Extra 4 - NỖI BUỒN CỦA AIDEN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở khu đặc huấn, một đám nhóc con đồng dạng trên người là trang bị bảo hộ trong bãi bùn vật lộn với nhau, toàn thân từ đầu cho đến gót chân đều bị sình lầy nhuốm đen, hơn mười "cục" loi nhoi lúc nhúc trong bãi tập không phân biệt nổi "cục" nào là "cục" nào.

Một đứa nhỏ trong số đó đang lúc chiến đấu quyết liệt chịu thua giơ súng xin hàng: "Thái tử... ta đã chết rồi... Không cần bắn ta nữa a a a a a a..." Nó thật không hiểu Aiden gần đây gặp phải chuyện gì làm cho tâm tình khó chịu, mỗi lần gọi tụi nó tụ tập nghịch nghịch lại giống như muốn đem tụi nó thành bao trút giận thì đúng hơn. Chẳng hạn như vừa rồi, rõ ràng chính cậu ta bắn gục nó, thế nhưng vẫn không chịu thôi bóp cò, cứ như vậy mà đem nó thành bia ngắm mà xả súng. Dù rằng bị trúng đạn màu không phải là đau lắm, nhưng cái cảm giác bị bắn hơn mười phát vào mông thật sự rất là không vui a!

Mặc kệ người bạn kia gào thét ra sao, Aiden biểu hiện như không muốn nghe thấy. Súng trên tay hết đạn liền thành thục lắp hộp tiếp đạn, lại điên cuồng mà bắn mông đối thủ. 

Đây vốn là cuộc chiến cá nhân, nhưng lúc này những bé trai khác nhận ra tình huống bất thường, âm thầm đánh nhau ánh mắt liên minh, cùng một lúc giương súng, loại Aiden ra khỏi vòng đấu. 

Aiden thua trận, nóng nảy vứt súng  lội bùn đi ra ngoài. Nếu là lúc bình thường, lúc thua trận Aiden cũng rất thoải mái mà nhận thất bại của mình, im lặng ngồi trên khán đài dõi mắt theo trận đấu vẫn còn tiếp diện. Thế nhưng hôm nay thì hoàn toàn trái ngược, Aiden một thân đen nhẻm bước lên từ bùn sình lại giống như vừa chui lên từ hố pháo, nhóc không nói không rằng,hừng hực như cắn phải mìn thẳng đường rời khỏi bãi tập, trong nháy mắt cũng không còn thấy bóng người đâu nữa. 

Đám nhóc phía sau nhìn một hàng dấu giày in trên sàn gạch, lại ngơ ngác nhìn nhau, thật không hiểu nổi thái tử gần đây gặp chuyện gì bực dọc?

Aiden trên đường trở về Tòa kính, mắt không nhìn hàng người hướng mình cung kính chào, tai không nghe tiếng hạ nhân mời mình đi ngâm mình tẩy rửa, cứ ngang nhiên một bộ dáng bẩn hề hề bước vào cửa chính.

HyukJae đang xem văn kiện trên sô pha trong đại sảnh, quạt trần trên trần cao nhè nhẹ quay làm tóc cậu như có như không lay động. Bầu không khí vốn đang rất mát mẻ đáng hưởng thụ bỗng dưng cậu cảm giác dường như có một luồng khí nóng thổi đến. Khó hiểu chau lấy mày, cậu vừa ngước mắt lên liền bị một cái bóng đen thui lẳng lặng lướt qua xém giật nảy mình.

Nhanh chóng nhận ra đó là con trai lớn của mình, HyukJae với gọi: "Aiden, con sao vậy?"

Vừa dứt lời, cậu cả người nhìn không được khẽ run lên. Vốn dĩ cậu muốn xoay người nhìn con một cái, nhưng hiện tại cơ thể có dựng ở tháng thứ bảy, eo lưng phì nộn ra một vòng thịt vô cùng nặng nề, lỡ động mạnh một chút lại muốn tự đem lưng mình vặn gãy, chưa kể đến mới vừa rồi đang lúc nhấc chân phải hứng thêm một trận chuột rút đột ngột làm cậu đau đến muốn khóc. 

