Chap 27 - Tứ bề thọ địch [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee EunKyeol đang cao hứng bị câu nói chen ngang này làm cho ngỡ ngàng. Cổ đông của SM.Co toàn bộ đã có mặt ở trong phòng hội nghị, hà cớ gì lại vôi ra thêm một vị.

Gã quay phắc đầu về phía cửa. Sừng sững trước mặt là một dáng người cao gầy, thân trên mặc áo sơ mi trắng, tròng phía ngoài là một chiếc áo len màu navy cỡ rộng. Quần tây đen vừa vặn xuôi theo đôi chân như vô tình lại như cố ý phô ra thon dài tinh tế, từ mí ống quần cách giày lười quai da toàn thân đen bóng lộ ra cổ chân trắng nõn nhỏ nhắn mà khéo léo. Bên đôi vai mảnh khảnh tùy tiện khoác lên một chiếc áo khoác tây trang quá khổ tiệp màu quần tây, nhưng chẳng những không thấy lượm thượm, mà còn tôn lên dáng vóc thong dong cùng cảm giác biến cố chẳng lay.

DongHae nhìn áo khoác tây trang của mình trên người cậu, khóe môi nhấc lên không ai có thể nhìn ra. Trong đầu hắn hiện tại chẳng có cái gì là bầu cử hay là cổ phần ít cổ phần nhiều, hắn thầm đem HyukJae nhận xét: Phong phanh chạy loạn kiểu này, là rất vội vàng đi! HyukJae là chúa sợ lạnh!

Nhìn gương mặt cao lãnh cùng nụ cười khách khí như gần như xa, EunKyeol xém chút bật ra ba chữ: Tiểu mỹ nhân. Nhưng lúc nhận ra người này là ai, vẻ say đắm trên mặt gã liền nhoáng cái biến thành miệt thị không che dấu.

"Cổ đông chủ tịch phu nhân là đến đây thưởng thức chủ tịch nhà mình bẽ mặt sao?"

Châm biếm rành rành trong lời nói. DongHae bộ dạng như đang xem kịch hay mà chiêm nghiệm cái 'cổ đông chủ tịch phu nhân' và 'chủ tịch nhà mình' của nhân vật, âm thầm hài lòng.

HyukJae như mải mai không để ý, khóe miệng vẫn giương nhưng đáy mắt một màu tăm tối: "Thật ngại! Tôi chỉ đến để cho anh đẹp mặt."

Lee EunKyeol chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, mày rậm đẩy cao: "Sao? Bằng tư cách của một thằng điếm đực mở chân cho chủ tịch cổ đông chơi sao?"

Lời thoái mạ này vừa thốt ra liền kéo đến một trận nén cười cùng rì rầm bàn tán của đám người dưới cánh Lee EunKyeol. Dàn cổ đông theo DongHae giây phút này sống lưng tê dại, tòa thân tự dưng cảm nhận một trận hàn khí quạt tới, thở cũng không dám thở mạnh.

DongHae tuấn dung âm trầm, nói vào tai của vị cổ đông bên cạnh, vị gia nhân kia được 'sủng' tủm tỉm miệng cười, đuôi mắt hiện rõ nét nhăn quay sang phân phó cấp dưới của mình. Vị thư kí kia nhận mệnh theo cửa phụ của phòng hội nghị ra ngoài.

Những người cổ đông còn lại thấy DongHae cuối cùng cũng chịu phản ứng với hoàn cảnh, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu lời nói vừa rồi của Lee EunKyeol thoát ra từ miệng của DongHae, HyukJae đã sớm trào nước mắt, nghiến răng nghiến lợi mắng trả hắn.

Còn đằng này không phải hắn, HyukJae đặc biệt đại nhân chẳng chấp tiểu nhân, giọng cam chịu: "Nếu vậy thì... Đừng để thua dưới tay một thằng điếm đực a!"

HyukJae động tác nhấc tay nhẹ nhàng đặt trước mặt EunKyeol một sấp giấy tờ mỏng. Gã ngay lập tức thu lại cười cợt, hấp tấp lật ra xem, trông bộ dáng chẳng khác nào Lee SooMan lúc bị DongHae làm hỏng bước tiến.

