Chap 31 - Bùa hộ mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 RyeoWook và Brayden từ lúc sở trưởng cảnh sát quận đến cửa xin mượn Aiden, cả người ray rứt thấp thỏm đứng ngồi không yên. Bọn họ báo rằng HyukJae khuya hôm qua đã rời nhà và chỉ trình ra phép lệnh với nguyên do là cha của Aiden muốn gặp một mình con trai, ngoài ra không làm sáng tỏ gì thêm làm cho hai người chẳng biết trời trăng ở nhà lo lắng đoán già đoán non, không biết HyukJae đã xảy ra chuyện xui xẻo gì.

Cứ như vậy một người vừa mới khép rèm cửa chưa đầy ba giây lại kéo rèm trông ra cổng, một người mới đặt mông lên ghế lại bật dậy đi lòng vòng chắp tay khấn nguyện. Kẻ quên đi làm, người quên luôn việc đến lớp, đã hơn tám giờ vẫn ở trong nhà loay hoay như mắc cửi.

Hai năm không quá dài, nhưng đủ cho người ta có những kỷ niệm đẹp với nhau, đủ cho những con người xa lạ trở nên thân thiết. Hai người không biết phải kẹt trong trạng thái bồi hồi bức bối chỉ có thể lo suông thế này đến bao giờ. Cho đến khi HyukJae bế Aiden từ trong taxi bước xuống tiến về cổng chính, RyeoWook và Brayden mặt mày nhăn nhó trong một giây trở nên rạng rỡ, tựa như tận mắt nhìn thấy hào quang sáng chói của Đấng cứu thế.

HyukJae trở về nhà, mặt lạnh như tiền đem hai con người đang hướng cậu tươi cười chào đón thành không khí, trực tiếp ôm con hướng cầu thang đi lên phòng của mình, đóng cửa lại.

RyeoWook tinh mắt nhìn thấy hôn ngân tím đỏ che giấu không hết cùng đôi dép lê của khách sạn mà HyukJae đã mang, hiểu được một phần ám muội, mặt lúc đỏ lúc trắng ở một bên cúi mặt. Người nắm rõ chiêu thức ra đòn của HyukJae, có khả năng quật ngã cậu và hơn nữa là làm cả việc 'kia kia' chỉ có một. Nói cũng phải, lão Kim JongWoon tìm được căn nhà này, DongHae-hyung cũng thừa sức tìm đến được.

Việc RyeoWook là chỗ qua lại với DongHae, HyukJae chưa từng được biết đến. Chuyện của hai người họ RyeoWook không mười cũng bảy mà biết nội tình. Ngày đó trở trọi ở đất nước này, tiếng Pháp không một chữ lận lưng, gặp HyukJae tựa như được một cánh tay kéo lên khỏi vực. Nếu khi đó để cậu biết rằng mình quen biết người đàn ông tên DongHae kia, HyukJae sẽ một tay phủi mình đi như bụi bẩn. Nghĩ đến đây, RyeoWook trong người tràn lan cảm giác tội lỗi.

HyukJae có chuyện không kể nhốt mình trong phòng, RyeoWook 'từng trải' tường tỏ chẳng rằng lui vào góc bếp, còn lại trai tân Brayden hoang mang hết nhìn tầng trên rồi nhìn vào xuống bếp.

Về tới giường, HyukJae cuối cùng không thể chống chịu được cái nhức nhói truyền đến từ hạ thể. Thả Aiden lên giường, bản thân cũng vô lực nằm nghiêng một bên, mệt mỏi nhắm mắt lại. Bên tai vọng lại là lời giải thích trầm thấp của DongHae.

Người đàn ông này, đến tận cùng trong đầu đang suy nghĩ điều gì? Người ta yêu nhau, dù không nói nhưng tất cả đều thể hiện ở hành động. Hai người yêu nhau, lời không để ở đầu môi, hành động thì che che đậy đậy như kẻ gian bày mưu tính kế, cứ như vậy thì có gì lấy làm tin tưởng? Nếu nói được câu 'tôi buông em không được' thì vì sao phải buông, rồi sao đó lại tìm về? Nếu muốn cậu rời khỏi hắn, chỉ cần lấy chuyến du học ở Ý đẩy cậu đi là được, nhưng DongHae nhẫn tâm chọn cách phũ phàng nhất, một lần lại một lần tổn thương cõi lòng nát vụn của cậu.