Vì vậy với cơ thể đau nhức trăm chỗ, HyukJae dù không muốn cũng phải dùng tư thế không hề nhìn mặt mà gọi con. Thế nhưng Aiden lại không hiểu khổ cực của cậu, trong suy nghĩ đã hình thành gốc rễ của nó, chính là HyukJae chê mình bẩn nên không buồn mình đến mình nữa, nghĩ vậy bất chợt nhóc thấy lòng ngực có gì đó dâng lên, thật khó chịu!

Aiden bên trong đau lòng, ngoài mặt lại một biểu tình lạnh nhạt. Nhóc ngắm nhìn gáy của cha thật lâu, hi vọng cha sẽ quay lại, thế nhưng hi vọng hoàn hi vọng. Nhóc không trả lời HyukJae, cũng không chào một chữ, lầm lũi hướng về phía thang máy, trở về phòng của mình.

HyukJae nghe tiếng thang máy hạ xuống rồi nhanh chóng nâng lên, đầu mày nhíu càng thêm sâu. Trong lòng cảm thấy cồn cào dâng lên một trận bất an, cậu hướng quản gia Oh bồi cạnh mình hỏi chút sự tình. Anh ta nhận mệnh đi thăm dò chuyện phát sinh vừa rồi, liền không dám để cậu chờ lâu vội trở về kể lại diễn biến trong buổi tập vừa rồi.

Cậu mắt nhìn xa xăm nghe quản gia Oh tường thuật, lo lắng cũng không cách nào giảm bớt.

Buổi chiều DongHae lạm dụng chức quyền, tan tầm sớm hơn cả một giờ so với giờ hành chính, vừa vào cửa, theo thói quen liền hỏi HyukJae đang ở đâu. Nghe quản gia trình rằng cậu đang nấu buổi chiều ở trong bếp, tâm liền mềm nhũn lại ẩn ẩn một sự bất đắc dĩ.

Cảm giác một ngày đi làm mệt nhọc, lúc trở về nhà nhận thấy ái nhân một đời đang chờ đợi, cùng nhau vào bếp chuẩn bị bữa ăn cho những đứa nhỏ của hai người, quả thật đó là niềm hạnh phúc vô giá không gì có thể sánh nổi. 

Thế nhưng đó là lúc thân thể cậu thực sự bình thường hắn mới mong muốn như vậy, còn hiện tại HyukJae đang trong tình huống đặc thù. Với hắn, bây giờ HyukJae chỉ muốn nhúc nhích một chút, hắn cũng phải đảm bảo cậu nhúc nhích một cách an toàn.

Mấy tháng gần đây HyukJae lúc chuẩn bị đi ngủ không quên nghi thức gù ghì bên tai hắn rằng: "Em chán quá hà!". Hắn nghe mà thương, nhưng đây là một vấn đề nan giải. DongHae đã cố gắng tìm cách bồi cậu, chẳng hạn như mang người đến nhà JongWoon cùng Ryeowook cũng mới có dựng chia sẻ 'sự chán nản', cùng JaeJoong và HeeChul đi mua sắm sau đó rủ thêm Lee Teuk thưởng trà chiều. Biết rằng phương thức đối phó này mai một sẽ mất hiệu quả, nhưng hắn cũng không nghĩ HyukJae lại buồn chán đến mức tự mình tìm khổ, đứng bếp cả buổi chiều đi.

DongHae hai bước gom thành một đi đến nhà bếp, khí thức hung hãn vừa bước vào đã bị cảnh tượng khả ái bên trong đập cho bẹp dí. 

HyukJae thân hình chữ D, eo mông mập mạp nhìn qua liền biết được ôm vào rất thoải mái, bộ dáng có thai của cậu càng nhìn lại càng thấy khả ái.

Trên bếp đang nấu là sườn chua ngọt thấm màu cam đậm sôi lên nước sốt sền sệt đưa hương quyến rũ, cá thu sốt cà từng mảng nâu cam trong mùi thơm mang theo vị béo, xương ống được hầm từ sớm đến giờ đã mềm rục xương. 

