oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mã Gia Kỳ đã chẳng thể nhớ nổi gã đã lang thang trên dải đất xanh rờn với đầy nắng và gió này bao lâu rồi.

Đáng lẽ gã thần tối cao của địa ngục đang phải ở đâu đó phía dưới kia, sâu hàng ngàn mét hướng về lõi trái đất, nơi gần kề nguồn nhiệt bỏng cháy nhưng vẫn tối tăm lạnh lẽo. Gã hẳn là phải ở đó mãi mãi, sống một cách ẩn dật và thực hiện nghĩa vụ trông chừng người chết cho tới khi gã không còn khả năng làm điều đó.

Mã Gia Kỳ có sức mạnh để hạ gục em trai gã, vị thần hùng mạnh Zeus. Và nếu gã thực sự có ý định tiến hành một cuộc nổi dậy nhằm lật đổ sự thống trị của hắn, thì cá chắc gã sẽ thành công thôi. Toàn bộ nhân loại sẽ nằm trong tay kẻ cai trị địa ngục, và Mã Gia Kỳ hiển nhiên là giỏi hơn em trai gã trong việc điều phối và thiết lập trật tự thế giới này.

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Zeus và những kẻ đứng về phe hắn đã là chuyện của quá khứ. Những trận chiến cùng mất mát, những cái chết gắn liền với những sinh mạng bất hạnh đã bám theo dòng chảy của thời gian mà chìm vào cõi vĩnh hằng. Thế rồi Mã Gia Kỳ vẫn ở đây, vẫn đang tồn tại và rong ruổi khắp nơi trên quả địa cầu rộng lớn nhưng nhỏ bé này. Chẳng phải bởi vì gã đã cầu xin Thượng Đế, hay bởi vũ trụ này đã thương xót cho sự cố chấp của gã, mà chỉ đơn giản là gã đã chấp nhận từ bỏ sức mạnh cùng quyền năng của một vị Thần, làm một con người bình thường với một khao khát duy nhất là tìm thấy tình yêu của đời gã, linh hồn tuyệt đẹp đang lạc lối ở một vùng không gian nào đó, rất xa khỏi vòng tay gã.

Người đời kể rằng Demeter, nữ thần của mùa màng và sự sung túc, đã hạ sinh một người con gái xinh đẹp tuyệt trần vào một ngày mùa xuân. Và vị thần tối cao của thế giới ngầm đã bắt cóc nàng ngay trên thảo nguyên đầy hoa thơm ngát, dùng quyền lực của mình mà buộc nàng phải sống cùng gã ở cái nơi lạnh lẽo tăm tối đến hết đời.

Nhưng sự thật thì, nàng Demeter đã hạ sinh một bé trai.

Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ sau khi gặp em lần đầu tiên tại cung điện của thần Zeus đã nghĩ rằng có lẽ em chính là tạo hóa đẹp đẽ nhất, tuyệt vời nhất mà không một ngôi sao nào trong dải ngân hà có thể sánh bằng.

Họ đã dành ra đôi ba câu chào hỏi để bắt đầu câu chuyện vào mỗi sáng, vài lời vụn vặt để trở nên thân quen, một chút tâm sự giữa những khoảng lặng để thấu hiểu, và vô số ánh nhìn giao nhau để yêu thương. Và chẳng mấy chốc mà Mã Gia Kỳ đã say đắm Đinh Trình Hâm như cái cách mà em cũng rơi vào lưới tình với gã.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, Hades vẫn phải quay trở về vương quốc của mình để duy trì trật tự.

Mã Gia Kỳ chưa từng ép buộc em phải đi theo mình, xuống dưới 18 tầng địa ngục đầy chết chóc và quanh quẩn trong bóng tối mãi mãi. Gã đã quá hiểu thế giới đầy xấu xa này. Nhưng bất chấp cả việc Zeus đã nói cho Đinh Trình Hâm nghe về mọi điều thuộc về chốn lạnh lẽo ấy, đến mức có thể em sẽ chẳng bao giờ muốn nghe về nó nữa, em vẫn lựa chọn nghe theo trái tim mình, nắm lấy tay Mã Gia Kỳ và bước đi cùng gã.

