Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeno buổi chiều bị hai ông bà dọa sợ, đến giờ ăn cơm vẫn một mực trốn ở trong phòng của DongHae, nhất định không chịu xuống nhà ăn dùng bữa làm cho ông bà Lee cảm thấy thập phần có lỗi với đứa cháu nhỏ vừa mới gặp mặt.

Thịt cóc đối với trẻ nhỏ rất bổ dưỡng và khá lạ miệng so với những loại thịt heo thịt bò thường được ăn. Để làm quà chuộc lỗi, cả một buổi chiều hai ông bà lão tự mình dạo khắp chợ lớn. Khó khăn lắm mới chọn được hai con cóc to. Ông Lee lụi hụi lột da và loại bỏ nội tạng của hai con có, bà Lee cũng chẳng rảnh tay đong gạo băm thịt, đích thân trổ tài bếp núc nấu cho cháu nội của bà một nồi cháo nho nhỏ. Hai ông bà bận rộn trong bếp vẫn không thôi nụ cười hạnh phúc, trong lòng thật mong chờ vẻ mặt vui vẻ của nhóc con lúc ăn bát cháo này.

Thế nhưng Jeno ngoài DongHae ra, ai cũng không muốn gặp. Những vị trưởng bối kia đối với nó giống như yêu quái nhìn thấy Đường Tăng, hết ôm lại nắn làm nó đau. Nó thật sự rất sợ a!

Ở trong bếp, lão phu nhân giữ khư khư mâm thức ăn, trên đó có một bát cháo thịt cóc băm thơm phức, ánh mắt đáng thương ngước nhìn DongHae, "Đi mà, cho mẹ đến xem đứa nhỏ ăn đi! Mẹ hứa mà, mẹ chỉ nhìn thôi, sẽ không đến gần đâu."

DongHae biết ba mẹ mình mấy năm nay mong bế cháu đến sốt ruột. Hắn bình thường đối với người ngoài đều một thái độ lạnh nhạt, hôm nay lại cao hứng dắt về một bé con, còn nhiệt tình săn sóc khiến cho ông bà nghĩ lệch.

"Jeno còn hoảng sợ lắm! Hay là bữa này để con tự cho nhóc con ăn, rồi giải thích cho nó một chút, ngày mai liền để mẹ bón cháu ăn được không?" DongHae lời lẽ dịu dàng từ chối yêu cầu của lão phu nhân.

Lão phu nhân nghe hắn nói liền bị dao động, ủ rũ đưa mâm thức ăn cho DongHae mà trong lòng tiếc hùi hụi. DongHae khom người đặt trên gò má hồng hào của bà một nụ hôn an ủi rồi mang thức ăn tối lên phòng mình.

Jeno ngồi yên trên giường chờ đợi bác DongHae, vừa thấy hắn trở lại liền giống như hổ con bị đói bụng thấy hổ bố mang mồi về đến của hang, nó chủ động bò lại sát mép giường hướng bát cháo thịt hít hà, kêu, "Thơm! Thơm!"

DongHae kéo ghế ngồi đối diện với nhóc con. Vì cháo vừa múc ra từ nồi, sợ Jeno tự ăn sẽ bị bỏng nên DongHae đích thân thổi nguội từng muỗng nhỏ, vụng về đút nhóc con.

Nhìn miệng Jeno nhai thịt băm nhóp nhép như chim nhỏ, DongHae cõi lòng như nhũn thành nước, ôn nhu hỏi, "Ăn có ngon không?"

Jeno giơ lên ngón cái, gật gật đầu, "Dạ ngon lắm ạ!"

Cuối cùng thằng nhóc này cũng không còn sợ sệt nữa, DongHae mừng thầm trong lòng. May mà Jeno vui vẻ trở lại, chứ một chút nữa HyukJae gọi điện thấy nhóc buồn bã, hắn liền tránh không nổi ánh nhìn mất thiện cảm của cậu.

"Cháo này là bà nội nấu cho con đó, có thích không?"

