chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 7

Yuko bước vào bệnh viện, mùi thuốc sát trùng khiến cô khó chịu, với khứu giác quá nhạy thì bất cứ mùi nào quá nồng đều khiến cô dễ choáng váng. Đi tới một căn phòng, Yuko gõ cửa báo hiệu rồi kéo cửa bước vào.

Bên trong, một cô gái khoác áo blouse trắng, dáng người khá cao và thanh mảnh, mái tóc ngắn ôm gọn khuôn mặt. Đôi mắt đen long lanh, ẩn chứa sự thông minh lẫn chút tinh ranh. Ngồi trên một chiếc ghế đơn giản, chân bắt chéo, thoạt nhìn cô ấy giống một idol hơn là bác sĩ.

_ Tớ đến tái khám – Yuko lên tiếng

_ Nói tớ nghe xem, từ khi nào đội tìm kiếm lại tham gia vào việc tiêu diệt vampire – Cô gái kia tinh nghịch đùa giỡn.

Tối hôm trước vì khá bận, cô chỉ khám để đủ biết rằng Yuko không bị thương quá nặng. Sáng nay, khi vắng bệnh nhân hơn, cô muốn khám lại thật kỹ cho Yuko.

Yuko trở nên chán nản, đôi lúc cô tự thấy mình cũng xinh đẹp, lại thông minh nữa. Vậy mà lần này thất bại thảm hại trong việc tán tỉnh, đã vậy còn bị đập.  May mà chạy kịp…

Nghĩ đến việc chạy, Yuko thấy xấu hổ, lần này thật quá đỗi thất bại mà. Cô chỉ muốn hét lên cho thỏa nỗi lòng. Xưa nay, đại tiểu thư  Oshima Yuko chưa từng mất mặt như vậy.

_ Sao cậu không nói gì? Có chuyện gì à? – Thấy Yuko không đáp, cô chủ động lên tiếng

_ Có cách nào biến một cô nàng hung dữ thành con mèo không? – Yuko buồn bã hỏi

Cô nhíu mày khó hiểu nhìn Yuko, bản tính Yuko vốn rất thích đùa. Nhưng lần này có vẻ nghiêm túc khác thường.

_ Oshima Yuko! Cậu quá thảm hại rồi! Cậu đừng nói với tớ, là cậu bị một cô gái đánh đó nha!!! – Cô đứng bật dậy, phá lên cười, một ngón tay trỏ vào Yuko trêu chọc.

Yuko định phản kháng, nhưng mà đã bị nói trúng tim đen rồi, chỉ biết cúi đầu thật sát.

Không hề có ý định buông tha bạn mình, cô tiếp lời chăm chọc.

_ Tớ dám chắc là cậu đã bỏ chạy đúng không!!! Gì chứ đó là thứ võ duy nhất cậu biết, Yuko ơi là Yuko, cậu quá thảm hại rồi. – Tiếp theo đó là một loạt tràn cười vang khắp phòng.

Yuko bây giờ chỉ muôn đào lỗ mà chui, cô biết mình thảm hại rồi. Và không cần ai đó nhấn mạnh sự thảm hại đáng thương của cô.

_ Cậu đúng là đồ bác sĩ vô lương tâm, tớ là bệnh nhân của cậu, cậu còn trêu tớ. – Yuko nhìn thẳng vào cô ấy, tỏ vẻ bất mãn.

Trái lại, với vóc váng nhỏ bé của mình chỉ khiến cho cô ấy càng muốn chọc ghẹo Yuko. Dùng tay che miệng, tránh cười thành tiếng. Vài giây sau, cô cũng trấn tình mình đừng cười, cười nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe.

_ Được rồi, không phá cậu nữa, kể tớ nghe từ đầu đi. Biết đâu tớ giúp được…

Yuko nhìn xoáy vào cô ấy, dò xét xem phải một âm mưu chọc phá nữa không.

_ Tớ sẽ kể, nhưng cậu đừng cười, chỉ im lặng mà nghe, phát biểu khi tớ cho phép! – Yuko nghiêm túc đặt ra luật lệ

_ Nhớ rồi! Bây giờ kể đi nào.

Yuko thở dài, cất lời:

_ Mariko, cậu làm ơn ngồi xuống trước đã, đừng bắt kẻ lùn như tớ cứ phải ngước nhìn cậu

Mariko lại bậc cười, rồi khi trông thấy ánh mắt nghiêm túc của Yuko. Cô che miệng, từ từ ngồi xuống.

Đôi lúc, có những sự trùng hợp đến đau lòng diễn ra

Chúng ta chỉ là con cờ cho định mệnh.