Trên đời có ba thứ người ta không bao giờ quên được, thứ nhất là những lần đầu làm việc gì đó, thứ hai là những giây phút hạnh phút nhất, còn thứ ba, cũng là cái day dẳng suốt cuộc đời một người, chính là tổn thương và vấp ngã.

Vì vậy, DongHae một lần nữa ở vấn đề của hai người quyết định sai rồi!

Cậu giận hắn, vì hắn cho cậu tư cách chạm đến con người thật của hắn. Nếu nói được hai chữ yêu thương, vì sao còn để cho bức rào tự trọng ngăn cản? Nghĩ đến việc DongHae bắt cậu tin hắn, bản thân hắn lại chẳng tuyệt đối tin mình, HyukJae cảm thấy thập phần bi phẫn.

Aiden ngồi ỳ ra đó một lúc, thấy cha không thèm ngó ngàng đến nó. Bình thường những lúc cha buồn đều ôm nó nói thật nhiều, nhưng hôm nay buồn đến khóc mà nửa chữ cũng không hề mở miệng, Aiden cảm thấy mình bị ruồng bỏ. Nghĩ đến nguyên nhân cha lạnh nhạt với nó là vì sự xuất hiện của bác hung dữ kia, Aiden phồng phồng hai má giận dữ, hung hăng nhào vào ngực cậu, dang tay nhỏ ôm lấy người, chân củ lùn cũng gác lên eo cậu.

HyukJae đột ngột hành động tùy hứng của Aiden xém bị đè cho ngạt thở. Nhận thấy đứa nhỏ ở trong lòng mình thở phì phì như một chú ngựa con học đòi nổi giận, cậu dịu dàng ở trên tấm lưng be bé vỗ về.

Cuối cùng cũng tìm lại được chú ý của cha, Aiden lúc này hét lên, "Cha, hong cho đi!"

Aiden không thể bỏ qua cái ôm ấp bác kia dành cho cha cùng lời rủ rê của bác ấy làm cho cha thay đổi. Tưởng tượng sau này bỏ nó mà vui vẻ bên bác xấu xa kia, mỗi sáng thức dậy không thấy cha như sáng hôm nay, Aiden thấy sợ hãi cùng tủi thân, chóp mũi nhỏ nhắn bỗng đỏ ửng, cánh mũi mỏng quạt quạt như mũi thỏ ngọc. Một lát sau, liền có tiếng nức nở nấc lên.

Nhóc con từ lúc bảy tháng tuổi đã không còn khóc, vì sao hôm nay lại tức tưởi ôm cậu òa khóc thế này. Ôm lấy tiểu thân thể không ngừng run rẩy từng đợt, HyukJae dựng người ngồi dậy. Là người sinh Aiden, xao động của bé con, cậu là người hiểu rõ hơn ai hết. Đứa nhỏ này có lẽ vì sự xuất hiện ngang ngược của DongHae làm cho dọa hoảng, cả việc cả đêm hôm qua cậu mất tích, Aiden e là nghĩ cậu sắp sửa bỏ rơi nó đi?

Aiden dù có bộ dáng ơ thờ đến nhường nào thì cũng chỉ là một đứa trẻ mới hơn ba tuổi. Thấy đứa con lười phản ứng của mình hôm nay sợ sệt mà lả chả nước mắt khóc thành mèo hoa, lòng HyukJae liền hóa thành bùn nhão.

Dịu dàng gạt nước mắt của con, HyukJae trìu mến sờ sờ mái đầu xù xù của Aiden: "Nhà mình ở đây, cục cưng cũng ở đây, con nói cha còn có thể đi chỗ nào a?"

