Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Lãng quên...

Nam thành

Ở một đoạn đường lớn xe cộ qua lại đông đúc. Nhưng lúc này lại không có lấy một bóng người. Hai phe hoàn toàn đối nghịch nhau, những người mặc áo đen, tay vững chắc cầm súng bán tự động cùng những khẩu 44 li to lớn, hướng về chiếc BMW màu trắng phía trước nã đạn

Thanh âm tiếng súng đạn vang lên khắp nơi

Song song cùng chiếc màu trắng là ba chiếc xe màu đen cũng không ngừng yểm trợ. Lúc này bên hông chiếc xe màu trắng, có một nữ nhân mặc đồ đen bó sát lại như mặc kệ tất cả hoàn cảnh sinh tử nguy hiểm. Yên lặng bình tĩnh, hai tay cầm hai khẩu Eagle Desert màu bạc, thay phiên nạp đạn.

Nhẹ hít thở thật sâu, nàng vẫn như cũ tập trung lắng nghe vào chiếc tai nghe Bluetooth màu đen trên tai

" Hạo Vi tỷ!!" khi nghe thấy tiếng nũng nịu của nữ nhân từ trong tai nghe phát ra, như mặc kệ tất cả Hạo Vi mỉm cười

Ánh mắt nhá lên sát khí, nhìn về phía một tên áo đen đang mon men lại gần nàng, nhanh tay điều khiển súng bắn vào hắn một cách chính xác. Hạo Vi vẫn như cũ bình tĩnh nói điện thoại

" Ngoan..." không nhanh không chậm nàng trả lời, đây là loại tai nghe đặc biệt, vì vậy người bên kia đầu dây không thể nào nghe được tiếng súng bên này, hay đoán được điều gì đang xảy ra

Bên cạnh những tên vệ sĩ của nàng vẫn không ngừng yểm trợ, còn bọn áo đen bên kia thì vẫn như cũ nả súng liên tục

" Sẽ ngoan, nhưng tối nay chị về với em đi! Mẫn Mẫn nhớ chị!!" Tiểu Mẫn Mẫn trong điện thoại vẫn như cũ nhõng nhẽo, không hề biết rằng người bên kia đang gặp hoàn cảnh như thế nào

Bình xăng một chiếc xe ở gần đó do trúng đạn mà phát nổ, Hạo Vi nghiêng mình né tránh làn khí nóng đang ập tới. Nhưng vẫn vô tình khiến cho một mảnh vỡ bay xẹt qua trán, làm nàng rướm máu. Mặc kệ vết thương, tay vẫn như cũ cầm chặt khẩu súng nhưng vẫn không quên giữ chặt tai phone bên tai, lâu lâu lại chồm người đứng thẳng dậy , liên tục nã đạn về phía bọn kia

"..." im lặng, nàng không trả lời

" Đi mà, Vi Vi!" Đầu dây bên kia vẫn không biết gì, Mẫn Phương vô tư nói

"...."

" Tiểu thư, đi nhanh đi. Chúng mạnh quá, chúng tôi sẽ cầm cự!!!" cùng lúc đó thanh âm một vài vệ sĩ của nàng hét lên, bọn bên kia đang hết sức nã đạn tấn công. Chúng thật sự đã chuẩn bị rất kỹ càng cho ngày hôm nay

Bỗng nhiên một chiếc xe từ đầu bên kia lao tới, nã đạn vào Hạo Vi. Nàng lao mình vào bên trong xe né tránh, định rồ ga bỏ chạy. Nhưng chợt nhìn ra mặt đất, tai phone không biết từ lúc nào đã rơi ra

Không cần suy nghĩ nhiều, liều mình tất cả, Hạo Vi mở cửa lao ra nhặt lấy tai phone

 " Được rồi, không gọi là Vi Vi được chưa. Nhưng Hạo Vi tỷ phải về với em!" thanh âm người trong điện thoại vẫn tiếp tục

Gấp rút , Hạo Vi thở dài một hơi nhanh chóng trả lời nàng

" Được rồi!"

