Chap 20 - Điểm tương đồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DongHae khom người, sử dụng tư thế chuẩn của một tay chơi bi da sành sỏi. Một phát đánh đủ lực, bi thứ bị bi chủ đẩy văng xa về phía cuối bàn liền dội ngược trở ra đi một đường chính xác đập vào bi đỏ.

Nhìn ba viên bi lăn lăn một hồi mới dừng hẳn, DongHae nhếch miệng cười mỉa mai. Lại ghi điểm rồi a.

Xoay người ngồi lên bàn đánh, DongHae ngã người nằm ngửa trên đó. Tay vòng xuống lấy quả bi đỏ cấn lưng mình, hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, dùng sức nhiều đến mức những khớp tay cũng gò lên trắng bệch, răng cũng nghiến chặt như thể hận không thể bóp nát nó.

Rõ ràng hắn lúc trước có thể minh mẫn nắm đường đi nước bước của tất cả những người muốn đối phó hắn. Nhưng tại sao đối với HyukJae, mọi mưu toan suy tính của hắn đều bị đẩy lệch một quảng khá lớn, thậm chí là ngoài tầm kiểm soát của hắn.

Vo chặt nắm đấm, DongHae dồn tất cả nỗi bực dọc tích tụ trong lòng mạnh mẽ nện xuống bàn đánh bi da vô tội. Âm thanh lớn được tạo ra giữa căn phòng im lắng khiến con chuột nhỏ bắt số lô tô đang gặm nhắm phần rau cải của mình, giật bắn người trốn vào một góc chuồng.

HyukJae nhờ người hầu chỉ đường, sau một hồi tìm kiếm dọc theo dãy hành lang lớn cũng tìm được căn phòng giải trí này. Ở đây có đủ loại hình trò chơi như bida, bàn đá bóng, phóng tiêu, đánh bài, mạt chược, domino và các thứ khác. Ở giữa phòng, còn có hẳn một đài đấu boxing ngùn ngục khí thế.

Quan sát nơi này, HyukJae không khỏi cảm thán. Làm việc cho hắn, già trẻ lớn bé trong gia đình đều được bảo đảm tính mạng, già có bảo hiểm cùng phúc lợi, trẻ thì được tạo điều kiện giáo dục tốt nhất - dĩ nhiên sau này sẽ là người dưới lệnh hắn. Không bàn đến những quận chủ ăn vào làm ra có dinh thự sang trọng, những thuộc hạ cấp cao cũng có nhà riêng, tuy không đẳng cấp như biệt thự này kia, nhưng một sớm một chiều đào bới khó mà xây cất được tầm này. Còn những thuộc hạ trung cấp, khỏi cần biết họ hưởng những đãi ngộ gì, nhìn căn phòng giải trí này lão đại cho họ là đủ hiểu. Thuộc hạ của DongHae làm việc một cách hiệu quả nhất và một lòng trung thành với hắn là vì những đại ngộ xa xỉ như này đi?

HyukJae đoán đúng! Đây chính là một phần trong mưu lược của hắn.

Điều DongHae muốn là đạp đổ Lee SoMan, cho lão biết rằng lão đã thách thức lầm người. Mà muốn diệt lão, hắn cần tập hợp được một thế lực bằng hoặc lớn hơn của lão cho riêng mình. Điều kiện để mọi người phục tùng mình, thứ cần thiết chính là chứng tỏ rằng mình cho năng lực và để thu được cái tận trung, và ít nhất phải cho họ thấy cái lợi họ sẽ nhận được.

DongHae làm được điều đó, khi tuổi mười tám vừa chớm mùi tuổi trẻ háo thắng. Hắn trở thành đường chủ của Hắc Báo sau khi hạ đòn tên lão đại béo ục Pong SeongHun - người từng thu lưu hắn.

Hắn giữ Jessica vì ân cứu hắn một mạng, chứng tỏ DongHae làm người trọng nghĩa. Tuy nhiên, hắn phản lão Pong lại là một phạm trù khác. Có thể nói là DongHae năm đó mới vào hắc đạo, trái tim còn nhạy cảm đi.