------------

Khác hẳn Tokyo đang bị bão dữ bao vây, thì Osaka lại may mắn chìm trong nắng vàng. Biển trải một màu tươi tắm, với ánh nắng li ti tuyệt đẹp. Vài ngọn gió thổi mang mùi vị biển len lỏi khắp ngõ ngách.

Trên một bờ biển đầy cát vàng, có một đồi nhỏ, trên đỉnh là một ngôi nhà xây theo phong cách truyền thống Nhật.

Với hàng rào gỗ khá cao, hầu như không ai có thể nhìn vào kiến trúc bên trong. Mayu cố ý xây hàng rào như thế, cô không muốn ai biết gì về cô. Cô lựa một bờ biển không ai dám tắm vì đầy sứa độc, một nơi an tĩnh để cô có thể gỡ bỏ tai nghe mà không phải bận lòng về tiếng ồn.

Sáng thức giấc chỉ có tiếng gió vi vu,vampire không thể nếm được mùi vị trừ máu. Nhưng cô đã biết thế nào là mặn, nhờ khứu giác nên có thể ngửi được vị của biển. Vị mặn bay theo gió, với cô đó là hương vị thư giãn, giúp mọi giác quan của cô có thể buông lõng.

Yuki ngồi giữa căn phòng, nơi không hề có cửa sổ, chỉ có một bóng đèn mờ nhạt rọi sáng. Cô nhìn căn phòng, không gian tùng túc như dôn ép cô. Các vết thương nhói lên từng cơn, thông thường chỉ vài tiếng là các vết thương đã tự lành, nhưng vì chiếc còng, nên tốc độ hồi phục rất chậm, lần đầu trong đời Yuki nếm trải cảm giác đau đớn như thế.

Tại sao Mayu không giết cô? Đó có thể chỉ là một trò đùa quái ác nữa của Haruna mà thôi. Đã hơn cả ngàn năm rồi, Haruna chưa bao giờ nguôi ý định trả thù. Yuki tự hỏi, tình yêu hay hận thù là thứ giúp Haruna kiên trì đến vậy? Hay là cả hai…

Mayu đến trước cửa căn phòng giam Yuki, mở cửa bước vào. Cô thoáng ngỡ ngàng khi nhìn thấy Yuki, chỉ một đêm mà Yuki quá tiều tụy, vampire luôn mang màu da tái nhợt, làn da của Yuki bây giờ trông chẳng khác gì một xác chết, có thể nhìn thấy cả những sợ gân xanh chằng chịt.

Mayu chợt hiểu ra một ngày một đêm rồi Yuki chưa ăn, tự lắc đầu xua đi ý nghĩ điên rồ đó, cô đến đây để giết Yuki. Chứ không phải để đồng cảm…

Những ngón tay thong dài của Yuki nhẹ nhàng siết chặt cây thánh giá, miệng cô lẩm bẩm rất nhỏ một đoạn thơ:

 

Con đường đời tôi đã đi đến nửa

Bỗng thấy mình lạc lối ở trong rừng

Đường chính đạo đánh mất trong bóng tối!

 

Rừng hoang vu, rừng hiểm trở trập trùng

Nói sao hết bao điều cay đắng ấy

Nỗi kinh hoàng trong ký ức tôi mang!

 

Cái chết cũng không đắng cay nhường vậy

_ Đó là kinh thánh sao? – Mayu hỏi, đoạn thơ đó làm dậy trong cô một cảm giác lạ

Yuki đứng dậy, nhìn thẳng vào Mayu

_ Đó là khởi đầu của địa ngục, không phải kinh thánh – Yuki đáp, giọng hết sức lạnh lùng, lại mang cả sự thách thức.

Mayu nắm chặt thanh kiếm trong tay, tay phải nhẹ nhàng tuốt kiếm khỏi vỏ. Tiếng kim loại ma sát rít lên, Yuki vẫn giữ ánh mắt nhìn vào Mayu.

Cô cảm thấy buâng khuâng lạ lùng, đến khi thanh kiếm khởi hẳn khỏi vỏ.  

Cái chết cũng không đắng cay nhường vậy – Yuki đọc lại đoạn thơ – Hãy kết thúc nhanh đi! Nếu cô để tôi thoát, chính tôi sẽ giết cô.

Mayu vung thanh kiếm, nhưng khi nó gần chạm đến cổ Yuki.

Mayu bỗng giật mình vì đôi mắt Yuki, một hố sâu vô hồn như nuốt chửng cô. Tại sao một đôi mắt vô hồn lại ám ảnh cô đến vậy?

