Chap.5.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap.5.1

Tôi tỉnh lại thì trời đã tờ mờ sáng.

Quái lạ, hôm qua tôi đã có một giấc mơ thật điên rồ. Có ai đó đã ở đây...

Chú chim sau khi được đưa về có vẻ đã khá hơn. Chú ta nhảy nhót và bắt đầu hót véo von. Tôi lật chăn, bẻ một miếng bánh mì nhỏ thả vào lồng chim.

"Mau khỏe nhé!^^ Ta sẽ đưa em về nhà!"

Tôi thay đồ, mặc một cái váy hồng dài. Bây giờ tôi mới nhận ra, không chỉ có chân tôi bị thương mà là lưng cũng có những vết sẹo thật xấu xí đã đóng vảy và lên da non. Nếu những thứ này mà lành, hẳn sẽ để lại sẹo lớn. Thân xác này, chắc chắn là bị đánh, hành hạ giống trong giấc mơ của tôi vậy.

Tôi thay đồ xong tôi đẩy cửa hướng về phía nhà bếp. Tôi muốn nấu vài món cho bữa sáng. Billy dường như không có ở nhà, thường thì cậu ta sẽ dậy rất sớm. Mấy cô hầu gái đang cho gà và ngựa ăn. Tôi sẽ làm sandwich và thịt hun khói cho mọi người trong nhà.

Ngay khi những cô hầu trở lại, tôi cũng hoàn thành xong bữa sáng.

"Chào buổi sáng Cô Q, cô dậy sớm quá vậy?"

"Ồ vâng chào buổi sáng. Mọi người dùng bữa sáng đi!" Tôi vừa nói vừa bày ra những chiếc nĩa bạc.

"Dạ thôi chúng tôi thân phận thấp kém không thể ngồi trên bàn ăn lớn đâu ạ!"

"Cứ ngồi, cứ ngồi xuống đi!"

Tôi kéo tay họ xuống ghế ngồi. Kéo qua kéo lại cuối cùng họ cũng ngồi xuống và bắt đầu bữa sáng.

"Thấy thế nào??? Tôi làm ổn chứ?"

"Ồ mấy món này rất đỉnh! Chúng tôi không nghĩ là cô biết nấu ăn đâu."

"Tại sao không chứ ^^"

" Bởi vì trông cô không giống một người biết nấu nướng tí nào"

"Vậy sao... tôi biết nấu nhiều món lắm đó!"

Bữa sáng trải qua trong bầu không khí dễ chịu và vui vẻ.

"Billy đâu rồi??" Tôi hỏi mấy người hầu trong khi dọn dẹp bát đĩa.

"Cậu ta đi ra ngoài từ đêm hôm qua..."

"Hả? Cậu ta đi từ đêm qua ấy?"

"Vâng... chắc là có một chút công việc thôi cô đừng lo."

Tôi dọn đĩa và quay trở lại phòng. Taehyung nói không có Billy đi cùng thì tôi không được ra ngoài. Nếu mà ở lì trong nhà thì thật là nhàm chán lắm luôn. Tôi thả mình lên giường nhỏ, lăn qua lăn lại. Tôi chán quá a~

Một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi. Tôi muốn vẽ.

Bật dậy, tôi lật đật đi hỏi xin giấy và bút vẽ từ mấy cô hầu. Họ còn nhiệt tình đưa cho tôi một vài hộp màu được để trong hộp gỗ trạm trổ hình con sói. Không cần mở ra cũng biết món này đắt đỏ như thế nào.

Tôi ngồi xuống bàn nhỏ, khẽ hát và ngân nga. Lâu rồi tôi không vẽ, từ nhỏ bố đã cho tôi đi học vẽ và tôi cũng theo học một trường mỹ thuật mà.

Tôi cầm cây bút chì và xoay xoay... nên vẽ gì bây giờ nhỉ? Hmmmm.....

Tôi lơ đễnh bắt đầu phác họa lên tờ giấy. Đến khi nhìn lại tôi bị giật mình. Tôi đã vẽ Jimin... là Jimin đã phản bội tôi... tôi nhớ anh lắm... cứ bảo rằng tôi sẽ quên anh nhanh thôi nhưng nói miệng bao giờ chẳng dễ dàng. Trái tim lại bắt đầu bị từng cái kim chích đến nhỏ máu.