Hắn của năm đó không chịu được cảnh những cô gái ngờ nghệch bị lừa làm nô lệ tình dục cho lão Pong, hoặc đám bảo kê đánh chết bà lão già nua kiếm tiền nuôi cháu bằng tủ thuốc lá nhỏ bên góc đường vì vài đồng bạc lẻ.

Hôm đó, DongHae đứng ở một nơi khuất trong bóng tối nhìn cậu bé chừng mười ba mười bốn căm hận hóng theo đám du côn mang danh là bảo kê. Thời khắc đó, hắn quyết định khử lão Pong và cậu nhóc kia là thuộc hạ đầu tiên của hắn, là Jo KyuHyun của hiện tại.

Nhớ lại quá khứ, DongHae nhếch miệng cười cợt, khi đó hắn oai phong quyết đoán biết bao nhiêu, còn giờ đây... vướng phải cái rối rắm này.

HyukJae đứng bên ngoài cửa, lẳng lặng nhìn thân ảnh rắn rỏi của hắn đơn độc giữa cái không gian rộng lớn của căn phòng, mọi thứ bỗng dưng hóa mông lung, lơi lỏng.

Không tạo ra tiếng động, HyukJae mang bộ dáng chậm rãi mà thong thả bước đến cạnh hắn.

DongHae đang nhắm nghiền hai mắt, ngay từ lúc cậu đứng ngoài cửa hắn đã phát hiện nhưng vẫn là không muốn đối mặt cùng cậu.

Đúng hơn là không có can đảm đứng trước mặt cậu. Hễ mỗi lần cái suy nghĩ Lee HyukJae, người tình của hắn lại là đứa em họ Ancho Moon, hắn cảm giác hai bên vai gánh cả ngàn tội lỗi.

Lần đầu tiên trong đời Lee DongHae thừa nhận bản thân từ xưa đoán chuyện như thần lại làm một chuyện sai lầm như vậy.

Hắn đã làm gì HyukJae?

Hành hạ cơ thể dụ hoặc kia... Khắc tên mình lên da thịt cậu, những lần hắn tát cậu đến đo sàn, những đợt thú tính nỗi điên thoát hết quần áo của HyukJae treo cậu lơ lửng giữa phòng gần hai ngày, còn cả từng đợt thắt lưng quất lên người cậu đến xanh xanh tím tím... nhiều và nhiều việc nữa.

Chà đạp danh dự và đập nát lòng tự trọng của cậu... Từ trước đến nay, HyukJae trên giường có mấy lần chấp thuận cùng hắn hòa hảo? Cho đến hiện tại, tuy HyukJae không phản kháng kịch liệt, nhưng thái độ lãnh đạm, không mấy phục tùng.

Khống chế suy nghĩ của cậu... ChangMin từng cảnh báo rằng HyukJae chắc chắn sẽ có ngày nửa điên nửa tỉnh như hôm nay nếu như hắn dùng liều thuốc quá mạnh. Ấy mà, hắn đã chọn cái lợi cho mình, hắn đã bỏ mặc HyukJae rồi dẫn đến sức khỏe cậu bị hủy hoại.

Giam cầm tâm hồn cậu... Hắn nhớ lần đầu gặp HyukJae, một cậu học trò vô tư tươi cười ca hát đạp chiếc xe đạp tàn kêu cóc cách về nơi gọi là "nhà". Ngày cậu đến biệt thự cũ của hắn "làm việc đền phí sửa chửa", qua camera quan sát, hắn thấy HyukJae mặt một bộ quần áo nhìn có vẻ thẳng thóm nhưng đã bị giặt đi giặt lại đến phai màu. Cậu nhìn quanh thưởng thức nội thất trang trí, ánh mắt HyukJae ngày đó, là vô ưu.

Nếu hôm đó hai người không gặp nhau, thì HyukJae hiện tại vẫn là HyukJae của tuổi mười sáu tươi đẹp, không nghĩ đến cái gì là thù hận hày căm phẫn.