Mayu ngưng lại, lưỡi kiếm vì đột ngột bị dừng chuyển hướng đâm thẳng vào vai Yuki.

Yuki không hề tỏ vẻ đau đớn, cô dùng tay nắm chặt lưỡi kiếm, đẩy nó ra khỏi vai mình.Lưỡi kiếm khiến làn da ở tay rách toạc, máu tuông rơi không ngừng, cả hai thoáng câm lặng nhìn nhau. Mayu bị ám ảnh bởi đôi mắt kia, cô không thể tự chủ được, đôi mắt ấy chính là địa ngục khiến Mayu lạc lối.

Sự im lặng phủ lên căn phòng, Yuki thoáng nhìn thấy đôi mày Mayu cau lại, biểu hiện mâu thuẫn nội tâm của Mayu hiện quá rõ trên khuôn mặt.

Chân Yuki dần không thể chống đỡ nổi thân thể, ngã quỵ xuống, Yuki ngất lịm đi. Đã lâu chưa ăn, lại bị thương quá nhiều, Mayu lập tức chạy đến đỡ Yuki, buông bỏ thanh kiếm xuống đất, cô hành xử theo bản năng chưa bao giờ có của mình.

Gió lại thổi

Máu lại rơi

Trong không khí chỉ còn hương vị của biển

----------

Chiều tà tại Tokyo, Haruna lười nhác chơi game, trò chơi với nội dung đơn giản là tiêu diệt vampire cứu thế giới loài người. Nhât vật Haruna điều khiển sử dụng một khẩu súng M – 41 với đạn bạc, cô liên tục nả đản về phía vampire, máu văng tung tóe đầy màn hình.

Haruna dừng chơi, không còn hứng thú với trò chơi nữa, Haruna dùng ngón tay ngõ từng nhịp lên chiếc bàn gỗ. Như đếm từng giây trôi qua, theo lý thường Mayu đã phải hoàn thành xong nhiệm vụ của mình rồi. Nhưng quá lâu, một ngày một đêm đã trôi qua, Haruna rất ghét phải đợi, khi không biết chuyện gì đang diễn ra.

Lấy chiếc điện thoại trên bàn, những ngón tay nhanh nhẹn tìm số máy của Mayu. Sau hồi chuông dài đổ, không hề có giấu hiệu Mayu sẽ nhấc máy.

Một cơn giận dữ dâng lên trong cô, Yuki và Mayu đang ở tận Osaka, nhưng không có nghĩa Haruna không thê cử người điều tra tình hình.

Bấm nhanh một số máy khác, vài giây sau một giọng nữ nhấc máy, với một giọng cười điên dại đáng sợ vang lên thay lời chào.

_ Cậu hãy đến Osaka, điều tra cho tớ Mayu đang làm gì – Haruna mất kiên nhẫn nói

Cô gái bên kia cười lớn, rồi ngưng bặt:

_ Hiểu rồi! – cả hai ngắt máy sau đó

Haruna tạm hài lòng, nếu Mayu phản bội cô, thì chính Mayu lẫn Yuki đều phải chết. Cô đã đợi ngày này cả ngàn năm rồi, và không ai hay bất kỳ vampire nào có thể phá hỏng nó.

----------

Yuko sau khi trở về từ bệnh viện, đợi khi chiều tà cô lập tức đi đến con phố hôm nọ gặp Haruna. Yuko là đội trưởng đội tìm kiếm, nên cô có phần tự tin vào năng lực tìm vampire của mình. Lần này cô đã chuẩn bị hơn lần trước, Haruna muốn thoát cũng khó.

Tuy nhiên, Yuko có phần khinh địch, Haruna mà cô xem là con mèo nhỏ hoàn toàn không đơn giản như cô nghĩ.

Bảy giờ tối

Tám giờ tối

Chín giờ tối

Hai giờ sáng

Haruna mặc trên người một bộ váy dài đến gối, màu sắc nhã nhặn, tôn lên vóc dáng tuyệt đẹp của cô. Trời không mưa, mà chỉ có sương lạnh, Haruna bước chậm trên đường như đang đi dạo.

Yuko đứng trong góc, đôi mắt đang mệt mỏi vì chờ đợi sáng rực lên khi thấy Haruna. Cô nàng bé nhỏ với đôi chân nhanh nhẹn lao thẳng ra, chặn đường Haruna. Haruna giật mình, cô không nghĩ Yuko còn dám bén mảng lại gần cô.

_ Cậu đi một mình nguy hiểm lắm, để tớ bảo vệ cậu – Yuko ngay lập tức lên tiếng, Mariko dạy cô, muốn thắng thì phải đánh phủ đầu.

