Chap 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng ta cần nói chuyện.

Bucky nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay, người vẫn tựa vào cửa phòng Steve. Chúa mới biết cậu ta đã tốn bao nhiêu lít nước bọt để lý luận với Steve tới giờ. Mặc dù người tóc vàng đã hứa sẽ ngủ một giấc nhưng Bucky vẫn không thể ngăn mình đứng đực ở đây để canh chừng Steve khỏi những mối đe dọa. Bảo vệ Steve khỏi chính cậu ấy. Cậu chàng đang nói chuyện với Stark được nửa chừng thì điện thoại lại reo lên.

Ngay bây giờ.

Bucky cau mày. Stark chưa bao giờ là người chủ động hẹn gặp. Thường thì chỉ có Bucky xuất hiện, cố gắng hết sức để thuyết phục người đàn ông kia quay lại với đoàn đội. Nếu Stark là người chủ động liên hệ thì đó hẳn là một dấu hiệu cho chuyện chẳng lành.

Bucky rời khỏi nơi đang đứng, bước chân lặng lẽ đi trong ngôi nhà tạm bợ của họ. Cậu ta vòng qua góc hành lang tối tăm, tay sắp chạm tới cửa thì bị Clint chặn lại.

"Anh đi đâu vậy?"

Bucky đưa anh ta đoạn tin nhắn. "Tôi cần anh trông chừng Steve một lúc. Hy vọng là tôi sẽ không phải rời đi lâu."

Clint cau mày, đôi mắt trầm ngâm dán chặt vào màn hình điện thoại. "Có vẻ không phải là tin tốt."

"Không, không tốt một chút nào," Bucky gật đầu. "Hãy đảm bảo rằng Steve ở yên trong phòng cho đến khi tôi trở lại," cậu ta nói tiếp rồi đẩy cửa và bước ra ngoài.

Bucky nghe thấy Clint lẩm bẩm "Vâng, thưa Mẹ," nhưng cậu ta chẳng buồn quay lại đôi co. Đôi giày cũ kỹ của cậu chàng lê bước trên tuyết trắng trong khi cơn gió New York khắc nghiệt không ngừng quấn lấy cổ mình. Bucky chỉ hy vọng rằng Steve sẽ không nhìn ra ngoài cửa sổ và phát hiện những dấu chân cậu ta để lại trên tuyết. Hai người họ đã giương cung bạt kiếm suốt mấy ngày nay; điều Bucky không muốn nhất lúc này là Steve nổi điên lên lần nữa vì biết cậu ta lại tự ý rời khỏi nơi trú ẩn của họ. Chết tiệt, thật bực bội khi chàng chiến binh mùa đông không thể làm điều tương tự với Steve vì anh cũng đã lén lút rời đi chẳng biết bao nhiêu lần.

Bucky không muốn gì hơn là xông thẳng vào phòng người bạn tốt nhất của mình, nắm lấy vai cậu ấy mà lắc, lắc cho tới khi chút vitamin tỉnh táo còn sót lại trở về với não bộ. Nhưng Bucky không thể. Nói cho Steve rằng họ đã biết về giao dịch bí mật của cậu ấy và Loki sẽ chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn. Họ đang nắm đằng chuôi; tại sao lại không giữ Steve an toàn đồng thời không khiến cậu ấy cảm thấy bị phản bội vì biết Bucky đã lén gặp mặt Stark.

Liệu cậu ta có đang cảm thấy tâm trạng như shit không à? Đừng hỏi thừa nữa. Không có gì tệ hơn việc làm chuyện lén lút sau lưng anh em của mình. Và cậu ta cũng đau đớn không kém khi biết Steve đã làm điều tương tự. Nhưng, dĩ nhiên rồi, Bucky luôn tự nhắc nhở bản thân rằng họ không phải là "người tốt". Họ không phải là những người được thế giới này ủng hộ; họ chắc chắn không phải anh hùng.