Jeno nhớ đến bà bà lúc chiều, môi nhỏ mếu mếu như muốn khóc, "Jeno thích cháo thịt! Jeno hảo sợ bà bà!" Bà bà ôm nhóc, làm nhóc bị đau.

DongHae đút một muỗng nữa cho Jeno, ôn tồn giải thích cho con, "Jeno là bé ngoan không nên nói như vậy nha, bà nội nghe sẽ buồn lắm đó! Lúc chiều bà nội làm vậy chỉ là quá thích con thôi! Cháo thịt này là bà đích thân nấu cho con đó, bác là con trai của bà nhưng chưa bao giờ được bà nội thương như Jeno đâu." DongHae làm vẻ mặt ganh tị, một câu bà nội, hai câu bà nội, rõ ràng có âm mưu, "Cho nên Jeno không nên giận dỗi bà nội, phải yêu thương bà nội biết không? Hồi chiều Jeno khóc, bà nội buồn đến tận bây giờ!"

Jeno là một đứa nhỏ lương thiện, nghe bác DongHae nói bà bà đối tốt với mình còn mình lại không thích bà, cảm thấy mình không phải bé ngoan, vì vậy cụp mắt hỏi DongHae, "Vậy Jeno phải làm sao để bà bà không buồn ạ?" Nhóc phải đi xin lỗi a.

DongHae dùng khăn mềm lau miệng cho con, giọng nói dịu dàng chứa tất cả yêu thương bảo, "Jeno đừng sợ bà nữa là được a!"

Jeno nghe bác DongHae trấn an, ngoan ngoãn gật đầu vâng lời, nhưng trong lòng vẫn thấy mình nên đến xin lỗi bà bà một tiếng.

Cho Jeno dùng bữa xong, DongHae cùng nhóc xem ti vi ở trong phòng. Đến khoảng tám giờ tối như thường lệ, HyukJae gọi điện kiểm tra.

Jeno ngồi trong lòng DongHae, hướng ba ba trên màn hình điện thoại nói đủ thứ chuyện, kể cho cậu nghe hôm nay đã trải nghiệm những gì mới lạ. Jeno sợ ba ba trách mình là bé hư làm bà bà buồn nên tạm gác chuyện xấu hổ buổi chiều sang một bên, tích cực tán thưởng rằng nhà bác DongHae thật là to, hồ bơi kia ngày mai nhóc nhất định phải kiểm tra độ thoải mái một chút. Phòng của bác DongHae cũng thật là rộng, giường cũng lớn cực, Jeno lăn hoài lăn hoài cũng không thấy rơi khỏi giường.

"... Ba ba, nệm gối nhà bác DongHae rất mềm luôn, hôm nào ba ba thử ngủ trên giường này một lần đi, bảo đảm ba ba sẽ không bị mất ngủ nữa đâu." Jeno nhiệt tình quảng cáo.

DongHae im lặng ngồi nghe Jeno ngốc nghếch trò chuyện. Nghe đến đây, dù biết là Jeno chỉ đơn thuần muốn ba ba của nhóc cùng trải nghiệm, nhưng DongHae vừa âm thầm cười trộm trong lòng, vừa lén nhìn biểu cảm của HyukJae.

HyukJae nghe Jeno nói xong câu này, mặt triệt để đen, ánh mắt nhìn nhóc con nhà mình hết lần này đến lần khác đạp ba ba nó xuống hố bom không thể nào thiện cảm nổi nữa. Lee HyukJae cậu chính là sinh con cho giặc rồi a.

Bất lực thở dài một hơi, HyukJae nói với Jeno, "Ba ba biết rồi! Nếu nằm thoải mái thì Jeno tối nay phải ngủ cho ngon đấy nhé!"

Jeno nhu thuận đáp, "Jeno sẽ ngủ ngon. Ba ba cũng đi ngủ ngon đi, ba ba nhớ mơ về Jeno, đừng mơ về quái thú nữa nhé!"

Thấy ba ba trong màn hình đáp ứng lời nhóc mà gật đầu, Jeno liền trả Ipad lại cho bác DongHae, tự giác lăn qua một bên, chui vào chăn lớn.

