[Oneshot] Ánh mặt trời vụn vỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Làn gió tươi mát lướt qua nhẹ nhàng đánh thức bạn. Nó dịu dàng và yên ả như thể đang vuốt ve đôi má bạn.

Mặt trời vừa ló rạng, ánh hồng của bình minh lấp ló qua những ô cửa sổ của Điệp phủ.

Chưa mở mắt thì trái tim bạn đã bắt đầu đập rộn ràng.

Hôm nay anh ấy sẽ trở lại.

Ngay sau đó bạn bừng tỉnh, bởi bạn biết rằng bạn sẽ không thể tiếp tục ngủ vì hôm nay là ngày anh trở về. Hôm nay bạn cũng đã định ở lại Điệp phủ rồi và Shinobu sẽ không từ chối bởi không phải cô ấy không biết bạn muốn tự tay chăm sóc vết thương cho anh ấy.

Bạn nhanh chóng hoàn thành công việc buổi sáng của mình vì bạn muốn có đủ thời gian để pha loại trà yêu thích của Kyojuro khi anh trở về. Có lẽ bạn nên pha thêm một ấm nữa cho những cậu bé đã làm nhiệm vụ cùng anh. Tanjiro, Inosuke, và... cậu bé mặc áo vàng đó tên gì ấy nhỉ?

Bạn bận rộn chuẩn bị trà, cẩn thận để pha ra chính xác mùi vị yêu thích của anh ấy, bạn chăm chú đến nỗi bạn giật mình khi nghe thấy tiếng cửa shoji mở ra.

"Ồ! Cô Shinobu! " Bạn quay sang mỉm cười ngọt ngào. "Chào buổi sáng. Cô cần tôi làm gì sao? "

Shinobu quay lưng lại với bạn, đóng cửa shoji ở phía sau. "À... quạ vừa báo tin," cô khẽ nói.

Tim bạn lỡ một nhịp, tay bạn ôm chặt ấm trà. "Về nhiệm vụ của Kyojuro à? Anh ấy lại về muộn nữa sao? "

Bạn cố gắng nghĩ lạc quan. Không sao đâu. Trà cũng sẽ không lãng phí, mình có thể đưa nó cho bệnh nhân.

Shinobu quay sang nhìn bạn, máu bạn đông cứng lại khi nhìn thấy biểu cảm của cô ấy.

"Shinobu?" Bạn nuốt nước bọt. "Có chuyện gì vậy? Kyojuro bị thương phải không? "

Shinobu cắn môi. Sự im lặng đột ngột đó nhấn chìm bạn. Bạn nghe thấy tiếng tim mình đập liên hồi trong lồng ngực, nỗi hoảng loạn len lỏi trong cổ họng.

"Shinobu, làm ơn hãy nói cho tôi . Có chuyện gì vậy? Kyo bị sao vậy? "

Và khi nghe bạn gọi anh bằng tên thân mật, nước mắt của Shinobu trào ra.

Ấm trà rơi xuống sàn.

-

Một tuần đã trôi qua.

Đám tang thật đẹp. Nó được tổ chức vào một ngày đẹp trời, ánh mặt trời chiếu sáng không gian qua những tán lá cây. Anh ấy hẳn thích nhìn ánh mặt trời như vậy lắm.

Hiện tại, bạn đang nắm tay áo kimono, hít một hơi sâu rồi gõ cửa shoji.

Im lặng. Sau đó là giọng nói nghẹn ngào của Shinjuro: "Chuyện gì?"

Bạn cẩn thận mở cửa shoji và nhìn vào. "Ngài Rengoku? Con vào bây giờ được chứ ạ? "

Trong suốt thời gian bạn sống tại điền trang nhà Rengoku, bạn đã học được rằng sự im lặng của ông ấy đồng nghĩa với đồng ý. Vậy nên, thấy ông không trả lời, bạn bước vào và đóng cửa shoji sau lưng.

Bạn ngồi trước mặt ông, cúi chào. Mùi rượu thấm ra cả quần áo của ông và cả tấm chiếu tatami, tràn ngập trong căn phòng. Kể cả sau đám tang ông ấy có thay quần áo thì mùi rượu cũng chẳng bớt đi chút nào.

Bạn kiên nhẫn đợi ông ấy lên tiếng. Ông thở dài, nhắm mắt lại và uống một ngụm sake.

Ngay khi bạn đang băn khoăn không biết hôm nay ông ấy có tâm trạng không và định rời đi thì cuối cùng ông cũng lên tiếng.

