thôi.


Thật sự không có lối thoát!


Cô bị ràng buộc với nàng mãi mãi...


Van xin? Vô nghĩa, vì nàng chẳng bận tâm đến.


Tình yêu? Xa xỉ vì nó chưa từng tồn tại.


Tổn thương? Quá nhiều!


—————————————————————————-


Thành phố J vào năm 2030, trong một đêm mưa tầm tã, ở một khu hẻm nghèo nàn nơi đối lập hoàn toàn với sự xa hoa ngoài kia, tiếng bước chân nối đuôi nhau dồn dập.


"Bắt lấy nó, con ranh đó!"


Giọng của những người đó hung hăng, như muốn nuốt chửng cô bé đang chạy trốn kia, sợ hãi là thứ không nên xuất hiện ngay lúc này vì thế cô bé cố gắng dùng hết sức lực để bỏ chạy, mặc kệ hết tất cả mà chạy.


Kítttttttt


Cô bé bị hất tung lăn đi mấy vòng, tài xế của chiếc xe đắt tiền kia vội vàng xuống xem xét sau đó đỡ cô bé đứng dậy. Chết tiệt! Đau quá rồi, liệu cô còn sức bỏ chạy nữa không đây? Cuộc đời đang chơi đùa với số phận của cô đúng không vậy? Nhưng chẳng mấy chốc cửa xe lại một lần nữa được mở ra, cô bé đưa mắt nhìn theo, lần này bước xuống là một người phụ nữ với trang phục lộng lẫy vô cùng, bất giác trong giây phút ấy cô bé nghĩ người kia là thiên thần.


Người ấy không quá cao, dáng người mảnh khảnh mang nhiều khí chất nữ vương, nhìn còn khá trẻ chắc khoảng tầm 21,22 tuổi nhưng khuôn mặt lại vô cùng lạnh lùng làm người khác có cảm giác bị bức đến ngợp thở, cô bé biết người kia đang đánh giá mình. Khẽ nhăn mặt cô bé gạt tay người tài xế đứng dậy đang định bỏ chạy thì đám người kia đuổi đến.


"Mày còn dám chạy?"


Cô thầm chửi trong lòng sau đó xoay người lại nhìn người phụ nữ kia thì thấy người ta cũng đang nhíu mày nhìn mình. Nhìn cái gì? Không phải đụng trúng các người thì tôi đã thoát được rồi, nghĩ là vậy nhưng cô không nói ra đành mỉm cười gật đầu với người ta.


"Được rồi, chịu thua muốn lấy cái nào thì lấy, tim, gan, phèo phổi cho các người hết, tôi không chạy nữa"


"Mày nên như vậy ngay từ đầu con ranh"


Tưởng chừng cuộc đời cô sắp kết thúc ngay tại đây thì bỗng có tiếng nói vang lên, đây là âm thanh hay nhất mà cô từng được nghe.


"Khoan đã!"


"Cô em bên kia có chuyện gì? Muốn chung vui với bọn anh sao?"


"Cô chủ tôi muốn người này, giá cả ra sao?"


"Không bán, chúng tôi cũng cần người này."


"Các người đã nghe về "Vector" chưa?" Người phụ nữ ấy chỉ mỉm cười sau đó rút cây súng ngay bên cửa xe chỉa vào bọn họ, không khó để nhận ra ấn kí bên trên cây súng ấy, dù là giang hồ lâu năm cũng chẳng dám động đến, huống hồ gì bọn chúng chỉ là lính của người ta.


"Để....để tôi gọi về hỏi ý kiến lão đại, đợi một chút" rất nhanh sau đó người bên kia như cũng sợ hãi mà vội vàng đồng ý, còn nói không cần bán xem như quà tặng gặp mặt nhưng nàng không cần, nàng vẫn đưa tiền đầy đủ sau đó kêu tài xế đưa cô lên xe về nhà, hôm nay đã quá là mệt mỏi rồi.


Cô thì chẳng biết gì hết, cứ ngáo ngơ nhìn xung quanh, ngồi một góc ở đó mà co ro, thật sự chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Đến nơi nàng bỏ đi vào trong trước còn cô thì được bác tài xế mang đi tìm quản gia để phân phó cũng như giới thiệu với mọi người.


Nãy giờ vẫn còn đang choáng ngợp về sự xa hoa của nơi này, quá rộng, quá đồ sộ, quá xa xỉ như một lâu đài thực sự. Người tài xế nắm tay cô bé mỉm cười nói:


"Từ giờ đây sẽ là nhà con, con thích không?"


