Chương 7: Hiểm họa trí mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời dần lên cao, ánh nắng ấm áp buổi sáng len lỏi qua từng kẽ lá, chiếu xuống mặt đất. Hải Lan khẽ nhíu mày, chầm chậm đưa mắt nhìn quanh kiếm tìm hình bóng quen thuộc nhưng xung quanh chỉ có căn phòng trống. Cô bỗng chốc thấy có phần hoảng loạn, vội vã xuống giường, quên mất vết thương vẫn còn đang chảy máu. Đúng lúc đó thì cửa phòng bật mở, nhìn rõ được gương mặt của người vừa bước vào Hải Lan mới thấy nhịp tim mình dần điều hòa lại.

- Muội tỉnh rồi. Sao lại xuống giường?

Như Ý vội vàng đến đỡ Hải Lan trở lại giường. Nàng cẩn trọng dùng nước ấm lau sạch vết thương rồi giúp Hải Lan băng bó lại, mặc dù đã rất chú tâm nhưng động tác vẫn lộ ra chút vụng về. Hải Lan trước sau vẫn im lặng chăm chú nhìn nàng.

- Sao lại nhìn tỷ như vậy? Tỷ làm muội đau sao? Những chuyện này, trước giờ chưa từng làm, nên có chút vụng về.

Vẻ mặt quan tâm lại có phần lo lắng, khẩn trương của Như Ý khiến Hải Lan không kiềm được bật cười.

- Không có, muội không sao. Chỉ là, muội cảm thấy giống như bản thân đang nằm mơ vậy.

- Đừng có suy nghĩ lung tung nữa, yên tâm tịnh dưỡng cho tốt.

Như Ý nhận lấy bát cháo từ tay A Ly, ôn nhu đút cho Hải Lan từng muỗng.

Từ sau ngày Như Ý vong mệnh, Hải Lan đã một mình, cô độc giữa Tử Cấm Thành lạnh lẽo suốt từng ấy năm. Khắp nơi trong Diên Hy cung, đâu đâu cũng là hình bóng của Như Ý, là khoảng hồi ức tươi đẹp những ngày các nàng bình yên, nương tựa vào nhau. Lúc phát hiện ra mình đã sống lại trong chính thân phận của bản thân ngày trẻ Hải Lan một phần là kinh ngạc nhưng phần nhiều chính là lo lắng. Gả cho Hoằng Lịch, bước chân vào chiếc lồng giam vàng son đó là vạn bất đắc dĩ nhưng nếu không phải vì như vậy cô cũng không thể gặp được nàng. Cô dùng cả một đời, lặng thầm đi bên cạnh nàng, trao đi tâm tư chưa một lần mong cầu nàng hồi đáp nhưng cô cũng trăm ngàn lần không muốn nhìn nàng vì nam nhân bạc tình, vô nghĩa đó mà chịu tổn thương. Nghĩ đến đây, Hải Lan liền bất giác thở dài, thoáng cau mày, cô ra hiệu cho A Ly ra ngoài.

- Tỷ tỷ, muội có chuyện này muốn nói với tỷ.

- Muội nói đi!

- Tiếp theo đây, tỷ có dự tính gì không?

- Tỷ cũng không biết. Chúng ta trọng sinh có vẻ đã khiến rất nhiều chuyện phát sinh ngoài ý muốn. Nhưng mà, nói đến cùng thì số phận cũng không thể hoàn toàn cho chúng ta tự định đoạt, chi bằng cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên. Muội nói xem, hai chúng ta đều đã đi hết một đời người, còn sóng to gió lớn nào chưa gặp phải nữa.

- Có tỷ bên cạnh, muội chuyện gì cũng không sợ. Nhưng mà, còn A Nhược...?

- Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Đường là cô ta chọn, đi như thế nào, đến được đâu thì cũng là cô ta tự nhận lấy thôi.

Hải Lan chỉ im lặng gật đầu nhưng Như Ý có thể nhìn thấy từ đáy mắt cô còn đang do dự điều gì đó.

- Muội còn có chuyện gì không thể nói với tỷ sao?

- Là...chuyện về tứ a ca...tỷ thật sự đã quyết định sẽ không quay lại sao? Biết đâu lần này tỷ có thể thay đổi mọi thứ thì sao, tỷ từng nghĩ qua chưa?

Như Ý nhìn Hải Lan, cười nhạt nhưng cái lắc đầu lại vô cùng kiên định.

- Tỷ đã cố chấp một đời rồi, những việc có thể tỷ đều đã làm nhưng tỷ và người vẫn đi đến kết cục như vậy, không còn gì để phải luyến tiếc nữa. Hơn nữa, muội xem tỷ của bây giờ, căn bản là một bà lão trong thân thể một tiểu cô nương, còn tha thiết gì những chuyện tư tình luyến ái.