"Vậy, cô muốn nói chuyện gì? "

Bạn hít thở sâu rồi cúi đầu. "Thưa ngài Rengoku. Con muốn xin phép ngài... cho con được ở lại điền trang này. "

Bạn tạm dừng một lúc để cho ông ấy có thời gian phản ứng lại những gì bạn nói. Không nghe thấy hồi đáp, bạn tiếp tục, đầu vẫn cúi.

"Con biết là điều này không được... chính thức , vì bây giờ Kyojuro đã..." bạn ngập ngừng. Thật khó để nói ra. "... bây giờ Kyojuro đã mất. Nhưng trong suốt thời gian con ở đây, con luôn coi đây là nhà mình. "

Bạn ngừng lại một lần nữa, chờ đợi ông nói gì đó, cái gì cũng được. Bạn lấy can đảm, hơi ngẩng đầu lén nhìn ông. Đôi mắt ông vẫn nhắm nghiền, tay nắm chặt chai sake.

Bạn cảm thấy dạ dày mình thắt lại. Bạn đã luyện tập điều này nhiều ngày nay, nghĩ cách thuyết phục ông, sợ hãi nếu phải ra đi.

"Con—" bạn cố gắng nuốt xuống nỗi hoảng sợ. "Cô Shinobu đã nói rằng con có thể tiếp tục công việc hiện tại và giúp đỡ Điệp Phủ khi có nhiều bệnh nhân. Con sẽ góp thu nhập của con cho nhà mình. "

Trong không gian tĩnh lặng này, bạn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh hơn. Bạn cúi sâu hơn, đầu chạm vào thảm, nói ngày càng nhanh hơn khi sự tuyệt vọng bóp nghẹt bạn.

"Con sẽ tiếp tục chăm sóc điền trang như trước đây. Nấu ăn, dọn dẹp, và bất cứ điều gì khác mà ngài muốn con làm. Còn cả Senjuro-kun, con sẽ chăm sóc em ấy, con hứa với ngài. Con chỉ... con không thể... việc rời khỏi đây giống như lại lần nữa mất đi anh ấy..."

"Cô có thể ở lại."

Đang định tiếp tục thì bạn khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn ông.

"Con... Dạ?"

Shinjuro mở mắt. nhíu mày. "Ta nói là: Cô có thể ở lại."

Bạn chớp mắt, sau đó lại gục mặt xuống sàn, cúi đầu thật sâu. "Con cảm ơn ngài rất nhiều, ngài Rengoku, con..."

" Đừng gọi ta như vậy," ông cáu kỉnh. Bạn run rẩy, ấn đầu vào tấm tatami đến mức đầu bạn bắt đầu thấy đau.

"Con xin lỗi ngài..."

" Không." Ông gõ sàn, ra hiệu cho bạn ngồi dậy. Bạn ngồi thẳng hết sức có thể. Điều khiến bạn ngạc nhiên là cặp lông mày cau có của ông lại giãn ra– một biểu cảm mà bạn chỉ có thể miêu tả là ông đang mệt mỏi tột cùng.

"Không. Nếu cô ở lại, đừng gọi ta như vậy ".

Cảm giác lo lắng trong lồng ngực bạn vơi đi.

"Con nên gọi ngài như thế nào ạ?" Bạn ngập ngừng, khe khẽ hỏi.

Shinjuro thở dài, bạn nhận thấy rằng các đốt ngón tay đang nắm chai rượu của ông đã trở nên trắng bệch. Bạn biết ông cũng đang rất đau buồn– giống như Senjuro, giống như bạn vậy.

"Cứ gọi ta là..." ông uống một ngụm sake. "Gifu." (Cha chồng)

-

Cô gái nhỏ trong bộ kimono rực rỡ dẫn bạn vào một căn phòng rộng mở, nơi có một chiếc bàn nhỏ đã chuẩn bị sẵn trà. Chúa công đang ngồi khoanh chân, hai tay cầm cốc trà, nhấp nhẹ.

"Oyakata-sama," cô gái nói bằng giọng như đang hát. "Khách của ngài đã đến."

Chúa công gật đầu. "Cảm ơn con," ngài nói, rồi đặt cốc xuống. Ngài đưa tay hướng về phía bạn. "Lại đây. Hãy ngồi xuống."

Bạn cúi đầu chào, rồi ngồi xuống tấm chiếu bên phía đối diện bàn trà.

"Uống trà chứ?" Ngài ấy hỏi.