DongHae biết, HyukJae ngày trước tuy không thích tâm sự chuyện riêng tư, nhưng là một cậu nhóc năng động, hiều kì, tỏa sáng như ánh mặt trời buổi sớm mai. Giá mà hắn không xuất hiện trong cuộc đời cậu, thì HyukJae sẽ không trở thành một thiếu niên an tĩnh ít nói hiếm cười có đôi mắt thẫn thờ nhìn tít xa ngoài bầu trời rộng lớn ngoài cửa kính.

Bởi nói, định mệnh chính là thứ xoay chuyển cuộc đời con người, nó có thể kéo người ra khỏi chốn tối tăm, cũng có thể vực người từ nơi có đầy hi vọng xuống hố sâu nghìn trùng.

HyukJae đứng cạnh DongHae một hồi rất lâu, đôi mắt cậu mang nỗi đắn đo nhìn hắn nằm đó nhắm mắt nhưng giữa trán là dày đặc ưu phiền.

Đưa lên những ngón tay thon dài, HyukJae nhẹ nhàng đặt vào ấn đường đang nhăn tít của hắn. Chỉ chạm vào, không mở miệng nói một lời.

Mọi chuyện lớn nhỏ đều cho chính hắn một tay tạo nên. Nếu HyukJae là HyukJae, hắn sẽ dành bất kì cái giá nào để bù đắp cho cậu. Còn nếu thật sự HyukJae là Ancho, như vậy, hắn có thể lấy thân phận gì để bảo bọc cậu?

Em trai nhỏ sao? Đứa em trai nhỏ từng bị đặt dưới thân anh họ của mình, là cựu tình nhân?

Haha, này là loạn luân a. Dù tự dối mình hai người chỉ là anh em họ, nhưng nghĩ đến việc hắn đã làm những điều tàn nhẫn với đứa nhỏ từng xem mình là một bầu trời, hắn cảm giác bản thân mình thật cầm thú đi.

Sự thật là thế, nhưng DongHae hắn không muốn mất HyukJae. Ngày trước vai trò của HyukJae giống như một cái tài khoản ngân hàng di động vậy, nắm 25% cổ phần của một tập đoàn lớn là quy ra một số tiền không nhỏ, chẳng những vậy số cổ tức này cứ tăng dần dần, HyukJae giữ nó chẳng khác nào đang canh một cây tiền cả. Nhưng giờ đây, người này chẳng biết từ lúc nào đã khảm vào tâm can hắn, một vết ấn thật sâu.

Vì vậy, hắn phải giữ chặt cậu trong lòng bàn tay của mình. Lại nói, nếu HyukJae biết cái sự thật nghiệt ngã này, cậu sẽ như thế nào?

Rời bỏ hắn? Biến khỏi thế giới của hắn?

Tưởng đến cảnh một mình hắn cô quạnh, DongHae đột nhiên thấy trái ngực mình nhói đau.

Nắm lấy bàn tay lành lạnh của cậu đang dằn trên ấn đường của mình, DongHae u tĩnh băn khoăn, "HyukJae a HyukJae, tôi phải làm gì đối với em cho phải đây?"

HyukJae hiểu hắn đang phiền lòng, HyukJae cũng hiểu mối âu lo này cậu vốn không có khả năng tháo gỡ, nên cậu chỉ im lặng đứng cạnh hắn, thật an tĩnh, thật kiên nhẫn chờ hắn giải lòng.

Lồm cồm ngồi dậy, động tác của DongHae chậm rãi như một con hổ nặng nề lười nhác giữa ban ngày. DongHae nhìn thẳng vào mắt cậu, đáy mắt tựa như một vực băng, khóe miệng khẽ nhếch, "Lee HyukJae, tôi từng thề rằng, tôi động tâm với em chỉ khi em không phải con trai của Lee SoMan", xương hàm của DongHae khẽ bạnh ra, như nghiến răng, như kiềm lại cảm xúc của mình, "Nhưng giờ thì... em nên là con trai của lão thì tốt hơn."