Nhóc con thôi cọ mặt vào ngực cậu, ngẩng đầu bĩu bĩu môi phiến môi mỏng: "Bác kia!", người có đôi mắt hung dữ như sư tử trên ti vi á.

HyukJae khóe môi đang giương lên thoáng chùng xuống, quấn một lọn tóc mềm mại của con trai quanh ngón tay mình: "Con không thích bác ấy sao?"

Bác? Aiden gọi ba ba nó là bác? Cũng không sai a, xét một khía cạnh khác, con của cậu sẽ gọi hắn bằng bác mà.

Aiden lắc lắc mái đầu, bờ vai non nớt khẽ run lên như muốn phẫn nộ: "Ăn hiếp cha!" còn làm cho cha khóc nữa, đã vậy dám đánh cha nó bầm tím khắp người, cha đi theo bác xấu xa thì lúc nào cũng bị đau.

Có một tiểu dũng sĩ bênh vực, HyukJae cảm động rươm rướm nước mắt, xem a xem a, con trai cậu yêu thương cậu nhường ấy mà, "Phải a! Bác ấy làm cha khổ sở, làm sao cha theo bác ấy được a!"

Hấp hấp cánh mũi: "Hong cho đi!", Aiden dụi mặt vào ngực áo cậu cọ cọ cho khô hết nước mắt.

HyukJae bật cười: "Được! Cha không đi a, cha sẽ luôn ở cùng cục cưng, chịu không nè?"

Thấy cha đã hứa sẽ không bỏ nó, Aiden đạt được mục đích như mong đợi, tiếng nghẹn ngào như đàn dứt dây mà nín bặt. Nó nhìn lốm đốm nước trên áo cậu, gương mặt bầu bỉnh không biết vì vừa hết xúc động hay xấu hổ, Aiden né né đi rời khỏi vòng tay của cậu, thân thể mũm mĩm lăn qua một bên giường, giấu mặt vào chiếc chăn bông chưa được xếp gọn.

HyukJae nhìn mông thịt quay về phía mình, cười đến khóe mắt cong cong. Đúng vậy! Dù cho là hình thành từ một lỗi lầm hay một nguyên nhân tệ hại, nhưng sinh linh vô tội này chính là niềm an ủi duy nhất lúc cô vọng.

Vỗ vỗ mông con trai, HyukJae lật chăn đào Aiden ra, cúi người hôn gò má còn thơm sữa của nó, yêu thương vô bờ nói: "Aiden Lee, cảm ơn! Cha yêu con!"

Nhận ra Aiden lại trở về chế độ lười phản ứng như cũ, HyukJae thật là bất đắc dĩ chỉnh lại tư thế cho Aiden thoải mái mà... thẫn thờ. Trước khi trở vào buồng tắm, cậu không quên kéo rèm cửa sổ cho ông tướng nhà mình.

Đợi cho HyukJae đi rồi, Aiden ôm gối ôm hải cẩu mà thở phì phì.

Bác xấu xa kia là tự mình đa tình rồi a, cha còn lâu mới chơi với người xấu. Không thơm bằng cha, không dịu dàng như cậu RyeoWook, cũng chẳng có hiền như cậu Brayden. Cha đi với liền mất hết mặt mũi.

Vì vậy, âm mưu nho nhỏ của Aiden đã hình thành, chính là đi cảnh cáo bác kia tránh xa cha nhiều một chút.

Kế hoạch đã vạch, Aiden liền thực hiện ngay trong ngày.

HyukJae xin phép nghỉ buổi sáng, buổi chiều liền trở lại vị trí công tác bình thường. Như thường lệ, vào mỗi chiều thứ sáu lúc hai giờ cậu có một cuộc họp tổng kết tuần.

Aiden đang ở thời gian ngủ trưa, tiểu thân thể ở trên ghế sô pha lớn khò khè say giấc. Máy điều hòa ở nhiệt độ bình thường nhưng ở trong phòng lâu sẽ cảm thấy lạnh, HyukJae lấy tiểu chăn đắp cho con, tiện thể khom người hôn lên vầng trán no đủ của nó rồi mới chịu rời khỏi phòng làm việc.

