Chap.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap.1

Cuộc đời tôi đơn giản chỉ là được nâng niu như một cô công chúa, có một gia đình vẹn toàn tại một làng nhỏ ngoại ô thành phố, một ông bố nghiêm khắc bên ngoài nhưng bên trong lại mềm yếu, một bà mẹ tính tình thất thường và một thằng em trai lầy bựa không thể yêu nổi. 

Tôi cũng có một người bạn thanh mai trúc mã ở làng bên cạnh. Anh ấy lớn hơn tôi 3 tuổi. Cha mẹ hai nhà thường đùa rằng khi tôi lớn lên sẽ gả tôi sang đó làm con dâu. Tất nhiên với tâm hồn non nớt và bé bỏng tôi đồng ý ngay. Anh cũng không ý kiến gì cả chắc cũng mặc định điều đó làm sự hiển nhiên rồi.

Nhưng tôi có một tật xấu là không thể nhớ tên bất cứ ai ngoại trừ tên của mình. Đến tận năm học lớp 3 mới có thể chữa được tật này. Kể cả đến tên người bạn trúc mã cũng không nhớ nữa. Cho tới ngày gia đình nhà họ chuyển lên thành phố sống. Ngày hôm đó tôi đã khóc sướt mướt chạy từ nhà anh về. Nhất định không sang chào tạm biệt. 

Ngày anh đi, anh sang tận nhà tôi, vào tận phòng ôm tôi một cái thật chặt. Rồi bẹo má nhỏ đỏ ửng vì khóc của tôi, cười nói:

"Này bé! Tên của anh là Park Jimin! Phải nhớ nghe không... Dù cho trong cái đầu nhỏ này đang chứa cái gì thì cũng phải nhớ được tên của anh...Sau này anh sẽ quay lại kiểm tra, nếu không nhớ anh sẽ không chơi cùng em nữa đâu!"

Vậy là tôi sụt sụt sịt sịt gật đầu. 

Khi đó tôi 6 tuổi, anh 9 tuổi.

---------------

Năm tôi 10 tuổi, tôi gặp lại anh...à không..không phải anh...

Đó là vào một đêm hè nóng nực, tôi xin phép bố mẹ sang nhà bà nội ngủ vì ở nhà bà mới lắp máy lạnh mát rượi. Nhà bà nội chỉ cách nhà tôi có hơn 10 nhà nên tôi tự mình đi luôn. Bản thân tôi từ nhỏ là đứa gan dạ, hồi mẹ sinh em trai tính tình lại chẳng khác gì thằng con trai...tôi mà cắt đầu đinh rồi mặc quần đùi áo ba lỗ như thằng Taehyun hàng xóm thì chẳng ai bảo tôi là con gái đâu... Ngặt nỗi nhị vị phụ huynh không chấp nhận điều này nên trang phục của tôi không phải đầm bèo nhún thì cũng là đầm ren, đầm hồng. Mái tóc tết gọn gàng, thi thoảng cài kẹp tóc nhựa 3000 Won một chục cái mà bố tôi đi lên phố mua về. 

Hồi ấy khu tôi ở vẫn là cái làng nhưng đã tiên tiến hơn, lát nhựa đường, lề đường thẳng thớm. Người ta còn đang dựng thêm cột đèn, chả mấy mà chỗ này trở thành thành phố.

Chuyện sẽ chẳng có gì to tát khi mà tôi nhìn thấy một đốm sáng màu đỏ lòe loẹt ở cái bụi cây dâu gần nhà bà. Tính tò mò cộng nghịch ngợm, tôi bèn cầm đèn chạy theo cái đốm đỏ đó. Cái đốm đó dẫn tôi chạy lên tận ngọn đồi ở phía sau nhà bà..Nói là đồi chứ chỉ là cái bãi cây người ta chưa chặt hết. 