Nét mặt HyukJae thoáng trầm xuống, cậu bước đến cạnh DongHae, rướn người ngồi song song với hắn. Hai chân cậu đung đưa, cậu cắn cắn môi, suy nghĩ điều gì đó rồi mới mở miệng, "Như hiện tại vẫn tốt mà!"

DongHae nghiêng mặt nhìn HyukJae đang dùng răng bóc những mảng da môi khô rồi phun ra. Đưa tay nâng lên cằm cậu, DongHae dán chặt mắt trên vệt máu đã ứa trên môi HyukJae. Cậu nhận ra khoảng cách giữa hai người cứ như vậy ngày một gần, ngay khi bốn phiến môi chạm nhau, cậu nhắm mắt, nhu thuận cho hắn rơ lưỡi qua lại hai cánh môi mình.

Hắn cũng nhắm mắt tận hưởng cái vị tanh của máu, vị ngọt của HyukJae và hắn biết được, bản thân đã chìm đắm cái tư vị này của cậu.

Ừ! Như hiện tại vẫn tốt mà! Ước gì thời gian đọng lại tại giây phút này. Gần một tuần tránh mặt, hắn thật nhớ cậu, hắn muốn ôm cậu.

Nụ hôn này không có quấn quýt, cũng chẳng cuồng dã. Nó giống như một cơn gió thoảng qua giữa cái hạ nắng oi, chỉ phớt qua nhưng để lại vương vấn.

DongHae kết thúc nụ hôn, nét mặt ổn trọng nhìn HyukJae vẫn đang lạnh mặt nhưng hai má đã bừng lên hai ông mặt trời, hình tượng quái lạ, trông thật buồn cười.

HyukJae thấy hắn cười, theo thường lệ tát hắn một cái, chộp lấy quyển tiểu thuyết mình thuận tay mang theo đánh lên bắp tay hắn vài cái, xong mới bày ra vẻ mặt như hỏi tội, "Một tuần nay ngài nghiên cứu tiểu thuyết sao?"

Nghe mối nghi hoặc của HyukJae, ánh mắt của hắn đang dừng trên người cậu theo đó mà rơi tại quyển tiểu thuyết trông có vẻ đã xuất bản rất lâu rồi. Bìa sách trang trí khá đơn điệu, những nét màu vẽ một cách tùy hứng, nhìn qua giống như tiếng lòng ngổn ngang của tác giả.

Đó là tiểu thuyết 'Hôm nay, tôi lại nhớ một người', một tác phẩm tuy nổi tiếng và được độc giả săn đón vão những cuối năm một chín bảy mươi nhưng không được giới văn học đánh giá cao vì trái với tiêu chuẩn mỹ tục thuần phong ở thời gian đó.

Đó là cậu chuyện về một chàng nhạc công nhỏ tuổi đem trái tim của mình trao cho một người thương lái khá giả. Họ sẽ thật hạnh phúc và sẽ có một kết thúc vui vẻ, nếu đến cuối cùng họ không nhận ra rằng người mà cùng mình sớm chiều da thịt thân cận kia là anh em ruột của mình.

Kết truyện, tác giả trần thuật trông có vẻ hai người họ chấp nhận sự thật và không còn mối bận lòng. Tuy nhiên, hình ảnh một người ở thánh đường nhận lời cầu chúc, một kẻ đơn độc lang bạc cùng chiếc ghi ta ở một góc lặng của thành thị phồn hoa hát tặng người mình yêu lời chúc phúc trăm năm đã để lại nỗi ám ảnh cho người đọc. Và trong số người đó, có cả DongHae.

Ban đầu, mọi người cứ tưởng hai nhân vật trong tiểu thuyết chỉ là sự tưởng tượng và xây dựng của tác giả. Cho đến khi sách được trưng bày lên kệ, người cũng nhắm mắt xuôi tay ở cái tuổi hai mươi bảy. Năm đó sau khi trả tác giả về với đất mẹ, người ta phát hiện, có một người đàn ông ngày ngày ra phần mộ còn mới tinh tự độc thoại. Từ đó mới vỡ lẽ, tiểu thuyết này cũng chính là nhật ký của ông, và mối tình này làm tiên phong cho tình yêu nam nam trở nên phổ biến.

