Chapter 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ồ, anh ấy đang đòi hỏi , phải không?” Peter đảo mắt tinh nghịch.

“Ông chủ xin lỗi vì cách dùng từ của mình nhưng nói rằng 'nếu em không chịu vào đây, tôi sẽ không cho em xem DUM-E trong một tuần'."

Peter trườn ra khỏi giường, lẩm bẩm “Cũng chẳng khá hơn là bao.”

Cậu không thay quần áo Tony cho mượn hay dọn giường, thay vào đó chui ra khỏi phòng và chạy vội về phía nhà bếp. Peter thấy Tony ở đó, đang đứng bên bếp lò và săm soi chảo trứng với ánh mắt ngờ vực.

“Sao anh dám đe dọa tôi bằng DUM-E?” Peter giận dữ, bước vào bếp và dựa người vào quầy.

“Nó đưa em đến đây, phải không?” Tony nhún vai và quay lại với cái chảo trước khi Peter kịp trả lời. “Những thứ này có hợp với em không?”

Mặt Peter nhăn lại vì bực tức. “Tony. Anh không bật bếp.”

“À,” Tony bật bếp. “Tôi có thể thấy đó sẽ là một vấn đề như thế nào.”

Peter bật cười, vỗ nhẹ vào lưng anh. "Anh không cần phải làm cho tôi bất cứ điều gì, tôi cần phải đi."

“Em sẽ không rời khỏi căn hộ áp mái này khi đói đâu,” Tony bướng bỉnh nói.

Trái tim của Peter tan chảy, được yêu mến bất chấp việc Tony khăng khăng đòi chăm sóc cậu như thế nào. Cậu tìm kiếm trong bếp cho đến khi tìm thấy một quả chuối, giơ lên ​​cho Tony xem.

“Tôi sẽ lấy cái này.”

"Như thế là không đủ."

Khi Tony đun nóng trứng, Peter phản đối: “Tôi không có thời gian. Bài giảng của tôi sắp bắt đầu rồi.”

Tony để lại món trứng nóng hổi với một tiếng thở dài bất mãn, ra khỏi bếp và quay lại với chiếc ví da nắm chặt trong tay. Anh ta ném nó cho Peter, người đã lao tới với đôi chân vụng về để bắt lấy nó.

“Cái này để làm gì?”

“Để em có thể ăn gì đó sau khi nghe bài giảng xong,” Tony nói, như thể đó là điều hiển nhiên. “Sau đó em cũng có thể đi mua sắm nếu muốn. Không có giới hạn trên thẻ của tôi."

Miệng Peter há hốc, sửng sốt. Tony là một tỷ phú nổi tiếng, có nhiều tiền hơn mức cậu có thể hiểu được, và anh ta ở đây, dâng tất cả cho cậu. Tất cả chỉ vì Peter không ăn sáng.

“Không cần chuẩn bị sao?” Tony đuổi Peter đi, liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay.

Peter lao ra khỏi bếp, đến phòng dành cho khách, rồi đến giảng đường của mình. Vài giờ sau, khi cậu đang kiếm cho mình một ít thức ăn, Peter vẫn nghĩ về Tony.

_________

“Vậy là cậu không còn ốm nữa?” MJ kiểm tra, nhìn chăm chú vào Peter.

Khi cậu gật đầu, cô ấy đưa cho cậu một miếng khoai tây chiên, như thể thưởng cho Peter vì sức khỏe tốt. Peter nhúng miếng khoai tây vào sốt cà chua và cho vào miệng, ngâm nga đầy hài lòng. Khoai tây chiên sẽ không bao giờ cũ.

“Làm thế nào mà cậu bị bệnh được? Tôi nghĩ rằng cậu sẽ không bao giờ bị ốm sau 'sự kiện'...”

Ned quan sát với ánh mắt nghi ngờ, giọng hạ xuống thì thầm, “...bị nhện cắn đó.”

Peter và MJ nhìn nhau thích thú trước sự thận trọng. Ned từng là một người rất to mồm, sẵn sàng hét lên từ mái nhà rằng Peter là 'Người Nhện', nhưng có vẻ như việc học đại học đã khiến anh trở nên dịu dàng hơn. Anh ấy băn khoăn về danh tính của Peter nhiều hơn chính Peter.

“Tôi vẫn có thể bị ốm,” Peter đính chính. “Tôi không có các yếu tố hồi phục, mà tăng tốc hồi phục. Vì vậy, tôi không miễn dịch với bệnh tật. Tôi chỉ giải quyết nó nhanh hơn người bình thường thôi.”

Ned thở dài tiếc nuối. "Cậu thật may mắn."

Người phục vụ của họ, một người đàn ông tốt bụng tên là Boris, tiến đến bàn với hóa đơn. Họ đã kết bạn với Boris ngay lần đầu tiên đến quán ăn, và kể từ đó, họ nhất quyết ngồi vào những chiếc bàn mà anh ấy phục vụ. Bản tính cộc cằn kết hợp với sự quan tâm gần như của một người cha, đã thu hút họ đến với anh ấy như ruồi hút mật.

"Các cháu đang khủng bố tôi để làm gì, huh?" Boris dừng lại trước mặt họ. "Hãy đi làm phiền người khác"

“Nhưng ông chính là người yêu thích của bọn cháu mà” Peter chớp chớp hàng mi.

MJ tiếp lời “Bên cạnh đó, bọn cháu sẽ rời đi ngay khi ông đưa hóa đơn.”

“Vì vậy, hãy đưa nó cho bọn cháu ạ!"
Ned cầu xin, đôi môi căng ra thành một nụ cười toe toét.

“Những đứa trẻ chết tiệt,” Boris lẩm bẩm, đặt hóa đơn lên chiếc bàn tròn.

Khi Ned và MJ tiếp tục cuộc trò chuyện của họ với Boris, Peter với lấy hóa đơn, quyết định chiêu đãi bạn bè của mình.Cậu thường không đủ khả năng chi trả cho tất cả chúng, nhưng với chiếc ví của Tony đang đè nặng lên túi, Peter muốn chớp lấy cơ hội. Bất kỳ cảm giác tội lỗi nào mà cậu cảm thấy khi lấy tiền của Tony đều bị xua tan bởi lời nhắc nhở rằng Tony có rất nhiều thứ, và thậm chí còn đề nghị cậu đi mua sắm.

Peter nhét một tấm thẻ đen bóng bẩy vào ngăn đựng séc và viết tiền boa cho Boris. Cậu đưa nó cho ông, và người đàn ông biến mất khỏi tầm nhìn của họ để đi rút số tiền.

“Peter,” Ned khăng khăng kéo tay áo cậu để thu hút sự chú ý của  “Đó là thẻ tín dụng đen.”

“Chỉ có một người có thể có nó” MJ nhoài người về phía trước. “Nói sự thật đi, Parker!”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net