KHÔNG VẤN ĐỀ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Fic dịch][STONY] KHÔNG VẤN ĐỀ

Author: Sineala (Ao3)

Source: The Opposite of A Problem (Ao3)

Trans: HailStony_Chanh

Pairing: Steve Rogers x Tony Stark

Tags: ngắn cực, ngọt, kết hôn giả, người ngoài hành tinh (?), vũ trụ 616,...

Truyện dịch và reup dưới sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem đi nơi khác.

****

Summary:

"Tôi hứa sẽ yêu thương, tôn trọng, và có lẽ không vâng lời anh, và, uh, coi anh là người chồng hoàn-toàn-bất-hợp-pháp-gắn-bó-không-rời của mình, dù là khi bệnh tật hay khỏe mạnh, mặc kệ tất cả những người khác, cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta, hay ít nhất là 72 giờ tới."

****

Tony canh giờ để đón Carol khoảng 5 phút sau khi cô trở về từ không gian. Bầu trời trên tòa tháp Avengers vẫn lấp lánh ánh vàng bởi những hạt photon của cô. Phần còn lại của đội – trừ Steve, người đang ở ngoài tiệm tạp hóa mua sữa sau khi chạy bộ theo nghĩa đen – vây quanh cô, hỏi cô người ngoài hành tinh ra sao, nếu họ tốt tính, lần gặp mặt chính thức đầu tiên sẽ diễn ra như thế nào.

Gặp những người ngoài hành tinh không muốn giết bạn, nghe mà khỏe cả người.

"Họ gọi mình là cư dân Hsss," Carol đáp, hay cái gì đấy đại loại thế; cô quen họ từ những ngày Nhị phân của mình, đó là lý do vì sao cô hội ngộ với những người bạn cũ ở NASA trước. "Họ rất tuyệt," cô nói thêm. "Họ thuộc loài bò sát. Họ sống theo công xã. Họ bắt cặp với nhau."

Và rồi ánh mắt cô và Tony – người đang đứng ở đầu kia của đội chạm nhau, khuôn mặt cô đột ngột trắng bệch.

Okay, có rắc rối rồi.

"Đặc quyền đồng lãnh đạo nhóm," Tony nói, có lẽ khắc nghiệt hơn cần thiết, nhưng sao cũng được, việc gì đó dường như rất tệ đã xảy ra và gã cần phải biết. "Tôi cần nói chuyện với Warbird một mình. Tất cả những người khác, ra ngoài."

Có một vài tiếng càu nhàu, nhưng chẳng mấy chốc căn phòng đã trống trơn, chỉ còn lại gã và Carol, người đang siết chặt đôi tay đeo găng đen của mình.

"Chuyện gì thế?" Tony hỏi. "Thôi nào. Tôi không muốn bị thất vọng đâu. Họ không tán thành để Avengers làm người trung gian cho cuộc đàm phán à?"

Họ đã đồng ý là nó đáng để thử; sau cùng, bọn họ có rất nhiều kinh nghiệm đối phó với người ngoài hành tinh.

"Không, họ đồng ý." Carol nói, mặc dù trông cô có vẻ miễn cưỡng. "Anh và Cap, đồng lãnh đạo của Avengers, chính thức được Hsss chấp thuận là người đàm phán. Họ đã sẵn sàng và muốn gặp anh càng sớm càng tốt. Thật sự thì, họ cực kỳ phấn khích."

Mọi chuyện nghe rất tuyệt vời với Tony. Chính xác là những gì bọn họ muốn. "Thế vấn đề là gì?"

Carol cắn môi. "Có lẽ chúng ta nên đợi đến khi Cap quay lại để nói về vụ này."

"Carol."

"Ừm." Carol lúng túng. Cô ấy không thể nhìn thẳng vào mắt gã. "Có lẽ đã có... một sự hiểu lầm nho nhỏ."

****

Steve không nói bất cứ điều gì trong suốt 10 giây sau khi Tony kể lại mọi chuyện cho anh. Tony thấy yết hầu anh ta trượt lên rồi xuống còn mặt thì trắng bệch như bị ma rượt.