Đây là cuộc sống duy nhất họ có, nơi những bí mật và sự dối trá là niềm an ủi mỗi ngày. Đó là lý do tại sao thật khó để họ dành sự tin tưởng hoàn toàn cho bất kỳ ai hay bất cứ điều gì. Mỗi người trong số The Commandos đều từng có thời kỳ đen tối khi luôn phải luôn cẩn trọng vì những người 'thân thiết' có thể đâm sau lưng mình bất cứ lúc nào. Bạn không thể nổi giận với đồng đội kế bên vì đã nói dối mình khi bản thân đang làm điều tương tự phải không; dĩ nhiên vì vậy, đặt niềm tin vào ai đó chưa bao giờ là một lựa chọn. Mãi cho đến khi The Commandos được thành lập, Bucky mới nhận ra rằng suy nghĩ này của mình sai lầm tới mức nào.

Anh chàng tóc nâu vẫn không thể hiểu được Steve đã làm cách nào; làm thế nào cậu ấy có thể gắn kết tất cả mọi người lại với nhau. Bọn họ quá khác biệt, quá tan vỡ để có thể sửa chữa. Có lẽ là vì Steve chưa bao giờ cố gắng sửa, chưa bao giờ giả vờ như vấn đề không hề tồn tại. Steve chưa bao giờ như vậy. Cậu ấy đơn giản là chấp nhận chúng. Cậu ấy cho họ thấy rằng tan vỡ một chút thì có sao; họ có thể tan vỡ cùng nhau. Chắc chắn vẫn tồn tại những lời nói dối và bí mật, nhưng Bucky hiểu ai cũng có lý do của mình. Bọn họ không còn đơn độc; họ có gia đình luôn bảo vệ họ.

Hành trình tới gặp Stark khá đau đớn, theo nhiều nghĩa. Đầu Bucky ong ong khi cố gắng nghĩ ra nước đi tốt nhất cho mình. Đương nhiên, cậu ta biết mình là kẻ xấu xa. Tất cả bọn họ đều tồi tệ theo cách riêng. Steve luôn là chiếc la bàn đạo đức, là ngọn hải đăng giữ lại những mảnh nhân tính nhỏ bé còn sót lại của họ. Nhưng bây giờ? Bọn họ đã đi quá xa khỏi giới hạn đến mức chẳng biết đâu là đúng sai, là thiện ác. Cậu ta đang đùa ai vậy chứ? Chẳng còn quyền con người nào dành cho bọn họ nữa. Thứ duy nhất sót lại là những lựa chọn tệ hại.

Bucky xoa bàn tay lạnh cóng lên mặt trong khi rảo bước vào thang máy. Không lâu sau, cậu chàng một lần nữa đứng trước cửa phòng làm việc của Stark.

"Lạy Chúa, cậu bắt xe bus đến đây à? Thế quái nào giờ cậu mới vác mặt tới?!" Cánh cửa vừa mở ra Bucky đã bị kéo vào trong bởi Stark, người đang trong trạng thái kiệt sức.

Bucky gỡ tay vị tiến sĩ ra. "Tôi đã đi nhanh nhất có thể rồi. Việc lẻn ra ngoài không phải là điều dễ dàng, nhất là khi Steve ngày càng không còn là Steve nữa."

"Chúng ta có thể giải quyết chuyện đó sau. Ngay bây giờ, chúng ta cần phải-"

"Không," Bucky lắc đầu. "Tôi không nghĩ chuyện này có thể trì hoãn thêm. Cậu ấy đang trở nên ngày càng tệ hơn, Stark. Ý tôi là, tôi vừa nói chuyện với cậu ấy, nhưng người mà tôi đã nói chuyện đấy không còn là Steve mà tôi biết nữa. Cậu ấy chắc chắn sẽ làm điều gì đó ngu ngốc. Kiểu như, Loki ngu ngốc. Để xem nào, tôi và các chàng trai đã có một cuộc đối thoại căng thẳng. Chúng tôi biết rằng nên cảnh báo Steve về Loki, nhưng tôi không thể. Tôi cần anh. Tôi cần anh trở lại và nói điều đó với Steve. Tôi biết mình đang đòi hỏi quá nhiều và sau này anh có thể ghét tôi, nhưng chúng tôi cần anh, Stark. Những người khác... những người khác không tin rằng anh sẽ quay lại. Không phải sau tất cả những gì đã xảy ra. Tôi biết sau cùng anh vẫn sẽ trở về, nhưng chúng ta không còn thời gian để đợi. Chỉ là... chúng tôi đang tuyệt vọng. Và những người tuyệt vọng sẽ làm mọi thứ kể cả những điều tồi tệ nhất để bảo vệ gia đình mình."

