Chap 27 - Tứ bề thọ địch [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
sự việc của buổi sáng, tâm tình nhất thời lặn xuống, "Tôi muốn từ chức!"

DongHae hừ cười: "Em buổi sáng ở SM.Co quạt cho toàn thể nhân viên một trận bão, người ta ngã nghiêng ngã ngửa chưa ngồi vững, buổi chiều em đòi từ chức?" Nói đoạn, hắn nương vào hình ảnh phản chiếu của HyukJae in trên màn hình ti vi đen bóng nhướng mày, "Em giỏi rồi, nhà biên kịch phim truyền hình nổi tiếng nhất Hàn Quốc sau khi xem xong đoạn clip chỉnh nhân viên của em, liền muốn xin bản quyền cái câu 'Cho tôi xin một lá đơn thôi việc đi' của em cho nhân vật tổng giám đốc bá đạo của bà ấy!"

Hắn dụng tâm dàn xếp đưa HyukJae lên ngồi chức vị này, mục đích chính là dùng trách nhiệm kiềm chân cậu. Mấy hôm nay, hắn có cảm giác bảo bối của hắn lại muốn 'sổ lồng', thử hỏi hắn cho cậu 'nộp đơn xin thôi việc' sao?

HyukJae im lặng một lúc lâu, giọng điệu lạnh nhạt: "Vì sao phải làm vậy?"

Buổi sáng khi DongHae lên xe đến SM.Co, HyukJae thật sự tò mò rằng hắn sắp sửa rò rỉ cái gì cho mình. Quả thật, trên bàn làm việc trong thư phòng, chứng nhận cổ đông mang tên cậu cùng dòng giấy nhắn của hắn báo rằng tập đoàn có lấy về được hay không là nằm ở cậu. Lúc đó, cậu nghĩ lời này của hắn là muốn cậu chìa ra một chân nâng hắn ngồi lên chiếc ghế cao nhất ở SM.Co, nhưng đến rồi mới biết, người được nâng là cậu. Xét về kiểu gì, HyukJae cũng cảm giác rằng toàn thể tập đoàn sẽ nghĩ rằng cậu dựa hơi DongHae, trong lòng nhất nhất không thoải mái.

DongHae nhìn HyukJae ôm sư tử con ngồi thu lu trên giường trầm mặt chất vấn hắn qua ảnh phản chiếu trên ti vi, nhìn thế nào cũng thật buồn cười.

Tâm vui vẻ, nhưng bên ngoài luôn nguyên vẹn bộ mặt liệt, trả lời một sự thật hiển nhiên: "Tất cả vốn là của em."

HyukJae nói vọng: "Tôi không có bằng cấp!" Đúng hơn là cậu không muốn ép bản thân làm việc cậu không thích, lần đầu tiên lộ diện đã yên vị trên ghế chủ tịch, con đường trải đầy hoa hồng này lại châm chít đầy gai.

HyukJae là gánh không nổi.

DongHae bình tĩnh gợi nhắc: "Em nghĩ tôi có? Em hãy xem đám người ôm bằng chạy đông chạy tây đi chật vật xin việc ngoài kia kìa!"

HyukJae triệt để đuối lí. Từ trên giường đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa mặt xúc miệng, sau đó không để mắt đến sự tồn tại của DongHae, một tay ôm sư tử nhỏ, một tay kéo lê một giỏ len lớn ra khỏi phòng.

DongHae nhìn theo bóng lưng mảnh dẻ của cậu, thoáng sầm mặt. HyukJae vẫn là không cho hắn thái độ hòa hoản, trong lòng bỗng dưng thấy bất an.

Một lúc lâu sau, hoàng hôn u ám cũng hóa thành một màn đen thăm thẳm, DongHae phân phó người đến quan tâm cậu một chút. Cậu muốn ăn gì, uống gì đầu dụng tâm mà phục vụ. Còn phần hắn, nếu HyukJae đang khó chịu với hắn thì hắn cũng không lắc lư trước mặt chọc cậu bực tức.

Hắn ngồi trên giường, tự thay thuốc cho những vết thương đang trong quá trình hồi phục của mình, tâm trí lại bay về miền suy nghĩ sâu xa.

Từ lúc phát hiện cơ thể mình đang nuôi dưỡng một sinh linh bé nhỏ, HyukJae hoàn toàn dựng lên một vách tường thật dày giữa hai người. Đêm đêm ngủ cùng một giường, nằm cùng một gối, đắp cùng một chăn nhưng hắn và cậu tựa như hai tinh cầu tách biệt. Hắn giống như mặt trăng xoay quanh trái đất.