Hạ nhân một chân một tay bày những món kèm lên bàn ăn, thấy DongHae xuất hiện liền rập khuôn chào cung kính. Hắn phất tay cho họ làm việc của mình, bản thân hắn lại tò tò đi đến đứng cạnh HyukJae đang tập trung đem trứng gà luộc khéo léo tỉa tai gắn mắt thêm râu, làm thành hai cặp thỏ trắng.

"Thân ái, trong bếp dầu mỡ không tốt, sao không chịu nghỉ ngơi?" DongHae thuận thế vòng tay ôm trọn eo thịt của cậu, không hài lòng lên tiếng.

HyukJae cẩn thận chia 'thỏ' thành hai phần, đặt vào hai dĩa riêng biệt, lại bắt đầu đem salad súp lơ xếp thành một đám cây xung quanh, ngữ điệu có điểm ủ rũ đáp: "Em thấy Aiden gần đây biểu hiện rất lạ, lúc trưa cũng không buồn trả lời em, không biết có phải bắt đầu bước vào thời kì phản nghịch không nữa, nên để tâm một chút!" Thật sự Aiden càng lớn, HyukJae càng không biết đứa con của mình đang nghĩ gì, thâm tâm có điểm bận lòng.

DongHae cảm nhận được xao động trong lòng cậu, nghiêm túc suy nghĩ một hồi liền an ủi cậu: "Để một hồi quan sát xem tâm trạng nó như thế nào đã, xem tư tưởng nó có chỗ nào không phải liền sửa ngay!" 

Nghe giọng của DongHae mang hơi hướng nghiêm khắc, HyukJae lo lắng thêm lớn: "Ngài sẽ đánh con sao?" Điều này HyukJae không trông mong một tí nào.

Hắn ôm cậu từ phía sau, tiện thể tì cằm trên vai cậu, cũng tranh thủ trộm tí đậu hủ, đem râu đâm lên vùng cổ nhạy cảm của cậu. HyukJae nhột rụt cổ lại, ngữ khí ép buộc: "Không được đánh con đó!"

DongHae đối với việc HyukJae thay đổi tâm trạng xoành xoạch đã sớm quen, bóp mông thịt cậu một miếng, thấp giọng đồng ý: "Ừ, không đánh con..." trước mặt em.

Đứa nhỏ bị đòn roi nhiều thì một điều chắc chắn lâu dài sẽ thích nghi với sự đòn roi đó, do đó DongHae chỉ đánh những tội đáng đánh, những tội vụn vặt như trốn học đội sổ toàn trường nghịch dại thì mắt nhắm mắt mở cho qua. 

Huống hồ có bắt cọp con cũng không ai dám bắt trước mặt cọp mẹ, lần đó DongHae giận quá để vết roi trên lưng Aiden bị HyukJae phát hiện, gần một tháng tròn Tòa kính như lắp phải một trái bom có thể ngẫu hứng phát nổ, đi cũng không dám đi nhanh, thở cũng không dám thở mạnh. Ngay cả đường chủ như hắn cũng không chịu được sức nóng áp bách đó mà tự giác dọn ổ đến sô pha trong phòng là biết tính đột phá tầm nào rồi. Bởi nói khi có một người vợ tuy rất dịu dàng và chiều chồng nhưng lại có võ công thâm hậu đồng thời có khả năng ôm bom mà không chết, chưa kể còn có tuyệt kỹ múa dao, thì hạnh phúc của bọn họ rất dỗi muôn màu.

Đúng bữa Aiden cùng Eun Hyuk không đợi người thỉnh đã tự giác đi đến nhà ăn, ngồi vào đúng vị trí của mình chờ người lớn nhất trong bàn động đũa.

Cả hai người DongHae và HyukJae cũng không đề cập đến thái độ kỳ lạ gần đây của Aiden, mọi chuyện vẫn như thường ngày mà tiếp diễn. 