DongHae nhìn HyukJae trên màn hình, hôm nay cậu không vội ngắt kết nối như mấy lần trước, hắn vì vậy mà có thể cùng cậu nói nhiều hơn vài câu, nghĩ đến trong lòng liền không khỏi kích động, "Em kết thúc công việc khi nào? Có ăn uống gì chưa?"

Hắn để ý thấy dường như hôm nay cậu lại sút mất mấy cân thịt, trái cổ nho nhỏ của cậu hiện tại đã lộ ra rõ ràng, xương quai xanh lấp ló sau chiếc áo sơ mi không cài hai cúc đầu cũng đặc biệt bén. HyukJae một mình nuôi con mà bán mạng cho công việc, DongHae chợt thấy đau xót.

HyukJae nghe hắn hỏi, miễn cưỡng trả lời lấy lệ, "Em trở về được một lúc rồi, cũng đã dùng bữa với đồng nghiệp. Giờ em đi tắm liền ngủ đây. Bái bai anh."

"Ơ khoan đã-" Cậu nói ngắt máy liền ngắt máy, không chừa cho hắn cơ hội hỏi han dù là nửa chữ.

DongHae hụt hẫng trơ mắt nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đã kết thúc một lúc, đành thở dài bất đắc dĩ lên giường chuẩn bị đi ngủ.

Jeno mấy đêm trước đi chơi với trường cũng ngủ trong lòng của DongHae, đến nay cũng quen hơi hắn. Vừa thấy bác DongHae nằm xuống, Jeno ngay lập tức cuộn vào trong lòng hắn dính chặt giống như gấu túi.

DongHae đối với Jeno thích dính người chỉ biết cười trừ. Bất giác nhớ đến năm đó cùng HyukJae yêu đương, cậu cũng giống thế này, thích được hắn vòng tay lớn ôm chặt, thích vùi vào lòng hắn, đáng yêu giống Jeno hay ỷ lại vào hắn bây giờ vậy. Nói cũng đúng a, Jeno là con trai của HyukJae, nhóc không giống cậu thì giống ai đây.

Hắn lại hồi tưởng về nét mặt HyukJae lúc ngủ. Năm đó đến nhà cậu, hắn thường ra về lúc trời vẫn còn là đêm đen, thỉnh thoảng mới cùng cậu thức giấc vào sáng sớm nên hình ảnh HyukJae khi ngủ cũng theo đó mà mơ hồ. Hắn chỉ nhớ được thiếu niên năm đó lúc say giấc, khóe miệng luôn hơi gợn lên nét cười hạnh phúc. Còn hiện tại, HyukJae ngủ nhưng hiếm khi thẳng một giấc an ổn.

Bỗng nhớ lại vừa rồi Jeno có bảo cậu hay mất ngủ, còn gặp quái thú chắc là ác mộng đi? Cả việc HyukJae phải đều đặng uống thứ thuốc vừa hôi vừa khó nuốt đó khiến hắn bận tâm. Hắn đã mấy lần có ý muốn đưa cậu đi khám xem đó là bệnh gì, tìm ra nguyên nhân tại sao sức khỏe cậu ngày một yếu đi. Mỗi lần như vậy, HyukJae đều là một bộ dạng lười biếng, trấn an hắn rằng trời hết lạnh liền hết thôi ấy mà, không có gì đáng lo cả. Nhưng hắn khó mà yên lòng, hắn có cảm giác HyukJae không muốn cho hắn biết chuyện gì đó, một chuyện vô cùng nghiêm trọng.

Gần mười giờ tối, Jeno ở bên cạnh điềm điềm đi vào giấc ngủ, DongHae đến lúc này vẫn còn trằn trọc suy nghĩ, không tài nào chợp mắt. Chợt cửa phòng có người nhẹ tay gõ lên, DongHae chuyển động chậm rãi xuống giường tránh đánh thức Jeno, đi ra mở cửa.

Bên ngoài là lão gia cùng lão phu nhân, giờ này vẫn còn rất tỉnh táo trông chờ nhìn hắn, DongHae bất ngờ hỏi, "Giờ này sao ba mẹ còn chưa ngủ? Tìm con có việc gì ạ?"