Cửa phụ một lần nữa mở ra, thư kí vừa rồi cùng với một vị nữa trông là người tri thức.

Lee EunKyeol tự dọa mình một chập, nhưng khi vừa nhìn thấy tổng cổ phần 25%, mặt mày xanh trắng nháy mắt trở nên bậm trợn: "Gì đây! Một con người ngu ngốc không biết rõ tình hình của tập đoàn cũng dám vươn vai ngẩng cổ sao? Cậu giả không biết hay thật không biết rằng trong tay tôi vốn có 30,1% số cổ phần ư?"

HyukJae không đáp lời gã nữa, trồng chân một chỗ, cậu cảm thấy mình lại buồn ngủ nữa rồi.

Gã không nhận được câu trả lời, nghĩ rằng là do cậu đuối lí, định chuẩn bị buông lời độc địa, trước mặt lại rơi xuống một sấp tư liệu. Khinh thường liếc mắt nhìn qua, Lee EunKyeol bị hàng chữ 'Giấy chuyển nhượng quyền sở hữu cổ phần' in đặc biệt đậm đen nện thẳng vào tròng mắt. Đã như vậy, bên chuyển nhượng đứng tên Lee DongHae, còn tên người nhận chuyển nhượng đường hoàng ghi xuống ba chữ Lee HyukJae. Phần số lượng bao nhiêu được nhượng, chễnh chệ một con số gần như toàn bộ số cổ phần của DongHae - 24,4%.

Vừa rồi gã còn tự đắc lấy 5,1% phần hơn vả vào mặt HyukJae, giờ đây người ta gọn gàng hốt trọn 49,4% có khác nào lấy xe lu chèn chết gã.

Nhưng Lee EunKyeol không dễ dàng từ bỏ như vậy, gông cổ cãi cùn: "Điều này không hợp lí! Nếu đã chuyển nhượng, thứ nhất phải thông báo cho tất cả những cổ đông còn lại, mở một hội nghị nghiêm túc mà thương thảo, cổ đông chủ tịch tùy hứng làm bừa có khác nào thể hiện sự thiếu tôn trọng của mình đối với cổ đông khác." Nói đến đây, gã giằng bàn, "Thứ hai, nói đến người lãnh đạo tối cao, để điều hành một tập đoàn có tầm cỡ SM.Co, yêu cầu phải là người dày dặn kinh nghiệm. Lee HyukJae chỉ là một thằng oắt loi nhoi không bằng cấp, kinh nghiệm nghèo nàn, có khả năng sao? Xứng đáng sao?"

HyukJae nghe được ba từ 'không bằng cấp', môi bất giác mím lại. Cái mím này của cậu như nhéo vào tim của DongHae, nhiệt độ trong phòng lại hạ xuống.

Cậu nhanh chóng khôi phục trạng thái như cần như không cần, hừ cười: "Anh xứng sao?"

Lee EunKyeol bị cậu hỏi vặn, nhất thời bị điểm phải huyệt câm, một chữ cũng không nói được.

Cậu cụp mắt, nhìn hai ngón tay cái của mình đang xoay quanh nhau, ngữ khí than thở: "Anh không biết chuyện này, nhưng... lão dê cụ ba anh lại rất rõ a? Chẳng lẽ lúc chuyển cổ phần cho anh, ông ta không nói tình hình hiện tại cho anh sao? Hay là"

"Hàm hồ!" Một tiếng quát lớn của một cổ đông bênh vực Lee EunKyeol hùng hổ ngắt lời cậu, "Chủ tịch chuyển quyền, chúng tôi đều chứng kiến!"

"Thế sao chúng tôi không được thông cáo dự họp? Cậu Lee EunKyeol không phải vừa nói cuộc chuyển nhượng nào cũng đều mở hội nghị sao?" Một người phụ nữ đẩy gọng kính, đưa ra nghi vấn.