Quan sát thấy con trai không ngó ngàng gì đến một bàn thức ăn, mãi mê vùi đầu trong bát cơm trắng, HyukJae sắc mặt liền vô cùng khó coi, đưa đũa gắp một miếng sườn vào bát của con trai, "Con trai không phải lần nào thấy sườn lợn cũng phải ăn hai ba miếng sao? Hôm nay chê rồi đi?"

Aiden được cha quan tâm, đáy mắt vẫn như cũ một màu tăm tối, ngoan ngoãn nhận tâm ý của cha, cũng thật nghe lời mà gặm hết miếng sườn ngon miệng đó liền nhanh chóng và cơm ăn hết. Hôm nay nhóc không thêm bát thứ hai liền buông đũa, canh cũng không dùng, tráng miệng cũng không buồn nhìn đến liền xin phép đã ăn no rồi rời đi, để lại Eun Hyuk chưa ăn hết bát cơm đầu tiên ngơ ngát nhìn theo.

HyukJae nhìn thái độ xa cách của con trai, trận xôn xan trong lòng càng dấy lên dữ dội, cũng không nuốt trôi cơm. Ngược lại với sự bất an của cậu, DongHae từ đầu âm thầm một bên quan sát con trai, không khó đã nhìn ra trong lòng nó có khúc mắc, nhưng vẫn không biết nó từ đâu mà hình thành.

Chợt phát hiện cậu nhóc Eun Hyuk đang tận lực thu mình nhỏ nhất có thể vì nó thấy khí tức của hai chú rất là đáng sợ, DongHae đem phần cá đã loại bỏ xương thả vào trong chén cơm của nó, ngữ điệu nhu hòa hỏi chuyện đứa nhỏ: "Eunie có thấy Aiden có điểm nào khác lạ không?"

Eun Hyuk tròn mắt nhìn vào một điểm, suy nghĩ một lúc liền thật thà khai báo: "Aiden gần đây lười giống mèo mập á, không đi chơi với mấy bạn HanJun thì sẽ cuộn người trốn trong chăn, còn có ngẩng người hơi nhiều nữa."

HyukJae tập trung nghe lời nói của Eun Hyuk, gấp gáp hỏi thêm, "Vậy Eunie có biết từ khi nào Aiden trở nên như thế không? Con có biết vì sao nó lại trở thành như vậy không, à còn có, nó có kể hay nói gì với con không? Mà"

"HyukJae, từ từ đã!" DongHae thấy cậu bắt đầu lo lăng đến mất kiểm soát, ngồi cạnh bên liền trấn an người trở lại. Vả lại Eun Hyuk là một đứa nhỏ chậm chạp, hỏi dồn dập sẽ dọa nó hoảng rồi cuối cùng cũng không thu lại được gì.

HyukJae làm một trận thất thố cũng không có tâm trạng để mà xấu hổ, cậu chỉ biết Eunie có thể là manh mối duy nhất về chuyện của Aiden liền bám lấy không rời. Nếu DongHae không cản, cậu còn hỏi nhiều hơn nữa. Quả thật nói đến việc Aiden có bất trắc, cậu không tài nào bình tĩnh được.

Eun Hyuk hồi tưởng thật lâu, hai chú cũng thật kiên nhẫn chờ đợi nó nói, cuối cùng nó mờ mịt kể: "Hình như là từ hôm chú DongHae đến trường gặp cô giáo vì Aiden đánh nhau á!"

Từ khi gặp nạn xuýt chết và được mang về đây, Eun Hyuk chỉ ở đây học những môn năng khiếu mình thích, không còn đến trường nữa, nên mọi chuyện nó biết là do đám HanJun bàn tán và những lời thủ thỉ lúc rõ lúc không của Aiden.