Cái đốm sáng lập lòe đó dừng lại, đậu vào sau một gốc cây rất to. Tôi rón rén lại gần toan tóm bằng được thì giật mình bởi cái đốm đó đang ở trong tay một tên nhóc cao hơn tôi cả cái đầu...

"Ê này...cái đó là của em...em nhìn thấy trước"

Tôi quơ quơ cái đèn pin vô mặt tên nhóc. Hắn ta bị chói mắt thì giơ tay lên che mặt. Đáp lời tôi.

"Nhưng cái này là của ta, không có nó ta không trở về được"

"Anh bị lạc à?" Tôi thôi không chúi cái đèn pin vào mặt hắn nữa mà thâm tình hỏi.

Tên nhóc không bị chói mắt nữa thì hạ tay xuống. Khuôn mặt lộ ra dưới ánh đèn pin lập lòe. 

Cha mẹ ơi! 

Đẹp quá đi! 

Làn da trong suốt trắng bóc, mái tóc đen và cái miệng hồng hồng...Khoan...Trông quen quen...

"Anh Jimin..." Tôi khẽ thì thầm

"Cô biết tên ta à?" 

"Anh Jimin...là em..Chaeri nè..." Tôi vui mừng, hai mắt sáng lên...

"Chaerin nào...?"

"Anh không nhớ em sao? Em là Kyung Chaerin..."

"Ta thực sự không nhớ đượ...." Tên nhóc chưa kịp dứt lời đã bị tôi lao đến ôm chầm lấy...

"Cho dù anh không có nhớ được em là ai thì cũng không sao hết...Em nhớ được tên anh rồi đó.!"

"Ê...cô nhóc...đừng đừn..g động vào ta..." Tên nhóc lắp bắp rồi đẩy tôi ra khỏi hắn...

"Tại sao?" 

"Tại vì...tại vì...ta bị ốm...bị ốm đó..sẽ lây cho ngươi.." 

"Hmmmm...được rồi.! Anh bị lạc ư?"

"Phải...ta không tìm được người hầu của mình..." 

"Ý anh là bố mẹ ý hả?" Hồi đấy tôi chưa có tí định nghĩa nào về người hầu hết..Trẻ con mà!!!

"Không..là người hầu.."

"Người hầu là gì?"

"Là người giúp..bla...bla...." 

Tên nhóc thấy tôi không hiểu thì tận tình giải thích, thao thao bất tuyệt về đủ thứ từ ngữ mãi....nhưng tôi chẳng hiểu gì ._. miễn cưỡng gật gật cái đầu nhỏ như con ngựa lật đật..

"...vì vậy ngươi có thể giúp ta tìm không?"

"Hả...? Hở? Cái gì cơ?" Tôi ngơ ngác trở về thực tại..

"Cái cây tùng bách lớn với cái thân bị khoét một lỗ to ấy!"

"À...ý anh là cái cây bị sét đánh thủng một lỗ nhưng không chết ở phía sau nhà văn hóa ý hả?"

"Đúng đúng!! Có một cái lỗ lớn đó..." Jimin mừng quýnh gật đầu.

"Được rồi, đi theo em..." Tôi chìa tay ra để cậu ta nắm lấy.

Tên nhóc chần chừ một lúc, nhìn tay tôi rồi nhìn vào tay mình. Lúng túng một lúc lâu, sau đó run run nắm lấy bàn tay tôi. Tôi kéo cậu ta đi băng băng qua các lối tắt chỉ riêng lũ trẻ con trong làng biết, thoáng chốc đã tới được chỗ cây tùng bách lớn. 

Vừa đến đây đã thấy một người cao lớn, mặc áo choàng màu đen chùm kín mặt mũi giống như mấy tên ninja trong chương trình phim hoạt hình phát trên tivi lúc 5h chiều. Tôi hơi rén, tuy bạo gan nhưng mấy kẻ kì lạ như này không nên bạo quá -_-! 