Nhưng chỉ một khắc khi nàng vươn người ra nhặt tai phone, một phát súng đã nhanh chóng bắn vào vai nàng. Khẽ ôm lấy vai trái vì bị thương mà máu me tuôn trào ướt cả lưng, Hạo Vi nhíu mày đau đớn, nhưng lại không rên lên bất kỳ thanh âm nào

Nhanh chóng điều khiển xe, nàng tung mạnh vào vài chiếc xe đang cản đường, rồ ga rời khỏi vụ đấu súng

Thấy nàng bỏ chạy, đám người kia cũng nhanh chóng lên xe đuổi theo

" Thật nha?! Chị không được nói dối Mẫn Mẫn đó!" Tiểu Mẫn Mẫn reo lên vui vẻ

" Ân..." vẫn nhìn tập trung vào kính chiếu hậu, và những chiếc xe đang đuổi theo mình. Nàng nhẹ trả lời

" HiHi, Vậy hẹn gặp ở nhà nha!! Hạo Vi tỷ, em yêu chị nhiều lắm"

" Chị biết!" Nghe vậy Hạo Vi khẽ mỉm cười. Cánh tay bị thương vươn ra điều khiển bánh lái, tay phải đưa ra cửa sổ , nhìn vào kính chiếu hậu. Một phát chính xác hoàn hảo bắn vào bình xăng của một trong những chiếc xe đằng sau khiến nó liền nháy mắt nổ tung

"...." Trong điện thoại, Tiểu Mẫn Mẫn chu mỏ ủy khuất

Như biết người bên kia đang nghĩ gì, Hạo Vi khẽ cười rồi nói rất nhỏ nhẹ, nhưng lại khiến Mẫn Mẫn không thể nào quên được :

 " Đừng chu mỏ như vậy! tiểu Mẫn Mẫn ngoan, tối nay chị sẽ về....." Mặc kệ tất cả, chỉ trong một giây phút, Hạo Vi quyết định, nàng nhất định phải thoát khỏi đây trở về với Tiểu Mẫn Mẫn. Nàng thật sự không muốn ai kia phải lo lắng cho nàng, nàng thật sự không muốn làm người kia phải khóc, nàng tiếp tục nói rất nhẹ nhưng lại thật dứt khoát ".... Chị yêu em, ngốc ạ!!"

Nhẹ nhàng cúp điện thoại, Hạo Vi thở dài

Ánh mắt lóe lên sát khí , từ gương chiếu hậu, nhìn những chiếc xe đằng sau. Chân không ngừng rồ ga lao nhanh trên đường, chạy vào một đoạn đường đèo hiểm trở dẫn lên núi

Đúng lúc đó, điện thoại lại một lần nữa vang lên. Khẽ nhíu mày khó hiểu, Hạo Vi đưa tay lên đeo lấy chiếc tai nghe vào tai, im lặng lắng nghe

Bỗng một giọng nữ thanh cao cười khanh khách từ trong tai nghe vang lên, Hạo Vi cũng không định dò hỏi mà chĩ nhíu mày khó hiểu. Nữ nhân kia vẫn tiếp tục

" Hạo Vi!! Ta biết ngươi không biết ta là ai. Nhưng mà cũng không còn cơ hội để biết nữa đâu. Đua xe với ngươi, truy sát ngươi, tất cả đơn giản cũng chỉ là một trò chơi thôi! Những thứ đó dĩ nhiên hoàn toàn vô dụng với ngươi! Phải không?!......" nữ nhân đó vẫn tiếp tục cười khẽ rồi nói tiếp ".... Màn cuối cùng, chỉ còn vài giây nữa là xảy ra thôi! Sát thủ ngự tỷ Hạo Vi, thương tình báo cho ngươi biết trước vậy!! Trong xe của ngươi, ta đã đặt bom rồi.... và nó sẽ nổ trong 10... 9....8....7...6..."

Ánh mắt Hạo Vi tức giận mở to

Nàng không chút suy nghĩ liền dứt khoát đâm xe vào vạch phân cách bên đường, lao xuống vực

Trước khi xe lao xuống nàng khẽ nhắm mắt lại như thầm nói với chính mình cũng như chuyển lời tới ai kia

" Xin lỗi... Mẫn Mẫn...."