Một gã béo bụng quắc mắt về phía bà ấy, hầm hừ: "Thế khi chủ tịch Lee chuyển cho cậu Lee HyukJae, chúng tôi có được thông cáo không?"

Vị cổ đông được DongHae 'sủng' vừa rồi nhắc nhở: "Các vị chớ quên mấy hôm trước, các vị quăng trả thiếp mời, hùng hồn bảo nhau 'Nếu là Lee DongHae mời bàn về sắp xếp lại bộ máy tập đoàn, chúng tôi liền không tham ban' sao?"

Một người tiếp lời, hạ giọng quở trách, "Đều là người có học, địa vị có hạn, đừng cho mình là quan trọng nhất. Các vị nghĩ không có các vị, cuộc họp sẽ không diễn ra à? Thật thứ lỗi, ngày đó mọi việc đến là suông sẻ. Chúng tôi đã trình lên và thông qua, chỉ tại các vị không buồn muốn biết thôi."

Giờ phút này, bên phía Lee EunKyeol như bè gỗ bị sóng lớn đánh dạt, mặt xanh mày tái lựa lời phản bác.

Một lão nhân chạm ngưỡng lục tuần ngồi cạnh DongHae, môi mỏng bật lời: "Nói đến đây, tôi xin hỏi, phía các vị có bằng chứng gì cho chúng tôi tin rằng tiền chủ tịch bằng lòng chuyển nhượng?"

"Các người vì sao làm việc rườm rà như vậy? Chữ đã kí, mộc đã đóng còn chưa tin là thật!" Một vị cổ đông dáng người gầy guộc ném đến một sấp giấy.

Người khác bên cạnh thuận thế đốc lời, "Ngày tiền chủ tịch nhậm chức, chúng tôi cũng không hành sự như các người!"

Một người phụ nữ đã đầu bốn mươi, sắc mắt trừng: "Phải nói là chúng tôi có đòi cũng không được. Chủ tịch đương nhiệm mất, thi thể còn chưa lạnh, lão Lee SooMan mặt mày hớn hở phát biểu trước báo giới rằng ông ta sẽ là lãnh đạo kế nhiệm." Nhắc đến chuyện cũ, tựa như tràn ra muôn vàn uất nghẹn, "Chủ tịch có hẳn một cậu con trai tài giỏi đến nhường nào người người đều biết, hà cớ gì ruột thịt không trao, lại trao cho một kẻ xa lạ? Vì vậy, tôi chưa bao giờ xem ông ta là cấp trên."

Lời cuối cùng này nói ra, người phụ nữ nhận lại một tràn khinh thị: "Chẳng phải cô bị chủ tịch chơi chán, bị ruồng bỏ rồi quay lại cắn người sao?"

Đồng tử DongHae khẽ chuyển về phía người phụ nữ này, phát giác nhận ra có chỗ quen. Người này là... trợ lí Park, cấp dưới của ba hắn?

Trợ lí Park ngày trước bị nặng nhẹ, thái độ không suy suyễn, ngẫng cao đầu phun ra một thông tin kinh người: "Tôi không phủ nhận rằng mình lên giường cùng lão, nhưng nhờ đó tôi mới thuận lợi thu được một sự thật..."

Đôi môi xinh đẹp khẽ nhếch cao: "Sự thật là... Lão già đó sát hại chủ tịch và Moon đổng, quá đáng hơn còn làm chuyện sằng bậy với hai vị phu nhân, ép họ cùng đường tự sát. Hai vị thiếu gia một thì trẻ người non dạ, một thì tuổi nhỏ không có khả năng tự mình sinh tồn mà phải lưu lạc khắp nơi. Mười một năm tôi chịu đựng dưới trướng lão, chỉ vì muốn cố níu kéo mạch máu của thế hệ tập đoàn tiền nhiệm." Lời lẽ nói ra, đều là đanh thép cùng buộc tội.