Nó thấy sự mong chờ trong mắt hai người, bản thân cũng nỗ lực mà nhớ lại: "Con nghe HanJun với anh YoungWoon kể là, tên béo lớp năm kia về sau Aiden một chút trong phần thi điền kinh, đạt giải nhì toàn trường nhưng không chấp nhận, ngày hôm sau liền gây sự với Aiden. Aiden dĩ nhiên không chịu thua thiệt, đánh trả." Nói đến đây, nó có chút tủi thân cho nhóc, "Aiden nói rõ ràng là tên béo kia sai, nhưng khi mời phụ huynh, tên đó lại được ba mẹ dỗ dành, còn Aiden thì không có. Lúc tên kia nhận giải nhì, ba mẹ nó tự hào khai tiệc, còn Aiden hạn nhất lại chỉ lẳng lặng đem cúp đặt vào tủ." Eun Hyuk chóp mũi đỏ ửng, lầm bầm: "Bị đánh oan mà còn không có ai bênh, thành tích tốt cũng không ai khen thì thương tâm biết bao nhiêu!"

DongHae và HyukJae nghe kể liền sửng sốt cả người.

Aiden từ khi còn là một tế bào đã ưu việt nhất, DongHae và HyukJae đối với những gì nhóc hoàn thành xuất sắc liền mặc định đó là điều chắc chắn, khả năng của nhóc còn có thể đạt những thành tích cao hơn nên cũng không để tâm nhiều đến những thứ đó. Cái hai người quên rằng chính là dù cho sự xuất hiện của Aiden tiền đề là nhờ vào thí nghiệm nghịch luân thường của ChangMin, nhưng Aiden nên hình hài vóc dáng và được sinh ra không khác những đứa trẻ khác. Aiden lãnh đạm ít biểu tình, không đồng nghĩa nhóc cũng ít cảm xúc. Có phải vì hai người vô tâm vô ý mà biến con trai của mình thành đứa nhỏ luôn cảm thấy cô độc đi?

Bữa chiều kết thúc trong sự trầm mặc hối hận nặng nề.

Uẩn khuất trong lòng, có nói ra mới có được bình thản. Không thể để cho đứa nhỏ mang thêm nhiều thương tâm, hai người một đêm trằn trọc cũng tìm ra cách gỡ nút thắt trong lòng Aiden.

Ba hôm sau, vừa hay đúng ngày danh sách thứ hạng kỳ thi trí tuệ cấp tiểu học toàn thành được công bố. 

Buổi tối hôm đó, lúc Aiden đang thất thần nằm trên giường nhìn huy chương vàng mới rinh về đặt trong tủ, quản gia đến gõ cửa dẫn nhóc đến phòng cất rượu. Lúc nhóc đến, cha DongHae và cha HyukJae đang rất hợp ý nhau bình phẩm chai rượu quý vừa được người biếu tặng. 

DongHae thấy Aiden đến, động tác khui rượu thật tự nhiên rót vào hai chiếc ly, mờ ám đẩy một ly về phía Aiden, nhướng mày nói: "Một mình đấu gần một nghìn người, cuối cùng vinh quang đạt hạng nhất, có nên nâng ly chúc mừng sự nỗ lực này của Aiden của chúng ta không?"

Aiden tay cầm chân ly rượu, mím môi bất động.

HyukJae đứng ở bên cạnh khẽ bật cười, đưa tay định giành lại ly rượu trên tay con trai, giọng nói có điểm quở trách hướng hắn, cũng vừa vặn có ý tứ thách thức Aiden: "Con còn nhỏ, làm sao biết uống thứ cồn này? Không được đâu."

Đúng như dự đoán, Aiden không dễ dàng để cậu đoạt rượu đi, DongHae thấy vậy hai mắt lóe lóe, liền nâng ly, "Không thử sao biết không được, Aiden, cha con mình nâng ly!"

Sĩ diện chị động chạm, Aiden không từ chối cùng DongHae chạm ly liền nốc cạn thứ nóng có mùi vị lạ lẫm này vào bụng. HyukJae nhìn DongHae khẽ nhăn mày, DongHae cũng cạn ly tà mị nhìn cậu lắc lắc đầu.