Mã Gia Kỳ giống như Zeus, không muốn em ở đây. Gã tức giận, gã nhẫn tâm nói ra vài lời dọa nạt, nhưng thứ mà Đinh Trình Hâm giỏi nhất trên đời chính là chống lại Mã Gia Kỳ, và bằng một cách nào đó, gã có vẻ cũng khoái chí với điều này. Gã yêu sự liều lĩnh cùng dũng cảm từ em.

Gã dặn em không được đụng vào bất kỳ món ăn nào ở đây, hãy ngồi ngoan và kiên nhẫn cho tới khi gã giải quyết xong công việc. Mã Gia Kỳ chỉ đơn giản là không muốn chôn vùi tháng ngày tươi đẹp của em ở chốn này. Khi gã quay lại, gã thấy Đinh Trình Hâm đang nằm dài trên ghế mềm dành cho khách, em tự bày trò tiêu khiển với một quả lựu đỏ trên tay. Mã Gia Kỳ kinh hãi, ngay lập tức bước tới giành lấy quả lựu, nhưng Đinh Trình Hâm đã nhanh hơn gã, em giữ chặt lấy nó, giấu ra sau lưng.

"Em đã ăn nó?" Mã Gia Kỳ nhìn chằm chằm vào Đinh Trình Hâm, gã nuốt nước bọt dù cổ họng khô khốc vì sợ. Gã sợ em sẽ phải cam chịu cuộc sống dưới lòng đất này tới hết đời.

"Vẫn chưa đâu." Đinh Trình Hâm mỉm cười tinh nghịch. Đôi mắt trong veo ánh lên ý cười khiến tâm tình Hades thả lòng không ít.

"Đây không phải một trò chơi, A Trình. Đây là cuộc sống và sự tự do của em."

Mã Gia Kỳ vuốt ve gò má mềm mại của em, đầu ngón tay khẽ niết lên những nốt ruồi xinh xắn.

"Ngài có yêu tôi không?" Em hỏi.

"Hơn cả mạng sống của tôi." Gã đáp.

Gã, đứng trước câu hỏi trực tiếp của Đinh Trình Hâm, đã thừa nhận tình cảm của mình.

"Vậy thì có vấn đề gì đâu nào. Cả hai chúng ta đều mong muốn một điều giống nhau, chúng ta đều cùng muốn được ở bên nhau."

Chàng trai nhỏ nói. Giọng điệu tủi thân, em ngước nhìn vị thần trước mặt mình với ánh mắt khó hiểu.

"Tôi không muốn trói buộc em ở đây cả đời, cùng với tôi."

"Nhưng tôi muốn trói tôi với Ngài cả đời cơ." Đinh Trình Hâm dõng dạc tuyên bố. Nhưng dáng vẻ thiếu niên đầy cháy bỏng cùng kiên định với tình yêu của đời mình càng khiến Mã Gia Kỳ không nỡ chút nào.

"Vậy mẹ em sẽ nghĩ sao?"

Đinh Trình Hâm nhún vai tỏ vẻ em cũng không chắc nữa.

Mã Gia Kỳ đưa tay chạm lên má em, gã đặt lên môi em một nụ hôn dịu dàng trước khi lấy lại trái lựu.

"Tôi yêu em, tình yêu của đời tôi, và tôi đảm bảo với em rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ nhận được sự chấp thuận từ mẹ em và em trai tôi. Còn hiện tại, em không cần phải nghĩ quá nhiều về điều đó, hãy tận hưởng khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau, được chứ? Để tôi đưa em quay trở lại với ánh sáng nhé."