Bucky ngừng nói, hít một hơi thật sâu. Chúa, hãy giúp tôi. "Tôi biết chúng tôi không thể ép buộc anh. Ít nhất, tôi không thể làm điều đó với anh; Tôi không thể lợi dụng Steve để bắt anh quay về. Tôi sẽ không làm thế. Nếu anh không nói chuyện với Steve về Loki, tôi thề tôi sẽ tự mình làm điều đó. Anh không cần phải dính líu đến việc này nữa, chết tiệt, anh sẽ không phải gặp lại tôi hay bất kỳ ai trong chúng tôi nữa. Tôi sẽ để anh quyết định. Đó là quyền lựa chọn của anh."

Bucky có thể thấy những cảm xúc thoáng qua trên khuôn mặt người tóc nâu khi cậu ta chờ đợi cơn thịnh nộ. Chết tiệt, Stark thậm chí có thể tiễn cậu ta về với đất mẹ ngay lúc này. Nhưng cậu ta sẽ không nói dối Stark. Người đàn ông này đã trải qua đủ chuyện tồi tệ vì bọn họ; điều tối thiểu Bucky có thể làm lúc này là đưa ra thứ mà Stark dường như chưa từng có trước đây: một sự lựa chọn.

Nhưng Stark chỉ gật đầu. "Được."

Bucky giật mình. "Gì cơ?"

"Cậu nói đúng, cậu cần tôi. Đi thôi."

Bucky túm lấy cánh tay người trước mặt và siết chặt. "Xin lỗi nhưng anh có bỏ lỡ điều gì không? Tôi và những người bạn của mình đang định ép anh quay lại làm việc với chúng tôi."

Stark nhún vai. "Nếu cậu buộc phải nói với họ rằng mình đã đe dọa tôi để đạt được thỏa thuận, cứ tự nhiên. Tôi không quan tâm."

Bucky giữ chặt khuôn mặt vị thiên tài, ép gã nhìn thẳng vào mắt cậu ta. "Tại sao anh lại giúp chúng tôi," cậu ta thì thầm. "Anh có quyền phủi mông bỏ đi sau tất cả những chuyện nhảm nhí mà chúng tôi đã bắt anh phải trải qua."

Stark thở dài một hơi. "Không phải tôi cũng đẩy mấy người vào địa ngục tương tự à. Chắc cậu chưa nhận ra. Tôi đã sử dụng người của đội để thâm nhập trụ sở HYDRA mà không thực sự quan tâm liệu rằng có ai sống sót mà rời đi được không. Tôi chỉ muốn bọn chúng biến mất; mấy người đó dù sao cũng quan trọng với các anh đúng không. Nhưng giờ... mọi thứ rối tung cả lên. Cậu mất đi cánh tay, một nửa đoàn đội đã rời đi, Steve thì điên rồi. Một phần là do tôi. Cứ coi như tôi đang cố vớt vát chút lương tâm còn sót lại của mình đi."

"Chuyện này là do tất cả chúng ta, không phải riêng anh."

Chúa ơi, đúng là một mớ hỗn độn. Thế quái nào chỉ đơn giản gài một quả bom đã có thể hủy diệt The Commandos? Với cảm giác tội lỗi đè nặng trong lòng, hiện tại không có cửa thắng nào cho bọn họ khi đối đầu với HYDRA. Nghĩ mà xem, chẳng đáng chút nào. Có lẽ Bucky nên thuyết phục mọi người từ bỏ và chạy trốn. Còn lý do gì để tiếp tục chiến đấu đây?