Thư kí của bà ở trước mặt từng người đặt xuống tất cả bằng chứng cáo buộc Lee SooMan. Điều làm DongHae bất ngờ là dự trù bước tiến thuận lợi ngoài tầm kiểm soát của hắn. Ban đầu, hắn vẫn chưa muốn vạch sạch những điều tồi tệ của Lee SooMan một lượt như vậy. Việc đã triển khai tới đây, đành phải bày tỏ tiếc nuối cho Lee SooMan ăn phải quả đắng rồi.

Ngày DongHae còn là một thiếu gia, cả tập đoàn đều biết tên hắn, nhưng chẳng mấy người biết được hình hài con trai của chủ tịch trông như thế nào. Họ công nhận hắn giỏi qua một lần thương nghị với một đối tác khó tính, thiếu gia mười bảy tuổi một cương một ngựa thành công làm bên kia hạ bút kí kết, mở rộng thị trường sang bên kia bờ Tây.

Sau biến cố, hắn mất tích thật lâu. Bà dựa vào chút kí ức vụn vặt hỏi tìm hai đứa nhỏ khắp nơi, không ai biết, hắn và cậu giống như bốc hơi khỏi thế giới này. Bà dùng hết số tiền của mình mua được ít cổ phần, chưa từng thôi hi vọng sẽ tìm được hai vị thiếu gia năm xưa.

Mãi đến mười năm sau, chỉ cách đây vài tháng trước, báo giới lĩnh vực doanh nhân đưa tin người quyền lực thật sự của tập đoàn Dawn hùng mạnh tên Lee DongHae. Nghe được cái tên này, vừa nghi ngờ lại vừa tin tưởng. Nhưng tư cách bà nhỏ bé, làm sao có thể đến nhìn xem xem phải hay không. Cho đến tuần trước, hắn mang theo nét đẹp pha trộn của chủ tịch cùng phu nhân xuất hiện trước mặt bà, trong lòng vỡ òa biết bao nhiêu. Hắn đến, bà giống như cá mắc trên bờ được thả về đại dương, vui mừng không xiết.

Chỉ khác là, đứa nhỏ ôn nhu hay mỉm cười thân thiện ngày đó, giờ đây quanh thân đều tản ra khí suất tàn sát ác liệt. Tìm được DongHae, vô tình bà tìm được cả HyukJae. Cậu cũng thay đổi một trời một vực như hắn, từ một đứa bé từ lúc thức dậy đến khi ngủ chót chét nói đến không ngơi mồm, qua gia biến lại trở nên an tĩnh nép mình.

Nén xúc động, bà lại nói, "Giờ đây tôi đã tìm được hai vị thiếu gia rồi! Vì vậy,..." Bà chỉ tay về phía Lee EunKyeol, quát, "Cậu! Nên trả lại số cổ phần đó về chủ tịch Lee DongHae đi!"

Lee EunKyeol ngoan cố, khinh khỉnh: "Dựa vào bà sao? Bằng chứng đâu? Cái thuyết phục nhất chính là bằng chứng!"

Trợ lí Park định xoay người lấy ra bằng chứng, HyukJae đã nhanh hơn một bước lại đặt một sấp tài liệu trước mặt Lee EunKyeol. Sau đó, thật nhu thuận lùi cách ra xa, im lặng cam chịu làm bình phong.

Lee EunKyeol nhìn 'em trai' ngoan đến thiếu đánh này, nếu không có đám bảo tiêu ở phía canh phòng như gà mẹ che chở gà con thì gã đã đến siết cổ cậu rồi.

Đầu đuôi chuỗi sự việc ở chỗ này người ngu ngốc nhất cũng sáng tỏ. Phe đoàn của Lee EunKyeol ban đầu còn trưng ra biết bao nhiêu biểu tình, đa đạng đến độ tắc kè cũng phải xin hàng. Ấy mà giờ phút này mặt mày đổi đến đổi đi, giống như mông mỹ nữ đang ở trước mặt, muốn vỗ lên nhưng lại sợ bà vợ ngồi bên cạnh.