Đợi cho HyukJae đã đi được mười lăm phút hơn, Aiden mới từ trên sô pha rục rịch ngồi dậy. Mái tóc vì cọ xác mà rối xù cả lên của nó hết xoay trái lắc phải tìm đồng hồ. Nó ngủ quên, lúc tỉnh dậy thì cha đã đi rồi. Aiden ngắm đồng hồ trong phòng làm việc của cha mà ngẫm ngẫm. Thường thì cha sẽ trở lại lúc kim ngắn ở giữa số bốn và năm, kim dài chỉ số sáu, hiện tại mình đi tính sổ bác kia vẫn còn kịp a.

Lật đật nhảy xuống khỏi sô pha, phong thái chất ngầu mặc vào tiểu áo khoác tây trang màu navy, trước khi ra mở cửa không quên chỉnh lại nơ cổ màu đỏ tía.

Cả công ty đều đã quen hình ảnh một 'sếp Lee khốc suất' phiên bản nhỏ đi tra ban từ phòng này đến phòng kia, hoặc là ngồi một bàn trong quán bánh ngọt bên cạnh công ty ăn cupcake đến độ miệng dính đầy kem. Vì vậy thấy 'sếp' xuất hiện ở thang máy, nhân viên gần đó sẽ tự giác tiến lên giúp quý ngài nhỏ mở thang máy.

Buổi chiều hôm đó, cả đại sảnh công ty đều thấy 'sếp Lee' bản nhỏ lạnh lùng trong bộ tây trang nghiêm cẩn, chân mang giày lười, mắt đeo kính không độ tròng vàng, lưng quải ba lô Totoro xám tro cười toe toét, phong thái thân sĩ bung dù dơi màu xanh chuối rời khỏi công ty. Vì nghĩ là cu con lại sang tiệm bánh nên chẳng ai báo lại với HyukJae.

Ngoài trời mưa lắc rắc, cảnh sát tuần tra khu vực từ trung tâm thương mại đến thiên đường khách sạn cùng hôm đó tò tò bám theo một tiểu quý tử che ô dạo mưa. Vốn dĩ muốn đem nhóc con về sở rồi báo tin cho ba mẹ nó, nhưng có hỏi hang hay chạm vào nhóc thì cứ như rằng biểu hiện trên mặt cu cậu biến thành 'tiến lên liền cắn cho xem'. Nạn bắt cóc ngày một tăng vọt, vì vậy họ đành phải hộ tống 'thái tử' về đến 'cung điện'.

Aiden ngước cổ nhìn tên khách sạn thượng đẳng, đúng là tên khách sạn buổi sáng mình đến.

Từ trước đã biết bác xấu xa kia ở đâu, Aiden bỏ qua cô lễ tân đang nhìn mình bằng ánh mắt dị thường, trực tiếp đi thẳng đến thang nói với nam nhân viên trực tại đó, thật súc tích nói: "Cao nhứt."

Nam phục vụ khóe môi giật giật. Từ khi nào khách sạn tiếp đến một vị khách nhí ngạo mạn như thế này a? Tầng cao nhất? Đó không phải là tầng dành cho những nhân vật tai to mặt lớn sao? Mất hết mười giây, người này mới tiêu hóa được chuyện gì đang xảy ra, máy móc dẫn cậu bé này vào thang máy.

DongHae trưa mai có lịch thảo luận hợp đồng lớn ở Dawn, hắn dự định sắp xếp lại một chút, chiều lại đến nhà HyukJae một chuyến rồi trở về Hàn Quốc. Bỗng bên ngoài có người ấn chuông.

Đi chuyến này không có hạ nhân theo cùng, DongHae đích thân ra mở cửa liền thấy phục vụ cúi đầu thưa chuyện: "Thưa ngài Lee, có cậu bé này đến tìm ngài!"

