Day 3. Dancing/Sleeping

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jirou đập mạnh vào chiếc đồng hồ báo thức khi nó rung lên đúng 6:30 sáng và ngồi dậy. Cô thực sự không cần một chiếc ồn ào như vậy, cô đã trải qua suốt thời đi học của mình với chiếc báo thức trên điện thoại.

Kaminari thì khác.

Bạn trai ba năm của cô vẫn đang ngủ ngon lành. Cậu đã tự bỏ chăn ra khỏi người, để lộ phần thân trên rắn chắc dưới ánh nắng bình minh. Mái tóc vàng mềm mại giờ đang rối tung, nước dãi cậu thì chảy ra khỏi miệng. Chiếc gối xanh thậm chí còn thấm vào tạo thành một vũng nước.

Một sự kết hợp hoàn hảo giữa quyến rũ và đáng yêu.

Nhưng cô vẫn rất lo lắng. Cậu đã làm việc quá sức vào ngày hôm qua.

Cô đưa tay xoa nhẹ mái tóc rối của cậu, khiến cậu rên rỉ. Anh hơi hé mắt nhìn cô với tất cả sức lực của một người đã ngủ chập chờn 15 tiếng trước.

Cô thở dài "Vẫn còn đau à?" Một tiếng rên vang lên đáp lại "Thôi được rồi. Em sẽ gọi cho Lurkers và Gang Orca để xin nghỉ hôm nay. Anh ngủ tiếp đi. Chúng ta sẽ ăn sáng sau vậy." Kaminari khẽ gật đầu.

Jirou lo lắng nhìn xuống. Kaminari thường không ổn lắm vào buổi sáng, nhưng cậu chưa bao giờ ở trong tình trạng tồi tệ như thế này.

Cô quyết định gọi Lurkers trước, họ biết rõ hơn về tình trạng của cậu. Cô không biết ai sẽ nhấc máy, nhưng hi vọng người nghe là Sero hơn là Mineta. Mặc dù họ đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện hồi còn đi học, nhưng cô không ưa cậu ta lắm.

"Sero à."

Sero hình như vừa đi tuần tra đêm về, sự mệt mỏi hiện rõ trong giọng nói của cậu "Alo, Kami sao rồi?"

"Không ổn lắm. Các cơ của anh ấy vẫn còn đau nhức, Kaminari thậm chí còn không muốn ăn sáng."

Sero cười khúc khích mặc dù chuyện này không có gì hài hước "Chà, thôi được rồi, hôm nay cậu ấy cũng không có lịch. Edgeshot có lẽ cũng cho cậu ta nghỉ sau ngày hôm qua. Nói với cậu ta hãy mau khỏe lại giúp mình nhé?"

Jirou mỉm cười, thật tốt khi nghe những điều đó từ người bạn cũ của mình "Chắc chắn rồi. Cậu cũng nghỉ ngơi đi."

"Hah!" Tiếng cười nhạt nhẽo pha chút đắng cay vang lên "Làm gì có chuyện nghỉ ngơi chứ"

Jirou thở dài và cúp máy. Là một anh hùng chuyên nghiệp khó hơn cô ấy đã tưởng, nhưng việc thiếu ngủ chỉ là một trong những điều mà cô chưa bao giờ nghĩ đến khi còn đi học.

Cô không may mắn gặp trực tiếp Gang Orca, thay vào đó, một trong những người trợ thủ mặc bộ đồ ninja đã nhấc máy "Chào Earphone! Có chuyện gì vậy?"

Cô cảm thấy chán chường, Jirou không có sức để tiếp kiểu người như này vào sáng sớm "Chào, tôi xin nghỉ hôm nay nhé. Chargebolt vẫn bị chấn thương sau trận đấu ở trung tâm thành phố và tôi sẽ phải chăm sóc anh ấy."

"Được rồi, được rồi, anh ta làm sao vậy?"

"Anh ấy đã ép bản than vượt quá giới hạn của mình. Trước đây thì Kaminari chỉ trở nên ngốc nghếch, nhưng giờ thì nó còn kèm theo cả chuột rút cơ và các cơn đau nhức. Có thể anh ấy bị đau nửa đầu nữa. Kaminari sẽ như cọng bún nhão cả ngày hôm nay. "

Một tiếng rên rỉ bên cạnh như thông báo rằng "cọng bún" kia vẫn còn thức. Cô quay lại và nhìn thấy Kaminari đang bĩu môi hờn dỗi.

Đừng có làm vẻ mặt đấy Denki, anh sẽ như vậy thôi" Và tất cả những gì cô nhân được là một Kaminari đang dỗi và cậu nhắm mắt lần nữa.

"Có vẻ như cậu đang bận nhỉ! Đừng lo, tôi sẽ thông báo lại với sếp"

Jirou thở dài và nhìn xuống Kaminari, cơn đau hiện rõ trên gương mặt cậu. Cậu cau mày, cố gắng chìm vào giấc ngủ một lần nữa. "Cảm ơn, chúc một ngày tốt lành". Jirou vô thức cúp điện thoại trước khi trợ thủ của cô kịp trả lời.

"Denki?" Một tiếng rên rỉ khác phát ra từ người bạn trai đang bị chấn thương của cô. May mắn là cô vừa nghĩ ra một ý tuyệt vời. Cô đặt điện thoại sang một bên và nằm xuống cạnh cậu.

"Denki?" Cô nhẹ nhàng gọi tên anh một lần nữa như một chú cừu non, "Anh có muốn nằm lên ngực em không? Em sẽ nghịch tóc anh cho đến khi anh ngủ được."

Kaminari, mặc kệ những vết thương trên người, ngay lập tức nhào đến vùi đầu vào người cô. Cô biết hiện tại kể cả việc di chuyển cũng khó cho cậu, nhưng cậu ấy đã di chuyển rất nhanh để đưa đầu mình lên ngực cô.

Jirou khẽ cười khi cô luồn những ngón tay của mình vào tóc của Kaminari, sẵn sàng cho một giấc ngủ mới.

Không lâu sau đó, họ đã chìm vào giấc ngủ, và ngày nghỉ của họ bắt đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net