Yoshi và tôi 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tsuna luôn là một đứa trẻ nhút nhát. Nhút nhát, vụng về và rất lẩn thẩn. Cậu ấy không thông minh, giỏi thể thao hay có kĩ năng trong bất cứ điều gì. Cậu đã có được biệt danh "vô dụng" trong trường mần non và ở tiểu học, cậu đơn giản là "Tsuna vô dụng" và Tsuna rõ ràng là không thích nó một chút nào.

"Mạnh hơn" - Cậu nghĩ: " Tôi muốn mạnh mẽ hơn, dũng cảm hơn và ngầu hơn. Không vụng về, không nhút nhát, không vô ích và không phải là 'vô dụng'.

Có rất nhiều lần Tsuna đã khóc, gắng nặng của những mong ước và sự xa cách, bị nghiền nát bởi ánh mắt khinh thường của đám đông.

Tsuna luôn nhìn từ phía sau của tất cả mọi thứ, nhắm mắt với mục tiêu, cho đến nay, cậu sẽ không bao giờ đạt đuợc nó với đôi mắt đầy ghen tị.

Nhưng Tsuna đã không hành động.

Tsuna biết rằng nếu có bất cứ điều gì cậu có thể làm thì nó không phải là để chống lại. Đó sẽ là một sự lãng phí thời gian, sức mạnh, nỗ lực và nó sẽ chỉ trở thành trò đùa trên toàn thành phố.

Cậu thở dài.

Khi cậu tốt nghiệp năm cuối cùng của tiểu học, cậu đã thực sự đã nhận ra một sự đau đớn. Cuộc đời của cậu hoàn toàn không có gì ngoài sự xấu hổ và thất bại và không cố gắng hết sức để làm mọi thứ nếu chỉ có một lần này thôi.

"Thần, nếu thậm chí Người còn tồn tại..."

Cậu siết chặt bàn tay, cắn môi dưới và nhắm mắt lại. Trái tim cậu đau nhói khi cậu chống lại những giọt nước mắt nồng nàn đang dần dần trút khỏi mắt cậu.

"Thì xin vui lòng, chỉ cần giúp tôi lần này thôi"

Và Thần đáp lại lời khẩn cầu của cậu.

---------

---------

"Yoshi...?" Tsuna lặp lại như câu hỏi. Cậu quỳ gối, ngồi ở trên giường, nhìn con người lơ lửng trước mắt mình một cách bất ngờ.

Cậu ta hao hao giống cậu, chiều cao và tuổi có vẻ đều bằng với cậu. Cậu ta có mái bồng bềnh, màu nâu nhạt nhạt và đôi mắt của cậu ta là một màu sắc sáng rực rỡ của màu cam hoàng hôn. Cậu ta mặc một chiếc áo len nhỏ xíu với sọc đỏ sẫm và trắng, quần jeans của cậu ta dừng lại ở đầu gối. Cậu ta có một cái vòng ở cổ, hoàn chỉnh với một cái chéo.

Có vẻ giống như cậu ta đang cố gắng để trở thành một du côn. Thật là ngầu.

Yoshi thở dài:" Đúng vậy, tôi là Yoshi." Cậu lặp lại và nói với Tsuna rằng: " Tôi là người giám hộ của cậu." Cậu ta tự giới thiệu mình, nở một nụ cười nhỏ và lạnh lùng. Cậu ta đưa bàn tay nhỏ xíu ra và tỏ ý muốn bắt tay với cậu. Cậu cũng bắt tay với cậu ta và nói: " Tôi là Tsuna, rất vui đuợc gặp cậu, Natsu." Cậu tự giới thiệu mình với Natsu.

-------------

"Cậu là người mà tôi muốn trở thành ?" Tsuna hỏi. "Thật kì lạ tại sao tôi lại nghĩ như vậy ?"

Yoshi cau mày, trông có vẻ không hài lòng lắm: " Trong tâm trí của cậu có vẻ như tôi là một người giám hộ tuyệt vời." Cậu ta nói: " Tôi là tôi còn cậu là cậu, Tsuna." Yoshi chỉ vào cái chóp mũi của cậu bằng bàn tay của mình. Cậu ta nói với cái giọng tự tin và chắc chắn: " Tôi thông minh, tôi khỏe mạnh và tôi ngầu, chẳng phải tôi thật tuyệt sao !" Yoshi tự tán dương mình.

Tsuna cười khúc khích: " Tôi hiểu, tôi hiểu rồi. Xin lỗi, Yoshi."