DongHae lúc này mới chú ý đến tiểu nam hài đứng ở phía sau người nọ, gương mặt vay mượn từ hắn vẫn còn búng ra sữa nhưng chẳng hề đáng yêu. Con trai hắn a, vì sao lại mang một thân chiến đấu đến gặp mặt ba ba của nó a? HyukJae đâu, sao để con chạy lung tung thế này?

Phất tay cho phục vụ có thể lui xuống, DongHae mày rậm nhướng nhướng: "Cha con đâu?"

Biết ngay là bác xấu xa đu bám cha mà, Aiden bị xem nhẹ, không hài lòng lên tiếng: "Bác đừng mơ nữa."

Một chữ 'bác' này vọng vào tai, nét mặt cao hứng của DongHae nhanh chóng chìm xuống, đôi mắt sắc bén như diều hâu lạnh lùng bắn về phía Aiden, "Vì sao?"

"Là cha con." Aiden thắt lưng thẳng tắp, quyết đoán trả lời.

DongHae khoanh tay, nhàn thả chéo chân tựa người vào khung cửa, giọng điệu khiêu khích: "Nhưng cũng là vợ của ta!"

Aiden nhíu mày nhỏ, gồng mình nói: "Cha yêu con." mới không thèm yêu bác.

Hắn nhìn vẻ mặt tức tối của đứa con đến giành người của ba ba nó, tránh không khỏi thật thú vị, "Cha con yêu ta nhiều hơn!"

"Bác đánh cha, không xứng!" Cha mới không yêu người làm cha đau.

"Thế con đến đây là muốn khiêu chiến giành người với ta sao?" DongHae ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm ánh mắt quyết liệt của con trai.

Aiden thật chính trực gật đầu một cái rụp.

DongHae thấy bộ dáng dũng sĩ tí hon sắp sửa đối đầu với quái vật khổng lồ là hắn mà nhịn không được khoái chí cười lớn. Tiếng cười vọng khắp hành lang, nghe vào có chút hiểm ác rợn người.

Đây là con trai của hắn a. Xem HyukJae nhà hắn đã sinh cho hắn một thái tử tuổi nhỏ đã bộc lộ cái ngang tàn cùng độc chiếm nhường này, không biết mai sau lớn lên là phúc hay là họa đây.

Nhếch mép cười, DongHae hạ thấp âm vực, giọng nói như mời mọc: "Aiden, con có biết hai con sư tử đực giành bạn đời như thế nào không?"

Dĩ nhiên nhóc con biết rõ, chẳng phải chương trình yêu thích nhất là thế giới hoang dã còn gì. Ý bác là muốn hai người chiến đấu rõ ràng như vậy. Mím chặt môi, hai mống lợn đáng yêu như ngó sen vo lại.

DongHae nhận ra con trai đã giương cung, bản thân liền bạt kiếm chống lại. Ngay sau khi câu nói, "Nhường con ra chiêu trước!", Aiden liền như một quả bóng nhào tới. DongHae không cần tốn sức lùi ra phía sau hai bước, thừa dịp nhóc con vọt vào phòng thì nhanh tay đóng cửa phòng lại.

Aiden ôm được chân DongHae, chợt cửa phía sau rầm một tiếng đóng lại, nhận ra mình bị lừa, Aiden tức giận cắn vào bắp chân của DongHae.

Đêm qua bị cha của con trai cắn cho vài dấu tưa cả máu, hàm răng sữa thiếu lực này của con trai có nhằm nhò gì.

DongHae nhấc bước đi vào phòng khách, Aiden đu trên chân hắn như gấu Koala cũng theo đó mà bị đem vào phòng khách. Nhận thấy lực cắn của Aiden mai một giảm dần, e là nhóc con đã mỏi cơ hàm lắm rồi nhưng vẫn ngoan cố gặm với gặm, DongHae khóe môi giật giật muốn cười. Không gỡ đứa nhỏ đang ôm chân mình ra, DongHae cứ như vậy chân bước chân lê đi đến kệ pha chế gần đó. Trước tiên làm cho Aiden một ly yogurt sữa ngọt ngọt một chút, sau đó rót riêng cho mình một ly rượu.