Tình thế hiện tại, nếu gã khư khư ôm đống cổ phần kia, khả năng lớn gã sẽ ôm luôn phần tội danh chiếm đoạt tài sản của Lee SooMan. Còn nếu từ bỏ, thì từ đó đến giờ hắn bỏ công sức ra giành giật đều trở nên vô nghĩa. Giờ đây, cảm giác của Lee EunKyeol giống như một đứa nhỏ đói meo mốc chật vật thật lâu mới đào ra một củ khoai thật lớn, dốc lòng nướng cho thật chín mềm, lúc ăn vào lại phát hiện củ khoai này bị sùng. Cuối cùng, tay trắng hoàn trắng tay.

Lee EunKyeol thất thế, hất tung ghế dậm chân ra ngoài. Còn gì nữa mà giành với chả giật, vì miệng lưỡi Lee SooMan lươn lẹo thay trắng đổi đen, gieo rắc vào nhận định của gã đây chính là phần của mình. Đến cuối cùng thì sao? Chuyện cũ tốt đẹp trăm sự lòi ra, tột cùng gã cũng chỉ là một con tép rong tầm thường ảo tưởng mình là tôm hùm cường tráng. Gã từ đó đến giờ, căn bản chính là moi móc miếng ăn trong miệng HyukJae.

So với HyukJae có trong tay tất cả, còn gã thê thảm đối chọi với những cặp mắt xỉ vả của đời. Càng nghĩ, Lee EunKyeol gã càng không phục. Vì sao ông trời ưu đãi cho HyukJae thật nhiều thứ, gã chỉ mong ước có một phần nhỏ thôi mà cũng không được.

Ông trời bất công! Gã càng không phục! Trong thâm gã càng căm hờn ganh ghét HyukJae.

Lee EunKyeol đi rồi, tiếng xầm cửa kia giống như một nắm đấm vào ngực HyukJae. Nét mặt vô sự bất cần của cậu như nặng thêm một tầng não nề.

Nói HyukJae vô tâm với máu thịt là không đúng, nói cậu thương anh em nồng đậm cũng có điểm sai. Cậu đối với Lee EunKyeol không mặn không nhạt. Dầu gì cũng là anh em cùng một mẹ, cùng một hình hài mà sinh trưởng, thấy một nửa 'người thân' của mình như thế, tâm nói không đau lòng là nói dối.

Nhưng Lee EunKyeol tâm tính đố kỵ như trẻ con, liều mạng giành giật thứ hắn muốn, giành không được lại ủy khuất mà khóc làm vạ. HyukJae lăn lộn đầu đường xó chợ mà lớn lên, ít nhiều kinh nghiệm sống cũng đa đạng hơn người anh được nuôi lớn bằng sự ganh tị cùng bi phẫn.

HyukJae là em, thua anh trai mình hẳn sáu bảy tuổi nhưng tầm nhìn lại xa gấp sáu bảy lần Lee EunKyeol bị thù hằn chèn ép suy nghĩ. Cậu không giành với gã, nhưng hôm nay lại ra tay quyết đoán nhường này, chính là muốn gã biết rằng tranh miếng ăn của người khác, bữa ăn đó khó mà nuốt trôi, phải biết tự mình tạo ra mới có thể thư thư thái thái mà thưởng thức.

Một trợ lí bước đến, đổi cho cậu một chiếc ghế êm ái, tư thái kính trọng làm ra thủ thế mời.

HyukJae ngồi vào ghế chủ tịch, toàn thân tràn lan cảm giác không thật. Bàn tay đổ ra một tầng mồ hôi, những đầu ngón tay nho nhỏ thoáng run rẫy, HyukJae kín đáo vo chặt nắm tay, đôi mắt vô thức nhìn về phía DongHae từ đầu đến cuối vẫn âm trầm phát tán khí lạnh.

Hắn cảm nhận được đường nhìn của cậu, phóng cho cậu một cái nhướng mày.

HyukJae nhìn một dàn lão nhân đáng tuổi cô chú ba mẹ của cậu đang dán mắt về phía cậu, cổ họng trượt trượt, ngồi thẳng người hơi chồm về phía trước tiếp nhận micro cố định, "Chào mọi người! Hiện tại tôi đã là chủ tịch chưa ạ?"

