Chap.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap.3

Tôi hậm hực về phòng để giành cho mình một chút thư giãn vào giữa buổi trưa. Đầu tôi hiện nay có chút hơi đau nhói, không phải hoàn toàn bình phục rồi hay sao? Thả mình xuống chiếc giường nhỏ thoải mái, tôi lại đưa mắt nhìn bao quát căn phòng tôi đã ở 4 ngày hôm nay. Căn nhà này, nói cho cùng, một người thương nhân bình thường không thể nào làm được. Có thể các bạn sẽ không tin nhưng nó rất tinh xảo ấy... từ cái tay nắm của cánh cửa cho đến chóp viền cửa sổ đều được điêu khắc tỉ mỉ. Kì lạ thay những họa tiết đó đều là hình con sói. Cái thảm hoa dưới chân cũng là họa tiết sói...

(Phỏng vấn nhanh!!!
Au: Tại sao cô biết anh ta là thương nhân...tôi đâu có nói cho cô anh ta là ai và anh ta cũng mới chỉ khai tên thôi mà?
Alice: Ờ thì...nhà có thể như này thì thương nhân là đúng rồi...không lẽ anh ta là kẻ cắp.
Au: *Khô lời* )

Taehyung, anh ta có sở thích với sói à ._.?

Một trận đau đầu nữa lại ập đến. Lần này giống như kiểu bị kim châm vào từng dây thần kinh vậy. Tôi cong người, hai tay ôm lấy đầu...thiếu điều dựt luôn mớ tóc. Và trong cơn đau dữ dội đó, tôi an an nhiên nhiên ngất lịm...cái thân thể này...thật quá yếu ớt đi!

Trong cơn mơ màng của công cuộc hôn mê bất tỉnh, tôi thấy kí ức của thân xác này... đúng như lời cô gái kia nói...kí ức đang tràn về. Đấy là lí do vì sao tôi lại đau đầu đến thế.

Và thế là tôi biết được từ những kí ức đó rằng cái thân thể này của tôi không phải là một cô gái tầm thường. "Tôi" sinh ra trong một gia đình thương buôn giàu có, mẹ mất khi mới là đứa nhỏ 2 tuổi. Cha lấy vợ lẽ. Tôi có một đứa em gái nữa. Có lẽ là con của vợ lẽ. Tôi có thể thấy rõ khuôn mặt của người sau này tôi sẽ gọi bằng "cha" và khuôn mặt của đứa em gái khác máu của tôi...Nó giống tôi, không như tạc nhưng nó có rất nhiều nét tương đồng. Tôi tự hỏi có chắc đó là em cùng cha khác mẹ chứ không phải em ruột tôi không... Mỗi tội khuôn mặt đó như thể vô cảm và khá lạnh lùng.

Thật kì lạ.

Tôi bắt đầu thấy rất nhiều khuôn mặt khác nhau. Trong đó một khuôn mặt làm tôi ấn tượng...một chàng trai rất đẹp. Nếu nói Taehyung ôn hòa lịch sự thì người con trai này mang một vẻ yêu mị và cuốn hút. Rồi còn có một người nữa....

Từ từ đã nào...

Đó không phải cái kẻ tên Park Jimin sao?

Sao anh ta lại ở đây, trang phục cũng kì lạ nữa...Anh ta..uhm sao lại toàn máu thế kia?????????

Một cỗ lạnh lẽo làm tôi rùng mình, rồi tỉnh lại...

Tôi bật dậy, khuôn mặt mướt mồ hôi...Cái nơi này, còn gì kì lạ nữa không? Tôi chắc chắn rằng chỗ kí ức vừa rồi không phải là tất cả. Tại sao cô Alice kia lại tự sát...Rồi còn Park Jimin, anh ta có thật sự là Park Jimin mà tôi biết không?

Tiếng gõ cửa cắt đứt mạch suy diễn của tôi.

"Mời vào!"

"Cô chuẩn bị đi, chúng ta sẽ vào thị trấn dạo chơi" Billy thò đầu vào dặn dò tôi, đưa cho tôi một cái hộp đựng đồ, sau đó lại chạy biến.

Tôi ôm cái hộp thẫn thờ ngồi trên giường. Rốt cục thì chuyện gì đã xảy ra.

Mãi một lúc tôi chợt bừng tỉnh vì nhớ ra rằng Taehyung nói sẽ dẫn tôi đi dạo. Tôi mở cái hộp Billy đưa trong đó có một đôi giày màu đen khá giống loại giày Mary Jane ở thế giới của tôi và một cái váy dài quá đầu gối màu xanh lam. Bất ngờ, bộ đồ vừa in như thể nó được đặt may sẵn dành cho tôi vậy. Tôi cầm dải ruy băng cũng ở trong cái hộp, buộc tóc lên cao thành một túm, nó làm lộ ra phần gáy trắng ngần cùng vài sợi tóc con xõa xuống.