*****

Trên một chiếc giường lớn ấm áp

Hạo Vi Thiên bật người ngồi thẳng dậy, giật mình tỉnh giấc. Ánh mắt mông lung, thất thần nhìn ra bầu trời đêm ở ngoài cửa sổ trước mắt vẫn chưa sáng hẳn. Không khí vẫn còn rất lạnh, mặc kệ thân thể hoàn toàn xích lõa làn da trắng nọn đỏ bừng lên vì lạnh, nàng nhẹ bước chân tới bên cửa sổ nhìn ra bầu trời xa xăm

 Tay đưa lên đỡ lấy trán mình, nhíu mày nhắm mắt lại lắc đầu.

Đầu nàng thật nhức nhối

Tối qua, nàng hình như đã có một giấc mơ hết sức kỳ lạ. Nào là nổ súng , nào là truy sát, đặt bom hay lao xuống vực.... và còn có một cuộc điện thoại kỳ lạ cùng một cô bé, người đó hình như rất quan trọng với nàng. Nhưng quan trọng như thế nào, hay người đó thật sự là ai, nàng đều không nhớ ra được gì cả

Bỗng một thanh âm khẽ vang lên đằng sau lưng, là một nữ sát thủ, Hạo Vi dĩ nhiên luôn luôn cảnh giác và nghe thấy được mọi việc xung quanh. Nhưng với người này, nàng không có biện pháp chống lại

Một cánh tay thon gọn trắng nõn đưa ra, từ đằng sau vòng qua ôm lấy eo nàng. Cả thân thể nữ nhân cũng đồng dạng xích lõa không tỳ vết, nóng bỏng áp sát vào sau lưng Hạo Vi. Không bài xích cũng không hề tỏ ra thích thú, Hạo Vi cứ để cho người kia thoải mái ôm lấy thân thể mình

Một thanh âm kiều mị động lòng người vang lên, nhưng vẫn mang theo thanh âm của sự ngáy ngủ chưa tỉnh giấc nồng, nũng nịu nói

" Thiên... trời chưa sáng mà, người ta còn muốn ngủ!!"

Cũng không gấp gáp trả lời, Hạo Vi chỉ khẽ quay người lại, hai tay ôm lấy eo thon của nàng. Ánh mắt xinh đẹp nhưng vô hồn nhìn nữ nhân kia, mặc kệ cho hai tay của nàng chuyển lên thân mật ôm lấy cổ mình. Hai kiện thân thể xích lõa hoàn mỹ dính sát vào nhau như không có kẽ hở, bộ ngực to lớn trắng nõn áp sát vào nhau

Người trước mắt, là một nữ nhân xinh đẹp, phải nói là hết sức xinh đẹp. Nếu như nói Đinh Mẫn Phương là Băng sơn mỹ nhân thì người này chính là kẻ đối lập lại hoàn toàn với nàng. Nếu phải so sánh, thì nàng cũng giống như Lý Thanh Thanh, chính xác là một Hỏa diễm mỹ nhân. Nóng bỏng, quyến rũ, thành thục, mị hoặc khiến người ta phải cháy hết mình theo nàng. Chỉ khác ở một chỗ, ánh mắt của Lý Thanh Thanh khi nhìn thân nhân vẫn phát ra phần nào ôn nhu. Còn nữ nhân này, Hạo Vi chắt chắn, ánh mắt của nàng đối với ai cũng chứa toàn sát khí và nghi ngờ

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vẫn luôn có một trường hợp ngoại lệ, nữ nhân này không hiểu sao, luôn luôn xem Hạo Vi bằng một ánh mắt cười ôn hòa

Nữ nhân này chính Lam Linh, nữ hoàng hắc đạo thành phố

" Thiên...!!" Lam Linh vẫn tiếp tục ôm chặt lấy Hạo Vi, khẽ nhướn chân lên áp sát lại, chiếc lưỡi đinh hương nhẹ liếm vành tai nàng. Câu dẫn, câu dẫn trắng trợn

Cũng không thèm nói gì, ánh mắt Hạo Vi lóe lên vì hành động của nàng. Khẽ vươn tay nhẹ nhàng  dùng sức mạnh bế nàng lên khỏi mặt đất. Ôm chặt vào lòng, hướng chiếc giường ấm áp đi tới

Đặt Lam Linh xuống giường, Hạo Vi khẽ áp người nằm trên người nàng.