Tôi buông bút, giơ tay xoa đầu chú chim.

"Em biết gì không... ta đã yêu một người rất nhiều. Người ấy cũng từng yêu ta nhưng rồi cuối cùng cũng bỏ ta mà đi."

Chú chim ngước đôi mắt đen và sâu nhìn tôi... tôi có thể thấy chính mình trong đó.

"Em có đôi mắt thật đẹp, em là loài gì vậy?"

"A đúng  rồi, em không thê trả lời ta nhỉ...vì em là chim mà."

"Để ta kể cho em nghe câu chuyện của ta"

Tôi cứ như vậy thao thao bất tuyệt với chú chim về câu chuyện của mình. Chú ta nghiêng đầu lắng nghe ra cái vẻ thấu hiểu lắm trông rất tức cười. Tôi vỗ cái đầu chim nhỏ một cái sau đó đứng dậy....

Vừa đi được 3 bước thì trời đất tối sầm lại, tôi cứ như vậy mà ngã nhào xuống đất bất tỉnh... Thật đấy đùa tôi à, lại ngất ư??

Tôi lại bắt đầu rơi vào những kí ức trùng trùng điệp điệp. Tôi biết rồi... tên tôi là Alice Faricen.G, con gái của thương buôn lớn nhất vương quốc Korisk.

Tôi có một em gái. Không phải con của vợ lẽ mà là sinh đôi tên Laura, nói là sinh đôi nhưng Laura có một mái tóc nâu và đôi mắt đen thẫm... tôi thì tóc hơi hoe đỏ và tròng mắt ngả về nâu nhiều hơn. Tính cách hai chúng tôi trái ngược nhau... Tôi vui vẻ và thân thiện thì em gái tôi lạnh lùng và cô độc. Giữa chúng tôi như kiểu có một bức tường ngăn cách, không thân cũng không xa lạ quá.

Tôi có một người bạn...

Đó là chàng trai có mùi hoa oải hương. Tên anh ta là Jungkook... tôi thường hỏi anh làm nghề gì nhưng chẳng bao giờ anh ấy trả lời.. ( Ảnh làm quân chủ đó con :> )

Anh thường mang cho tôi những bông hoa rất tươi, những món bánh ngọt rất đặc sắc... khiến tôi còn tưởng có lẽ ảnh làm nghề bán bánh ngọt. Chúng tôi thân nhau lắm...

Và rồi tôi bị gả đi theo sự sắp xếp của cha. Cha nói là đây là vì hòa bình của vương quốc... cha đã khóc và xin lỗi tôi.

Ai cũng nói rằng tôi thật may mắn khi được gả làm cô dâu của quân chủ vương quốc Minlias. Nhưng tôi không nghĩ vậy. Trước khi đi, cha trao cho tôi một cái vòng tay đá đỏ và một cuộn giấy cổ. Nói rằng nhất định tôi phải giữ lấy, không được để ai lấy hay biết đến sự tồn tại của nó. Khi thời cơ chín muồi, nó chính là chìa khóa mang đến sự quyền lực cho loài người.

"Tại sao cha lại đưa cho con?? Một vật dụng quan trọng sao lại đưa con giữ!?"

"Vì Người đã chọn con... Thần đã chọn con..."

"Vâng..."

"Ta xin lỗi vì đẩy con vào vụ này...ta xin lỗi con, con gái"

Cha nheo đôi mắt, khuôn mặt già nua đi rất nhiều, nước mắt lăn trên má. Tôi đưa tay lau những giọt nước đó đi. Mỉm cười, một nụ cười thật trong vắt đến lạ thường.

"Vì cha... vì gia đình mình. Nhất định con sẽ làm được."

Ngày tôi lên đường cũng là ngày trời mưa rất to.

Tôi không thể gặp Jungkook một lần cuối cùng.

------------------

"Q... em tỉnh rồi?"

Một giọng nam trầm trầm gọi tên tôi. Chầm chậm mở mắt ra. Tôi nhìn thấy trần nhà và Taehyung.

"Taehyung..."

"Tôi ở đây... em không sao chứ?"