Đây là vị chủ tịch duy nhất ở lần phát biểu nhậm chức không dùng giảng văn dài thường thượt củng cố lòng tin cổ đông, mà ngơ ngác hỏi một câu cầu xin đính chính địa vị của mình.

Những người theo Lee EunKyeol trong lòng thầm mỉa mai một trận.

Một nam nhân tầm năm mươi tuổi hướng cậu bày ra biểu tình cưng chiều như thể đang nhìn đứa con út của mình thể hiện tài năng, "Ngài đã ngồi vào vị trí đó, chẳng lẽ còn chưa rõ sao?"

HyukJae xa cách cười, thật tình đáp: "Tôi nghĩ mình đang trở thành trò đùa của mọi người!"

Một phụ nhân khích lệ nói vào micro: "Nếu không để chúng tôi biến ngài thành bù nhìn, thì chứng tỏ cho chúng tôi thấy khả năng quyết đoán của ngài đi!"

HyukJae cũng đâu đó nhận ra ai cũng đang đối cậu như một đứa trẻ tiểu học trình diễn văn nghệ, tâm đặc biệt khó chịu.

"Vậy tôi sẽ làm thật đây!" Đồng tử cậu khẽ đảo một vòng, quét qua từng gương mặt, bình thản cất giọng: "Đầu tiên, các vị vừa rồi lên tiếng phản đối tôi... tôi muốn đơn thôi việc của các vị!"

Một lời nói nhẹ tênh mang lượng thông tin chứa tiếng sét cực đại. Đó giờ, làm gì có ai đuổi cổ đông?

Người của Lee EunKyeol nao núng, định đứng dậy đáp trả lại bị HyukJae chen ngang: "Nhanh chóng thức thời mà trả cổ phần lại cho SM.Co, ít nhất còn nhận được một khoản tiền hậu đãi. Đừng để tôi đưa mọi người ra tòa với tội danh 'mua sáu báo mười' trục lợi tập đoàn a!"

Lời lẽ chắc như đinh đóng cột này thốt ra, buộc mọi người phải nhìn cậu bằng một con mắt khác.

Cả phòng hội nghị hơn trăm người không dám ai lên tiếng, HyukJae giọng êm đềm như ru: "Còn ai chống đối tôi không?"

Trong lúc cậu dò hỏi, KyuHyun cạnh bên chiếu lên màn hình trình chiếu một loạt sơ đồ phòng làm việc ở các ban ngành. Một đống dấu chéo đỏ ché đánh lên những cái tên của nhân viên, mỗi phòng có thật lưa thưa những người may mắn không bị đánh dấu.

"SM.Co ngày một đi xuống là điều ai cũng thấy. Đầu giờ tôi có đi lanh quanh nhìn một chút mới phát hiện ra nề nếp kỷ cương của các người đâu hết rồi? Chát chít có thể lập ra một bảng thống kê? Tám chuyện điện thoại có thể sáng tạo ra một mẫu trang sức tinh xảo? Đánh game có thể đào ra lợi nhuận cho tập đoàn? Tụm đám ba đám bảy nói xấu thiên hạ góp phần đưa tập đoàn phất lên?" Thực trạng cậu trình bày không chính xác, chỉ là hận không thể chính xác hơn.

"Tôi muốn đọc đơn thôi việc của những người bị gạch tên vào đầu giờ chiều hôm nay. Phòng nhân sự chuẩn bị thông cáo tuyển người, xét tuyển không nghiêm, trưởng phòng nhân sự cũng cho tôi xin một lá đơn thôi việc đi!"

Ở phía dưới, mọi người méo cả mặt. 'Phần phát biểu nhậm chức' này, quyết đoán quá tay rồi, đứa nhỏ này vì sao đụng vào công sự lại nghiêm khắc đến như vậy?

Bên trên, giọng HyukJae ấm áp phô ra lòng bác ái của mình: "Tôi không nói hai từ sa thải, đơn giản vì không muốn sơ yếu lí lịch mọi người bị bôi đen. Vì vậy, thật hi vọng mọi người sẽ không ép buộc tôi dùng hai từ kém may mắn này!"