Stark gật đầu, thoát khỏi sự kìm kẹp của người đàn ông đối diện. "Chẳng còn quan trọng nữa. Dù chúng ta có làm tổn hại lẫn nhau, Steve vẫn đúng. Chúng ta có mục tiêu chung; Chúng ta cần hợp tác với nhau. Ngoại trừ lần này, không phải về HYDRA. Tôi sẽ gọi nó là nhiệm vụ giải cứu The Captain."

Bucky thở dài, bàn tay còn lại lơ đãng day thái dương. "Cậu ấy đang ở trong tình huống rất xấu, phải không?"

Stark ném cho cậu ta một ánh nhìn nghiêm túc. "Đó là lý do tôi cần gặp cậu. JARVIS đã tìm ra được hình ảnh người mà Loki đã gặp ở một góc nhìn khác."

"Tệ lắm à?"

"Rất tệ. Cực kỳ vô cùng tệ."

Cậu ta cau mày, với lấy những tấm ảnh mà Stark đưa cho mình.

Bucky đông cứng.

"Không thể nào," cậu ta thì thầm, nhìn chằm chằm vào bức hình trên tay với vẻ hoài nghi.

"Đây là đoạn băng trích xuất từ camera," Stark nói với giọng nhẹ nhàng. "Tôi đã yêu cầu JARVIS chạy mọi bài kiểm tra trên đó; nó không thể bị làm giả."

Bucky lắc đầu. "Nhưng...nhưng Steve đã nói."

"Tôi biết anh ta đã nói gì. Nhưng cái này," Tony nói, chỉ tay vào bức ảnh. "chứng minh anh ta đã sai. Và điều này đẩy anh ta vào tình thế rất nguy hiểm. Thôi nào, chúng ta phải đi ngay bây giờ."

Bucky gật đầu, nhanh chóng tiến về phía cửa. Cậu ta lôi chiếc điện thoại cũ kỹ ra khỏi áo khoác và gọi cho Clint. "Gì thế?"

"Steve đâu?"

"Anh ấy vẫn chưa ra ngoài. Có lẽ còn đang ngủ."

"Đi kiểm tra đi."

"Buck, có chuyện gì vậy?"

"Nghe tôi, đi kiểm tra đi."

"Được rồi, lạy Chúa."

Bucky nghe thấy Clint mở cửa và hít sâu một hơi.

"Chết tiệt."

"Sao vậy?"

"Anh ấy đi rồi."

"Ý cậu là sao, 'anh ấy đi rồi'?"

"Ý tôi là anh ấy đã đi rồi, nghĩa là Steve không có ở đây!"

"Chết tiệt, Clint!"

"Đừng cáu kỉnh với tôi, tôi đã ở ngoài cánh cửa khỉ gió này trông chừng suốt thời gian anh rời đi! Chắc chắn Steve đã lẻn ra từ cửa sổ!"

"Mẹ kiếp!" Bucky hét lên, giận dữ ném điện thoại vào tường.

Steve đã rời đi.

"Anh ta trốn rồi phải không?"

Bucky quay lại, khuôn mặt nhợt nhạt hỏi Stark. "Anh có thể theo dõi điện thoại của cậu ấy không?"

Gã gật đầu, nhanh chóng quay trở lại máy tính của mình. "Miễn là anh ta không tắt nguồn."

"Hãy cầu nguyện là như vậy đi. Bởi vì nếu anh không tìm ra được vị trí của Steve, cậu ấy sẽ chết."

***

HYDRA đang tìm cách vận chuyển vũ khí từ Brooklyn tới Manhattan. Cách nhanh nhất để làm vậy là qua sông. Anh sẽ tìm thấy câu trả lời của mình ở đó.

Steve nhìn xuống điện thoại, kiểm tra lại những gì Loki đã gửi cho anh.

