Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 50: Phong vân

Nếu hỏi Đinh Lãnh Chi , cảm giác lúc này của một Queen quyền lực là gì. Câu trả lời có lẽ là, bà không biết. Bởi vì bà không còn cảm giác thấy gì nữa. Bất lực, buông điện thoại bà khụy xuống ghế

Nước mắt từng giọt lại từng giọt rơi xuống. Mất hai mươi năm, cuối cùng thì nước mắt cũng đã một lần nữa rơi trên khuôn mặt bà. Tàn nhẫn, phá hủy suốt hai mươi năm, cuối cùng sự thật cũng đã sáng tỏ

Lời của Hạo Chấn Sơn vẫn như cũ ong ong bên tai Đinh Lãnh Chi

...

' Là ta cưỡng bức bà ấy!!'

...

Có ai từng tự hỏi, cảm giác của một vì sao là như thế nào chưa?!

Là một ngôi sao, nó tỏa sáng trong đêm đen. Nhưng lại không nổi bật bằng mặt trời, cũng không thu hút được như mặt trăng. Nó chỉ đơn giản là một thứ điểm xuyết trên bầu trời đêm mà thôi

Và chàng thanh niên Hạo Chấn Sơn của hai mươi lăm năm về trước chính là một người như thế

Sinh ra trong gia quyền quý, như gánh trên vai là trọng trách. Chỉ là chưa một lần ông phàn nàn về điều đó. Bởi vì ông biết, nếu ông mạnh mẽ, nếu ông đủ tài giỏi, người mà ông cưới chính là Dương Chi. Từ nhỏ đến lớn họ chính là thanh mai trúc mã

Hạo Chấn Sơn, từ nhỏ đã như một cậu nhóc cục mịch, suốt ngày chỉ biết lẽo đẽo theo Dương Chi. Lớn hơn chút nữa lại vì mục đích không thua kém Tuyệt đỉnh song kiều  Dương Chi mà phấn đấu

Cứ như vậy, im lặng bảo bộ nàng ấy. Im lặng lim lặng.... tới một ngày Dương Chi tức giận bỏ nhà đi. Hạo Chấn Sơn vẫn như cũ bảo hộ nàng, không muốn nàng bị bất kỳ tủi nhục nào

Ngay cả khi, nhìn nàng nơi đó, tay trong tay với một cô nhóc Đinh Lãnh Chi mười sáu tuổi, Hạo Chấn Sơn vẫn không hề một chút nổi giận. Yêu chính là mù quáng, và vì mù quáng ông đã xem Dương Chi như nữ thần. Bất cứ gì nàng muốn, ông đều chìu theo. Ngay cả việc bao che cho nàng ở bên Đinh Lãnh Chi. Hạo Chấn Sơn cứ như vậy, bảo hộ Dương Chi hai năm trời chỉ trong thầm lặng

Tất cả đã không có gì xảy ra, không có gì gọi là đau khổ. Nếu như không có cái ngày ấy, có người đàn ông đó

Con người đôi lúc luôn có một cái gọi là mị lực. Mà Dương Chi sinh ra chính là có mỵ lực hơn vạn người. Nàng là mặt trời, là nữ thần chứ không đơn giản chỉ là một nữ hoàng như Queen. Người người yêu nàng, người người sùng bái nàng. Phải nói là phong vân một cõi, vạn người mê

Chỉ là trông số tất cả những người yêu thầm Dương Chi, nàng có mơ cũng không ngờ có người đó. Người yêu nàng bất kể cả địa ngục bất kể cả sự vạn kiếp khó siêu sinh. Người yêu nàng nhất, lại chính là anh trai ruột thịt của nàng Dương Thiên Dương

Haha, nực cười quá chăng?!

Anh trai yêu chính em gái của mình, yêu trong thầm lặng, thầm lặng tới mức, nó chỉ từ một mầm cây nho nhỏ đã vươn lên thành cây cối um tùm, rẽ cắm sâu chặt vào tim không thể nào đổi thay. Tình yêu đó sâu đậm tới mức, từ chỉ là một cây diêm đã có thể bừng lên thành bão lửa

Dương Thiên Dương, ông ta chính là như vậy, sống trong địa ngục của chính lòng mình

Phật tại tâm, ma cũng tại tâm

Ông vì tình yêu bảo vệ em gái mình... và ông cũng vì thứ tình yêu khó thứ tha đó, hủy hoại nó

Dương Thiên Dương luôn tưởng, người mình cần tranh đấu là Hạo Chấn Sơn. Nếu là Hạo Chấn Sơn, người ông xem như em trai, ông sẽ buông tay.