Tsuna không tin Yoshi nói gì cho đến ngày hôm sau.

------------------------------------

"Sawada, coi chừng !"

Đến khi Tsuna nhận ra thì đã quá muộn, một quả bóng đã bay về phía cậu và chuẩn bị đập thẳng vào mặt.

Cậu bắt đầu lúng túng, đôi mắt mở to và đôi chân của cậu không thể di chuyển đuợc.

" Đến lúc đi người ri !"

Bỗng, đôi mắt của cậu thay đổi. Màu nâu lập tức biến mất và đuợc thay thế bởi màu cam của lửa.

Tsunayoshi quay lại đúng thời điểm để bắt quả bóng ở trước ngực cậu, cậu bắt đuợc nó gần như hoàn hảo. Và khi quả bóng rơi xuống dưới chân, cậu đã sút mạng một cú và quả bóng lập tức bay vào khung thành.

Đôi mắt màu cam bỗng dưng biến mất, màu nâu trở lại và Tsuna dường như trở về thực tể.

"Huh ?" Cậu phải cố gắng bình tĩnh để tập trung nhìn xung quanh. " Khoan, chờ đã, cơ thể của mình vừa cử động sao? Đó có phải là mình không? Cơ thể của mình di chuyển sao?" Tsuna thậm chí còn không biết làm thế nào mà cậu có thể di chuyển như thế! Cơ thể của cậu di chuyển bởi chính nó chờ đợi những gì ?

"Woooah !" Một người nào đó kêu lên: " Sawada, cậu thật tuyệt !"

"Tốt lắm, Sawada !" Một người khác nói thêm.

Đó là những việc thông thường mà đội bóng sẽ làm khi có ai đó ghi bàn. Tsuna đã đuợc đối xử như một phần của lớp. Lần đầu tiên cậu ấy....làm đuợc ?

Và bên cạnh Tsuna, Yoshi đang cười khúc khích: " Tôi thật tuyệt vời, phải không ?" Cậu ta khoái trá khoe khoang.

-------------------------

"Này Sawada, đứng dậy mau !" Thầy giáo tiếng anh mắng: " Đừng ngủ trong lớp nữa !" Thầy ấy khiển trách, tức giận bởi việc làm của học sinh mình. Đây không phải lần đầu tiên cậu ngủ trong lớp và mơ về điểm số của cậu, đó không phải là dấu hiệu tốt.

Tsuna ngay bị đánh thức, ngay lập tức tỉnh táo, đứng thẳng đậy: " Em....em xin lỗi, thưa thầy !" Cậu hốt hoảng trả lời. Thật tệ, cậu đã ngủ thiếp đi ! Mặc dù cậu đã cố gắng hết sức để tỉnh táo.

Yoshi đang ngồi gần cậu, cậu ta nhìn chằm chằm vào bài giảng trên bảng và chỉ lơ lửng khi Tsuna đột nhiên di chuyển.

Lớp học ngập tràng trong những tiếng cười rúc rích chế nhạo những người thực sự vụng về và đáng trách. Đúng vậy, Tsuna cũng sẽ cười vì điều này nếu cậu ở vị trí của họ.

Thầy giáo thở dài thất vọng: " Im lặng, cả lớp !" Thầy ấy tạo ra tiếng động bằng cách đập bảng để thu hút sự chú ý của lớp: " Sau đó Sawada." Thầy ấy cố giữ bình tĩnh và trở lại bình thường: " Cậu có thể dịch câu này cho tôi đuợc không ?"

Eh-?

" Etou....đó là....etou...." Tsuna như tự lẩm bẩm với chính mình, cậu hoảng hốt và không biết nên trả lời như thế nào-Chết ri, không đuợc ri, làm gì bây gi ?

" Cậu đúng là Tsuna vô dụng mà." Yoshi thở dài

Huh

"Đến lúc đi người ri !" Yoshi nói với giọng vui vẻ rồi cậu búng ngón tay của mình lên.

Và trước khi Tsuna nhận ra thì cậu đã nhận đuợc vô số lời khen ngợi xung quanh mình.

"À, tôi đoán là cậu đang học !" Giáo viên nghe có vẻ kinh ngạc và tự hào: " Tôi hạnh phúc vì cậu đã nỗ lực, Sawada."

Cậu gượng cười và gãi phía sau đầu với những lời khen của các bạn trong lớp rồi về lại chỗ ngồi của mình.
-------------
End chap 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net