Jimin từ phía sau tôi thì khác, thấy người kia thì giật tay mình ra khỏi tay tôi, đi về phía người đó. Tôi không dám bước theo vì giống như trên phim tôi xem thì ninja toàn là người xấu.. Cậu ta thì thầm điều gì đó với người áo đen...rồi lại đi về chỗ tôi. Cầm tay tôi lên và đeo một cái vòng vải với viên đá đỏ vào cổ tay tôi.

"Cái này là quà cảm ơn vì đã đưa ta đến đây...nó sẽ cứu ngươi một mạng đó."

"Anh sẽ lại đi à?" Tôi tròn mắt hỏi, nước mắt bắt đầu ầng ậng..gì chứ nghịch nhưng tôi vẫn là con gái mà.

"Ê..này..này đừng khóc, ta phải về nhà nếu không cha ta sẽ lo lắng..."

"Nhưng mà..."

Không để tôi kịp nói hết câu, cậu ta ra hiệu cho người áo đen, bảo người đó đưa tôi về. Người áo đen đó nhanh chóng tiến tới, bồng tôi lên. Tôi thật sự rất sợ nhưng chẳng làm gì được. Giương đôi mắt đầy nước nhìn về phía Jimin.

"Tạm biệt!" Jimin khẽ máy môi..

Người áo đen bế tôi nhảy lên nóc nhà và phi như bay về hướng nhà bà nội...trước khi khuất bóng Jimin, tôi chỉ kịp nhìn thấy đằng sau lưng anh mọc một cái cánh màu đen...MỘT CÁI CÁNH đúng nghĩa...

Tôi bàng hoàng trợn tròn mắt...

Người áo đen sau khi đưa tôi về đến nhà thì dừng lại ở trước cửa, ra lệnh cho tôi nhìn vào mắt hắn.. Đôi mắt đó đen kịt nhưng thu hút đến lạ thường...Tôi buồn ngủ quá...Trước khi lịm đi, người đó nói:

"Ngươi sẽ không nhớ gì về đêm ngày hôm nay hết!"

-----------------

Tôi tỉnh lại vào sáng, chỉ thấy mẹ và bố đang nhìn tôi bằng cặp mắt lo lắng..Thấy tôi tỉnh lại thì sốt sắng chạy đến hỏi đủ thứ...nói tôi bị ngất trước cửa nhà bà nội...

Sao tôi không nhớ gì nhỉ...tôi chỉ đi bộ từ nhà qua nhà bà thôi mà.

Rồi tôi giơ cổ tay lên thấy cái vòng đá đỏ...cái này ở đâu ra vậy? Bố mua tặng mình à? 

Chẳng hiểu sao cái vòng đó có sức hút lạ kì với tôi...không muốn tháo ra chút nào...nên tôi xem nó như bùa hộ mệnh vậy. 

-------------------

Rồi làng nhỏ trở thành thành phố, ngoại ô lại thành trung tâm. Bố mẹ tôi mở một cửa tiệm bánh ngọt. Tôi lớn lên, trưởng thành cùng với thằng em kém mình 7 tuổi. 

Và rồi khi tôi 19, tôi gặp lại trúc mã của mình. Người ấy bây giờ 22 tuổi, là giám đốc của một công ty nho nhỏ. Anh ấy quay về xóm cũ thăm mọi người. Quay về gặp lại tôi...

Thế là chuyện tình của tôi và chàng trúc mã bắt đầu.

--------------------

7 năm sau...

Hiện nay tôi đang là một phó phòng tài vụ của công ty A lớn nhất nhì Seoul. Cũng chả có gì đặc biệt khì nửa kia của tôi lại chính là CEO của công ty này. Mọi người ai cũng ghen tị với chúng tôi vì mối tình 7 năm chưa một lần sứt mẻ cũng chẳng tình địch nào chen chân vào được. 

