Help Me Or Help You ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hinata's POV

Làm ơn, Kageyama, giúp tôi.

Tôi cố gắng hét lên, cố gắng kêu cứu, nhưng một trong số những người đó đã nhét tất của họ xuống cổ họng tôi. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên khuôn mặt tôi khi tôi cố gắng để không bị ngạt thở.

- Nhanh lên ! Người khác thấy bây giờ ! - Tên đang nắm cánh tay phải của tôi nói.

- Chà nó có hơi khó khăn khi cố gắng đạt được điều đó đối với một chàng trai khi bạn không phải là một thằng đồng tính ! Thêm vào đó, không có ai đến đây vào lúc này đâu.

- Hãy thử tưởng tượng nó là một cô gái. Nó nhỏ nhắn như một cô gái. Đó có phải là lý do tại sao mày là một người đồng tính luyến ái không ? Vì mày mong manh và nhỏ bé như một cô gái ?

Tôi lắc đầu khi cả nhóm cười. Tôi cảm thấy họ đang kéo quần của tôi xuống và khuôn mặt của tôi đầy bối rối và xấu hổ khi quần lót và quần dài chạm vào mắt cá chân của tôi.

- Này ! Mông của nó trông giống như một cô gái ! Nó căng tròn và hồng hào . - Một trong những người đó nói rồi cười.

Đôi lông mày đang nhíu lại của tôi đột nhiên tách ra và nhấc lên sau khi cảm thấy một thứ gì đó ấm và cứng đang cọ xát vào mông mình.

Điều này đang thực sự xảy ra. Tôi sắp bị cưỡng hiếp. Và không ai ở đây để cứu tôi.

Tôi nghẹn ngào rồi bắt đầu khóc nhiều hơn.

- Nào đừng khóc. - Tôi nghe thấy anh chàng phía sau thì thầm vào tai tôi. - Mày đã làm điều này trước đây phải không ? Với bạn trai của mày ấy.

Tôi lại lắc đầu.

- Không à ? Vậy thì tao sẽ là lần đầu tiên của mày. Điều đó thật tuyệt nhỉ. - Lũ khốn xung quanh tôi bắt đầu cười, giữ chặt tôi hơn.

- Tao đ*o nghĩ thế đâu. - Tôi nghe thấy tiếng gì đó vọng lên. Đột nhiên có một loạt bước chân chạy đua trên hành lang. Những người đang giữ chặt tay chân tôi bất ngờ nằm ​​trên mặt đất kêu lên đầy đau đớn. Tôi ngã xuống sàn. Tôi. vội vàng kéo quần lên và nhìn lên thì thấy cả đội bóng chuyền đang đánh mấy tên đó. Noya đang bóp nghẹt một thằng thì bị Tanka đánh vào ruột. Asahi lao vào vào một thằng khác và bây giờ thằng đó nằm trên sàn, bất tỉnh nhân sự. Daichi đá ba người trong số họ xuống đất trong khi Suga đá vào ruột họ để đảm bảo họ không thể dậy được. Ngay cả Yamaguchi và Tsukishima cũng nắm lấy cả hai cánh tay của một tên và vặn nó ra sau lưng. Sau đó, tôi nhìn sang Kageyama. Cậu ta đang chìm trong cơn thịnh nộ và đấm gần chết tên sắp hãm hiếp tôi.

Một số tên bỏ chạy và những tên đứng dậy cũng bỏ chạy. Ngay sau đó tất cả những người đó đã biến mất, ngoại trừ tên mà Kageyama đang đấm, đá và đánh.

- Kageyama. Dừng lại. - Suga nói. Kageyama phớt lờ mệnh lệnh của Suga và tiếp tục đánh tên đó. - Nó ăn đủ rồi ! - Kageyama không nghe và tiếp tục đánh tên đó bê bết máu. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy sự căm ghét và tức giận trong mắt anh ấy. Nó làm tôi sợ.

- KAGEYAMA ! - Tôi hét lên. Mọi người quay đầu về phía tôi và Kageyama ngừng đánh. Kageyama nhìn thấy sự sợ hãi trên khuôn mặt tôi. Mặt cậu ta dịu lại và thả mạnh gã kia xuống sàn. Anh ta lồm cồm bò dậy và bỏ chạy, vấp chân ngã.

Tôi nhìn sang những người khác. - Làm sao mọi người biết được ?

- Yachi đã nhìn thấy những gì đang xảy ra và cô ấy biết cô ấy không thể làm bất cứ điều gì một mình vì vậy cô ấy đã tìm với tụi anh. Cả đội đã đến nhanh nhất có thể. - Asahi giải thích.