Ước mơ của Tony rằng Steve sẽ bí mật đáp lại tình cảm của gã thật là xa vời.

"Để tôi xem mình có hiểu đúng không nhé," Steve nói. "Hsss có... cái gì đó... về ghép-đôi-thành-cặp." Tony bị ấn tượng bởi Steve thốt ra một cụm từ anh ta nhặt ở đâu đấy không ai hay. "Tất cả các nhà lãnh đạo, nhà thám hiểm và nhà khoa học nổi tiếng ở hành tinh họ,v...v..., đều là cái mà chúng ta coi là vợ chồng. Vì vậy, khi Carol nói rằng Captain America và Iron Man là thủ lĩnh của Avengers, họ cho rằng chúng tôi đã-"

"Phải." Tony ngắt lời anh chỉ vì gã không muốn nhìn thấy Steve nói ra từ "kết hôn" với ánh mắt buồn bã, thất vọng như thế.

"Và không ai muốn giải thích với họ rằng chúng ta không hề à?"

"Theo tôi hiểu," Tony nói. "Họ đã cảm động sâu sắc vì người Trái đất cuối cùng cũng biết làm những việc đúng đắn và không ai muốn hủy hoại cuộc đàm phán bằng việc phủ nhận niềm háo hức của họ."

Steve lại nuốt nước bọt, và đôi mắt anh im lặng khép lại. "Okay. Chà," anh nói, "Nếu đó là vì nhiệm vụ."

Tony đã có một thập kỷ tưởng tượng được hẹn hò cùng Steve. Cầu hôn Steve. Kết hôn với Steve. Nhưng không tình huống nào trong số chúng từng bắt đầu kiểu này.

****

Cảm giác thật kì quặc, tất cả mọi chuyện luôn, chẳng hạn như việc chuẩn bị toàn bộ nhẫn, hoa cưới các thứ trong tổng cộng có ba ngày, và không có sự làm chứng của pháp luật – vì nó chỉ là màn kịch che mắt Hsss. Mặc khác, nếu không cưới có khi còn lạ lùng hơn. Có lẽ Hsss sẽ chú ý nếu họ không làm điều này.

Tony dành nửa giờ đồng hồ tại một cửa hàng trang sức rất kín đáo để chọn mua một chiếc nhẫn cưới cho nam – bằng vàng, đơn giản, cổ điển, cỡ mười hai (ai đó có bàn tay thật lớn...) – bởi vì gã luôn cho rằng Steve là người theo chủ nghĩa truyền thống. Trong suốt những năm qua, gã đã luôn nghĩ đến việc đúc chiếc nhẫn của riêng mình, có biểu tượng Iron Man, thêm cái lõi làm từ vibranium – quá lộ liễu, có lẽ thế? – nhưng cuối cùng gã nghĩ rằng Steve, người bao giờ cũng thực tế, sẽ muốn thứ gì đó có thể thật sự tháo ra được trong những tình huống khẩn cấp.

Chẳng phải là Tony nghĩ về chuyện này quá nhiều hay gì đâu.

Họ hỏi gã rằng liệu gã có muốn khắc gì lên không, và chỉ cần tưởng tượng ra nó thôi cũng đủ khiến trái tim Tony muốn vỡ thành từng mảnh trong lồng ngực.

Có, có, gã muốn.

Tony liên tục mở nắp hộp nhẫn suốt dọc đường về nhà, lấy chiếc nhẫn ra và ngắm nghía dòng chữ GỬI WINGHEAD, TỪ SHELLHEAD CỦA ANH lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

Gã tự hỏi vũ trụ nào đang trừng phạt gã lần này.

****

Đêm đó, Steve xuất hiện ở cửa phòng Tony và lôi một chiếc hộp nhung giống hệt của gã khỏi túi ở thắt lưng. Quai hàm anh siết chặt, cứng ngắc như thể anh ta đang cố chống lại một sự tra tấn nào ấy. Anh tháo găng tay ra và để chúng rơi xuống đất.