- Cũng phải! Mà...tỷ đã ở đây với muội suốt đêm chắc là mệt mỏi rồi. Muội không sao đâu, tỷ mau về nghỉ ngơi đi, đừng để người nhà lo lắng.

- Muội nhớ phải cẩn trọng vết thương, tỷ sẽ căn dặn A Ly nhắc nhở muội uống thuốc đúng giờ. Ngày mai tỷ lại đến thăm muội.

- Muội biết rồi. Tỷ về cẩn thận!

Như Ý mỉm cười nhìn cô gật đầu rồi rời đi. Hải Lan cũng lơ đễnh bước xuống giường, cô bước ra ngoài, cảm nhận ánh nắng buổi sáng hiếm hoi sau rất nhiều ngày giông bão. Tâm trạng Hải Lan hôm nay cũng tươi sáng và quang đãng như bầu trời cao rộng lúc này. Cứ tưởng bản thân lại phải một đời cô độc, âm thầm đi bên cạnh Như Ý nhưng giờ đây đã có nàng, cùng cô sẻ chia, cùng cô thấu cảm. Nhưng tận sâu tâm khảm Hải Lan vẫn còn một sót lại một hòn đá đè nặng.

"Còn tha thiết gì những chuyện tư tình luyến ái"

Lời nói của Như Ý vẫn bên tai, Hải Lan bất chợt thở dài. Như Ý đã nhìn rõ tâm tình mà cô dành cho nàng ấy nhưng lại trước sau không nhắc đến một lời nào, rõ ràng là cố ý tránh né. Nhưng liệu có phải bản thân cô quá tham vọng, ảo tưởng rồi không. Như Ý chấp nhận buông bỏ mọi chuyện quá khứ, cùng cô hàn gắn lại mối quan hệ tỷ muội tưởng chừng đã đứt đoạn ở tiền kiếp đã là niềm hạnh phúc lớn lao, vậy mà giờ đây bản thân cô lại cố chấp khao khát một mối quan hệ khác hơn. Nhưng trong thâm tâm Hải Lan vẫn là có một chút không cam lòng.

Như Ý chậm rãi từng bước trở về, vô vàn suy tư quẩn quanh nơi tâm trí, trong vô thức lại lẩm bẩm hai câu thơ.

- Sơn hữu mộc hề, mộc hữu chi. Tâm duyệt quân hề, quân bất tri.

Bây giờ thì sao, tâm tình đó của Hải Lan, nàng cũng biết rồi, nhưng chính vì biết nên mới khiến nàng khi đối mặt với Hải Lan luôn có cảm giác không được tự nhiên. Các nàng đều là nữ nhân, loại tình cảm này thật sự là thiên bất thấu, nhân bất dung. Nàng không dám tiếp nhận nhưng lại càng không có dũng khí nói ra lời cự tuyệt. Nàng thật sự không thể đối diện với vẻ mặt thất vọng, đau lòng của Hải Lan. Nhưng hơn ai hết, nàng hiểu rõ tính cách của Hải Lan, càng hiểu rõ chính mình, cứ tiếp tục một mối quan hệ gượng gạo không rõ ràng như vậy sớm muộn cũng sẽ rước thêm nhiều rắc rối lẫn đau khổ cho cả hai.

Như Ý vừa về đến phủ thì đã thấy A Nhược đã thu dọn hành lý, còn đang khấu đầu với a mã và ngạch nương của nàng. Na phu nhân nhìn thấy nàng trở về thì quan tâm hỏi.

- Con đi suốt đêm, ngạch nương rất lo lắng, chuyện hôm qua con không bị thương ở đâu chứ?

- Con không sao. Đều là Hải Lan liều mạng cứu con, nếu không thì e là...Mà, A Nhược, ngươi định đi đâu sao?

- Cách cách, từ hôm nay A Nhược không thể ở bên cạnh người nữa rồi, người bảo trọng.

Thấy Như Ý lúng túng không hiểu, Na phu nhân dịu giọng giải thích.

- A mã của A Nhược trị thủy lập công, được hoàng thượng trọng dụng, sắp tới sẽ được thăng quan phong tước nên ông ấy đã cho người đến chuộc thân, đón A Nhược về.

- Vậy sao? Nhưng mà như vậy cũng tốt, sau này ngươi cũng sẽ có tương lai tốt hơn.

- Những năm qua đa tạ cách cách đã luôn chiếu cố A Nhược.

- Những lời khách sáo này thì không cần. Có điều này ta hi vọng ngươi sẽ suy nghĩ tường tận.