Vài hôm trước hắn nhặt được quyển sách này nằm trên sàn trong gian sách nên mới nhặt lên xem qua một lượt.

DongHae lấy sách từ trên tay HyukJae, ngón tay như có như không vuốt tựa của quyển sách, hạ giọng dò hỏi, "Suy nghĩ của em về nó như thế nào?"

Hắn hỏi cậu câu này, vì hắn biết quyển sách này không có khả năng tự nằm dưới sàn, phải có người moi nó ra từ một ngăn sách nào đó rồi bỏ quên. Người đó còn ai khác Lee HyukJae.

HyukJae đảo mắt một vòng như đang sắp xếp câu từ, một chốc sau mới đáp lời: "Nếu họ không để tâm đến miệng đời thì sẽ không có cái kết thúc đau lòng như vậy."

DongHae hừ mũi, khẽ cười, "Không nghĩ em có thể nói được câu này."

Một con người bảo thủ, cảm thấy vũ nhục khi nằm ở vị trí của nữ nhân. Người luôn miệng nói 'Tôi là con trai', 'Như vậy là khốn nạn', 'Làm chuyện ấy là biến thái' mỗi lần bị hắn áp trên giường lại nói ra một lời đồng cảm như vậy?

Cậu tự nhìn lại thái độ của cậu ngày trước, khẽ hắn giọng, "Đó là vì chưa tìm được cái gọi là đích thực."

Nhìn sườn mặt của HyukJae đang mất tự nhiên, lãng tránh hắn, DongHae đặt giả dụ, "Nếu tôi và em cùng là nhân vật trong tiểu thuyết này, em sẽ làm sao?"

Tựa đầu lên vai hắn, HyukJae suy nghĩ một chút rồi mới hỏi vặn lại, "Ngài có sợ người ngoài chỉ trỏ không?"

"Phạm vi quan tâm của tôi đâu rộng như vậy a." Hắn tựa mặt lên đầu tóc của cậu, khẽ cọ cọ, thật thơm.

"Vậy ngài có chịu được cảnh em bị người ta đem ra bàn tán không?" Trong chuyện, nhân vật người anh chính là chịu không được điều này xảy ra với tác giả nên mới dẫn đến việc hai người đôi ngã.

"E là tôi phải cắt hết lưỡi của bọn họ rồi." Hắn nói về một chuyện máu me bằng giọng điệu nhẹ tênh.

HyukJae khẽ bĩu môi, thở dài một hơi, trả lời mập mờ "Vậy... cứ làm thế đi!" Cậu cũng không ưa gì những người ăn cơm nhà bàn chuyện người ta.

Hắn khó hiểu, "Làm thế đi là làm sao?"

"Là như vầy!" Cậu nắm lấy cánh tay của hắn choàng quanh hông mình, cả người cũng nhích lại gần.

DongHae nhìn cậu loi nhoi bên cạnh mình, mạnh mẽ kéo một phát, HyukJae bị quay một vòng ngồi vắt ngang trên đùi hắn. Hơi thở nam tính phả bên sườn mặt cậu, thì thào, "Có thể như vầy nữa." Nói xong, gặm hôn vành tai của cậu.

Cảm nhận được vật gì đó cấn cấn đùi mình, HyukJae muốn tuột xuống, thoát khỏi hắn nhưng bị DongHae kẹp cứng ngắt.

Hắn đứng lên, bế cậu đặt lên bàn đánh bi. HyukJae lật đật ngồi bật dậy liền bị DongHae chen vào giữa hai chân, hai bàn tay lớn nắm lấy bắp tay cậu ghim xuống, hắn cúi đầu gặm lấy môi cậu, HyukJae thành công biến ra bộ dạng con rùa lật bụng.