Lão phu nhân lén lút qua khe cửa nhìn vào trong phòng, rụt rè hỏi hắn, "Kia, cu con đã ngủ rồi sao?"

DongHae gật đầu, đáp, "Vâng, Jeno ngủ rồi? Ba mẹ cũng đi ngủ đi, sáng mai con sẽ mang nó xuống cho hai người bồng mà." Hắn đối với ba mẹ của mình là mười phần hiếu kính cùng kiên nhẫn.

Lão gia đến lúc này cũng không thể nhịn ở trong lòng, thấp giọng bảo hắn: "DongHae, sang thư phòng đi, ba có chút chuyện muốn hỏi con." Nói xong, ông liền xoay người đi về phía thư phòng.

DongHae sau khi đưa mẹ về phòng ngủ của bà, không để ba đợi lâu, cũng nhanh chóng đến thư phòng tiếp chuyện cùng ông. Hắn đi thẳng đến sô pha, ngồi xuống phía đối diện của ba mình.

Lee lão gia không đợi hắn thắc mắc, liền vào thẳng vấn đề, "DongHae, đứa bé đó là con trai của con với ai?" Ba cô con dâu trước của ông chắc chắn là không có khả năng, đứa bé này cũng bốn năm tuổi rồi, là con của DongHae và người yêu của hắn trước khi kết hôn đi?

DongHae nghĩ ba mình hiểu lầm, bật cười nói, "Ba ba, con đã nói là Jeno không phải con trai của con, ba của nhóc con đi công tác nhiều ngày, con chỉ là giữ hộ Jeno giúp cậu ấy." Bất quá hai ông bà xem Jeno là cháu nội cũng tốt, vì hắn đã quyết định sau này sẽ cùng cậu đi hết quãng đời còn lại.

Lee lão gia thấy DongHae không có mắt nhìn, bức xúc nói, "Sao không phải con của con được? DongHae, con chính là từ dưới mi mắt của ba mẹ mà lớn lên, hình dáng con mỗi ngày thay đổi ra sao, ba cùng mẹ con đều ghi nhớ. Đứa bé này cùng con lúc lên năm giống nhau như đúc, mẹ con lú lẫn, ban chiều còn lầm tưởng thằng bé là con. Con còn dám nói nó không phải con của con sao?" Nói đoạn, Lee lão gia đẩy trước mặt hắn một quyển ảnh đã cũ, bảo rằng, "Đây, ở đây đều là hình của con lúc nhỏ mà ba mẹ đã lưu lại. Con xem đi, xem xong rồi nói cho ba biết, này là con hay là đứa nhỏ kia."

DongHae biểu tình như chẳng dám tin, nhận lấy album ảnh liền vội vàng lật ra. Ngay khi thấy tấm ảnh đầu tiên, hắn liền bất động trừng trừng hai mắt.

Đây là album hình của hắn, lúc trước có vài lần hời hợt coi qua, nhưng hắn cũng không mấy để tâm đến mặt mũi mình lúc nhỏ như thế nào. Hôm nay xem lại một lần nữa, liền không khỏi giật mình. Ba ba hắn nói không sai, Jeno quả thật giống hắn lúc nhỏ, không phải giống, mà là cực kỳ giống. Không biết sau này Jeno lớn lên, ngũ quan nảy nở như thế nào còn chưa biết, nhưng hiện tại ngay thời điểm này, hắn không muốn tin cũng phải thừa nhận rằng hắn trong ảnh cùng Jeno tựa như bánh đúc cùng một khuôn.

Jeno là con trai của HyukJae mà, bằng cách nào mà con của cậu lại giống hắn?

Lee lão gia nhìn con trai vẫn còn bị dọa đến ngây người, lên tiếng hỏi hắn, "DongHae, mẹ của đứa nhỏ là ai?"

DongHae không thể nói nên lời, lẩm bẩm, "Không biết, hoàn toàn không tìm được chút thông tin nào về mẹ của Jeno."