- Cách cách, có việc gì người cứ nói.

- Con người có lòng tiến lên là tốt nhưng quan trọng là biết đủ và biết trân trọng những gì đang có. Con đường trước mắt không phải lúc nào cũng bằng phẳng như ý mình. Ngươi hãy tự bảo trọng.

Không chỉ A Nhược mà ngay cả Na đại nhân lẫn Na phu nhân đều nhất loạt ngạc nhiên nhìn nàng. A Nhược và nàng từ nhỏ lớn lên bên nhau, tình cảm trước nay thân thiết không khác gì tỷ muội. Nhưng không hiểu vì sao từ sau chuyện nàng bị thương hôn mê tỉnh lại rồi thì nàng như biến thành người khác, đối với A Nhược xa cách, lạnh lùng. Thậm chí hôm nay A Nhược rời đi nàng cũng không có chút biểu hiện gì buồn bã, lưu luyến khiến mọi người đều cảm thấy có phần kì lạ. Nhưng nàng cũng không nói thêm điều gì, cứ vậy trở về phòng an tĩnh nghỉ ngơi.

Hoằng Lịch ngồi thất thần trước thư án. Đã mấy ngày rồi hắn vẫn phiền lòng vì những lời nàng nói hôm đó, chưa bao giờ hắn nghĩ đến Như Ý sẽ lạnh lùng từ chối mình như vậy. Hai người là thanh mai trúc mã, bên nhau bao năm nay, tâm tình của nàng hắn không tin là mình nghĩ sai, chỉ là không hiểu vì sao, thời gian gần đây, nàng đối với hắn lãnh đạm, lúc hắn nhìn nàng cũng chỉ thấy một sự xa cách khó có thể lí giải. Cũng vì chuyện hắn tự ý xuất cung gặp nàng đã khiến hoàng a mã hắn vô cùng tức giận, người mắng hắn không có tiền đồ, bởi vì nữ nhi tư tình mà tâm rối trí loạn. Đúng lúc hắn đang đau đầu ưu tư thì có thái giám đến truyền lời, hoàng a mã tìm hắn đến Dưỡng Tâm Điện.

- Nhi thần thỉnh an hoàng a mã!

Hắn có chút bất an nhìn thần sắc hoàng a mã của hắn. Người thân vận long bào, oai nghiêm chấm bút phê tấu chương, rất lâu cũng không nói gì, cũng không để hắn đứng lên. Hắn e dè lên tiếng mong xua đi bầu không khí ngột ngạt.

- Hoàng a mã, có phải nhi thần đã làm sai điều gì khiến người tức giận?

- Trước giờ trẫm luôn thấy con là người cẩn trọng, điềm tĩnh, lần này lại bởi vì một nữ nhân mà hành động hồ đồ, xém chút đẩy mình vào chỗ nguy hiểm đến tính mạng.

- Chuyện tự ý xuất cung là nhi thần đã lỗ mãng. Nhưng nhi thần và Thanh Anh thật sự là tâm đầu ý hợp nên...

- Tâm đầu ý hợp? Cho dù nó thật sự tâm đầu ý hợp cùng con nhưng nếu Ô Lạt Na Lạp thị phía sau nó không hề một lòng với trẫm thì con nghĩ sao?

- Chuyện của cô mẫu muội ấy, không phải hoàng a mã đã ban chỉ sẽ không liên lụy tộc nhân Ô Lạt Na Lạp thị sao?

- Trẫm đã khoan dung, nhưng chúng xem ra không cần phần ân điển này.

Ung Chính đế tức giận ném quyển tấu chương về phía Hoằng Lịch. Hắn nghi hoặc cầm lên xem, từng chữ viết bên trong khiến hắn cảm giác như máu của mình đều đông cứng lại.

- Hoàng a mã! Chuyện này có phải là có hiểu lầm...?

- Đến lúc này con vẫn còn vì nữ nhân đó mà nói giúp, gia tộc của nó đã liên kết với phản tặc, thiếu chút nữa đã lấy mạng con đó. Nếu không phải trẫm cho thị vệ mật phục âm thầm theo bảo vệ thì e là lúc này con đã chẳng toàn mạng ở đây rồi.

- Chuyện thích khách hôm đó...

- Không cần nói nữa! Trẫm là muốn cho con biết, con thân là hoàng tử, không chỉ cần có trách nhiệm với bản thân, mà còn phải gánh vác thanh danh hoàng tộc, vận mệnh quốc gia. Con không có quyền tùy hứng, ích kỉ vì những tình cảm nam nữ tầm thường đó.