Aiden uống xong, cũng không cảm thấy bản thân có chỗ nào bất ổn. Chỉ là rượu nóng xông mặt nhóc nóng lên một chút, toàn thân dường như có chút giống như đang bị nở ra. Bản thân có vẻ chưa say, vì nhóc thấy mình đâu có nằm bẹp dí trên đường như trong tin tức đã xem, cũng không có bước đi loạng choạng như cha DongHae vài lần say xỉn. Chỉ là toàn thân cho điểm vô lực, cha DongHae đứng trước mặt khi không cái lắc lư.

DongHae nhìn Aiden gục gặt mái đầu như gà mổ thóc, trông buồn cười lại đáng yêu không chịu nổi. Thấy nhóc có dấu hiệu nghiêng người té ngã liền tiến lên bế bổng lấy nhóc. Lần đầu uống rượu, lại uống loại mạnh nhất, không gục ngay lập tức mới là chuyện kỳ lạ.

Đầu óc cảm thấy như bị vón cục, Aiden không điểu khiển nổi hành vi của mình, tựa đầu trên bờ vai rộng lớn của DongHae.

HyukJae lúc này mới tiến lên, xoa xoa đầu con trai đang yếu ớt như mèo con, bắt đầu dẫn dắt, hỏi: "Cục cưng có muốn ra ngoài với hai cha không?"

Aiden nghe cha HyukJae hỏi, một lúc sau mới tiếp thu kịp, ngốc ngốc lắc đầu, tay bất giác ôm cổ DongHae thêm chặt. 

Nhóc nhìn cha HyukJae đang mỉm cười, cười thật xinh đẹp, sau lại nhìn đến chiếc bụng to đã lùm lên trong áo lớn của cậu, đôi mắt buồn rười rượi của Aiden ánh lên một mạt thủy quang, Aiden khóc, thì thào hỏi: "Cha~ có em trai nhỏ ~ cha sẽ bỏ con hả?"

DongHae và HyukJae vẫn nghĩ khúc mắc của đứa con nằm ở việc hai người ít quan tâm nhóc, lại không nghĩ nguồn căn của nhóc là nằm tại việc hai người có đứa con thứ hai. Vừa nghe câu hỏi ngoài ý muốn này của Aiden, hắn cùng cậu chỉ biết trừng mắt thản thốt nhìn nhau.

Đưa tay lau nước mắt lăn trên mặt Aiden, HyukJae trong ngực nghẹn ứ, "Sao con lại nghĩ như vậy hả?"

Aiden khẽ hừ hừ mũi như ngựa con tập giận dỗi, xoay mặt vùi vào cổ DongHae, câu từ rời rạc lèm bèm: "Cha hong đòi... nựng con nữa, hong... hôn chúc... ngủ ngon, hai người... toàn... nói chuyện... về em trai nhỏ... thôi, hôm bữa... cha nói chuyện... cũng có muốn nhìn mặt con đâu..."

Lần đầu tiên Aiden nói nhiều thế này, nhưng không phải nói cho hai người nghe về sự hạnh phúc mà là tâm tư thổn thức chôn giấu của mình. Lời nói là lời kể đơn thuần xuất phát từ tâm của nhóc, nhưng nghe vào tai, hai người cảm giác đó là lời buộc tội không thể phản án. Để cho con mình cảm giác bị ruồng bỏ, cho dù lí do của cha mẹ giải bày ra có bao nhiêu chính đáng, thì chung quy đó là lỗi của bọn họ.

"Cha~ Đừng bỏ Aiden nha~ Aiden yêu cha~"

"Uhm, ngoan, không ai bỏ con hết!" DongHae đặt con vào giữa giường, nam âm trầm thấp dỗ dành.

HyukJae dùng khăn ấm lau mình mẩy đã xuất ra một tầng mồ hôi của Aiden, lại thay cho con một bộ đồ ngủ mới, nét mặt muốn khóc mà không thể khóc khó coi vô cùng.

Đây là lần thứ hai HyukJae nghe Aiden xin cậu đừng bỏ nó. Lần thứ nhất vì sự xuất hiện bá đạo  của DongHae ngày hai cha con cậu còn sống ở Pháp, lần này chính là vì chuẩn bị chào đón đứa con thứ hai mà để Aiden có cảm giác bị lạc lỏng. HyukJae không biết vì sao từ lúc còn rất nhỏ, nhóc đã có nỗi sợ hãi mang tên 'cha sẽ bỏ nó', có phải hay không...