Cô ngơ ngác nhìn ông, đến bây giờ mới nhìn kĩ, một người đàn ông trung niên cỡ tầm 50 tuổi với mái tóc bạc trắng gần hết kèm với đó là đôi mắt và nụ cười nhân hậu, cô khẽ hỏi lại:


"Thật sao ạ? Nhưng tại sao?"


"Cô chủ đã nhận nuôi con, từ nay con sẽ là tiểu thư Kim Gia, mau vào trong nào"


Mắt cô mở to, sửng sốt đi theo ông vào bên trong, mọi người đều cuối đầu chào cô khiến cô cũng vô thức cuối chào lại, thật sự không quen với việc này cho lắm. Đến nơi có người phụ nữ cũng khá lớn tuổi, tầm cỡ bằng với người tài xế này cô cuối đầu chào sau đó nghe bà ấy nói:


"Ta vừa xem qua hồ sơ của con, con tên là Trí Tú năm nay 10 tuổi đúng không?"


Người ấy ngồi xỏm xuống, gương mặt mang theo nét hiền lành, thân thiết, giọng nói ôn hoà khiến cô cảm thấy ấm áp. Cô gật đầu bộ dáng ngoan ngoãn khiến người khác nhìn thấy mà đau lòng. Con bé nhìn nhu thuận như vậy nhưng ai biết được lúc nãy ngoài kia lại quật cường thế nào.


"Hong à, ông kêu bếp làm thức ăn cho con bé đi nhé, tôi sẽ tắm rửa giúp bé con"


"Được rồi bà xã!"


Cô đi theo người bà ấy đến một căn phòng vô cùng rộng lớn, có rất nhiều người hầu đợi sẵn, bọn họ giúp cô tắm rửa, sửa soạng lại sau đó đưa cô xuống nhà ăn, lần đầu tiên trong đời cô được sống một cách như thế này. Bất giác cô nắm tay bà ấy hỏi:


"Cháu thật sự có thể ở đây sao ạ?" Tiếng nói nhỏ nhỏ, trong trẻo lại mang theo vẻ sợ hãi cùng mong đợi.


"Có thể! Ta là quản gia ở đây từ nay con có thể gọi ta là dì Han, đây là nhà của con, bọn ta chính là gia đình của con"


"Vậy con sẽ có ba mẹ mới sao ạ?"


"Con sẽ có mẹ mới, đừng lo lắng cô chủ rất tốt, con đừng lo"


"Dạ con biết rồi ạ!"


Khuôn mặt này cùng với người kia có nét tương đồng vô cùng, nhưng khác ở chỗ người kia thì tràn ngập cảnh giác cùng khiếp đảm còn cô bé này lại là lo sợ nhưng vẫn rất tự tin. Không khó để đoán được trong tương lai con bé sẽ trở nên vô cùng xinh đẹp.


"Trí Tú, con thật xinh đẹp!" Bà tự nói với lòng mình sau đó mỉm cười nhìn cô bé ăn tô cháo một cách ngon lành.


Nhưng bà bỗng nhăn mày vì những vết thương lớn nhỏ trên cánh tay kia. Hình như lúc nãy đi tắm bà cũng thấy rất nhiều, khẽ đau lòng nhìn con bé bà đi lấy hộp cứu thương giúp bé con băng bó lại. Nhìn người ta tốt với mình như vậy bé con xúc động vô cùng, vành mắt đã đỏ nhưng tuyệt nhiên không hề rơi nước mắt.


"Con ăn xong thì lên phòng nghỉ ngơi nhé, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện sau, nào nhanh đi nghỉ ngơi nào"


Bà nhờ người hầu đưa con bé về lại phòng còn bản thân thì đi tìm cô chủ để báo cáo tình hình. Trong căn phòng rộng lớn hình ảnh người phụ nữ ấy hiện lên vô cùng quyền lực, nàng đang đứng xoay lưng nhìn về ánh trăng kia.


"Cô chủ chuyện của tiểu thư Trí Tú đã được sắp xếp ổn thỏa rồi ạ, mặc dù còn hơi e dè nhưng cũng sẽ rất nhanh thích ứng. Còn nữa, trên người cô ấy rất nhiều vết thương."


"Ngày mai đưa con bé đến trường!"


"Nhưng mà...."


"Không có nhưng!"


"Dạ tôi đã hiểu"


"Cô chủ, lão gia bên kia cũng đã biết chuyện, ngài ấy bảo người tìm gia đình khác cho Trí Tú, cho rằng người mới 24 tuổi không nên nhận nuôi như vậy sẽ không hay"


"Không cần!" Giọng nói cô lãnh đạm mang theo tia chết chóc nhưng rất nhanh sau đó đã thay đổi ngay.


"Từ hôm nay con bé chính là người của Kim Gia, mẹ nuôi con bé chỉ có một người, chính là tôi......Kim Jennie!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net