- Là nhi thần đã hành sự thiếu sót, mong hoàng a mã bớt giận. Vậy chuyện của Ô Lạt Na Lạp thị người định...

- Chuyện này trẫm quyết không nương tay.

Buổi chiều, Như Ý đang cùng đệ đệ luyện chữ ở thư phòng thì nghe thấy bên ngoài huyên náo ầm ĩ. Nàng vội vàng đến đại sảnh thì thấy tổng quản thái giám mang theo thánh chỉ, còn có rất nhiều thị vệ hùng hổ kéo vào bắt hết gia nhân trong phủ đến quỳ trước sân, số khác thì chia ra lục soát khắp nơi. A mã nàng có hỏi điều gì thì tổng quản thái giám cũng không trả lời chỉ nói cả nhà nàng quỳ tiếp thánh chỉ.

- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Tá lĩnh Na Nhĩ Bố, Ô Lạt Na Lạp thị cấu kết phản tặc, hành thích tứ a ca, mưu đồ bất chính. Nay phế truất quan chức, tịch biên toàn bộ gia sản, đưa đến Đại Lý Tự thẩm tra, thân nhân trong tộc giam vào đại lao huyện đường sở tại, chờ ngày phán quyết.

- Đây...chuyện này, rốt cuộc là sao? Vi thần thật sự không làm ra những chuyện này.

Na đại nhân thất kinh dường như không thể tin được những điều mình vừa nghe thấy.

- Vậy ông giải thích thế nào về những thứ này? Đây đều là lục soát được từ thư phòng của ông.

Tổng quản thái giám đưa cho a mã nàng một xấp thư từ. Như Ý ở phía sau cũng chỉ đọc được vài dòng, là những trao đổi về việc chiêu binh tạo phản, còn có cả chuyện thích khách tấn công nàng và Hoằng Lịch hôm trước.

- Những thứ này...vi thần không hề biết. Sao lại tìm được ở thư phòng chứ?

- Ông nên tiết kiệm sức lực đến Đại Lý Tự mà giải thích. Người đâu, đưa tất cả đi.

Tổng quản thái giám phất tay, từng tốp thị vệ liền xông đến bắt a mã nàng đưa đi, còn ngạch nương, nàng cùng đệ muội thì cũng bị đưa đến đại lao ở huyện đường gần đó. Cánh cổng phủ đóng sầm sau lưng rồi cứ vậy bị niêm phong. Mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức Như Ý thấy đầu óc mình choáng váng không thể suy nghĩ được gì.

Như Ý ngồi ở một góc đại lao, dỗ dành trấn an tiểu muội vì hoảng sợ mà không ngừng khóc nức nở. Vừa sáng nay mọi chuyện đều an ổn bình thường, sao đột ngột đại họa sát thân đã như lưỡi kiếm sắc bén kề đến tận cổ. Ngạch nương của nàng cũng vô cùng bất an, đứng ngồi không yên.

- Sao lại xảy ra chuyện thế này? A mã con tuyệt đối không làm những chuyện như vậy đâu.

- Dĩ nhiên con biết a mã không có làm, nhưng giờ chúng ta biết thì cũng không quan trọng, quan trọng là hoàng thượng không tin tưởng a mã. Từ sau chuyện của cô mẫu thì Ô Lạt Na Lạp thị đã không còn giữ được địa vị ngày trước, nhưng xem ra vẫn có kẻ chướng mắt, muốn cho chúng ta thêm một nhát dao trí mạng.

- Nhưng tại sao chứ? A mã con trước nay đối với hoàng thượng đều trung thành cẩn trọng, đối với mọi người lại ôn hòa, giữ lễ, đâu có đắc tội ai?

- Chúng ta ở đây đoán già đoán non cũng không được gì. Con chỉ lo, nếu đã có kẻ rắp tâm hãm hại, e là lần này chúng ta có trăm cái miệng cũng không thể biện minh.

- Không lẽ chúng ta cứ như vậy mà chịu chết sao?

Như Ý lắc đầu thở dài. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, tình hình cụ thể nàng cũng không biết, bây giờ lại đang bị giam giữ. Với một người đã trải qua gần năm mươi năm cuộc đời như nàng thì sống chết cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng chuyện lần này có can hệ với những người thân mà nàng trân trọng nhất, hơn nữa nếu oan tình này không thể rửa sạch thì trên dưới Ô Lạt Na Lạp thị sẽ phải gánh danh phản nghịch, để tiếng xấu ngàn đời. Nhưng trong tình cảnh hiện tại nàng thật sự là không thể nghĩ ra được biện pháp gì. Không lẽ chỉ có thể ngồi đây bất lực mà cầu xin trời cao rủ lòng thương xót?




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net