Mã Gia Kỳ dịu dàng nắm lấy tay Đinh Trình Hâm rồi kéo em đứng dậy. Khoảnh khắc hai người đối mặt với nhau, khi mà Mã Gia Kỳ vẫn còn đang đắm chìm trong nụ cười mà Đinh Trình Hâm dành cho người em yêu, chàng trai đã trả lời Mã Gia Kỳ bằng cách hái một quả nho từ trong đĩa, em nói:

"Tôi yêu Ngài, Gia Kỳ."

Rồi nuốt xuống.

Mã Gia Kỳ ngay lập tức xanh mặt. Sự tức giận vì người yêu bé nhỏ của gã không nghe lời khiến cơ thể gã run lên. Nhưng Đinh Trình Hâm chẳng sợ gã chút nào. Vẫn là nụ cười tinh nghịch đầy ngây ngô ấy khiến Mã Gia Kỳ không nỡ, gã không thể giận em lâu hơn hai mươi giây.

Đinh Trình Hâm là vị thần mùa xuân và Mã Gia Kỳ yêu em tới điên cuồng.

Tất nhiên điều gì phải tới sẽ tới. Zeus phái Hermes đến địa ngục truyền lại với Mã Gia Kỳ rằng hãy thả tự do cho Đinh Trình Hâm. Mã Gia Kỳ chỉ im lặng không nói. Gã đương nhiên muốn để em đi, nhưng em không chịu nghe lời gã.

Demeter sau khi nghe tin đứa con mình hết mực thương yêu bị mất tích rất đau khổ, bà hỏi thần mặt trời Helios thì biết được Đinh Trình Hâm đã bị Mã Gia Kỳ đưa xuống địa ngục. Khi nàng chất vấn Zeus, thì Zeus trả lời:

"Là người của vua địa ngục thì không có gì phải lo lắng cả.".

Demeter đã rất tức giận, bà quyết định rời khỏi đỉnh Olympus và bỏ công việc mùa màng, ra đi tìm con trai.

Chính điều này đã khiến Mã Gia Kỳ buộc phải lùi một bước, thay đổi quy định và chấp nhận toàn bộ yêu cầu được đưa ra, bao gồm cả việc mỗi năm chỉ được ở bên Đinh Trình Hâm sáu tháng không hơn.

Nhưng một ngày nọ, em biết mất mà không quay trở lại địa ngục.

Mã Gia Kỳ đã yêu cầu một lời giải thích từ Zeus về việc tại sao lại giấu Persephone đi, vì sao lại mang em đi khỏi gã. Zeus, dưới áp lực mà Demeter gây ra cho mình, đã gán cho Mã Gia Kỳ tội nổi loạn và đưa ra phán quyết gã sẽ không bao giờ được gặp lại bạn đời của gã nữa.

Quyết định này đã châm ngòi cho một cuộc chiến, Mã Gia Kỳ trong cơn thịnh nộ đã mở ra cánh cổng địa ngục dẫn tới trần thế. Gã bắt đầu tìm bắt và tàn sát từng đứa con của Zeus, cho tới khi đỉnh Olympus chỉ còn là đống hoang tàn, Zeus nằm bại dưới tay Hades mà cầu xin sự tha thứ. Gã nói chỉ cần Zeus có thể mang bạn đời của gã quay trở lại, gã sẽ chấp nhận yêu cầu của hắn. Và Zeus đã đồng ý.

Hắn đã dẫn Mã Gia Kỳ tới gặp một vị nữ tu sĩ bóng đêm, người đã trói buộc linh hồn của Đinh Trình Hâm với trần thế. Bà nói rằng lời nguyền rất mạnh mẽ. Đinh Trình Hâm sẽ sống như một người bình thường, được sinh ra và lớn lên, chết đi và rồi lại đầu thai một cách ngẫu nhiên vào bất kỳ gia đình nào, ở bất cứ đâu trên thế giới này, nhưng mỗi một cuộc đời của Đinh Trình Hâm sẽ chỉ dừng lại ở tuổi 22. Vòng lặp ấy sẽ không bao giờ kết thúc cho tới khi Mã Gia Kỳ tìm thấy em trước khi cột mốc ấy xuất hiện. Đó là cách phá giải lời nguyền.