HyukJae bị cưỡng hôn, dùng sức cắn chiếc lưỡi đang càng quấy trong miệng mình nhưng DongHae là ai chứ? Bàn tay xấu tính mò vào quần áo cậu bắt đầu sờ loạn. Khi nãy HyukJae đã nói không để ý cái gì loạn hay không loạn rồi mà, hắn không cần phải kiêng dè nữa.

Cậu bị sờ đến cả người vặn vẹo, hung dữ kêu lên, "Không phải ở đây... Cút ra..."

"Ngoan đi cưng... một chút thôi..."

Vừa định cởi cúc áo của cậu ra, phía ngoài cửa có tiếng người té quỳ trên đất, "Đường chủ... đường chủ... thuộc hạ không biết ngài ở đây... thuộc hạ không thấy gì cả."

Bọn họ đúng giờ này sẽ hoàn thành nhiệm vụ rồi hẹn lên đây giải trí một hồi, họ không nghĩ đường chủ bồng phu nhân đến nơi này "trải nghiệm".

Ai không biết DongHae trình độ độc chiếm cuồng đạt tầng giới nào, thường ngày kẻ nào dám nhìn thẳng mặt phu nhân sẽ bị đánh một trận roi gai rồi nhốt trong ngục tối hơn một tuần. Cái cảm giác sống "mù" ngày đêm không có khả năng phân biệt được, thời gian dài như cả thế kỉ, ai có thần kinh yếu không tự tử thì cũng hóa điên.

Bây giờ họ có "diễm phúc" nhìn được cả cảnh này, mạng của họ ai đảm bảo đây?

Một tốp người đang vả mồ hôi chờ cơn phẫn nộ của đường chủ ập xuống thì đập vào tai họ là tiếng "Chát" vô cùng thâm thúy. Sau đó là một làn gió theo bóng chân của phu nhân lướt ra ngoài.

DongHae ngay khoảnh khắc cậu khuất khỏi cửa phòng, nét mặt liền trở nên âm hàn nhìn đám người đang quỳ rạp trên sàn.

Hắn không phải là kẻ tự cho mình luôn đúng, hừ lạnh cảnh cáo: "Tốt nhất là quên đi những gì vừa thấy đi."

Nói xong cũng theo hướng đi của HyukJae mà rời khỏi phòng, không cần nghe đám thuộc hạ đang dập đầu tạ ơn rối rít.

Qua sự việc này, HyukJae trong lòng chúng thuộc hạ cũng thăng lên một đẳng cấp mới. Nếu đường chủ là kẻ tàn nhẫn, tính chuyện như thần, thì đường chủ phu nhân là một vị hỉ nộ vô thường, cực kì khó đoán. Một cặp đôi Diêm La và Tu La xứng lứa vừa đôi.

***

Henry và Amber hiện tại đang ở tạm trong một tiểu biệt thự ven biển, một trong chuỗi biệt thự của tập đoàn Long Chấn dưới sự bảo kê của Xích Long.

Nơi đây có thể nghe thấy sóng biển vỗ rì rào cách đó không xa, gió biển mang mùi mặn nồng của đại dương từng chập nối nhau thổi vào đất liền. Ngược lại với cái nhộn nhịp ồn ào của bãi trước - bãi biển du lịch, thì ở bãi sau yên tĩnh hơn nhiều lần, càng thích hợp cho việc nghỉ dưỡng.

Đã quá bữa trưa nhưng Henry vẫn đang thừ người, không chớp mắt nhìn chằm chặp vào màn hình. Trong đó là hai bức ảnh, một tấm là Henry tìm được trong nội bộ của lão Lee SoMan, cái còn lại là do cậu lấy về từ xấp ảnh lưu niệm tại làng cao lanh.

Nhìn vào bộ dạng bên ngoài, Henry dám tin rằng, người trong hai tấm hình đều là một đứa bé, là Lee HyukJae.

Tuy nhiên, cái nghi vấn lớn xuất hiện rằng, hai bức ảnh chụp cách nhau hơn bảy năm, nhưng vì sao Lee HyukJae trong hai bức ảnh là cùng một bộ dáng, cũng như số tuổi.