Nửa kia của tôi tên Park Jimin, CEO trẻ nhất trong lịch sử của Đại Hàn Dân Quốc. Thành lập công ty năm 20 tuổi. Bắt đầu dẫn dắt công ty đi lên và thành công trong mọi lĩnh vực, đặc biệt là lĩnh vực giải trí! Không sai, công ty đấy chính là A.J Entertainment - Công ty giải trí lớn nhất Hàn Quốc. 

Tôi đây là phu nhân tương lai của anh ấy, nhất quyết đòi đi làm bằng chính sức lực của mình cho đến khi ngồi lên được chức phó phòng mới bị khui chuyện. Mọi người nhìn tôi và nghĩ kiểu chắc tôi bị điên khi mà chồng tương lai là CEO mà lại đi bon chen ở cái phòng tài vụ vàng thau lẫn lộn ấy. Nhưng không sao..tại tôi thích thế. Nhiều lần Jimin đề xuất tôi lên phòng thư ký nhưng tôi không đồng ý. 

Cho đến một ngày...

Một cái ngày tôi không thể nào mà tưởng tượng nổi...một cái bước ngoặt lớn nhất của cuộc đời tôi. 

Trong nhà hàng xa hoa, beefsteak tái thơm lừng, rượu vang sóng sánh đỏ, hoa hồng nhung mượt mà, âm nhạc du dương say đắm lòng người.. tôi ngồi đối diện anh...người tình 7 năm có lẻ của tôi..

"Chia tay đi...anh là gay."

Tôi đang thưởng thức ly rượu vang thì phun hết ra ngoài, phun cả vào mặt anh.

"Anh nói vớ vẩn gì vậy?" Anh đùa tôi đấy à? Trò đùa này không vui tí nào

"Anh xin lỗi em...nhưng anh phát hiện mình gay cách đây 4 năm...khi anh gặp cậu ấy?"

"Cậu ấy? Là ai?"

"Kang Hoseok...."

"Cậu ca sĩ đó hả..." Tôi cố gắng giữ bình tình nhưng lúc này tay đã run lên bần bật.

"Đúng vậy...Anh xin lỗi em..." Anh cúi đầu, mặc kệ rượu vang bị dây ra áo vest đắt tiền. 

"Giờ xin lỗi anh có đền lại được 7 năm thanh xuân của tôi không?" 

"Căn hộ ở Cheong-Dam dong anh vẫn để đứng tên em, em cứ ở lại đó. Còn công việc sẽ không ảnh hưởng gì đến em đâu..hi vọng mình chia tay trong im lặng.."

"Thảo nào tôi thấy anh với cậu ca sĩ đó lúc nào cũng dính lấy nhau...thì ra tôi từ nữ chính ngôn tình lại thành nữ phụ đam mĩ đó hả?"

"Chaerin, anh xin lỗi em rất nhiều!"

"Đáng lẽ ra anh nên nói với tôi sớm hơn" Tôi đẩy ghế, đứng dậy và bước ra khỏi nhà hàng...Tôi không kì thị người đồng tính! Nhưng tôi ghét anh ta vì anh ta lừa dối tôi...phải chi anh ta nói với tôi từ 4 năm trước thì tôi đã không...haizzzzzzzz tên khốn chết tiệt! Tên khốn nạn Park Jimin. 7 năm thanh xuân của bà đây coi như vứt đi cho chó gặm...quân khốn khiếp!

Tôi bắt taxi, về nhà bố mẹ ở quận Mapo. 

Bố mẹ thấy tôi về thì mừng húm nhưng tôi thì tự nhốt mình vào phòng mặc kệ có ai hỏi thăm điều gì...Khoảng 2 ngày sau mọi chuyện bắt đầu vỡ lẽ..Tên khốn kia đã công khai cho cả giới truyền thông biết...cổ phiếu A.J tụt dốc không phanh, fan của cậu ca sĩ kia thì gào giời gào đất...thê thảm hết sức...