- Cậu không sao chứ ? - Kageyama nói và ngồi cạnh tôi, tay cậu ấy đặt trên mặt tôi.

- Ừ-Ừm. Chỉ hơi run thôi. - Tôi nói và cố gắng làm ra vẻ cứng rắn nhất có thể. Tôi không muốn khóc nhưng tôi thực sự cảm thấy mình sắp làm thể. Kageyama nhắm mắt lại và tựa trán vào trán tôi.

Chúng tôi đã không có buổi tập nào vào ngày hôm đó. Chúng tôi chỉ ngồi xung quanh và nói chuyện và xốc lại tinh thần cho nhau. Các chàng trai đã cho tôi một cái chăn. Họ nói rằng họ đã đọc được trên mạng rằng nên sử dụng nó khi đang sốc. Kageyama và tôi nằm gọn trong góc phòng tập thể dục, tránh xa mọi người. Kageyama đã an ủi tôi suốt thời gian qua bằng cách chỉ rúc vào ngực tôi, thì thầm rằng cậu ấy rất tiếc vì đã không đến sớm hơn và thật ngu ngốc khi điều này xảy ra với tôi.

- Tớ k-không sao-

- Không ! Không phải ! Thật đáng kinh tởm ! Đáng lẽ ra tôi phải ở đó sớm hơn. Tôi muốn đấm tên đó rất nhiều. Tôi muốn giết tất cả. Họ không đáng sống sau khi làm điều đó với cậu. - Kageyama nói. - Cậu rất quý giá với tôi. Và nếu có chuyện gì xảy ra với cậu, tôi không biết mình có thể sống thật với chính mình hay không. - Giọng cậu ấy vỡ vụn ở cuối.

- Kageyama. Hôm nay cậu có thể qua nhà tôi được không ? Mẹ và em gái tôi ra ngoài thăm dì tôi rồi.

- C-Chắc chắn rồi.

~

Khi "luyện tập" kết thúc, mọi người dặn tôi về nhà an toàn và họ hy vọng tôi không sao. Kageyama và tôi chào tạm biệt họ và chúng tôi đi bộ về nhà tôi.

Khi chúng tôi vào trong và cởi giày, tôi gục xuống và bắt đầu khóc vào ngực Kageyama. Cậu ấy ôm chặt lấy tôi và để tôi khóc trong 5 phút.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi ngồi giữa hai chân anh ấy trên ghế dài và xem phim. Đó là một bộ phim hài hước, nhưng tôi không cười như bình thường. Tôi mỉm cười về mặt tinh thần bởi vì tôi không có sức để thật sự cười.

Kageyama ngẫu nhiên hôn tôi rất nhiều trong lúc phim đang chiếu. Điều đó thật kỳ lạ nhưng nó khiến tôi cảm thấy tốt hơn và hạnh phúc hơn. Cậu ấy ôm tôi chặt hơn và tựa đầu vào vai tôi.

- Tôi yêu cậu rất nhiều. - Kageyama nói, giọng như vỡ vụn. Cậu ấy nghe như sắp khóc.

- Tớ cũng yêu cậu. - Tôi nói một cách yếu ớt và áp má mình vào tóc cậu ấy.

~

- Có muốn ăn gì không ? - Tôi nghe Kageyama nói từ trong bếp.

- Ừm, tôi không biết nữa. Có thể là Hot Pocket? Chúng thật sự rất ngon. - Tôi trả lời. Bộ phim cuối cùng đã kết thúc và chúng tôi hiện đang xem một bộ phim khác. Kageyama đã đói và đang ở trong bếp nấu đồ ăn cho chúng tôi.

- Được rồi, tôi cũng sẽ ăn món đó luôn.

Sau một vài phút, Kageyama quay lại với Hot Pockets trên đĩa và trong hộp đựng các tông của chúng.

- Hãy chờ vài phút vì chúng nó đang bốc cháy. - Kageyama nói. Tôi khẽ cười đáp lại và vui vẻ lấy đồ ăn.

Sau khi ăn xong, tôi nghỉ ngơi trên đùi Kageyama và chúng tôi cố gắng xem phần còn lại của bộ phim nhưng cuối cùng chúng tôi lại lăn ra ngủ. Điều cuối cùng tôi nhớ là Kageyama lẩm bẩm câu "Tôi yêu cậu" lặp đi lặp lại.

~~~

jz tr

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net