"Thân ái, đừng nhìn con nữa, đến, tôi đỡ em  nằm xuống!" Giọng nói của DongHae cắt ngang mạch suy nghĩ của cậu, thật nhu thuận nghe lời hắn nằm nghiêng người trên giường, mắt vẫn một mực dán trên gương mặt say bí tỉ của con.

DongHae sau khi thành thục đặt gối gác chân, dằn gối đệm lưng cùng lót dưới bụng cậu một chiếc gối mềm, mới yên tâm đi vòng qua phần giường của mình, bắt đầu cởi áo để thân trần, hạ đèn lên giường bung chăn lớn đắp cho cả nhà ba người.

HyukJae xoa xoa đám tóc mềm của Aiden, thấp giọng hỏi: "DongHae, đây có phải là lỗi của em không?"

Hắn nhích người gần lại, nhẹ nhàng đặt tay lên eo cậu, "Thân ái, ngủ đi, đừng nghĩ nhiều, không tốt cho em, cũng ảnh hưởng đến đứa nhỏ!"

Động tác xoa đầu Aiden đừng lại, HyukJae nhìn bụng mình trầm mặc hồi lâu, DongHae không nghe tiếng cậu, đang nghĩ rằng cậu đã ngủ thì giọng nói xa xăm của HyukJae vang lên:

"DongHae, lúc mang thai Aiden, mối quan hệ của chúng ta thật khó khăn!" Trong bóng tối, đôi mắt cậu không giấu được khổ sở, "Khi đó, em còn có ý nghĩ phá bỏ con mình." Hơi thở của cậu giây phút này trở nên nặng nề, "Nhưng ngay lúc em quyết tâm với ý định đó, thì tận cùng trong thâm tâm như có tiếng một sinh linh cầu xin em hãy cho nó cơ hội đến với cuộc đời này."

Hắn không thể cản cậu trút ra tâm sự, im lặng nắm lấy tay cậu, nguyện ý từng câu từng chữ nghe cậu giải bày.

"Ngài có biết, khi đó nói gì không? Nó bảo rằng nó là con của chúng ta, nó xin em đừng bỏ nó, nó sẽ thật ngoan ngoãn không làm em phiền lòng, nó sẽ không nói nhiều làm em bực dọc, nó sẽ thật nghe lời, vì vậy xin em đừng bỏ nó!" HyukJae hít hít mũi, nước mắt lặng lẽ thấm xuống gối đầu, "Bây giờ nghĩ lại, khi đó Aiden đã bốn tháng, suy nghĩ của em nó cũng sẽ nghe thấy được, cho nên lời cầu xin khi đó có phải là từ trái tim của con nói cho em hay không, và khi em giữ lại nó, nó sẽ thực hiện những gì nó hứa. Lúc trong bụng đã thật ngoan ngoãn nằm im không quấy nháo, vừa sinh ra cũng không giống những đứa trẻ khác khóc đêm làm em nhọc lòng, lớn lên cũng hề nói nhiều như những gì nó hứa. Và hơn thế nữa, chính là từ những phút đầu tiên có thể cảm nhận, nó đã thấy rõ ý nghĩ bỏ nó nên cho đến bây giờ, Aiden vẫn ôm cái cảnh giác đó mà lớn lên, rồi trở thành điều nhạy cảm nhất của nó."

DongHae không muốn thấy HyukJae một mình bị chìm trong cảm giác tội lỗi, tay nắm bàn tay cậu thêm chặt, "Nếu nói có lỗi, thì tôi mới chính là kẻ có lỗi nặng nhất. Thân ái, nếu ngày đó tôi cho em một cái gọi là an tâm, thì cuộc sống của chúng ta sẽ không dày đặc hối tiếc như hiện tại."

Vươn tay dịu dàng gạt nước mắt trên khóe mi cậu, nhu giọng trấn an: "Thân ái, đừng tự trách

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net