Làm sai một chút là "Tôi xin một lá đơn thôi việc". Nghe đến cái nhân đạo này, mọi người không biết nên bày tỏ lòng biết ơn sao phải. Tự dưng từ một tập đoàn lớn lương cao mà chuyển đi, nhìn thế nào cũng có vấn đề. Thời buổi vật giá đu dây, làm gì còn ai tôi chấp nhận làm vì đam mê không màn đồng lương ít ỏi.

Những trưởng phòng ở dãy hàng ghế xa xa tận lực ghi chép. Tập đoàn thay chủ, chủ này so với chủ trước chỉ có khắc nghiệt hơn chứ không thua kém. Họ cần phải thay đổi nhịp điệu cuộc sống văn phòng ngay tức khắc nếu không muốn nghe vị thiếu niên kia nói câu "Cho tôi xin một lá đơn thôi việc!".

HyukJae bễ nghễ ngồi bên trên, trông chờ ai đó lên tiếng thắc mắc nhưng mãi chẳng thấy ai. Cả người bắt đầu chán nản muốn ngủ nữa.

"Chất lượng sản phẩm không còn được chuyên gia đánh giá cao, vì vậy tôi đề nghị thi đua giữa các tổ, đương nhiên cơ hội thăng tiến nằm ở chỗ này. Tập đoàn thu lợi nhận cao, phúc lợi của mọi người cũng nằm ở tầm cao mới!"

Nhận thấy mọi khía cạnh đều đã đề cập hoàn mỹ, HyukJae dịu giọng trưng cầu: "Có ai ý kiến gì ở tôi không?" Cho một khoảng thời gian suy ngẫm, HyukJae lại nói, "Nếu có, cứ việc ghi ngọn ngành vào đơn thôi việc, tôi không ngại tiếp thu! Cảm ơn!"

Một lần càng quét thay đổi toàn thể một tập đoàn lớn trụ sở cao hai mươi lăm tầng nhanh như một cái chớp mắt. Nhất thời mọi người cảm giác bị đánh bất ngờ đến toàn thân tê cứng, giống như bệnh nhân máu A được bơm nhằm nhóm máu AB vậy.

Cuộc họp kết thúc trong trạng thái vui vẻ không được, ức chế cũng không xong. Lúc này, dàn cổ đông mới nhận ra một điều. Phàm là người Lee DongHae tiến cử, nhất định sẽ có năng lực và ghi nhớ một điều, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Như vị tân chủ tịch nhỏ tuổi này, nhìn lương thiện nhu thuận dễ bảo, nhưng bản chất tiểu quân vương vô tình.

HyukJae rời khỏi phòng hồi nghị cấp cao, đầu óc buồn ngủ đến quay cuồng, cổ họng nhờn nhợn như muốn nôn. Cậu không đợi DongHae, tuột hai ngươi lăm tầng thang bộ rồi chui vào xe. DongHae cũng dùng thang bộ đi theo phía sau cậu, thấy HyukJae vừa ngồi vào chỗ liền lim dim cũng không lấy làm lạ. Dù sao trong một buổi sáng tiếp nhận nhiều thứ và làm được nhiều việc với năng suất khủng thế kia, máy móc cũng nổ tung huống chi HyukJae chỉ là một đứa nhỏ thần kinh yếu, lại còn chịu "thai hành".

Xe rời đi rồi, Lee EunKyeol nhìn theo hướng xe chạy, môi cắn đến bật máu.

HyukJae ngủ một giấc này đúng chuẩn một giấc "ngủ như chết", đánh không đau, động không tỉnh. Đến lúc trời rán mây chiều, HyukJae bị một thứ gì đó quất vào mặt. Tờ mờ mở mắt, đầu tiên đập vào thị giác là cái mông đầy lông của tiểu sư tử.

"Đói bụng?" DongHae ngồi ở sô pha quay lưng về phía cậu, tay tùy tiện lật một chồng giấy có cùng một khuôn mẫu.

HyukJae như nhớ ra từng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net