"Tôi đoán chúng ta nên," Steve mở miệng, và anh không hề nói hết câu. Rốt cuộc thì ngày mai bọn họ cũng sẽ phải gặp Hsss.

"Phải, okay," Tony nói đồng thời mò mẫm tìm cái hộp trong túi. Ngón tay gã quá trơn còn bàn tay thì run rẩy. "Tình yêu, tôn trọng và phục tùng. Đại loại thế."

Steve híp mắt đầy hoài nghi rồi anh nhướn mày. "Anh đang hứa sẽ nghe lời tôi đấy à?"

"Uh," Tony nói. Gã không nghĩ họ sẽ đi xa tới vậy đâu, kiểu như tuân thủ lời thề thực sự ấy. "Có lẽ là không."

Nụ cười của Steve nhạt đi. "Có lẽ thế thì tốt hơn."

Trước khi Steve có thể hối hận và chuồn mất, Tony nắm lấy tay anh, cầm chiếc nhẫn ở tay kia, và gần như hét lên. "Tôi hứa sẽ yêu thương, tôn trọng, và có lẽ không vâng lời anh, và, uh, coi anh là người chồng hoàn-toàn-bất-hợp-pháp-gắn-bó-không-rời của mình, dù là khi bệnh tật hay khỏe mạnh, mặc kệ tất cả những người khác, cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta, hay ít nhất là 72 giờ tới." Tony nghĩ rằng mình đã nêu đủ các yếu tố cần thiết, có thể còn sắp xếp đúng thứ tự ấy chứ, nhưng tâm trí gã lại hoàn toàn trống rỗng, vì thật khó để nói. "Uh. Với chiếc nhẫn này, anh lấy tôi nhé?"

Nó nghe khá thú vị khi còn ở trong đầu gã, như thể một trò đùa, nhưng chắc chắn nó không giống lúc gã nói ra thành lời. Nghe cứ như một lời thề đích thực ấy.

Steve nghiêm túc chớp mắt nhìn gã, mắt mở to và sửng sốt, Tony nhân cơ hội đeo chiếc nhẫn vào tay anh ta. Vừa khít.

"Anh cũng thế chứ?" Tony hỏi. Giọng gã khàn khàn.

"Tôi cũng thế." Steve kiên định nói, và anh nắm lấy tay Tony. Anh nhìn thẳng vào mắt Tony; Steve không có ý định lùi bước trước chuyện này. Anh hắng giọng. "Có nhau và giữ nhau, từ ngày hôm nay trở đi, dù tốt hơn, dù tệ hơn, dù giàu có hay nghèo khổ, khi ốm đau lẫn khi khỏe mạnh, cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta."

Okay, Steve có vẻ nhớ được nhiều từ hơn gã.

Gã vẫn quan sát khuôn mặt kiên định—và buồn bã một cách kì lạ—của Steve, vì thế gã không hề cảm nhận được trọng lượng của chiếc nhẫn trên tay cho đến khi Steve buông ra.

Gã nhìn xuống. Dải băng trên ngón tay gã màu đen, kết cấu rõ ràng, mờ ảo trong ánh sáng.

"Nó không phải kim loại," Steve nhẹ nhàng nói. "Là sợi các-bon. Không dẫn điện. Tôi đã hỏi bọn họ cái nào sẽ là chất liệu tốt nếu anh phải làm nhiều công việc liên quan tới điện." Anh liếm môi. "Tôi biết nó trông không giống nhẫn lắm, không có gì lạ mắt hay đắt tiền, nhưng họ nói rằng... đấy là một sự lựa chọn đúng đắn. Cái gì đó anh có thể đeo được."

Ôi, Steve nghĩ cho gã. Chính xác, là gã. Loại nhẫn nào sẽ phù hợp nhất với gã, như thể họ thực sự kết hôn. Tony hoàn toàn không biết nói gì.