Lần này việc lẻn ra ngoài khó khăn hơn một chút, Bucky và những người còn lại đang thay phiên trông chừng anh. Steve chỉ biết hy vọng rằng một ngày nào đó họ sẽ tha thứ cho anh. Việc hành động lén lút sau lưng đoàn đội gần như đang giết chết anh, nhưng nếu anh để cơ hội này trôi qua thì tất cả mọi người sẽ chết. Điều duy nhất Steve tin rằng bản thân có thể làm lúc này là bảo vệ gia đình mình lần cuối.

Loki, dĩ nhiên, cho rằng đầu óc anh có vấn đề khi lựa chọn hy sinh bản thân mình, nhưng Steve không quan tâm hắn nghĩ gì. Với một vài lời đe dọa vu vơ, Loki đã gửi cho anh vị trí tiềm năng nhất có thể tìm thấy người đứng đầu hiện tại của HYDRA. Việc hắn biết quá nhiều khiến anh khá hoài nghi, nhưng Steve phải thừa nhận thế mạnh của Loki là thông tin. Đây sẽ là cơ hội tốt nhất để anh có thể kết thúc mớ hỗn độn này. Steve hít một hơi thật sâu và tiếp tục băng qua bãi cát.

Trong nhiều năm, sông Đông đã đóng vai trò là con đường trung chuyển quan trọng của thành phố. Vào mùa hè, thuyền bè tự do đi lại, sẽ mang tới nhiều lựa chọn về phương tiện di chuyển. Mùa đông đến, thời tiết lạnh giá ở New York có thể dễ dàng tạo ra những cây cầu băng cho mọi người đi qua. Có một giai đoạn con sông này thậm chí còn được dùng làm đường cao tốc để buôn lậu rượu trong thời kỳ chính phủ cấm chất kích thích. Bây giờ, Steve hiểu rằng HYDRA có thể sẽ lợi dụng tuyến đường đó để buôn lậu vũ khí. Không có lực lượng cảnh sát hay quân đội nào canh giữ trên sông cả.

Steve lê những bước nặng nề xuôi theo bờ sông, kéo áo khoác cao hơn tới tận cổ. Anh quét mắt dọc bờ biển và ra xa vùng nước đóng băng, tìm kiếm bất kỳ chuyển động nào.

Có. Ngoài xa, khoảng giữa sông, có một người đàn ông đứng đó. Những hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu Steve, nhưng anh phớt lờ chúng và cẩn trọng bước lên mặt băng. Không sao cả. Không có gì quan trọng hơn gia đình anh được an toàn.

Chàng chiến binh không biết liệu hắn ta có nhìn thấy mình không; bóng dáng đó vẫn đứng yên một chỗ khi anh cẩn thận tiến lại gần. Mỗi bước đều chậm rãi; tảng băng không có dấu hiệu rạn nứt, nhưng Steve sẽ không mạo hiểm.

Người đàn ông có vẻ không mang vũ khí, nhưng với Steve, điều đó không có nghĩa là hắn ta an toàn. Máu dường như đang chảy khắp khuôn mặt hắn, tư thế đầy đe dọa và khắc kỷ. Phải đến khi Steve đến gần hơn, anh mới nhận ra đó không phải là máu. Là một chiếc mặt nạ.

Không. Không, không thể nào.

"Ngươi," Steve thì thầm, đôi mắt mở to khi anh thu hẹp khoảng cách còn lại giữa hai người.

Mặt nạ của Red Skull nhìn chằm chằm về phía anh, phần đầu kết nối hơi nghiêng sang một bên.

Tay Steve run rẩy khi chỉ vào người đàn ông trước mặt. "Làm sao..." anh ấp úng, lắc đầu. "Ngươi không thể ở đây được. Ngươi không có thật. Ta đã giết ngươi."

Giọng nói thô ráp trả lời khiến anh ớn lạnh sống lưng. Giống như trước đây. "Vậy sao?"

"Phải," Steve rít lên. "Ngươi không thể ở đây được."