Bố mẹ biết chuyện cũng chẳng hỏi tôi về chuyện đó...sợ tôi buồn. Thằng em tôi Kyung Donghyuk, thì cố gắng bày trò để tôi vui trở lại. 

1 tuần sau khi náu mình ở nhà, tôi bị lũ bạn thân lôi kéo đi ra ngoài bằng được. Chúng lôi tôi đi mua sắm, đi spa đủ thứ nhưng giữa chừng nhân lúc chẳng ai để ý tôi lén bỏ chạy... 

Haizz, cuộc tình lâu năm vừa tan như bong bóng xà phòng...làm sao mà tôi thư thái được chứ...huống hồ tôi đã yêu anh ta nhiều như mạng...bên ngoài tôi mạnh mẽ nên ai cũng nghĩ tôi không buồn hay sao...tôi tổn thương lắm mà...

Tôi lang thang dọc bờ sông Hàn để khuây khỏa cái nỗi buồn thấu ruột và sự hận không thể xé xác tên nào đấy vì uổng phí thanh xuân của tôi...

Đang chậm rãi bước đi, đến đúng đoạn lan can gãy của bờ kè thì thấy một cô học sinh đang ngồi ngay mép đó. Dự cảm chẳng lành nhưng tôi vẫn dạn dĩ bước tới chỗ cô ấy hi vọng cổ không làm liều...

"Này cô học sinh.."

"Huhu Hoseok ơi sao anh lại như thế....." Cô học sinh hình như đang ôm ảnh ai đó rấm rức khóc..

"Cô không sao chứ cô ơi..."

"Hoseok ơi!! Để em chết đi chắc anh mới vừa lòng đúng không...." Cô học sinh đứng bật dậy, tay cầm một bức ảnh, tay kia bám vào mép lan can chưa gãy.

Tôi nhìn tấm ảnh thì nhận ra đó chính là cậu ca sĩ...người thứ ba trong cuộc tình của tôi..cô gái này..Fangirl rồi..

"Ê cô ơi, đừng dại dột nhảy xuống, sẽ chết đấy" Tôi nói với cô học sinh đang khóc lóc đứng sát bên bờ kè của khúc sông chảy siết

"Sống làm gì khi idol của mình là gay...sống làm cái quái gì chứ!" Cô học sinh lẩm bẩm, nước mắt lã chã rơi...

Ây...Không phải mình tôi đau khổ nhỉ?.

"Cô lại đây với tôi, đừng ra đó..." Tôi tiến về phía đó..

"Đừng lại gần tôi..Không tôi sẽ nhảy đấy"

"Cô còn trẻ, đừng dại...không có người này yêu kẻ khác..đừng nhảy.." Tôi chậm chậm đặt tay lên vai cô bé.

"Tôi đã nói là chị đừng lại đây cơ mà!" Cô ấy gào lên, huých vai một cái để gạt tay tôi ra.

Ai ngờ cái huých vai ấy lại khiến tôi mất thăng bằng, đôi guốc 9 phân bắt đầu chao đảo với cường độ mạnh. Và thế là tôi an nhiên đổ về phía mép bờ sông.

Mồm chỉ kịp hét lên một tiếng thảm thiết và não chỉ kịp chạy dòng chữ đỏ lòm, đau đớn:

"Thôi tàn đời rồi!"

TÙM!!!!!!!! Cả thân mình tôi đổ nhào xuống nước.

Nước sông chảy siết cuốn lấy cơ thể tôi, nước chảy vào họng, vào mũi, mắt...Tôi không kịp ngoi lên kêu cứu đã bị dòng sông nuốt chửng lấy. Bên tai chỉ vọng có tiếng người hô hào, tiếng kẻ khóc lóc... Trước khi ngất đi, tôi chỉ nhớ rằng cái vòng đá đỏ ở tay tôi sáng lên, có một vòng tay rất ấm đã ôm lấy thân tôi... Như thể mẹ tôi vậy. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net