"Tôi thích nó," Tony đáp và gã mỉm cười. "Cảm ơn."

Steve đang xoay chiếc nhẫn của mình quanh ngón tay, sang phải, sang trái rồi trầm trồ. Anh trông có chút choáng váng. "Tôi cũng thích cái của tôi," Anh thì thầm. "Nó hoàn hảo."

Đột nhiên khuôn mặt Steve có vẻ gần.

"Uh," Tony nói, "Tôi-tôi nghĩ là chúng ta không nên- tôi đoán vậy là đủ rồi, thế đấy."

"Phải," Steve máy móc lặp lại, lùi một bước. "Đó là tất cả."

Gã tự hỏi Steve sẽ phản ứng ra sao nếu gã đề nghị hôn anh.

****

Tối hôm ấy, Tony đã tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay rồi gã thấy bên trong lòng nhẫn là dòng chữ EM LUÔN LÀ TƯƠNG LAI CỦA TÔI, và Tony muốn khóc, thực sự.

****

Như Carol đã hứa, các đại diện Hsss rất vui mừng khi được gặp họ.

"Tôi là Thsssth," con thằn lằn cao 6 feet đầu tiên nói, và – anh ta? Cô ta? Hay họ? – ra hiệu về hướng một con thằn lằn khác trông chẳng khác quái gì. "Đây là bạn đời của tôi, Khhh."

"Chúng tôi là những nhà ngoại giao chính của Hsss." Khhh nói. Họ đã kết hôn, giống như Carol nói. "Rất vui được gặp anh." Họ, ờ, làm gì đó trông khá giống cười. Cái lưỡi dài ngoằng bật ra.

"Tôi cũng thế," Tony nói, "Tên tôi là Tony Stark, và đây là--" ôi Chúa lạy Chúa –" chồng tôi, Steve Rogers. Chúng tôi dẫn dắt Avengers cùng nhau, và chúng tôi thay mặt Trái đất bày tỏ niềm hiếu khách sâu sắc."

Tay Steve nắm lấy tay gã, Tony hầu như chẳng thể cảm nhận được gì qua bộ giáp, và mấy người Hsss gật gù ra chiều cực kỳ thỏa mãn.

Tony cho phép bản thân giả vờ, dù chỉ trong nửa giây thôi, rằng chuyện đang diễn ra là thật.

****

Ngày đầu tiên của cuộc đàm phán diễn ra hết sức tốt đẹp. Bọn họ được chia một khu riêng trên chiến hạm của Hsss, và Tony biết rõ hơn ai hết rằng chắc chắn không thể thiếu thứ kịch bản ôi-không-còn-đúng-một-giường nhảm nhí.

Thừa nhận đi, ôi-không-còn-đúng-một-giường chỉ tồn tại trong mấy cuốn tiểu thuyết ba xu vớ vẩn thôi.

Có một cái hố ở giữa sàn, nó chứa một 'rừng' gối sặc sỡ sắc màu, đủ loại hình dạng và kích cỡ khác nhau. Trông chỗ này khá thoải mái. Kì quặc, nhưng thoải mái. Tony nghĩ rằng bên dưới chắc hẳn có cát.

"Nơi này ổn chứ?" một trong hai phục vụ- ờm, rõ ràng có hai người mà nhỉ... - hỏi, nghe có vẻ lo lắng ra trò. Đuôi của họ không ngừng vung từ phải sang trái, cực kỳ kích động. "Đây là những chỗ ngủ tốt nhất trong hạm đội. Chúng tôi đã nghiên cứu loài của anh và thêm gối với vải. Chúng không đáp ứng được mong đợi của hai người ư? QAQ"

"Ổn mà, ổn mà." Steve vội vàng nói. "Ừm. Những thứ này rất... đáng yêu. Thật là vinh dự."

Cư dân Hsss còn lại tạo ra một âm thanh rít lên chói tai vô cùng và vài giây sau, chỉ còn Steve và gã.

"Chà," Steve nói, nhìn chằm chằm vào đống gối bảy sắc cầu vồng. "Một đêm qua sớm thôi."