Mặt trái mặt phải, hắn tra xét thế nào thì nguyên nhân hai người trở thành tình trạng bây giờ, đều quy tụ về sự xuất hiện của đứa nhỏ.

DongHae không có tinh thần châm lên một điếu thuốc, đáy mắt thâm trầm nhìn khói thuốc lượn lờ bay lên. Tàn điếu này lại điểm lên một điếu khác, hắn không hút, chỉ im lặng bất động thanh sắc chằm chằm nhìn.

Khuya. Quả lắc đồng hồ bing boong báo khoảnh khắc bước qua ngày mới. Tiểu sư tử ở ngoài của phòng cào cào cửa muốn vào.

DongHae nghĩ HyukJae sắp trở lại, đi ra mở cửa. Cục lông tròn phóng vào, hưng trí bừng bừng phóng lên giường lớn ngửa bụng lăn lăn, nhưng bóng dáng cậu cũng không xuất hiện. DongHae sầm mặt nhìn hành lang lớn vắng lặng, ánh đèn le lói nhàn nhạt lan ra vẻ tịch liêu.

Không rõ bản thân trầm ngâm bao lâu, DongHae hướng thư phòng của mình đi đến.

HyukJae một mình lôi ghế trứng treo từ trong gian sách ra thư phòng lớn, tiện thể xoay mặt trước của nó ra ngoài cửa tấm kính lớn. DongHae nhiều ngày phát hiện, HyukJae thích những góc nhìn trông ra ngoài như thế, tựa như một chú hoàng yến khao khát được một lần nữa bay lượn trên bầu trời rộng lớn.

DongHae nhìn ra mơ ước của cậu. Ngày trước hắn hứa sẽ cho cậu đi, chỉ vì khi đó hắn không chắc hành động của đám cảnh sát cùng Lee SooMan, nên không muốn liên lụy cậu. Ngày hôm nay đã khác, đám cảnh sát kia hai lần soát, một cọng rác cũng không moi được mà còn động tới hắn. Hắc Báo sau hai lần này, độ bảo mật bình thường rất cao lại nâng lên một độ cao hơn. Bình thường không làm gì được, lúc này bọn họ có nằm mơ cũng mơ không được.

Vì lẽ đó, DongHae lần đầu tiên trong đời rút lời hứa của mình, đem HyukJae buộc vào lưng.

Sau này hắn sẽ thật thường xuyên cho cậu ra ngoài, cùng cậu đi du lịch khắp nơi, chỉ cần cậu ở bên hắn.

Nhưng DongHae mãi mãi không biết rằng cái xa hoa trang trọng khi ở bên cạnh hắn làm HyukJae sợ, cậu tưởng tượng sau này hắn không cần cậu, những đãi ngộ sớm đã thành thói quen này liền biến như hắn, cậu không còn đường quay lại cái khốn khổ cười nhạo của ngày trước. Vì vậy, DongHae càng cho cậu, cậu càng tránh né, tranh thủ lúc còn chưa quá lậm phải chuẩn bị được lui cho mình.

DongHae tiến đến cạnh ghế trứng treo, toàn thân như u linh ngắm nhìn HyukJae nhỏ bé lọt thỏm trong ổ chăn trong lòng ghế.

Cậu ngủ rồi, vòng tay cậu ôm một con thú đồ chơi bằng len lạ lùng. Đây là lần đầu HyukJae trong lúc buồn chán nghiên cứu việc móc len nữ tính này, mỗi mũi len chỗ lớn chỗ nhỏ trong xấu tợm. Cậu không biết nên cắt len ở chỗ nào nên đợi hết cuồn len mới đổi màu, DongHae nhìn con sâu cấu hình kinh dị, khóe môi cong lên một nụ cười.

Nếu nụ cười này để vị quản gia già theo hắn ngần ấy năm thu được, ắt hẳn sẽ ngậm ngùi tự mình vui vẻ thật lâu.

Dưới đất len từng cuộn sắc màu sặc sở bị sư tử con đổ lăn đầy đất, hắn khom người thu lượm từng cái thả lại vào giỏ. Trong đầu hắn hiện đang ảo tưởng rằng HyukJae đem tâm ý của cậu móc đồ chơi cho con của hai người. Nghĩ đến tình cảnh tươi đẹp đó, lòng hắn như rót vào một vại nước ấm.

Mọi thứ trở nên gọn gàng, DongHae đem HyukJae ngủ say trong ghế cẩn thận bế lên, con sâu bông nhiều màu rơi lại trên chăn lót. Cậu tì đầu trên vai hắn, hai tay thon dài đặt trên bụng vô thức vỗ về. Hành động này bị DongHae bắt gặp, đáy mắt thâm trầm của hắn tràn ra một cỗ ôn nhu.