Chỉ là điều ông không ngờ nhất, người Dương Chi chọn lại chính là một cô nhóc mới mười sáu tuổi. Điều này có quá nực cười không?!

Nó nực cười tới mức, Dương Thiên Dương hận, cái hận che khuất tầm mắt ông. Che giấu đi điều quan trọng nhất trong tình yêu chính là bảo vệ người mình yêu. Lửa hận khiến ông mù mắt, và vì thế ông trút lửa giận lên Đinh Lãnh Chi. Nhưng người hứng chịu tất cả lại là Dương Chi

... Cái ngày định mệnh đó, Dương Chi trở về mỹ.

Vốn Đinh Lãnh Chi cũng theo nàng, nhưng không hiểu sao số mệnh, Đinh Lãnh Chi hoàn toàn không biết điều gì.

Dương Chi trở về, trong một căn nhà hoang vô tình trung phải độc dược dành cho Queen.

Dương Thiên Dương vốn muốn cho Đinh Lãnh Chi trúng thuốc kích thích, rồi để nàng bị đám đàn ông giày xéo. Đó chính là cái hận sai khiến ông

Chỉ là.... mãi mãi cho dù có mơ ông cũng không ngờ tới, Dương Chi lại lãnh nạn thay Queen. Hối hận, Dương Thiên Dương giết hết mấy tên đàn em muốn có ý xấu với Dương Chi, rồi nhanh chóng chạy đi tìm thuốc giải

Nhưng khi trở lại, ông đã chậm một bước

Người đang ôm Dương Chi trong vòng tay kia chính là Hạo Chấn Sơn

Đêm đó, ông gián tiếp hại đời em gái mình

Còn Dương Chi, đêm đó cũng đồng dạng bị hai người đàn ông yêu thương mình nhất hãm hại. Sau một đêm, nàng như mất trí

....

Mãi hai tháng sau khi đã bình tâm lại, Dương Chi ruồng bỏ tất cả muốn đi tìm Đinh Lãnh Chi. Tuy nhiên nàng có nằm mơ cũng không ngờ, mình đã có Hạo Vi.

Lần này, khi biết mình có thai, Dương Chi như bùng phát. Nàng đập phá, đánh người làm mọi thứ. Nàng nổi giận tới mức muốn phá thai. Nhưng lại bị ngăn cản, Hạo Chấn Sơn quỳ xuống cầu xin nàng. Cầu xin nàng cho ông ba bốn năm, chỉ bốn năm thôi, sau khi đứa bé ra đời nàng muốn làm gi cũng được muốn đi đâu cũng được. Đừng trút giận lên đứa trẻ

Dương Chi cười... nàng chính là chỉ cười

Lần đó, nàng đi tìm Đinh Lãnh Chi

Lần đó, nàng lấy hết dũng khí muốn giải thích

Lần đó... ai kia một chút cũng không nghe nàng

... Lúc Đinh Lãnh Chi lạnh lùng nói lời tàn nhẫn... cũng chính là lúc trái tim Dương Chi tan nát thành trăm mảnh

Nữ nhân, cho dù có mạnh mẽ thế nào cũng chỉ là nữ nhân

Sau tất cả những gì xảy ra, cho dù có mạnh mẽ thế nào, Dương Chi cũng đã không còn là mình nữa. Cái nàng cần chỉ là được ôm vào lòng, cái nàng muốn chỉ là ai kia có thể hiểu cho nàng...

Nhưng có lẽ, tất cả đã quá muộn

Có lẽ, Dương Chi đã không còn xứng với tiểu hồ ly nữa

Xin lỗi em.... Thành thật xin lỗi em

....

 Đúng hẹn, Dương Chi trở về. Dù như một cái xác không hồn vô sức sống. Nhưng nàng vẫn như cũ giữ lời hứa, Dương Chi ở bên Hạo Vi bốn năm. Năm Hạo Vi bốn tuổi, không một lời giải thích, Dương Chi rời đi. Hạo Chấn Sơn nhìn theo bóng lưng nàng, dù chỉ một câu cũng không dám giữ lại

Duyên nợ chính là bao gồm hai chữ biệt ly

Lần đó, ôm hi vọng, Dương chi tới gặp Đinh Lãnh Chi lần cuối. Xem như chút hi vọng còn sót lại. Nhưng cái nàng nhận được chính là tin tức người kia sắp đính hôn và những lời lẽ cay ghiệt của người nàng yêu

Tới cuối cùng, đứng nhìn nụ cười rạng rỡ của Đinh Lãnh Chi trong ngày cưới. Dương Chi không còn nuối tiếc gì nữa, biến mất khỏi tầm mắt mọi người

Thoáng cái, đã hai mươi năm trôi qua

....