"Ngươi có chắc không?" Skull cười khúc khích. "Nhà ngươi thậm chí còn chẳng tin vào cái đầu nhỏ bé của mình nữa, người đã đánh mất bản thân. Ta có thật không? Ta là thứ ám ảnh ngươi hàng đêm? Hay cả hai?"

Tim Steve đập thình thịch, máu nóng chảy hừng hực trong huyết quản anh. Điều này không đúng. Skull đã chết; Schmidt đã chết. Anh đã tận mắt chứng kiến. Đúng không? Liệu rằng còn ai khác có khả năng đưa HYDRA trở lại từ cõi chết? Ai có thể làm điều đó tốt hơn một kẻ được cho là đã chết?

"Lại đây, Captain. Chúng ta có việc cần bàn."

"Ngươi muốn gì? Ta đã ở đây rồii." Steve ngắt lời.

"Thật là ngây thơ," The Skull lẩm bẩm. "Hẳn là bây giờ ngươi đã hiểu vì sao mình có thể sống lâu đến vậy."

"Ngươi cần thông tin của ta," Steve trả lời. "Ngươi cần bí mật của SSR."

"Phải," Skull cười chế nhạo. "Tất cả những bí mật quý giá đó đều được cất giấu trong cái đầu bé nhỏ của ngươi. Hoặc ít nhất đó là điều mọi người đều nghĩ."

Steve nhíu mày. "Ngươi tính làm gì? Đừng vòng vo với ta. Muốn hợp tác? Được thôi. Hãy bảo người của ngươi tránh xa gia đình ta, ta sẽ đi cùng ngươi và kể cho ngươi bất cứ điều gì ngươi muốn biết. Đơn giản phải không. Chỉ cần HYDRA tránh xa đoàn đội của ta, ta sẽ tiếp tục cung cấp thông tin."

"Ngươi nói đơn giản à," Skull khịt mũi. "Rất tiếc nhưng chẳng có thỏa thuận nào cả."

"Không thỏa thuận? Chính ngươi đã nói rằng mình cần những bí mật đó và ta sẽ đưa cho ngươi! Ngươi còn muốn gì nữa?"

"Ta thực sự cần những bí mật đó, nhưng giờ ta biết không cần đến ngươi nữa," Skull trả lời, tiến lại gần Steve. "SSR đã có mặt từ Thế chiến thứ hai. Hàng tấn thông tin cần phải thu thập và lưu trữ trong nhiều năm, ngươi có nghĩ vậy không? Và ngươi nhớ tất cả ư?"

Steve nghiến chặt quai hàm. "Ta có trí nhớ tốt."

"Không cần phải nói dối ta, Steve Rogers. Đó không phải sự thật, đúng không? Ngươi chẳng biết bí mật nào của SSR cả. Ngươi chỉ biết chỗ để tìm thấy chúng." Steve không trả lời và The Skull tiếp tục. "Ta nói đúng chứ? Chúng không ở trong đầu ngươi; chúng ở trong một tủ hồ sơ mật. Và SSR đã chọn ngươi làm người canh giữ phải không?"

"Vậy thì sao," Steve trả lời một cách quyết liệt. "Chỉ có ta mới biết hồ sơ ở đâu. Mọi bản sao ở các căn cứ đều đã bị phá hủy trong những vụ hỏa hoạn do chính ngươi gây ra. Dù ngươi có nói gì đi chăng nữa, ngươi vẫn cần ta."

"Ngươi nghĩ mình rất thông minh đúng không?" The Skull chế giễu. "Ngươi nhảy nhót ở đây như thể vẫn đang nắm toàn bộ quyền hành trong tay? Rất tiếc phải làm ngươi thất vọng, Rogers. Khi ngươi làm loạn thành phố này với đàn chó săn của mình, ta đã ở đây. Khi ngươi đạt được thỏa thuận và tìm được đồng minh mới, ta vẫn ở đây. Kiên nhẫn và chờ đợi thời cơ thích hợp để tấn công."

"Ngươi cần cô giáo dạy văn học tốt hơn."