Cảm giác đầu óc đau nhức, những ngày mang tiếng là nghỉ dưỡng nhưng Henry chẳng có một giây phút nào được nghỉ ngơi cả. Hễ mỗi lần chợp mặt liền nhìn thấy HyukJae trong hai bức hình, cả việc mẹ của HyukJae và Moon phu nhân là một người.

Đưa hai tay ôm lấy đầu, mái tóc cũng vì động tác này mà rối tung rối mù lên.

Amber gõ cửa hai tiếng rồi bước vào. Henry nhìn gói bưu phẩm trên tay cô, khẽ nhíu mày.

Cô để nó lên bàn, không tò mò muốn biết bên trong là thứ gì, động tác tự nhiên đến kéo ra rèm cửa, không gian trong thư phòng nhờ vậy mà bừng lên chút ánh sáng.

Thấy Henry vẫn trầm mặt nhìn nó, Amber rốt cuộc chịu không được dáng vẻ u ám này của cậu liền lên tiếng: "Chú JongWoon tìm được trong căn hộ mà Moon tổng cùng phu nhân sống trước khi hai người bị ám sát."

Bắt đầu từ ngày hôm qua, tập đoàn kiến trúc xây dựng YW của Jong Woon tiến hành san bằng chung cư Đinh Lập. Công nhân ở tại căn hộ hạng nhì của Moon tổng quá cố, trong một góc tường chữ A, họ tìm được một cái hộp nhỏ bị người cố tình giấu dưới sàn nhà bị khoan bới lên rồi đặt gạch phía trên, nhìn sơ qua sàn nhà như nguyên vẹn. Bên trên bị giường lớn che khuất nên họ tim chắc chắn đây là một thứ bí ẩn gì đó, cái mà ông chủ sẽ thưởng hậu hĩnh nếu giao nộp.

Henry không có tự tay mở ra. Cậu phân loại rồi sắp xếp đống giấy trên bàn vào từng kiện phong bì, niêm phong cẩn thận rồi mới bỏ vào cặp hồ sơ.

"Amber, tớ phải về Hàn Quốc." Cậu hướng Amber đang cuộn mình trong ghế trứng treo đung đưa đọc truyện tranh, "Cậu muốn về một lần không?"

Cô không cần nghĩ ngợi, lắc đầu, "Không! Tớ hiện tại đã gia nhập Grather, sau này qua lại giữa Hàn Trung là chuyện thường xuyên, nên lần này cậu trở về một mình đi thôi."

Grather là liên minh mật báo của Xích Long và Hắc Báo, Amber xin tham gia tổ chức là vì cô hứng thú với việc nằm vùng, cô thích những thách thức mạo hiểm hơn là nằm trong một đống tiền. Đó là điều làm cô trở nên thật đặc biệt hơn những cô gái khác.

Lại nói, Hàn Quốc là nơi đượm nỗi mất mác, đó là cùng đất đầy đau thương. Cô không muốn trở lại để nhìn lại cái quá khứ đẫm nước mắt đó.

Henry cũng không trông mong gì nhiều vào câu trả lời của Amber, đó chỉ là tiện miệng nói ra, cũng như lời chào tạm biệt.

Để laptop cũng những thiết bị điện tử hiện đại khác vào một balo đặc dụng, Henry giở giọng như tiếc nuối, "OK! Xong vụ này, tớ sẽ gặp cậu ở Bắc Mỹ vậy!"

Amber nhăn trán, ló mặt khỏi những trang truyện, "Mắc gì gặp nhau ở Bắc Mỹ?"

Henry như kiến tha mồi mang hết đồ dùng cần thiết của mình ra khỏi phòng, mới đứng ở ngoài nắm lấy nắm cửa, vẻ mặt hiển nhiên trả lời: "Ăn đám cưới của cậu?"

Amber trắng mặt, hét lên: "What the fuck!!! Cút về Hàn Quốc của cậu đi, đồ điên!" Tiếp theo đó là cái vỏ chuối bị ném vào cánh cửa bị đóng sập lại.

Một mình trong phòng, Amber đỏ mặt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net