Sau khi hắn tìm được HyukJae liền âm thầm cho người điều tra cậu với mục đích chính là muốn xem mấy năm nay HyukJae đã phải sống như thế nào. Trong phần tư liệu đó, hoàn toàn không đề cập đến người phụ nữ nào từng sinh con cho cậu. Cô gái tên EnHe kia, hắn đã tra qua một lượt, kết quả là người này hoàn toàn không có tồn tại.

Thông qua điều tra thân phận của Choi SiWon gần đây, hắn biết được HyukJae sau khi bán nhà, cậu rời Hàn Quốc đến Osaka Nhật Bản để du lịch. Choi SiWon là nhân viên cấp cao của viện pháp y quốc tế, năm đó đi hội thảo ở Osaka, trên đường trở về nhà thuê phát hiện HyukJae ngất xỉu bên đường giữa trời tuyết lớn.

Đến chỗ này, không điều tra ra được giữa hai người họ xảy ra chuyện gì. Nghi hoặc lớn nhất đặt ở chỗ vì sao Choi SiWon thấy người bị nạn nhưng không đưa HyukJae đến bệnh viện mà lại mang người về chỗ của anh ta. Sau đó Choi SiWon cũng chính là người đưa HyukJae đến Hong Kong bằng đường tàu thủy, sắp xếp cho HyukJae một căn nhà ở gần viện pháp y nơi anh ta làm việc. Trong suốt khoảng thời gian ở đây, HyukJae chưa từng đi ra ngoài gặp người, mãi cho đến nửa năm sau HyukJae mua được căn hộ hiện tại cậu đang ở, liền chuyển về đó cùng một đứa bé chưa tròn tháng.

Hắn đọc phần tư liệu đó, chi tiết rõ ràng, nhưng đọc đi đọc lại hơn mười lần, vẫn là không hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Lee lão gia chợt nghĩ đến một trường hợp, hướng hắn đưa ra nghi vấn, "DongHae, có khi nào, mẹ của đứa nhỏ là người con qua lại trước kết hôn không? Hai đứa chia tay nhưng con không biết con bé mang thai, sau đó con bé gặp gỡ và kết hôn với ba ba hiện tại của Jeno?"

Hiện tại chỉ có tình huống này có thể giải thích được khúc mắc con trai của bạn DongHae lại giống DongHae.

Tuy nhiên, DongHae lập tức bác bỏ, "Chuyện này chắc chắn không thể xảy ra được, bởi vì trước khi kết hôn, con chỉ có qua lại duy nhất có một người." Hắn không phải kiểu người hay đi gieo giống lung tung.

"Đúng vậy, có thể là cô gái đó đã mang thai Jeno sau khi chia tay con rồi kết hôn với bạn con." Lee lão gia vẫn chấp nhất với giả thiết của mình.

DongHae vuốt mặt, lấy hết can đảm thừa nhận, "Ba ba chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra, bởi vì người mà con qua lại trước khi kết hôn là... con trai." Làm sao mà có thể mang thai sinh con được.

Lee lão gia nghe đứa con trai là hi vọng duy nhất của dòng họ từng quan hệ đồng tính, bên tai là ầm ấm tiếng sét đánh, toàn thân vì một lời thú nhận mà vô lực ngã người vào lưng ghế, triệt để không thể thốt lên nổi nửa lời.

Ba lần hôn nhân của DongHae đều đổ vỡ, một phần do những cô gái kia tính nết khó chấp nhận, một phần lớn hơn chính là trong lòng thằng con trai độc nhất của ông không hề muốn cùng nữ nhân. Giờ nghe DongHae thú nhận, ông mới nhớ lại cách hắn đối dãi với vợ nó muôn phần xa cách. DongHae kết hôn với nữ nhân cũng vì muốn ông bà vui vẻ, chứ thật sự nó chưa từng thật sự hạnh phúc với điều này.

DongHae từ khi thừa nhận tính hướng của mình, một mực cúi đầu, không dám ngước lên nhìn sắc mặt ba mình. Hắn đã phóng lao rồi, không thể quay đầu lại nữa.