Tôi không thích mặc váy tí nào...vì mọi người cũng biết rồi đấy, cha mẹ tôi rất thương tôi nên thường cho tôi mặc rất nhiều váy đầm công chúa từ lúc còn nhỏ...nên đến giờ váy chính là nỗi ám ảnh của tôi. Bởi đặc thù nơi đây lạ lẫm nên tôi bắt buộc phải mặc cái bộ đồ này. Lần trước mặc chiếc váy dài đến mắt cá chân nên tôi khồn để ý lắm, nhưng giờ mặc cái váy này mới thấy rõ dấu vết bầm tím trên chân tôi.

Những vết bầm ấy, nói là do va đập đá ở lòng sông cũng không đúng lắm, nó giống như thể bị đánh bằng roi da hoặc bằng một vật gì đó cứng hơn.

Tôi cứ đứng phân tích vết thương mà không để ý rằng Taehyung đã vào phòng từ lúc nào.

"A..Anh vào từ khi nào vậy?"

"Từ lúc em vẫn đang bận ngắm chân của mình." Taehyung nói hơi có chút chọc ghẹo.

"Không phải ngắm chân.." Tôi khẽ gượng gạo. "Mà em đang nhìn những vết thương của mình...nó chẳng giống như bị va vào đá chút nào.."

"Em cũng thấy như vậy hả? Em có biết từ đâu mà lại có vết thương như vậy không?"

"Không...biết thì em đã không làm phiền anh đến thế này."

"Có gì mà phiền chứ...nào thế bây giờ tiểu thư đây có thể cho tôi được phép hộ tống em đi vào thị trấn không?" Taehyung cúi đầu, nhoẻn miệng, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch chưa từng có.

"Được thôi." Tôi cũng học tập nhún người kiểu lịch sự.

Chúng tôi cùng nhau ra khỏi căn nhà gỗ.

Đây là lần đầu tiên tôi ra ngoài kể từ khi tới đây. Nói đúng hơn là lần đầu tiên đặt chân lên mặt đất kể từ khi đến đây. Căn nhà gỗ nằm biệt lập ở trong rừng thông. Nhựa thông thơm thơm làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Một chiếc xe ngựa lớn màu đen đang chờ chúng tôi. Tôi thật sự bị choáng nhẹ. Cái xe giống như trong một câu truyện cổ tích vậy.

Taehyung nhẹ nhàng đỡ tôi lên xe và ra hiệu cho phu xe chạy về phía thị trấn.

Tôi ngồi trên xe thò đầu ra ngoài cửa sổ. Chúng tôi đang từ từ lướt đi trên con đường lát sỏi mà theo hiểu biết của tôi nó sẽ chạy thẳng đến thị trấn mà Taehyung nói. Ánh nắng chiều chiếu qua những tán cây thông, rót xuống mặt đất những tia nắng vàng lóng lánh và đẹp đến kì diệu, tôi ngây người ngắm cái vẻ đẹp mà tạo hóa ban tặng đến độ thốt lên cảm thán khe khẽ.

Taehyung không nói gì nhiều lắm. Chỉ im lặng ngồi bắt chéo chân, đọc một bức thư gì đó...tôi cũng không tò mò cho lắm. Anh ta mặc bộ vest màu đen, với chiếc mũ phớt và một cái ba toong gỗ trạm trổ được bọc bạc ở phần cán cầm và ở phần đuôi.

"Anh rất thích những con sói sao?" Tôi đặt câu hỏi để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng ( ít ra theo tôi là như thế)

"Sao em lại hỏi điều này?" Taehyung không rời mắt khỏi bức thư..

"Hmm...thật ra em đã mơ thấy một giấc mơ kì lạ.." Tôi lảng tránh câu hỏi lại của Taehyung

"Em mơ thấy điều gì..."

"Về những khuôn mặt...theo em là gia đình em...và cả những người em quen biết. Có một người kì lạ lắm...anh ta rất đẹp...kiểu vẻ đẹp yêu nghiệt ấy.."

Tôi thao thao bất tuyệt với Taehyung mà không biết anh đã rời mắt khỏi bức thư và nhìn tôi chằm chằm...

"Như vậy có phải kì lạ không??" Tôi hỏi

"À...theo tôi thì không...có lẽ kí ức của em đang quay lại...sớm muộn em cũng sẽ hồi phục thôi." Taehyung cụp mắt, nhìn ra cửa sổ.

Tôi không nói cũng không đặt thêm câu hỏi nào nữa. Chiếc xe ngựa vẫn từ từ chạy. Thoáng chốc tôi đã có thể nhìn thấy thị trấn từ phía đằng xa. Lúc này Taehyung đưa cho tôi một chiếc áo choàng có mũ màu đen.

"Tôi nghĩ thứ này là cần thiết cho em. Những người dân ở đây nếu thấy em sẽ nghĩ em kì lạ và bàn tán xôn xao lên mất..."