Từ trên cao nhìn xuống xoáy tóc nho nhỏ của Aiden, DongHae nhịn không được chạm vào đó, "Aiden, con có muốn một người mẹ không?"

Aiden thừa cơ hội cho miệng giải lao, nhất quyết nói "Hong." rồi há miệng lại tiếp tục gặm.

Bác xấu xa này hỏi nó như vậy là có ý đồ muốn tìm cho nó một chị gái ngực to làm mẹ để bác ấy dễ dàng bắt cha đi đúng không? Aiden mới không cần, ngày ngày cùng cha đi làm cùng đối mặt với mấy cô mấy dì mặc áo xẻ ngực sâu lượn lờ, Aiden sớm phát ngấy rồinó vẫn rất yêu thích bờ ngực bằng phẳng của cha.

DongHae nhàn tản nhấc chân đi đến sô pha êm ái mà ngồi xuống, đặt hai ly thức uống trên bàn kính: "Thế con có biết ai sinh ra con không?"

Dĩ nhiên là biết rồi, dạo trước, hễ mỗi khi cha thất vọng vì mình không chịu phản ứng với người, cha liền thống thiết kể rằng ngày sinh nó phải đau như thế nào, vốn tưởng con trai sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nào ngờ lại không chịu nhìn mặt cha nó.

Bác xấu xa này đúng thật hỏi thừa.

Thấy Aiden không bỏ câu hỏi của mình lọt tai, DongHae cuối cùng cũng không nhằn nhưa nữa, trực tiếp khom người bế con trai lên đùi, thuận thế để nó tựa lưng vào lòng mình.

"Con ngoan, ta cho con xem cái này!" Aiden mới đầu hơi khự nụ chống đối, nhưng nghe giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm khắc, bản thân không rõ vì sao không dám trái lời mà ngồi im.

DongHae lấy đến ví tiền của mình, hắn lấy ra thứ gì đó rồi đặt ví trở lại bàn. Aiden tò mò nhìn theo thứ đó cho đến khi nó được chuyển đến dưới tầm mắt của mình.

Chỉ là một tấm giấy chỗ đen chỗ trắng bắt mắt, vì sao bác ấy lại khoe với mình? Thật là ngốc!

Không biết trong lòng con trai đang nghĩ ngợi điều gì, DongHae chỉ vào một đốm đen nhỏ xíu ở trung tâm bức hình, "Aiden! Có nhận ra là gì không?"

Aiden lườm lườm ghé mắt ngó qua, cũng chịu ngẫm nghĩ một hồi rồi bĩu môi trả lời: "Phân chuộc."

DongHae bị câu trả lời ngây ngô thành thật ngoài mức tưởng tượng của con trai mà bật cười lớn: "Đúng vậy! Cục phân chuột lúc này sắp được bốn tuần tuổi rồi. Lúc đó hả? Cha con bắt đầu có những cơn đau bụng nhè nhẹ, cậu ấy bước vào thời kì thèm chua, liền biến nhà bếp của ta thành một bãi chiến trường để chế ra một thố đồ chua vừa nhìn thôi đã muốn rụng hết răng rồi. Do ăn nhiều quá, hậu quả là đêm đến, cha con liền bị tiêu chảy a!"

Giọng DongHae từ tính dẫn dắt con trai về chuyện xưa. Aiden nghe bác xấu xa kể chuyện của cha mình, liền chăm chú lắng nghe thật là nghiêm túc.

Chuyển đến một tấm khác, Aiden tròn mắt nhìn, phân chuột đã biến thành một chú nòng nọc mọc được tứ chi rồi a.

"Dần dần cục phân chuột này lớn lên, bụng của cha con cũng vì vậy mà lớn thêm một vòng. Cậu ấy thật ngốc nghếch, nghĩ rằng mình phát phì nên ở trong phòng thật nỗ lực tập thể dục. Con thấy cha con có phải rất ngốc không?" DongHae xoa đầu nó, cưng chiều hỏi.