Haruna tâm trạng vốn vừa bình ổn từ, bây giờ thì lại trở về trạng thái bực mình.

_ Con người kia, tránh xa tôi ra, nếu không muốn chết – Haruna gằng từng lời, đôi mắt chuyển sang màu đỏ rực trong đêm.

Yuko lại vui vẻ cười, nếu không biết còn tưởng Yuko có vấn đề về thần kinh sợ hãi.

_ Chúng ta cá cược đi, được không? – Yuko hướng ánh mắt tinh nghịch nhìn Haruna

Haruna cảnh giác nhìn Yuko, đó là một lời thách thức, gia tộc Kojima chưa bao giờ bỏ qua bất cứ lời thách thức nào.

_ Được, cô muốn cá cược gì?! – Haruna cẩn trọng nói, đôi mắt cô đã trở lại màu đen xinh đẹp.

Yuko tiến lại gần Haruna, cô ngửi được một hương thơm hoa cỏ, kèm theo… mùi vị mốc meo của quần áo cũ. Lật tức tránh xa, đưa một tay bịt chặt mũi.

_ Nhìn cậu như vậy, hóa ra lại rât ở dơ.

Haruna tức giận, lần đầu trong đời có một con người dám đứng trước mặt cô. Nói ra khuyết điểm duy nhất của cô. Haruna tiến tới, vung tay muốn bóp cổ chết Yuko, nhưng Yuko nhanh chân hơn. Một bước tiến của Haruna bằng hai bước lùi của Yuko.

Haruna bỏ cuộc, cô dừng lại, Yuko cũng lập tức dừng.

_ Cô muốn cá cược điều gì? – Haruna tiếp tục đề tài cũ

_ Tớ sẽ đứng yên tại đây. nếu cậu chạm được vào tớ trong vòng một phút, thì cậu thắng, mặc dù tớ rất muốn cậu chạm vào tớ - Yuko dùng đôi mắt gian tà nhìn Haruna.

_ Nếu tôi chạm vào cô được, thì mãi mãi, cô phải tránh xa tôi ra, biến mất trước mặt tôi. – Haruna tự tin đối đáp

Yuko còn tự tin hơn

_ Nếu thua, từ nay, nhà cậu như nhà tớ, cậu phải  chỉ cho tớ nhà cậu, cho tớ ở chung. – Kết lời, Yuko bật cười lớn, một tràn cười tự biên tự diễn.

_ Được thôi – Ánh mắt Haruna chuyển sang màu đỏ

Tuy không phải một trong những vampire hùng mạnh nhất, nhưng để đối phó với một con người bình thường thì không hề khó khăn. Từ khi gặp Yuko, trở về, Haruna đã tra thông tin về cái tên Oshima Yuka hoàn toàn không có trong danh sách thợ săn.

Hoàn toàn là một người bình thường.

Yuko lẩm bẩm gì đó rất nhỏ

Khi Haruna vừa lao tới, cách Yuko chỉ hơn bốn bước chân thì đột ngột dừng lại. Một bước tường vô hình bao quanh Yuko, là kết giới. Như đã nói, gia tộc Oshima không giỏi về chiến đấu, chính vì thế tu luyện kết giới là một cách tự bảo vệ.

_ Cô ăn gian – Haruna tức giận, cô không lường trước điều này, tại sao một người bình thường có thể tạo kết giới?

_ Đâu có nói là không được dùng kết giới – Yuko tinh nghịch vuốt tóc

Haruna tức đến mức chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Yuko, rất rõ ràng cái tên Oshima Yuka là giả. Vì thế mà Haruna không thể tra ra. Lần đầu tiên trong đời cô bị qua mặt như thế, một mũi tên đã bắn thẳng vào lòng tự trọng của cô.

Yuko nhìn đồng hồ, cô lại bật cười khi kim giây chỉ một vòng qua con số mười hai. Kế mà Mariko bày ra quá hữu hiệu mà, lần này trở về cô phải đãi Mariko một bửa.

_ Cậu đã thua rồi!

  --------------------------------------

p/s: Tuy có sự xuất hiện của Mariko, nhưng chắc chắn fic là couple KojiYuu :v

 p/s: dành cho những bạn quan tâm đoạn thơ của Yuki đọc, đó là bài thơ Thần Khúc của Dante, gồm ba phần, phàn một là Địa Ngục, vì thế mà Yuki nói đây là khởi đầu của địa ngục

cảm ơn các bạn đã đọc :3 tối ấm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net