"Tại sao chứ..." Tôi hậm hực nhận chiếc áo choàng và khoác lên.

Xe ngựa dừng lại ở cổng thị trấn, Taehyung dặn dò phu xe chờ rồi xuống xe, không quên đỡ tôi xuống và tiện tay kéo mũ chùm đầu của tôi lên.

"Tuyệt đối đừng để áo choàng rơi xuống.."

Tôi gật gật gù gù, nắm chặt gấu váy và áo, sánh vai cùng Taehyung vào trong thị trấn.

Thị trấn thật sự nhộn nhịp hơn tôi tưởng. Có những cửa tiệm bánh mì, tiệm trà, tiệm gia công, may mặc...

Tôi bị thu hút bởi tất cả mọi thứ, thường thuyết phục Taehyung đi chỗ này chỗ kia, rồi đến cuối cùng nắm lấy tay áo anh ấy để kéo đi. Taehyung không phản đối, cứ bình thản theo bước tôi.

Tôi dừng lại trước một cửa hàng bánh ngọt lớn, đưa đôi mắt thèm thuồng lướt qua một loạt những chiếc bánh được bày bán tại đó. Tập trung ánh nhìn vào cái bánh chocolate với quả dâu đỏ mọng ở phía bên trên. Taehyung thấy vậy liền mỉm cười một cái, nắm cổ tay tôi kéo vào trong cửa hàng. Lúc sau, bước ra, trên tay tôi đã là cái bánh đó rồi..Tadaaaa...

Đến lúc này tôi dám khẳng định Taehyung là một người tốt đó :3

( Au: Tại sao vậy??? - Alice: Ai cho tôi ăn cũng đều là người tốt :"> - Au: *Lặng lẽ thu mic và úp mặt xuống gối* Tại sao ta lại nuôi một đứa con ngu ngốc thế này!!)

Vừa đi vừa nhấm nháp chiếc bánh ngọt ngon lành, tôi lại bị thu hút bởi một tiệm sách ở cuối con phố. Nhẹ nhàng đẩy cửa vào trong, tôi bị choáng ngợp bởi cơ man là sách và những vật dụng tinh xảo vô cùng xinh đẹp.

Tôi chăm chú ngắm nhìn đến thất thần rồi lại lượn lờ qua các hàng sách. Ở đây, sách gì cũng có...có cả những quyển dày cộp phải hơn một gang tay....lại có những quyển nhỏ xíu chỉ bằng một nửa bàn tay. Tôi ngây ngô trước hàng tá tựa sách hay ho. Đối với một kẻ ham ăn, ham đọc sách như tôi thì nơi này chính là thiên đường.

Luẩn quẩn một hồi tôi mới nhận ra...không thấy Taehyung ở đâu cả...

Vội vàng rời khỏi tiệm sách, tôi nhìn trái ngó phải chỉ toàn những người là người. Tôi cố gắng đi ngược lại con đường cũ hi vọng tìm được Taehyung nhưng mãi mà chẳng thấy đâu.

Chợt tôi vô tình va phải một người, cái áo choàng không may bị vướng và rơi xuống đất. Tôi cuống cuồng nhặt lên và khoác lại, cúi đầu xin lỗi người kia rồi tiếp tục đi kiếm Taehyung.

Tôi nào có biết chỉ trong cái giây phút áo choàng rơi xuống, tôi đã bị để ý. Và cuộc sống của tôi sau ngày hôm đấy không còn yên bình ở trong căn nhà gỗ nơi rừng thông nữa.

-----------------------------------------

Một gã trai với đôi cánh lớn ở sau lưng vội vàng bay về cung điện lớn nhưng u tối, luống cuống nói với người hầu ở cửa:

"Mau báo với Quân Chủ J, chúng tôi đã nhìn thấy cô ta rồi."

Trong cung điện, một thanh niên với dáng vẻ lười biếng, ngồi trên ngai vàng, tay vuốt ve con quạ đen lớn đậu ở trên vai. Nghe người báo lại thì khẽ chau mày, cất giọng khiến người ta sởn tóc gáy.

"Ở đâu?"

"Dạ thưa, ở Foundrest!"

"Theo sát cô ta, đừng để mất dấu!"

Ánh mắt sắc lạnh, đôi mắt đen sâu thăm thẳm nhìn vào khoảng không, nâng ly rượu vang ở bên cạnh, nhấp một ngụm. Khóe mỗi khẽ gợn lên một nụ cười thần bí.

-----------------------

Tại một nơi khác..

"Quân chủ K, chúng tôi tìm thấy tiểu thư rồi ạ!"

"Ngươi nói sao? Nàng ấy đang ở đâu?" Gã trai trẻ mái tóc hung vàng và khuôn mặt yêu mị thoáng chốc trở nên hung tợn và đáng sợ.

"Ở thị trấn F, Foundrest ạ..."

"Mau...mau đi đưa nàng về đây cho ta!"

"Rõ..."

....

Hết chap.3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net