Nghĩ vậy, DongHae liền nhân cơ hội này, nói ra quyết định nửa đời còn lại của mình, "Con đã tìm được cậu ấy rồi, Jeno cũng chính là con của cậu ấy. Con đã quyết định rồi."

"Quyết định gì?" Giọng của Lee lão gia run run, mấp máy hỏi.

DongHae hít một hơi lấy dũng khí. Hắn đứng dậy rồi bất chợt quỳ thụp trước Lee lão gia, chắc nịch nói, "Quãng đời còn lại, con sẽ đồng hành cùng em ấy."

Vì là đứa con trai duy nhất nên DongHae chẳng dám sống thật với bản thân, cam chịu dày vò theo lời của ông bà kết giao với những người hắn không yêu. Rốt cuộc ông bà đã làm gì? Giữa DongHae con trai của ông bà được hạnh phúc và việc con trai cùng nữ nhân kết hôn sinh con nối dõi tông đường, cái nào mới là quan trọng nhất? Bao nhiêu năm qua hắn có vợ như không, mỗi ngày sớm hôm cô đơn lẻ bóng.

Đứa con tự cao tự đại của ông hôm nay vì yêu thích một nam nhân mà buông bỏ tự trọng quỳ dưới chân ông thông báo một quyết định nghiêm túc cũng như xin ông phép cho nó được đường đường chính chính yêu một người. Lee lão gia trong lòng đau như cắt.

Để nước mắt chảy ngược vào trong lòng, Lee lão gia chậm rãi hỏi, "Cậu trai kia, ba ba của Jeno đấy, tên là gì? Nhà ở đâu? Làm người có tốt không?"

DongHae vẫn không dám ngẩng đầu, nhưng giọng điệu nhắc đến cậu có điểm hân hoan, "Cậu ấy tên HyukJae, hiện tại đang sinh sống ở Hong Kong. Cậu ấy chỗ nào cũng tốt! Ở cùng cậu ấy, con cảm giác mình giống như được xoa dịu. Được nhìn thấy cậu ấy, mệt mỏi trong công việc liền tiêu biến. Con thật sự rất cần HyukJae!"

HyukJae? HyukJae?

Lẩm bẩm tên của HyukJae một lúc, Lee lão gia giống như không dám chắc, hỏi lại một lần nữa, "Con nói cậu HyukJae đó, họ là gì? Năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi? Gia đình thế nào?" Cái tên HyukJae, hơn hai mươi lăm năm nay, ông chưa từng quên.

DongHae nghe ông hỏi, thành thật trả lời, "Em ấy tên Lee HyukJae, năm nay đã hai mươi bảy. Em ấy mồ côi."

Lúc HyukJae mới chào đời, ba mẹ đã mất. Căn nhà năm đó cậu ở là gia sản duy nhất mà họ để lại cho cậu. Hắn đã tìm hiểu qua, lúc đó HyukJae còn quá nhỏ, có một người mỗi tháng trả tiền mời bà vú đến chăm cậu, tạo điều kiện để cậu sống đến năm mười tám tuổi mới ngừng lại. DongHae không điều tra được người đó là ai, ngay cả HyukJae cũng không biết mặt người đã giúp mình suốt mười tám năm để nói một lời cảm tạ.

Nghe đến đây, ánh mắt Lee lão gia rưng rưng, gật gật đầu nói với hắn, "Ừm, ba hiểu rồi! Con đi nghỉ đi!"

DongHae thấy ba ba mình có điểm kỳ lạ, nhưng không nhìn ra lạ ở chỗ nào, đành nghe lời ông trở về phòng ngủ.

Vừa rồi phát hiện ra một số chuyện, DongHae đến nửa đêm vẫn chưa chợp mắt được. Hắn nhìn bé con đang an ổn ngủ khì, lại nhớ đến hình ảnh của mình lúc còn nhỏ. Đắn đo một lúc liền đứng dậy đi qua gian làm việc, mở lên máy tính soạn một đạo thư tín.

.

.

-TBC-



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net