"Cảm ơn ngài," bạn gật đầu, nhận lấy chiếc cốc.

Nhưng chưa kịp uống, mùi hương đã nói cho bạn biết đây là loại trà Kyo thích nhất. Bạn dừng lại, chiếc cốc dừng lại dưới cằm bạn, bạn chẳng thể tiếp tục uống.

Chúa công chắc đã nhận thấy điều đó, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi. "Sao không uống?"

Bạn không uống mà đặt lại cốc xuống bàn. Bạn không thể uống loại trà yêu thích của anh ấy. Không thể uống khi không có anh ấy.

Nhưng có lẽ Chúa công biết điều đó.

"Tôi..." bạn do dự.

"Con có thể thành thật với ta." Vẫn nụ cười ấm áp ấy, lại phảng phất một nỗi buồn.

"Thật sự rất khó," bạn thừa nhận, nhìn chằm chằm vào cốc trà.

Căn phòng im lặng khi Chúa công nhâm nhi tách trà của ngài. Bạn lắng nghe tiếng gió bên ngoài, tiếng gió rì rào nhẹ trong đêm. Tiếng lửa lách tách sưởi ấm ngôi nhà.

"Con biết đấy," ngài nhẹ nhàng nói, "Kyojuro thực sự rất yêu con."

Trái tim bạn nứt ra. "Cảm ơn ngài, Oyakata-sama. Tôi biết."

"Hôm nay ta gọi con đến là để cho con xem một thứ." Ngài đặt tách trà của mình xuống và vẫy tay. Một trong hai cô gái đang đứng ở cửa phòng phía sau ngài tiến về phía trước. Cô ấy đưa cho ngài một cuộn giấy, và bạn nhận ra trên đó có con dấu của gia tộc Rengoku.

"Cậu ấy đã đưa cái này cho ta trước khi đi thực hiện nhiệm vụ cuối cùng," Chúa công giải thích, rồi cẩn thận gỡ cuộn giấy. Sau đó, ngài nhìn cô gái vẫn đứng bên cạnh. "Con có thể đọc nó cho chúng ta được không?"

Cô ấy gật đầu và nhận lấy cuộn giấy. Dù cô ấy đọc với giọng như hát nhưng bạn ngay lập tức nhận ra cách hành văn của Kyojuro.

" Oyakata-sama:

Tôi rất vinh dự khi được phục vụ Sát quỷ đoàn, và vì vậy, để bắt đầu bức thư này, tôi muốn làm rõ rằng, trên tất cả, tôi luôn tôn trọng nghĩa vụ của mình với tư cách là một kiếm sĩ và là người bảo vệ những mạng sống quý giá.

Tôi phải nêu rõ điều này, bởi vì điều tôi sắp nhờ ngài có vẻ mâu thuẫn với những lời thề tôi đã lập với tư cách là một người bảo vệ cho những người dân thường không có khả năng tự vệ.

Tôi chắc rằng ngài đã biết việc tôi đã đón một cô gái về nhà mình. Cô ấy là ngọn lửa của tôi và là mặt trời của tôi. Ở bên cô ấy, tôi mạnh hơn tôi khi không có cô ấy.

Tôi yêu cô ấy.

Vậy nên, Oyakata-sama, tôi muốn cầu hôn cô ấy. "

"Ôi" bạn thở nức nở, đưa bàn tay lên che miệng. Những giọt nước mắt nóng hổi trên má bạn tràn ra từng kẽ tay.

Cô gái tiếp tục đọc.

"Trở thành vợ của tôi, và tôi sẽ luôn bảo vệ cô ấy, trân trọng cô ấy và giữ cô ấy bên mình, mãi mãi. Tôi nguyện rằng tình yêu của tôi dành cho cô ấy sẽ không cản trở bổn phận của tôi. Thực sự thì, có cô ấy bên cạnh, tôi sẽ trở thành một Trụ cột tốt hơn!

Cha tôi đã đồng ý yêu cầu của tôi. Tôi mong ngài sẽ chúc phúc cho chúng tôi, Oyakata-sama.

Nếu như ngài cho phép tôi có được hạnh phúc này, tôi thề với mạng sống của mình sẽ không bao giờ từ bỏ cô ấy.

Trân trọng,

Rengoku Kyojuro. "

"Ôi," là tất cả những gì bạn có thể phát ra, là tiếng nghẹn ngào từ trong cổ họng vì kìm nén nức nở.

Chúa công vươn tay qua bàn, nhẹ nhàng nắm lấy tay bạn "Ta đã chúc phúc cho hai người."