Cha mới không có ngốc, cha là thông minh nhất. Aiden không trả lời DongHae, ngón tay nhỏ tí duỗi ra muốn xem tấm ảnh tiếp theo. Ngay lúc nhận định được ở trung tâm bức hình là gì, Aiden rốt cục không thể ơ thờ nổi nữa mà tròn mắt nhìn. Này là một em bé nha.

"Thấy đáng yêu không?" DongHae thấy phản ứng của Aiden, mỉm cười, ôn tồn kể chuyện: "Phân chuột đã lớn như vầy nè, lúc đó mới bốn tháng tuổi thôi. Lúc này cha con mới biết sự tồn tại của con, cũng là lúc quan hệ thân mật giữa ta và cha con rạn nứt. Một số chuyện không may xảy ra, ta vì hổ thẹn mà buộc lòng bắt cậu ấy ra đi bằng cách dằn vặt nhất. Ta thật sự không muốn như thế đâu."

Aiden đột nhiên cảm nhận được một cổ đè nén ở trong lồng ngực của DongHae, khó hiểu ngẩng mặt nhìn hắn như muốn tìm ra câu hỏi, vì sao nhắc đến cha, bác lại thấy đau lòng?

DongHae giống như nhìn ra suy nghĩ trong khối óc non nớt của Aiden, cố tình lãng tránh như chưa từng phát giác.

Đánh lạc hướng con trai sang chỗ khác, DongHae khoe tấm ảnh cuối cùng, cũng là tấm ảnh màu sắc rõ ràng nhất. Trong ảnh là Aiden sơ sinh còn đỏ hỏn nằm trên ngực HyukJae xanh xao vì quá mệt nhọc mà lâm vào mê man.

Lúc này Aiden thật sự bối rối rồi, hết nhìn bức ảnh rồi lại nhìn DongHae. Vì sao bác lại có tấm ảnh này? Cha và bác quen nhau từ lâu, vì sao cha không kể cho nó nghe?

DongHae vỗ vỗ mái đầu của Aiden, giọng điệu hiển nhiên nói: "Phân chuột ở trong bụng vợ ta muốn đi ra, thử hỏi ta làm sao có thể bỏ mặc thê nhi đơn độc gánh chịu một mình đây?"

Bác cứ vài câu sẽ gọi cha bằng 'vợ ta', cũng thật rõ ràng ám chỉ mình là con của bác ấy. Cuộc sống bình thường Aiden chỉ có cha và hai cậu, hiện tại bác xấu xa bị liệt vào danh sách kẻ thù bùm một phát hóa thành người cha còn lại. Aiden bị sự biến hóa đột ngột này mà chưa thích nghi kịp, thân thể cứng đờ bị DongHae hôn hôn hai gò má còn thơm hương sữa.

Cởi bớt cho Aiden tiểu áo khoác tây trang để con thoải mái hơn, DongHae ở bên tai dạy bảo: "Con trai, ta tin con đủ thông minh để hiểu được ta là quan hệ gì với con!"

Aiden đâu dễ dãi như vậy, người đánh cha bầm mình sao có thể thật sự yêu cha chứ, vì vậy nó gân cổ dõng dọc nói: "Hong biếc."

Thấy con trai giả mù sa mưa, DongHae cũng không chấp nhất từng chút một, tình cảm chính là chuyện của thời gian.

Nhìn thời gian, mới ba giờ chiều, DongHae đưa đến cho Aiden ly yogurt sữa bảo, "Uống xong rồi ngủ trưa một giấc, đúng giờ tan tầm của cha con, ta sẽ đưa con về!"

Dù cho hắn có muốn Aiden ở lại lâu hơn chút nữa, nhưng tưởng cảnh HyukJae không nhìn thấy Aiden liền kinh hoảng lo lắng chạy chọt đông tây kiếm tìm, DongHae không muốn trêu cậu như vậy. Nhỡ như gieo vào suy nghĩ cậu cái ác cảm rằng hắn vẫn lăm le bắt Aiden thì rõ khổ.

Aiden chẳng rõ vì sao lúc DongHae thôi giọng điệu chọc ghẹo mà trở lại bộ dáng nghiêm túc liền

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net