Tony thở dài. "Thôi nào, anh yêu, vào hố gối đi. Để tôi cởi áo giáp ra đã rồi sẽ xuống với anh."

Steve quan sát gã bằng khuôn mặt không cảm xúc khi Tony bắt đầu nới lỏng các mắt xích trên bộ giáp của mình – sau đó Steve nhìn chằm chằm khi gã tháo phần giáp tay ra.

"Sao thế?"

"Anh đang đeo nhẫn."

Tony liếc xuống tay mình. "Ừm, phải đấy. Anh không đeo à?"

Steve cởi bỏ găng tay của anh, ngón tay anh lấp lánh ánh vàng. "Có, nhưng tôi nghĩ rằng anh không muốn—" Anh ngừng lại và thở dài. "Đừng bận tâm."

Được rồi, rõ ràng Steve cho rằng Tony còn chẳng thèm quan tâm tới cuộc hôn nhân giả dối này. Tuyệt cú mèo!

Hóa ra hố gối – nơi có cát ấm ở dưới, cảm ơn nhiều, các anh bạn bò sát – là dạng dốc xuống đáy, có nghĩa là nếu có hai người trong đó thì trăm phần trăm sẽ cùng nhau lăn vào giữa. (J ) Cũng đồng nghĩa với việc bọn họ không thể nào tránh được tiếp xúc thân mật.

Nó cũng chứng minh rằng Steve thật sự ôm rất sướng và có mùi cực kỳ dễ ngửi.

Tony ghét cuộc sống của gã.

****

Họ đang ở bữa tối kết thúc cuộc đàm phán trong ngày thứ hai khi Thsssth, bên kia bàn, cúi xuống và hỏi Steve. "Vậy làm thế nào mà hai anh lại yêu nhau?"

Tony căng thẳng. Họ đã không thực sự nghĩ ra một câu chuyện tử tế cho tình huống này. Gã không hề nghĩ là người Hsss sẽ hỏi thế. Gã chờ Steve lắp bắp, ngây ngốc vì ai chả biết Steve là kẻ nói dối tệ nhất trên đời.

Nhưng Steve lập tức bừng sáng. "Có chút phức tạp," anh nói. "Tôi đã ở... chà, dạng như hôn mê. Người hành tinh các anh có vậy không? Tôi đã bị thương và nơi đó rất lạnh rồi tôi ngủ."

Thsssth tạo ra một âm thanh có vẻ khá là hào hứng. "Bất tỉnh. Ngủ đông. Vâng, vâng. Chúng tôi có cái đó."

Tony bưng miệng cười khẽ. Ôi thằn lằn. Họ hàng gần hay gì?

"Chà," Steve tiếp tục. "Tôi đã ngủ suốt một thời gian dài. Nhiều năm liền. Và khi tôi thức dậy, Tony đã... anh ấy ở ngay đó. Người đầu tiên tôi gặp, thực sự." Anh nở nụ cười, chìm sâu trong kí ức. Như thể tất cả đều là thật. Như thể anh không hề giả vờ. Rõ ràng Steve đã tiến bộ vượt bậc trong khoản nói dối kể từ khi Tony lần đầu gặp anh. "Anh ấy... thật tốt bụng. Thật chu đáo. Và tôi nghĩ đó là lúc tôi yêu anh ấy. Ngay từ đầu. Chỉ vậy thôi."

Hẳn rồi, đó chính xác là câu chuyện tình bi thương của gã, và cá chắc luôn là Steve không hề biết.

Khhh hú lên. "Siêu lãng mạn luôn."

"Tôi cũng nghĩ thế," Steve đáp. Anh mỉm cười rồi anh nhìn Tony, và nụ cười lập tức tắt ngúm.

Chúa ơi, Steve thậm chí giả vờ yêu gã thôi cũng ghét. Thật không công bằng.