" Bao vây hết toàn biệt thự này cho ta... "

Hạo Chấn Sơn tức giận nói. Cuối cùng ông cũng câu giờ đủ để huy động lực lượng từ Hắc ngục. Tất cả lính của Đinh Lãnh Chi đều không thể nào làm gì được ông. Lần này bằng mọi giá phải tìm cho ra Hạo Vi. Còn Queen, năm xưa vì Dương Chi tha mạng một lần, lần này đừng hòng thoát được

Mở tung cánh cửa căn phòng cao nhất, cuối cùng ông cũng thấy bọn họ.

Mặc kệ Queen đang ngồi trên ghế nước mắt tuôn rơi, hay Mẫn Phương thẫn thờ không chút cảm xúc ngồi trong góc. Hạo Chấn Sơn tức giận đến bên Lam linh, nắm áo nàng đứng dậy hét

" Con khốn!! Hạo Vi đâu?!"

Lam Linh bị ông ta nắm cổ, thế mà vẫn ngang ngạnh cười lên

" Không nói....haha...."

Hạo Chấn Sơn tức giận tát nàng, vung tay khiến nàng bay vào bức tường , ông hét lên

" Con gái ta mà có mệnh hệ gì....."

" Nếu tôi mà có chuyện gì....... Hạo Vi sẽ chết....haha...."

" Ngươi..." Hạo Chấn Sơn tức giận rút súng ra

Vừa nghe thấy tên Hạo Vi , Đinh Mẫn Phương liền lấy lại tinh thần. Nàng bay ra đứng chắn trước nòng súng che cho Lam Linh

" Nếu giết sẽ không tìm thấy Hạo Vi.... không được giết...."

Hạo Chấn Sơn tức giận bắn súng lên trần nhà

" Lôi Lam Linh ra ngoài, tìm mọi cách tra tấn nàng ta moi cho ra chỗ cô chủ bị nhốt!!" hét lên với mấy tên đàn em. Ngay lập tức liền có mấy tên vũ trang tận răng lôi Lam Linh đi

Hạo Chấn Sơn không thèm để ý tới Mẫn Phương, quay người sang khinh thường nhìn Đinh Lãnh Chi.

" Queen... bây giờ là lúc thanh toán nợ nần của chúng ta!!"

Đinh Lãnh Chi ngẩn đầu nhìn lên Hạo Chấn Sơn, ánh mắt rời rạc vô hồn không biết là đang nghĩ gì. Có lẽ, bà đã quá sốc với sự thật được phơi bày.

" Muốn giết cứ giết!!" nói nhỏ, Đinh Lãnh Chi cũng không còn gi lưu luyến nữa

" Mẹ!!" đinh Mẫn Phương hét lên thất thanh, nhưng nhanh chóng bị hai tên hộ vệ ôm lại, một chút cũng không phản khán được. Nàng duy nhất chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng nhìn mẹ mình " Đừng.... đừng hại bà ấy...."

Hạo Chấn Sơn xem như không nghe thấy Mẫn Phương van nài, rút ra một khẩu súng chỉa thẳng vào đầu Đinh Lãnh Chi

"  Queen....Năm ngươi mười sáu tuổi, không nên gặp người ấy. Năm ngươi mười tám nên nghe người ấy giải thích một lần. Năm ngươi hai mươi hai đáng lẽ không nên đuổi người đó đi...." Hạo Chấn Sơn tiếc hận nói từng chữ lại từng chữ "... nếu người đó không biến mất, chỉ cần người đó hạnh phúc bên ngươi, ta có thể ngay lập tức vui lòng rời đi. Nhưng hết lần này đến lần khác... là ngươi không biết quý trọng!!! Là vì ngươi.... Đinh Lãnh Chi...."

Đinh Lãnh Chi không nói gì, mà ngẩn đầu lên nhìn Hạo Chấn Sơn mỉm cười

" Bắn đi..." ít nhất như vậy, ta có thể đi gặp người đó

Hạo Chấn Sơn muốn bóp cò, nhưng đột nhiên lúc đó

" Dừng lại!!" một thanh âm ngăn cản vang lên


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net