Vấn đề ở đây là gã không biết em đang ở đâu.

Mã Gia Kỳ chấp nhận từ bỏ mọi thứ, từ bỏ quyền năng, từ bỏ Olympus, bỏ lại các vị thần và cả cái thế giới tràn đầy sự thống khổ và mất đi niềm tin. Đối với gã lúc này, sẽ chẳng còn gì quan trọng hơn tình yêu của gã.

Điều duy nhất gã giữ lại là sự bất tử. Đó là phước lành, mà cũng là lời nguyền, đôi khi còn là sự phiền phức. Bởi vì gã sẽ phải chạy tới những nơi khác nhau để bắt đầu một thân phận mới, để tránh khỏi sự nghi ngờ của tất cả mọi người.

Mã Gia Kỳ đã đi khắp vùng đất, lênh đênh trên từng con sông, leo lên những ngọn núi cao ngất, thậm chí là lặn xuống biển sâu không ánh mặt trời. Gã đã đếm từng ngày kể từ khi cuộc hành trình bắt đầu, khắc sâu vào tim từng cái chết của Đinh Trình Hâm mỗi khi gã tìm thấy em quá muộn. Hai mươi hai năm chỉ để tìm kiếm em, nếu không mọi dấu vết sẽ biến mất và gã sẽ lại phải bắt đầu lại từ đầu.

Vài thế kỷ đã trôi qua, và Mã gia Kỳ chỉ tìm được chút tung tích của Đinh Trình Hâm 12 lần, và lần nào gã cũng tới chậm một bước. Mỗi một bia mộ thuộc về một kiếp sống khác nhau của Đinh Trình Hâm đều được đặt lên đó một bó mãn thiên tinh, mỗi ngày chờ đợi vòng lặp mới bắt đầu, gã vẫn sẽ ở đó trò chuyện với em, lắng nghe tiếng gió thôi, khóc cùng lá rơi trên phiến đá khắc tên em.

Tất cả những gì gã có chỉ là tình yêu vỏn vẹn trong trái tim này để nghe theo, để dẫn lối gã tới được em. Nhưng gã cũng biết tri kỷ sẽ nhận ra nhau nhanh thôi, rằng Đinh Trình Hâm sẽ nhận ra gã ngay lập tức, rằng em sẽ nhớ tới ánh mắt mỗi khi hai người nhìn nhau, và lời nguyền sẽ bị phá vỡ.

Mã Gia Kỳ chắc chắn sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với Đinh Trình Hâm trước khi gã tìm thấy em.

Vòng lặp thứ 19 sắp kết thúc. Dạo này gã đã dường như có thể cảm nhận được sự hiện diện của em quanh đây. Và nếu gã đoán không sai, thì vẫn còn một năm nữa trước khi vòng lặp mới lại bắt đầu. Sau bao năm tìm kiếm, đây có lẽ là cơ hội rõ ràng nhất mà gã có.

Đinh Trình Hâm vẫn chưa biết bản thân em là ai, đã từng chết bao nhiêu lần, đã trải qua cuộc sống như thế nào. Em hiện tại chỉ là một chàng sinh viên bình thường với khả năng nhảy tuyệt vời. Và dù không nhìn rõ, nhưng Mã Gia Kỳ dường như đã bị mái tóc nâu mềm sáng rực dưới ánh mặt trời thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên. Em là người duy nhất mà gã để ý giữa những bạn bè của em.

Nhưng sự thật là, có một vầng sáng nhỏ tỏa ra từ khắp mọi nơi xung quanh em.

"Xin chào?"

Một người bạn của Đinh Trình Hâm đi về phía Mã Gia Kỳ.