****

Một lần nữa, mọi thứ đi chính xác theo kế hoạch. Các cuộc đàm phán sơ bộ kết thúc vào ngày thứ ba, họ chào tạm biệt Hsss và tại đây, họ đang ngồi trong phi thuyền không gian và chờ cú nhảy Alpha về thẳng Trái Đất.

Tony liếc nhìn Steve, người ngồi trên ghế phi công phụ. Anh ta trông có vẻ trầm tư. Và... buồn nữa. Có lẽ anh đang đếm ngược từng phút trước khi nhiệm vụ ngu ngốc này kết thúc.

"Không thể chờ được ngừng kết hôn với tôi hả?" Tony hỏi, cố gắng cười ha ha.

Steve nhảy dựng, như thể câu hỏi hoàn toàn bất ngờ. Anh quay mặt sang và nhìn thẳng vào mắt Tony. "Đó thực sự là những gì anh nghĩ à?" Giọng anh trầm thấp, lặng lẽ và run rẩy.

"Khi anh trông khốn khổ như thế này," Tony đáp, "Ừ, phải đó." Gã mở lòng bàn tay rồi lại nắm vào. Bây giờ,Tony đang không mặc bộ giáp, gã có thể thấy chiếc nhẫn vừa khít trên ngón tay mình. Gã sẽ phải tháo nó xuống sớm thôi. "Này, tôi xin lỗi vì mọi chuyện thật khó xử và khủng khiếp đồng thời xin lỗi anh vì khiến anh phải làm điều này cùng tôi. Chúng ta có thể giả vờ như chưa từng có gì xảy ra hết. Chúng ta có thể trở lại như bình thường. Tôi xin lỗi nếu anh cảm thấy tồi tệ. Tôi biết mình không hề giống với những gì anh muốn. Tôi hiểu mà. Xin lỗi nhé."

Và rồi Steve đặt tay lên gáy gã, thật nhẹ nhàng. Ngón tay cái khẽ vuốt ve xương quai hàm.

Tim Tony thình thịch nhảy lên trong lồng ngực. "Steve?"

Steve cười nửa miệng. "Điều đó hoàn toàn không phải vấn đề của tôi đâu, thật đấy." Mắt anh mở to. Lo lắng. "Tôi bắt đầu nghĩ đó là rắc rối chung của chúng ta."

"Steve?" Tony lặp lại, bởi vì người tóc vàng không thể nào đang nói đến những gì Tony nghĩ anh nói được, bởi vì vậy có nghĩa là-

Steve cúi xuống và hôn gã. Ban đầu, như dự kiến, vô cùng nhẹ nhàng và vỗ về nhưng sau đó ngày càng ngấu nghiến và điên cuồng hơn khi Steve kéo Tony ra khỏi ghế và để gã ngồi vào lòng anh.

"Yeah." Steve cụng nhẹ trán mình vào trán gã và mỉm cười. "Không thể làm như thế này – rõ ràng là một bi kịch."

Steve nắm lấy tay Tony, dịu dàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay gã.

"Nhân tiện, tôi vẫn thích cái nhẫn," Tony nói. Gã hít một hơi thật sau. "Tôi nghĩ... có lẽ tôi sẽ không muốn tháo nó ra."

Tony ngước mắt lên, gã run rẩy khi bắt gặp nụ cười của Steve, gần gũi và đột ngột bừng sáng cả không gian.

"Chúng ta có thể làm lại tất cả một lần nữa?" Steve đề nghị. "Mặc những bộ đồ đẹp, có vài người bạn xung quanh cùng một bữa tiệc sau đó, có lẽ cả bánh kem và khiêu vũ nữa?"

Đây có lẽ là đề xuất kì quặc và lãng mạn nhất trong lịch sử khai sinh của vũ trụ. Tony cho rằng nó nghe tuyệt cú mòe! Chúa ơi, vậy là bọn họ có thể thật sự đám cưới.

"Chắc chắn, sao lại không?" Tony nói. "Ý tôi là, chúng ta đeo sẵn nhẫn rồi này."

****

Phát mợt vì tên mấy con thằn lằn QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net