"Còn ngươi thì cần một đồng minh tốt hơn," The Skull vặn lại. "Một chú chim nhỏ đã nói với người rằng có thể tìm thấy ta ở đây? À, con chim nhỏ đó cũng thủ thỉ với ta điều tương tự."

Steve đông cứng. "Loki?"

Skull cười khúc khích, tiếng cười nham hiểm vang vọng qua chiếc mặt nạ của hắn. "Ngươi nghĩ sao mà hắn biết nhiều thế? Sao ta có được nhiều thông tin như vậy? Ồ, 'ta không tin tưởng hắn chút nào', phải không? Nhưng ngươi đã tin! Và ngươi đã nói cho hắn biết vị trí của hồ sơ mật, đề phòng trường hợp đội của ngươi cần đến. Cố gắng bảo vệ tất cả căn cứ của mình hử? Đoán xem, hắn đã kể cho ta đấy."

Không không không không không. Loki ở phe của anh. Loki muốn HYDRA biến mất giống như anh vậy. Hắn đã nói với Steve, hắn đã hứa với Steve. Cảm giác ngu ngốc khi bị phản bội chạy khắp cơ thể vị đội trưởng. Lẽ ra anh nên biết từ trước; không, anh đã lường trước điều đó. Mọi người đều cố gắng ngăn cản anh, nhưng anh có nghe không? Không. Steve lại thất bại một lần nữa.

"Ngươi thực sự nghĩ Loki đứng về phía mình à?" Skull cười khúc khích, rút súng ra. "Cho rằng hắn sẽ giữ bí mật cho ngươi? Trò chơi đã kết thúc, Captain."

"Được rồi," Steve thì thầm, hoàn toàn buông xuôi. "Giết ta và lấy hồ sơ, sao cũng được. Hãy tha cho đội của ta."

Red Skull thở dài. "Ngươi có tư cách để đưa ra yêu cầu à?"

"Làm ơn." Lời van xin vụt ra khỏi miệng anh trước khi lý trí có thể ngăn lại. Lời cầu xin cuối cùng từ một người đàn ông hoàn toàn gục ngã. Anh không còn gì để bàn bạc , không còn gì để trao đổi, nhưng anh vẫn phải thử. The Commandos là tất cả đối với anh. Anh không sợ chết - anh chỉ sợ chết khi biết rằng sẽ có người khác sẽ đi theo mình.

Skull lại cười, chĩa súng vào Steve. "Thảm hại thật," hắn ta chế nhạo. "KHÔNG. Ta sẽ không tha cho bất kỳ ai, đội của ngươi và cả Stark. Ta sẽ không tha cho bất cứ ai từng lẩm bẩm tên ngươi hay nhìn thấy khuôn mặt ngươi. Nhưng đừng lo. Ta chắc chắn sẽ nói với từng người trong số chúng rằng mọi chuyện đều là do ngươi, để khi bọn chúng trút hơi thở cuối cùng, chúng sẽ biết ngươi đã hại chúng."

"Họ sẽ ngăn cản ngươi," Steve gằn giọng. "Họ mạnh hơn ngươi, mạnh hơn ta. Ta tin vào điều đó."

Skull giơ súng lên. "Niềm tin cũng không cứu nổi ngươi đâu."

Steve nhắm mắt chờ đợi. Tiếng súng nổ cùng không khí bị đốt cháy xuyên qua tai anh, xé toạc làn gió. Cơ thể Steve tự động nao núng, anh đang chờ đợi sự trống trải chiếm lấy mình.

Nhưng không có gì cả.

Đôi mắt Steve mở to, nhìn thẳng về phía The Skull và họng súng đang nhắm vào chân anh.

Anh đã nghe thấy trước khi nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra. Tiếng nứt vỡ của băng.

Khi ánh mắt của Steve rơi xuống chân, cả một mạng lưới các vết nứt như mạng nhện đang lan ra từ ổ đạn, lớp băng chao đảo và rên rỉ dưới sức nặng của Steve. Steve cố gắng lùi lại, nhưng sự chuyển hướng nhanh chóng khiến tảng băng tách ra nhanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net