" Có chuyện gì sao?"

"Tôi đang tìm một người." Gã nói: " Em ấy khá cao, tóc nâu, xoăn nhẹ, mắt to dài, hơi giống cáo, và có ba nốt ruồi bên má phải."

"Ai tìm ai cơ?" Một cô gái nhỏ nhắn khác chen vào, hai tay đặt trước ngực ra vẻ nghiêm nghị.

"Mã Gia Kỳ." Gã tự giới thiệu bản thân mình như vậy."Tôi là bạn đời của em ấy." Lời khẳng định chắc nịch khiến hai người hết sức ngạc nhiên.

"Tiểu Đinh!" Cậu trai lớn tiếng gọi về phía sau.

"Ừ? Sao thế?" Lời đáp vọng lại khiến Mã Gia Kỳ ngay lập tức đưa tầm mắt về phía sau.

Âm thanh quen thuộc này là thứ mà gã đã nghe suốt ngần ấy nắm, vừa ngọt ngào, vừa tươi sáng, như chính bản thân con người em, cũng tràn đầy hơi thở thiếu niên, tràn đầy sức sống. Mã Gia Kỳ đã nhớ nó ngay cả trong giấc mơ.

Tình yêu của gã, Đinh Trình Hâm dù có trải qua bao nhiêu kiếp sống cũng sẽ không bao giờ thay đổi và điều đó thật tuyệt biết bao.

"Có người tìm anh này Đinh ca." Cô gái nói thêm vào.

"Ồ? Bạn trai em à?"

Em bật cười:

"Xin lỗi nha anh tưởng..."

Đinh Trình Hâm từ phía sau đi tới, cái đầu nhỏ nghiêng sang một bên vô tình chạm phải ánh mắt của người phía đối diện. Và trong một khoảnh khắc tưởng chừng không gian như ngưng đọng, Đinh Trình Hâm cảm thấy năng lượng của tình yêu bên trong mình đang trào ra một cách mãnh liệt. Và em chẳng cần tốn tới một phút để nghĩ xem nên nói gì, cơ thể đã phản ứng nhanh hơn tốc độ xử lý của bộ não. Em chạy thật nhanh tới chỗ Mã Gia Kỳ và lao vào vòng tay gã. Mã Gia Kỳ ôm chặt lấy em, nhốt em vào trong lãnh địa nhỏ xíu của chính mình, tham lam cảm nhận cảm giác quen thuộc, tham lam hít hà mùi hương đã nhung nhớ từ lâu.

Gã đã nhớ em rất rất nhiều.

"Chúa ơi, vị vua của tôi, bạn đời của tôi." Đinh Trình Hâm nói giữa những tiếng hít thở gấp gáp. Em nhìn vào mắt gã với vẻ không dám tin vào hiện thực trước mắt.

"Tình yêu của tôi, tri kỷ của đời tôi." Gã đáp lại, không thể kiềm chế mà trao em những cái hôn lên chóp mũi.

"Ngài tìm thấy tôi rồi." Đinh Trình Hâm mỉm cười rạng rỡ. Đôi mắt cáo cong lên đầy xinh đẹp, môi mềm dành tặng những cái thơm thật kêu lên má đối phương.

"Ừ. Và tôi chắc chắn sẽ không bao giờ để em đi nữa đâu." Gã nói rồi làm một dấu ngoắc tay với em.

Cuối cùng nỗ lực suốt bao năm cũng có đáp án. Gã nhìn người con trai trước mặt mà trong lòng đầy hạnh phúc. Gã ngắm nghía gương mặt đã lâu không thể chạm tới này thật cẩn thận, sau đó thật trịnh trọng mà bắt đầu chân chính hôn em.

Người qua kẻ lại bên đường đều đang nhìn hai người tay trong tay. Nhưng chẳng sao cả, bởi vì lúc này đây đối phương mới là điều họ để ý nhất.

/Hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net