"Tôi ổn... chỉ là hơi mệt thôi..." Tôi đáp... rồi lại bất ngờ hỏi:

"Sao anh lại ở đây... không phải anh có công việc sao?"

"Tôi đã giải quyết xong rồi. Quay lại đây đón em..." Taehyung trả lời dịu dàng, đưa tay khẽ vén vài lọn tóc lòa xòa của tôi.

"Chúng ta sẽ đi sao?"

"Đúng vậy, về chỗ của tôi."

"Có tiện không? Tôi đã chịu ơn anh quá nhiều rồi"

"Thế chứ bây giờ em định đi đâu?"

"Tôi.... không biết nữa"

"Vậy cứ ở bên tôi đi."

"Làm phiền anh rồi."

Tôi cựa mình ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của Taehyung.

"Mấy vết thương của em chỉ cần điều dưỡng tốt thì sẽ không để lại sẹo." Taehyung khẽ nói.

"Vâng..."

Tôi đảo mắt quanh phòng, dừng ở bên cái lồng trống trơn.

"Con...con chim đâu mất rồi?"

"Con chim nào cơ?"

"Có một con chim bị thương, tôi đã mang về và để trị cho nó..."

"Lúc vào tôi không thấy con chim nào cả."

"Hmm vậy thôi.... á mà sao anh biết người tôi có vết thương??"

"Miss Q, tôi là người chữa trị cho em."

"Vậy anh đã nhìn thấy rồi?" Tôi đưa hai tay ôm ngực.

"Cứ cho là như vậy đi..."

"Yahhhh..... biến thái!!" Tôi lấy một chiếc gối đập vào người anh. Anh không né mà đưa tay đỡ lấy cái gối.

"Vậy nếu gả cho tôi thì sẽ không biến thái nữa chứ!?" Taehyung giọng thâm trầm, đầy từ tính.

"Nói linh tinh cái gì vậy!!"

...

Một ngày nữa lại trôi đi như thế..

---------------
Minlias

Ở một khu khuất của lâu đài lớn. Vị quản gia già bưng chiếc khay bằng bạc, trên đó là một bức thư, có dính chút máu.

Cộc cộc cộc..

Tiếng gõ cửa vang lên đặc quánh phá vỡ cái bầu không khí âm u.

"Vào đi."

" Quân chủ đã trở về..."

"Ừ, có chuyện gì sao?"

Không có bóng người, chỉ có tiếng nói.

"Thư của quân do thám ạ. Nhưng không phải thống lĩnh mang về... mà là..."

"Là ai?"

Giọng nói có chút gằn, khàn đi.

"Một tên lính bị thương và đã chết ngay sau khi về đến đây."

"Để lên bàn rồi ra ngoài đi."

"Vâng."

Vị quản gia già nua đặt cái khay lên mặt bàn rồi nhanh chóng ra ngoài. Trong phòng hiện lên những vệt khói đen, dần dần một thanh niên tuấn mĩ với khuôn mặt yêu nghiệt cùng chiếc cánh lớn dần xuất hiện.

Jimin cố thu đôi cánh lại nhưng không thể. Càng ngày sức mạnh càng trở nên quá cường đại. Hắn không kiểm soát được.

Chuyện này xảy ra từ khi nàng rời đi. Không phải... là hắn bắt phải nàng đi.

Hắn biết nàng giấu hắn rất nhiều, hắn biết chứ. Hắn hỏi nhưng nàng một mực không nói khiến hắn tức điên lên. Hắn ném nàng đi... nhưng hắn lại điên cuồng tìm nàng.

Nàng vẫn ổn, nhưng khác lắm. Nàng không cười nhiều, những nụ cười không còn trong vắt nữa, nàng vẽ...

Chưa bao giờ nàng vẽ cả.

Nàng vẽ hắn, nàng nói yêu hắn rất nhiều.

Hắn rời đi ngay khi nàng quay lưng lại .

Với tay lấy bức thư còn vương mùi máu, Jimin chậm rãi mở ra.

Những dòng chữ khiến hắn bắt đầu sôi máu.

"Tên chết tiệt.!"

Jimin vo tấm thư lại, ném nó vào lò sưởi bập bùng cháy. Hắn ta gục mình, cô độc và lạnh lẽo trong màn đêm u tịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net