Này là... HyukJae chấp nhận đứa nhỏ sao?

Sư tử con thấy cậu chủ nhỏ của nó nằm trên giường, thân thể đầy lông trườn đến gối chung một gối đầu với cậu. Chưa kịp tận hưởng đã bị 'đại bàng' quắp lên, không thương tiếc một đường cung thật lớn quăng về phía sô pha. Sư tử được bay, nhất thời hưng trí chạy về phía giường lớn, mặt viết rõ ba chữ: Muốn bay nữa.

Nhưng nam nhân cao lớn đã ôm cậu chủ nhỏ dỗ dành, hắn còn thức nhưng không màn đến nó đang điên cuồng cào cấu biểu hiện sự tồn tại của mình. Một lúc thật lâu, sức lực nó cũng kiệt quệ rồi, ịch một thân đầy lông xù vào lưng DongHae, cũng díp díp hai mắt ngủ.

Bàn tay lớn của DongHae phủ trên bụng của cậu, thì thầm: "Nó sẽ là một hài tử xuất chúng!"

HyukJae lúc bị DongHae dùng râu đâm đâm trên cổ đã tỉnh rồi, nghe được lời trần thuật này của hắn, tâm liền lạnh.

DongHae nói bất kì điều gì đều mang cho cậu cảm giác hắn luôn cần đứa con hơn là cần cậu.

***

Sáng ngày hôm sau, HyukJae thức dậy đặc biết sớm hơn thường lệ, ở trong nhà vệ sinh nghén đến lợi hại, nôn đến nội tạng quặng thắt, cổ họng cũng đắng nghét vị mật vỡ. Một mình chống chọi hoàn cảnh nghịch thiên này, HyukJae cuối cùng cũng trào ra hàng nước mắt tủi thân.

Ở một mình là vậy, nhưng khi bước ra ngoài vẫn là một bộ điệu lãnh diễm thế kia.

HyukJae dùng điểm tâm, lại uống thêm một ly sữa pha từ hộp sữa bột được đưa đến ở viện nghiên cứu của ChangMin. Cậu khổ sở lắm mới chịu đựng không phun ra thứ chất lỏng béo ngấy lại thoang thoảng mùi tanh này.

Cậu trở về phòng vừa vặn vừa đến mục tin tức.

Truyền thông liên tục đưa vụ việc phá ổ sản xuất ma túy và xâm phạm tình dục bất thành với một thiếu niên giấu tên của Lee SooMan. HyukJae nhìn lão bị còng tay ngồi trên xe lăn được người đẩy lên xe cảnh sát, HyukJae diện vô biểu tình cầm lên quả lê trên bàn bắt đầu gọt, bên tai vẫn vang vang giọng tường thuật của phát thanh viên.

Thân phận thật của HyukJae trở thành bảo mật của SM.Co, nên người ngoài cuộc vẫn đinh ninh HyukJae là con trai của Lee SooMan, còn sự tồn tại của Lee EunKyeol tới nay vẫn không ai biết đến gã. Sự việc này xảy ra, không thể trách hai anh em cậu, phải trách Lee SooMan từ đầu đã đi sai đường, dẫn đến những điều tồi tệ của ngày hôm nay.

Vụ việc này dính líu đến sự đổi ngôi của SM.Co. Ngày hôm qua công bố người thừa kế, rất nhiều người dùng lời lẽ công kích HyukJae theo DongHae phản bội ba ruột của mình. Lùm xùm của ba không lo, đục nước béo cò lợi dụng lần này đạp văng ba mình, người người tố cậu là kẻ bất hiếu thiếu tài thất đức, sớm muộn gì cũng phải trả giá.

DongHae hôm qua nghe được tin này, thẳng tay cho người đem quá khứ tàn ác không có tính người của lão lật ra. Trong đó có đề cập đến việc con trai của Moon đổng lần đó cũng bị lão nhẫn tâm đoạt mạng. HyukJae vẫn là thân phận con trai kẻ thù giết cha lên nhậm chức, báo giới trực trước tòa nhà của tập đoàn Dawn xin phỏng vấn DongHae. Choi Minho sau bình phục đã trở lại, ôn nhu tươi cười trước ống kính phát biểu: "Vì sao nghiệt cha tạo con phải gánh? Chủ tịch công tư phân minh, trọng người tài, còn lí do ngài ấy chọn phu nhân của mình, thì hãy để thời gian chứng minh cho mọi người thấy."

