No title

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chán nản. Mệt mỏi. Tuyệt vọng. Sợ hãi. Ấy thế mà cái cảm giác muốn buông xuôi tất cả lại đang gặm nhấm chính tôi, làm tôi cảm thấy khó chịu, bứt rứt mà không thể giũ bỏ được. Tôi phải làm sao bây giờ? Khi mà mục đích sống, lý do tồn tại, cái tôi cần phải thực hiện và làm được quá mơ hồ với chính bản thân mình? Tôi tự làm cho bản thân mình mắc kẹt trong cái vòng lẩn quẩn- cái mê cung không hồi kết của việc tự vấn bản thân mình và tự dằn vặt bản thân. Cứ cho rằng con người khi sinh ra có mục đích sống, cho rằng họ phải học tập và làm việc, phải sống hết mình trong cái cuộc đời ngắn ngủi của họ. Thế nhưng, với tôi, việc được sinh ra là quá không cần thiết. Tôi đâu yêu cầu được sinh ra đâu. Tôi đâu có cầu xin được sinh ra, được bước vào cái cuộc đời đầy rẫy những thứ khốn nạn, tăm tối lừa lọc đầy mệt mỏi này đâu? Vậy thì tại sao? Tại sao tôi lại phải tồn tại? Tại sao tôi phải tiếp tục cố gắng cơ chứ? Tôi tự nhủ rằng nếu mình chết đi thì sao nhỉ? Liệu mọi thứ có chấm dứt? Liệu tôi có được đầu thai? Liệu thực sự có Thiên Đường hay không? Có quá nhiều câu hỏi nhưng ljai quá ít, hay hầu như là không có câu trả lời. Về căn bản thì, tôi là một thằng hèn, một đứa thất bại và luôn làm cho người khác phải buồn phiền, thậm chí là giận dữ và căm thù ( trong một vài trường hợp hi hữu). Nếu tôi đủ can đảm để chấm dứt tất cả thì tôi đã không phải khổ sở như thế này. Tuy nhiên, tôi quá sợ hãi việc bị đau, việc phải đối mặt với cái chết. Trớ trêu quá phải không? Những điều tôi lảm nhảm nãy giờ dường như đang tự xung đột phải không? Bạn đọc đừng vội hoảng hốt bởi chính tôi còn không hiểu bản thân mình cần hay muốn gì nữa cơ mà :)).


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sad