Vẫn trong không khí hết sức yên lặng, Hạo Vi bá đạo hôn xuống. Tay cũng không rãnh rang, liền chụp lấy bộ ngực to lớn kia, xoa xóp qua lại

" Ân...ư.."

Dù mới sáng sớm, nhưng chỉ qua một vài hành động khiêu khích sỗ sàng của người kia, Lam Linh ánh mắt nóng rực cả thân thể nhộn nhạo cả lên. Một dòng nước nhanh chóng chảy ra ở dưới thân

"Thiên!! Tối qua ăn người ta.....còn chưa đủ no sao?!" Lam Linh khóe mắt cười, vẻ mặt gian xảo, vừa câu dẫn vừa nhẹ nhàng chống lại, dục cự còn nghênh. Tay không hề thành thật ở trên lưng Hạo Vi vuốt ve lên xuống

Nhìn người dưới thân cười mị hoặc với mình, Hạo Vi hừ lạnh. Khẽ dời xuống nơi cổ đối phương, in lại một dấu hôn thật đậm. Rồi chiếc lưỡi linh hoạt liếm xuống phần ngực to lớn mềm mại của đối phương, nơi này vì động tình mà nụ hoa đã cứng cả lên, nàng mút sâu vào rồi khẽ cắn một cái

" Aa.." Lam Linh vì đau đớn mà khẽ ngâm lên

Hạo Vi nhanh chóng nằm gần sát bên tai nàng, hơi thở nống hổi, khẽ thì thầm thanh âm trầm thấp

" Cô đúng là Hồ ly tinh!! "

Nói rồi liền dừng lại tất cả mọi hành động của mình, nhanh chóng đứng dậy xoay người muốn rời đi. Mặc kệ người dưới thân vì động tình mà cả thân thể đã nổi lên từng mảng đỏ ửng

Nhìn bóng lưng xích lõa của Hạo Vi dứt khoát xoay người rời đi, ánh mắt Lam Linh trong nháy mắt tỏa ra mất mát rồi sau đó liền thay vào là hàn lãnh thấu xương. Nhưng người trong gian hồ vẫn mãi là người trong gian hồ, cho dù tức giận vẫn không dễ dàng phát tác. Nàng khóe miệng cười yêu mị, tiếu ý nói

" Thiên!! Ngươi thật không biết thương tiếc người ta mà, "

"Vậy cô có thể tìm người khác!......"

Lần này Lam Linh nghe vậy liền tức giận, tay nắm chặt ra giường mày nhíu lại. không khí trong phòng lạnh đi vài phần. Nàng rít qua kẽ răng

" Hạo Vi Thiên!!..."

Dường như cũng hiểu được mình nói hơi quá lời, Hạo Vi không nói gì chỉ hơi thở dài. Người cũng không thèm xoay lại, khom lưng nhặt lấy chiếc áo choàng nhẹ khoác lên người mình. Dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn người trên giường đỏ mặt đang rất tức giận và ủy khuất kia

" .... Vả lại dù gì hai ta đều là nữ tữ, ở bên nhau làm gì chứ?!" Nói dứt câu Hạo Vi liền xoay người rời khỏi phòng

Lam Linh nằm trên giường, tay nắm chặt lấy chiếc mền

Một khắc thời gian sau nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt, nàng bật cười, nụ cười nhìn thật tươi thật xinh đẹp nhưng lại khiến không khí trong phòng càng thêm lạnh buốt hơn. Mắt lóe lên, môi nàng thì thầm vài lời nói mà chỉ có mình nàng nghe được

".... Đều là nữ tử ư?! Một người từng sống hết mình vì một nữ nhân khác như ngươi cũng có quyền phán xét ta?! Năm năm, có lẽ vẫn chưa đủ... vậy thì cả đời này, ngươi cũng đừng mong thoát khỏi ta!!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net