HyukJae tựa vào lưng ghế, trầm ngâm nhìn màn hình ti vi đang chuyển qua bản tin chính trị. Cậu nhìn ra DongHae đang hạ chiêu lấy lòng này. Hắn đang cho cậu ăn quả ngọt, cho cậu an tâm mà an toàn sinh đứa nhỏ sao?

Suy nghĩ của con người một khi đã mặc định một sự việc, dù có xoay chuyển tứ bề cũng chẳng thể lung lay ý định ban đầu. HyukJae là một nhân chứng sống.

DongHae và HyukJae, hai người hai suy nghĩ trái chiều, lỗi chỉ tại hai người sĩ diện cao ngất không chủ động nói cho đối phương nghe lời thật lòng của mình, nên ngày sau dẫn đến cố sự khó thể vãn hồi.

Tắt ti vi, HyukJae lại đến thư phòng của DongHae làm một việc vô cùng không nam tính.

Một khi con người nhập tâm làm việc, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh. Độ cỡ hơn chín giờ, đang là bữa lỡ, Jessica mặc một bộ đầm hoa dài tay màu vàng đất, vừa hay trùng màu áo phông ngoài của HyukJae.

Trên tay cô là một cái khay đặt lên hai phần bánh ngọt, một tách cà phê và một ly cam vắt. Cô không biết HyukJae thích uống thứ gì, nếu mang cho cậu một phần nước ép, ắt hẳn cậu sẽ nghĩ rằng cô cho cậu là nữ nhân mà nổi giận. Vì vậy, Jessica sau một hồi đắn đó mới làm cho cậu một tách cà phê.

HyukJae vừa nhìn hướng dẫn móc gấu, bất ngờ một giọng nữ trong trẻo truyền vào tay: "Cậu HyukJae, tôi có thể nói chuyện với cậu một lúc không?"

Kim móc của HyukJae nhất thời vuột ra khỏi mắc, chậm rãi xỏ lại, cậu nâng mắt nhìn Jessica dè dặt đứng ngoài cửa.

Sắc mặt của HyukJae tựa như bầu trời tắt nắng, đường nhìn bắn về khay điểm tâm trên tay Jessica. HyukJae là người thực tế, chẳng hiểu nguyên do gì lại nảy ra một ý tưởng cẩu huyết lâm đầu như phim truyền hình. Này là thiếp thất tranh sủng hạ dược phá thai?

HyukJae bị ý nghĩ tự biến mình thành mà lòng tự mắng bản thân ngu xuẩn. Nhớ lại mấy ngày trước cậu phát hiện Jessica cũng mang trong mình một đứa bé, liền đứng dậy hướng sô pha chờ gần cửa thư phòng mang chiếc ghế phụ nặng trịch kéo vào trong.

Sau đó cậu ngồi xuống một chiếc, chỉ chỉ vào ghế trứng treo hướng Jessica nói: "Cô ngồi đi!"

Jessica được cho phép mới dám đi vào, đặt khay lên chiếc ghế còn lại, ái ngại ngồi lên chỗ êm ái cậu chỉ định.

-

To be continued...

----------

Đánh úp đêm khuya :))) Sau một ngày vắt óc sắp xếp tình huống, tui phải quyết định cho Hyukie đi một chuyến thôi. Chứ hai đứa nó hiểu lầm tâm ý của nhau rồi tự dằn vặt thế kia, tách ra một chặp cho hết sĩ với chả diện.

Sao tui càng viết càng thấy anh của Hyukie đáng thương sao sao á! Tui phải suy nghĩ kỹ cái kết của người này a... haizzz!!

Các bạn nhớ vote và cmt cho tui nhé! Sáng mai thức dậy tui sẽ tiếp tục viết phần cuối của chap này! Cảm ơn các bạn đã đọc và nhiệt tình ủng hộ nha <3 <3

Tiện thể khoe một chút tài hoa của bản thân trong giờ Tư tưởng!!!

 Này là cảnh đường chủ tắm cho Hyukie sau khi "mần" ẻm một trận tơi bời ở chap 8 a :)))  nói thật là lần đầu tiên vẽ được một "bức tranh"  người có đủ ngũ quan tứ chi và bối cảnh thế này. Tài năng có hạn nên chỉ đừng ở mức này :))) Các bạn cứ tưởng tượng trong truyện xa hoa gấp trăm ngàn lần là được T^T

Còn em này là sản phẩm "nam công gia chánh" của phu nhân nhà đường chủ. Ảnh lượm trên mạng, lần đó thấy ẻm tiếu quá save về, ko nhớ nguồn!

Mọi người weekend vui vẻ nha <3 <3 Êu thương!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net