Bạn cúi đầu, nước mắt rơi vào trà. "Cảm ơn ngài," bạn thút thít. "Vì đã nói với tôi. Tôi– tôi– "

Bạn không biết phải nói gì. Bạn chỉ có thể dùng tay áo cố gắng lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi trên mặt.

Chúa công xoa lòng bàn tay bạn bằng hai ngón tay cái rồi thả ra. Sau đó, ngài lấy ra một thứ gì đó từ gầm bàn - một gói được bọc bằng giấy gạo.

"Cậu ấy định đưa nó cho con, phu nhân Rengoku ."

Một tiếng nức nở thoát ra, bạn che miệng mình, nuốt những giọt nước mắt xuống.

Anh ấy muốn kết hôn với bạn.

Bạn nhận lấy và cần thẩn mở gói giấy gạo.

Khi bạn nhìn thấy thứ bên trong, bạn chỉ có thế phát ra tiếng cười lẫn tiếng khóc nức nở. Bạn ngay lập tức nhận ra nó giống hệt như trong bức tranh trong phòng cha Shinjuro.

Đó là bộ kimono cưới của mẹ Kyo.

-

Bạn bồn chồn cắn móng tay trong khi ngồi đợi trên giường bệnh nhân.

Thay vì là một y tá, bạn đã trở thành bệnh nhân trong Điệp Phủ cả một buổi sáng, thậm chí một buổi sáng đã là quá nhiều. Bạn nhìn những kiếm sĩ diệt quỷ bị thương trên giường bên cạnh, bạn cảm thấy mình thật ích kỷ khi lại nằm đây điều trị chỉ vì đau đầu và buồn nôn. Đáng lẽ ra bạn không nên nói với Shinobu, nhưng cô ấy khăng khăng rằng bạn cần theo dõi sau khi bạn lỡ trượt chân.

Cuối cùng cũng thấy trợ lý của Shinobu bước vào phòng.

"Chị đã nói với em là chị ổn mà", bạn nhanh chóng nói trước khi cô trợ lý định mở lời. Bạn đưa chân xuống giường, chuẩn bị xuất viện. "Chắc chị chỉ bị nhiễm virus thôi."

"Em xin lỗi, chị Rengoku, nhưng kết quả xét nghiệm lại không nói như thế."

Bạn nhíu mày. "Ý em là sao? Nó nói sao?"

Trợ lý quỳ một gối trước giường bạn khiến bạn phải nhìn xuống. Cô ấy cắn môi, ngập ngừng.

"Chị Rengoku, "cô ấy bắt đầu," Em muốn hỏi điều này khá tế nhị, nhưng... lần cuối chị cùng anh Rengoku... "

Cô ấy ngập ngừng làm bạn nghiêng đầu. "Làm sao cơ?"

Cô trợ lý thở hắt ra, cố gắng kiềm chế nóng nảy. "Ừm. Chị với anh Rengoku đã từng... à... "

Bạn nhướng mày.

" Đã từng có quan hệ." Shinobu bước vào, nói nốt câu dang dở của cô trợ lý đang bối rối.

Đôi mắt bạn mở to, các manh mối ghép lại với nhau.

"Ừm," bạn nói. "Ừ. Bọn chị đã làm, ngay trước nhiệm vụ cuối cùng của anh ấy ".

Cô trợ lý nhìn Shinobu. "Vậy thì khớp thời gian rồi".

"Cô Shinobu? Ý cô là... "Bạn sốc đến nỗi không thể nói ra từ nào. Tay bạn lần xuống bụng mình.

"Đúng vậy," Shinobu nói, mỉm cười. "Chị mang thai rồi, chị Rengoku. Xin chúc mừng."

Sau đó, là những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má bạn.

_______

Lời tác giả:

Và sau đó đứa trẻ trông giống hệt Kyo / Senjuro / Shinjuro LMAO

Cảm ơn các bạn đã đọc! Tôi mong là mọi người thích nó! Đây là lần đầu tiên tôi viết fic KNY và ở ngôi thứ hai nên hi vọng mọi người để lại ý kiến của mình. Tôi sẵn sàng tiếp thu. [Để diễn tả đúng tâm lý nhân vật đúng là khó hơn tôi nghĩ UGH]

Chúc một ngày tốt lành! <(^ 3 ^)>

Nguồn: https://archiveofourown.org/works/36745768/chapters/91665865?show_comments=true&view_full_work=false#comment_514459822


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net